CHƯƠNG 672: ÁM SÁT.
Nữ nhân ước chừng ngoài ba mươi niên kỷ, trên đầu búi tóc, chính là một thiếu phụ đang trong thời kỳ trổ hoa, tuy mặc lấy váy vải đơn sơ màu trâm mận, nhưng vẫn khó nén che giấu được đường cong cùng dung mạo tuyệt sắc của nàng, nếu có ngoại nhân nhìn thấy, chắc chắn chỉ liếc nhìn qua một chút, liền có thể nhìn ra là nàng cố ý ăn mặc cải trang thành dạng này.
-Dung nhi….. nàng đang nhìn cái gì vậy?
Nam nhân trên đầu mang theo một cái mũ rộng vành, mày rậm mắt to, ngực to eo thẳng, ước chừng chừng ngoài bốn mươi niên kỷ, môi trên hơi nhếch lên một độ cong hoàn mỹ, chính là đại hiệp nổi tiếng thiên hạ: Quách Tĩnh.
Nữ nhân bên cửa sổ đương nhiên chính là diễm danh lan xa Hoàng Dung, nghe được trượng phu hỏi, nàng thu hồi ánh mắt, lắc đầu nói:
-Không có cái gì, chỉ là quan sát một chút phong thổ nhân tình Khai Phong thành.
Nói xong ánh mắt lại quét qua một vòng từ nơi xa Tống Thanh Thư cùng Đường phu nhân đang đi, trong lòng âm thầm hừ một tiếng: "Quả nhiên là một nam nhân tham hoa háo sắc, mỗi lần nhìn thấy hắn, thì bên người đều đi theo một tuyệt sắc mỹ nhân khác biệt, thật sự là tức chết ta!"
Hoàng Dung đột nhiên sợ hãi cả kinh, ta vì sao lại sinh khí? Chẳng lẽ ta... Tuyệt không có khả năng đó!
Hoàng Dung vội vàng không ngừng ám chỉ tự biện luận cho mình, cái này có thể là bởi vì chính mình muốn đem Phù nhi gả cho hắn, nên lo lắng Phù nhi ngày sau sẽ không dễ chịu.
Vừa nghĩ như thế, Hoàng Dung tâm tình rốt cục thoáng bình tĩnh trở lại, bất quá vẫn còn có một vấn đề tồn tại nàng sâu trong tâm linh, mà không dám chạm đến, vì cái gì vừa rồi lại nói đối với Tĩnh ca ca?
Quách Tĩnh thì không có chú ý tới thê tử có khác thường, nói ra:
-Dung nhi, lần này chúng ta đi ám sát Đường Quát Biện, chỉ sợ sẽ có nhiều nguy hiểm dị thường, cũng không biết đêm nay sẽ hao tổn bao nhiêu huynh đệ đây?
Hoàng Dung cũng lấy lại tinh thần:
-Lần này chúng ta tính toán, thành công hi vọng hẳn là rất lớn, Tĩnh ca ca cũng không cần quá lo lắng.
-Hi vọng là như thế.
Quách Tĩnh gật đầu,
-Tuy lần này có thể cửu tử nhất sinh, ta cũng biết rõ buộc phải làm, dựa theo tin tức thám tử truyền về, lần này Kim Quốc có ý muốn xâm nhập phía nam, là do chủ ý của Đường Quát Biện, thân phận của hắn rất hiển hách, lại là người kiên định theo đường lối của phái chủ chiến, nếu diệt trừ được hắn, nội bộ Kim Quốc với phái chủ hòa mới có thể chiếm được thượng phong, đến lúc đó bách tính Tống Quốc họa may tránh khỏi một trận sinh linh đồ thán.
Hoàng Dung đôi mi thanh tú cau lại:
-Tĩnh ca ca, muội cảm thấy sự tình lần này có mấy phần kỳ quặc, tin tức thu được từ nội bộ của Kim Quốc tựa hồ chúng ta thu được rất dễ dàng, mà sau khi điều tra, Đường Quát Biện tựa hồ một điểm phòng bị cũng đều không có...
-Kim Quốc làm điều ngang ngược, bên trong cảnh nội người Hán số lượng cũng không ít, có được bọn họ tương trợ, chúng ta tra được tin tức nội bộ của Kim Quốc cũng chẳng có gì lạ, Dung nhi….. chớ suy nghĩ quá nhiều, cứ nghỉ ngơi dưỡng sức cho tốt, đêm này còn có một trận đại chiến.
Quách Tĩnh nói xong liền qua một bên bắt đầu tĩnh tọa.
-Um….
Hoàng Dung gật đầu, lại nhìn ra cửa sổ, chỉ tiếc là trên đường không còn thấy được bóng dáng của Tống Thanh Thư, lúc này thân thể mỹ thiếu phụ nhẹ khẽ tựa vào bên cửa sổ, có chút thần sắc thất vọng mất mát….
…………………………………………………………………………………….
Bất tri bất giác Tống Thanh Thư cùng Đường phu nhân đã đi dạo qua rất nhiều cảnh điểm, Đường phu nhân cảm thấy có chút mệt, đến tại một cái lều trà nhỏ bên bờ sông tìm chỗ ngồi xuống, đem mấy tên thị vệ không có phận sự đuổi đi tản ra hộ vệ ở chung quanh.
-Chúng ta đến đây lại đuổi bọn họ tản ra, thật sự là có lỗi…..
Nhìn lấy những tên thị vệ vội vàng rời đi, Tống Thanh Thư cảm thán nói.
-Chẳng qua là vì nhân gia không muốn có người khác quấy rầy chúng ta ..
Đường phu nhân làm nũng nói.
Tống Thanh Thư lại rung động, đưa tay nắm lấy tay nhỏ của nàng:
-Đa Tạ phu nhân hậu ái.
Đường phu nhân liền liếc nhìn đám thị vệ đang tản ra chung quanh từ xa xa, thấy không ai chú ý tới động tác hai người, âm thầm thở nhẹ một hơi.
Tống Thanh Thư ngạc nhiên hỏi:
- Hình như phu nhân rất đề phòng những tên thị vệ này?
Đường phu nhân mặt lộ xấu hổ:
-Cũng không phải là đề phòng, những tên thị vệ này tuy đều là người của ta, nhưng khó tránh khỏi sẽ có người bị trượng phu ta mua chuộc dụ hoặc, nếu dạng này của chúng ta truyền đến trong tai hắn, chung quy có chút không tốt.
Đối phương nói như vậy, Tống Thanh Thư ngược lại càng thấy thêm hào hứng:
-Tống mỗ nhớ được lần trước phu nhân đã từng nhắc qua, phu nhân bị một đại nhân vật khi dễ cưỡng ép, trượng phu phu nhân ngay cả cái rắm cũng không dám thả một cái, hắn đã từng bị cắm sừng qua rồi, bây giờ lại lại mang theo một đỉnh nón xanh chắc cũng có thể tiếp nhận được…
-Chuyện này không giống nhau,
Đường phu nhân thần sắc buồn bã,
-Trượng phu ta sở dĩ tùy ý để ta bị khi phụ, vì người kia quyền thế ngập trời chỉ là một mặt, quan trọng hơn là hắn tựa hồ có chuyện gì còn cần phải mượn tay người kia hoàn thành, là nên mới buông xuôi bỏ mặc.
Tống Thanh Thư trong lòng hơi động, hắn bây giờ cần gấp nghe ngóng tin tức từ trên cao tầng Kim Quốc, nhân cơ hội hỏi:
-Phu nhân, lần trước Tống mỗ đã hỏi qua thân phận người kia, phu nhân cũng không có nói, bây giờ chúng ta đã thân mật như vậy, chẳng lẽ phu nhân vẫn không muốn nói cho Tống mỗ biết sao?
Cảm nhận được ngón tay Tống Thanh Thư tại trong lòng bàn tay mình nhẹ nhàng vuốt ve, Đường phu nhân khuôn mặt ửng đỏ:
-Nhân gia không nói cho công tử biết là vì muốn tốt cho công tử, có một số việc biết sợ rằng nếu biết sẽ mang đến cho công tử đại phiền toái.
Tống Thanh Thư cười nhạt:
-Chắc hẳn phu nhân cũng nghe qua không ít lời đồn về Tống mỗ, tại hạ tuy võ công không dám nói là đệ nhất thiên hạ, nhưng nếu muốn đánh được người muốn đánh thì không khó, huống chi bây giờ dưới trướng tại hạ cũng có mấy vạn tinh binh, phạm vi địa bàn khống chế ngàn dặm, nên rất ngạc nhiên, thiên hạ này đến tột cùng có ai, mà ngay cả cái tên, Tống mỗ cũng không thể nghe?
-Công tử biết là ta không phải có ý tứ kia.
Đường phu nhân vội nói.
Thấy mặt Đường phu nhân lộ vẻ mâu thuẫn, Tống Thanh Thư tiếp tục nói:
-Tống mỗ cũng không phải là loại người như trượng phu của phu nhân, tùy ý nữ nhân bị của mình bị nam nhân khác khi phụ, phu nhân cứ đem tên người đó nói ra, tại hạ sẽ thay phu nhân đem hắn giải quyết, nghĩ đến lúc cùng với nam nhân đó chia sẻ thân thể của phu nhân, Tống mỗ không thể nào chịu được.
-Thế nhưng ….
Đường phu nhân vẫn là do dự.
Tống Thanh Thư sầm mặt lại:
-Thế nào, phu nhân không nỡ nhìn thấy nam nhân kia bị tại hạ hạ sát sao?
-Không phải…không phải…
Đường phu nhân khoát tay, sau đó mặt đỏ ửng liếc nhìn hắn,
-Đêm qua được công tử hoan ái, ta mới biết lâu nay hơn nửa đời sống trong uổng phí, đâu còn đem nam nhân đó để ở trong mắt. Công tử tuy nói khiêm tốn võ công không phải đệ nhất thiên hạ, nhưng theo nhân gia thấy…lúc công tử trên giường... công phu tuyệt đối là thiên hạ đệ nhất….
Được một thành thục thiếu phụ kinh nghiệm giường chiếu phong phú nói chắc chắn như thế, Tống Thanh Thư lòng hư vinh nhất thời đạt được thật to lớn thỏa mãn:
-Phu nhân miệng nhỏ thật là ngọt.
Đường phu nhân vũ mị cười rộ:
-Đã là công tử muốn biết người đó là ai như vậy, ta sẽ nói … người kia là nhi tử thứ hai của Liêu Vương Hoàn Nhan Tông, chính là Hải Lăng Vương Hoàn Nhan Lượng.
-Là hắn sao?
Nghĩ đến lúc trước lúc tên vương tử Kim Quốc kia gặp phải Tiểu Long Nữ trong tửu điếm, Tống Thanh Thư như có điều suy nghĩ.