Tống Thanh Thư mỉm cười:
-Song phương tương giao, vốn là nên lấy thành thật đối xử, chỉ là bất quá trước kia ta luyện công bị tẩu hỏa nhập ma, cho nên tướng mạo cực kỳ xấu xí, cho nên không có nguyện ý muốn bị người trông bộ dáng của ta, xin Nhâm cô nương thứ cho.
Nhậm Doanh Doanh thăm thẳm thở dài:
-Cao nhân khí độ phi phàm, như thế nào lại có thể tướng mạo xấu xí chứ, nếu cao nhân không muốn lộ mặt, tất nhiên là có nỗi khổ tâm, Doanh Doanh không dám bức bách, nữ không biết khuôn mặt của ân nhân thì cũng thôi, nhưng nếu là ngay cả tính danh cũng không biết, thật sự là ăn ngủ không yên. . .
-Cái này. . .
Tống Thanh Thư trầm ngâm một lát,
-Nhâm cô nương có thể cứ gọi ta ta là Hư Nhược Vô.
- Hư Nhược Vô. . .
Nhậm Doanh Doanh tự lẩm bẩm, nàng cảm thấy cía danh tự này có chút không đúng, nhưng cụ thể có cái gì không đúng thì lại không nói ra được.
-Nhâm cô nương, nếu đã đi mà quay lại, chắc là sẽ không vẻn vẹn chỉ là bởi vì đa tạ mà đến đây chứ.
Tống Thanh Thư lo lắng nếu nàng suy nghĩ kỹ lại, sẽ minh bạch danh tự của mình là giả, nên nói tránh đi.
Nghe được hắn hỏi, thần thái Nhậm Doanh Doanh đột nhiên xấu hổ:
- Doanh Doanh lần này tới thực là có yêu cầu quá đáng, muốn nhờ cao nhân hỗ trợ….
Tống Thanh Thư nhấp một ngụ trà:
-Cô nương cứ nói trước đi xem như thế nào cái đã.
Nhậm Doanh Doanh cắn răng nói:
-Tiểu nữ muốn xin cao nhân giả mạo làm một người.
-Giả mạo một người?
Tống Thanh Thư trong lòng dần dần cũng hiểu ra, cũng không lộ ra, ngược lại còn hỏi,
- Nhâm cô nương muốn ta giả mạo ai vậy?
-Lệnh Hồ Xung!
Từ Tống Thanh Thư trên mặt không hiểu, nên Nhậm Doanh Doanh đành phải kiên trì nói ra.
-Đó là vị ý trung nhân trước kia của cô nương?
Tống Thanh Thư nhìn lấy nàng, cũng không gật đầu, cũng không có từ chối.
Nhậm Doanh Doanh đành phải tiếp tục giải thích:
- Vị hôn phu hiện nay cũng biết rõ ràng chuyện của tiểu nữ và Xung ca, nếu bây giờ bỗng dưng lại xuất hiện ra một người khác, hắn khẳng định sẽ nhìn ra sơ hở, cho nên. . .
-Vị hôn phu của cô nương?
Tống Thanh Thư thần sắc lạnh nhạt,
-Là ai vậy?
-Tống. . . Tống Thanh Thư.
Nhậm Doanh Doanh thần sắc ảm đạm, thở dài,
-Có thể ở trong lòng cao nhân sẽ xem thường Doanh Doanh, rõ ràng là đã có hôn ước, nhưng vẫn cứ nghĩ đến tình lang cũ trước đó.
Tống Thanh Thư lắc đầu:
-Nhâm cô nương, mỗi người đều có duyên phận, dù có cưỡng cầu cũng không được, cô nương đã cùng với người khác đính hôn, đã cho thấy cô nương cùng với Lệnh Hồ thiếu hiệp duyên phân đã hết, có thể bây giờ cô nương vẫn còn nghĩ đến vị Lệnh Hồ thiếu hiệp kia, nhưng nói không chừng qua một đoạn thời gian sau, cô nương sẽ lại thấy vị hôn phu sau lại có cảm tình nhiều hơn…
-Không có khả năng này!
Nhậm Doanh Doanh dứt khoát cắt ngang nói,
-Tiểu nữ làm sao lại có cảm tình được với tên hỗn đản đó chứ!
Tống Thanh Thư thấy nàng phản ứng kích động cũng phải giật mình, hắn ngơ ngác nhìn nàng , Nhậm Doanh Doanh rất nhanh thấy được không ổn, liền vội giải thích nói:
-Cao nhân.. bình thường tình tính tiểu nữ bình thường thực không phải là như vậy, chỉ là không biết vì cái gì, mỗi lần nghe nhắc đến chuyện có quan hệ với hắn, thì tiểu nữ rất khó mà trấn định được.
-Không sao,
Thấy nàng sốt ruột giải thích, Tống Thanh Thư ngược lại cảm thấy thú vị,
-Không biết Nhâm cô nương có nghe hay không qua một cái thuyết pháp, gọi là oan gia hoan hỉ?
-Của tiểu nữ cùng tên hỗn đản kia?
Nhậm Doanh Doanh mới đầu thì khinh thường, nhưng đột nhiên không biết vì sao, trong lòng lại run lên, nàng nhớ lại chính mình cùng Tống Thanh Thư đủ loại, những lúc hắn sờ soạng vuốt ve mình, những đêm nằm gặp ác mộng với hắn nhưng bên dưới hạ thể lại chảy ra ướt nhẹp âm dịch, cho nên trong lúc nhất thời thì lại ngây người.
-Bở vì cái gọi là giúp người thì sẽ giúp đến cùng, đưa Phật đến Tây Phương , cho dù cô nương muốn gì, ta có thể sẽ giúp cho cô nương một lần, chỉ là bất quá kết cục chưa hẳn có thể được như cô nương mong muốn, đến lúc đó cô nường cũng đừng chớ có oán trách ta.
Tống Thanh Thư nói ra.
-Nếu cao nhân đã đồng ý giúp đỡ, Doanh Doanh vô cùng cảm kích, như thế nào mà còn dám oán đây.
Nhậm Doanh Doanh liền đáp.
Tống Thanh Thư lắc đầu, cũng không giải thích, chỉ nói một câu:
- Sự tình về sau như thế nào thì không có ai nói trước được đâu, nhớ kỹ lời của cô nương nói hôm nay đi.
-Um…
Nhậm Doanh Doanh tuy không hiểu, nhưng vẫn gật đầu.
Hai người nói chuyện phiếm thêm vài câu, Nhậm Doanh Doanh lại nói:
-Cao nhân, tiểu nữ sẽ đem một ít chuyện của Xung ca nói sơ qua cho cao nhân biết, để đến lúc đụng chuyện mới không lộ ra sơ hở.
Tống Thanh Thư nhíu mày:
-Lúc này sắc trời đã tối, bây giờ nói hình như là không tiện lắm…
Đùa cái gì vậy chứ, trên giường mình lúc này còn có hai cô nương đang ẩn thân nằm chờ, cứ bị Nhậm Doanh Doanh một mực làm phiền, thì hai cô nương này phải tính làm sao bây giờ?
-Doanh Doanh cũng biết quấy rầy cao nhân đang nghỉ ngơi, nhưng trên đường đi thì lại có Trương Chân Nhân đi sát theo, nên tiểu nữ rất khó có cơ hội gặp mặt cao nhân như thế này để cùng cao nhân câu thông. . .
Nhậm Doanh Doanh điềm đạm đáng yêu nhìn hắn, dùng cái loại ánh mắt rung động lòng người để cầu khẩn, nên làm cho Tống Thanh Thư rất khó mở miệng cự tuyệt.
Sau khi nghe Nhậm Doanh Doanh chậm rãi kể lại toàn bộ bên trong kế hoạch đến từng chi tiết nhỏ, Tống Thanh Thư thầm hô quả là lợi hại, hắn lúc này mới có chút tỉnh táo lại, Nhậm Doanh Doanh ngoại trừ là một cô nương mỹ mạo xinh đẹp, nàng vẫn là một Thánh Cô có thủ đoạn cực kỳ lợi hại của Ma Giáo, phần lòng dạ cùng trí tuệ này, tuyệt không phải nữ nhân bình thường có thể sánh bằng nàng, một câu nhân tiện nói ra Nhậm Doanh Doanh đúng là thâm bất khả trắc cao sâu khó lường, đương nhiên hình dung ra cũng không phải là cái gì nghĩa xấu, bời vì từ đầu tới đuôi, Nhậm Doanh Doanh cũng không có hành vi gì đối với Lệnh Hồ Xung có bất lợi. Chỉ là chẳng qua hiện nay, Tống Thanh Thư không phải Lệnh Hồ Xung, tâm cơ Nhậm Doanh Doanh sẽ không dùng tại trên thân Lệnh Hồ Xung, nhưng đối với Tống Thanh Thư, thì nàng sẽ không khách khí như vậy…..
Tống Thanh Thư trước đó sở dĩ không có phát giác được Nhậm Doanh Doanh chỉ là yếu đuối bề ngoài, có thể là nguyên nhân lúc trước khi cùng ở trong thùng tắm phát sinh ra sự tình khi hắn làm loạn, mà Nhậm Doanh Doanh không có áp chế được dẫn đến đạt được cơn cao trào làm động lòng người, dẫn đến nàng mỗi lần đụng phải Tống Thanh Thư, thì đều rất khó giữ vững được tâm trí tỉnh táo.
Lúc này nàng không biết diện mục chân thật người trước mắt, nên Nhậm Doanh Doanh đương nhiên sẽ không bị ảnh hưởng rối loạn tâm trí, vì thế mới triển lộ ra bộ mặt thật mà Tống Thanh Thư từ trước đến giờ chưa từng thấy qua, trong nháy mắt nàng đã liền lợi dụng Trương Tam Phong cùng với hắn, thiết kế một âm mưu từ hôn vô cùng kín đáo.
Tống Thanh Thư thầm thấy mình may mắn, nếu không phải trời đưa đất đẩy thì làm sao biết được tất cả mọi chuyện như vậy, nếu chủ quan không đề phòng trước, việc hôn sự với nàng quả thật là có khả năng bị chính nàng quấy nhiễu phá hư.
-Nhâm cô nương tâm tư kín đáo, đa mưu túc kế, thật sự là bội phục…bội phục!
Tống Thanh Thư nhìn mỹ nhân trước mắt nói.
Nhậm Doanh Doanh sắc mặt đỏ lên:
-Cao nhân giễu cợt, nếu không phải vì bất đắc dĩ, tiểu nữ cũng không muốn tính kế với người khác như vậy.
Lúc này ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng của Trương Tam Phong:
-Tiểu tử ngươi có ngủ chưa vậy?
Nhậm Doanh Doanh sắc mặt biến đổi, nàng vội vàng khoát khoát tay, thấy đối phương vẻ mặt nghi hoặc, nàng vội vàng tiến đến bên tai hắn tận lực nhẹ giọng nói:
-Trước đó tiểu nữ đã bẩm báo với Trương chân nhân là sẽ trở về phòng mình nghỉ ngơi, nếu như giờ bị Trương chân nhân phát hiện ra nửa đêm tiểu nữ lại ở tại trong phòng của cao nhân, chắc chắn là sẽ hiểu lầm chúng ta. . . . có tư tình mờ ám, dù nói thế nào đi nữa thì tiểu nữ hiện tại cũng trên danh nghĩa là tôn tức phụ của Trương chân nhân, vạn nhất làm cho Trương chân nhân phản cảm, chỉ sợ Trương chân nhân sẽ không giúp tiểu nữ nữa..
Hơi thở của nàng gần bên tai thổ khí như lan, khiến cho Tống Thanh Thư có chút thất thần:
-Vậy Nhâm tiểu thư muốn xử trí sao đây?
- Trước tiểu nữ tránh mặt một chút.
Nhậm Doanh Doanh ngẩng đầu lên quan sát chung quanh trong phòng, nhìn thấy tấm rèm giường đang phủ xuống, hai mắt liền tỏa sáng, vội vàng chạy tới…