CHƯƠNG 611: VÔ HÌNH CHI KIẾM.
Ôn hương nhuyễn ngọc nằm trong ngực, trong mũi lại ngửi được mùi thơm từ trong cô thể nàng, Tống Thanh Thư tinh thần đại chấn, cười vang nói:
-Nhâm cô nương, cho ta mượn đoản kiếm dùng một chút.
Hắn tự thân có mộc kiếm, thế nhưng nếu xuất ra thì mục tiêu sẽ phơi bày ngoài ánh sáng, bây giờ trong giang hồ thiên hạ còn có ai mà không biết vũ khí của hắn là một thanh kiếm gỗ? Một khi lấy ra, có tận lực che giấu tung tích nếu lỡ lộ ra thì cũng thôi, điều khiến cho Tống Thanh Thư lo lắng là vạn nhất Nhậm Doanh Doanh biết hắn là Tống Thanh Thư, nàng liền cự tuyệt để hắn trị liệu thì sẽ như thế nào đây? Dựa theo mối quan hệ trước đó của hai người mà suy xét, nếu phát sinh loại tình huống này thì chắc chắn là nàng sẽ thà chết chứ không cầu hắn.
Bất kể là kiếp trước hay là kiếp này, Tống Thanh Thư đối với Nhậm Doanh Doanh cũng đều tràn ngập hảo cảm, vì thế hắn không bao giờ muốn nhìn thấy nàng hương tiêu ngọc vẫn.
-Cao nhân . . cự tự cầm lấy đi..đoản kiếm ở trong ngực...tiểu nữ.
Nhậm Doanh Doanh lúc này hai tay đang ôm lấy cổ của hắn, đoản kiếm lại đã nhét vào trong ngực, bây giờ hắn đang né tránh chiêu thức của đối phương xê dịch kịch liệt, nàng lo sợ nếu buông lỏng tay, thì cả người liền sẽ ngã xuống, hắn khẳng định lại phải cứu mình, vạn nhất bị địch nhân thừa cơ công kích liền xong.
“ Sự cấp phải tòng quyền!" Nhậm Doanh Doanh hàm răng cắn chặt, yên lặng tự nhủ.
Tống Thanh Thư khẽ giật mình, không ngờ tới Nhâm đại tiểu thư mặt mỏng, thế mà lúc này lại quả quyết như thế. Hắn đương nhiên sẽ không có thấy ngại, dù sao mà nói thì nàng là vị hôn thê của hắn, dạng này cũng không tính là vượt lễ đâu...
-Tốt cho một đôi gian phu dâʍ phụ! Không biết Lệnh Hồ Xung nhìn thấy cảnh này thì sẽ nghĩ gì.
Từ lúc đối phương đem Nhậm Doanh Doanh ôm vào trong ngực thì có thể dùng thân pháp xê dịch né tránh qua, tình thế cục diện đột nhiên thay đổi, mình trước đó dùng sách lược vây Nguỵ cứu Triệu nhất thời mất đi hiệu lực, đành phải dùng lời nói khích bác, hi vọng là Nhậm Doanh Doanh bị xấu hổ giận dữ thì sẽ cự tuyệt bị người kia ôm.
-Muốn chết…
Tống Thanh Thư sắc mặt phát lạnh, đưa tay liền hướng mé trong ngực của Nhậm Doanh Doanh tìm tòi, lập tức hàn quang lóe lên, Tả Lãnh Thiền hét to một tiếng, vội vàng bay trở về, khi lão đứng vững chân, mọi người thấy rõ trên bàn tay trái máu me đầm đìa, ngón út cùng ngón áp út đã không cánh mà bay rồi.
Tả Lãnh Thiền rất nhanh điểm huyệt cầm máu qua đi, lại huy động trường kiếm tiến lên, vừa xông lên vừa hướng đến đám hắc y nhân thủ hạ quát to:
-Tất cả xông lên, gϊếŧ chết hắn cho ta…
Đám hắc y nhân kia trước đó sở dĩ do dự không tiến lên, là bởi vì lấy thân phận danh vọng trong võ lâm của Tả Lãnh Thiền, lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, đã vậy Tả Lãnh Thiền đang cùng một tuyệt đỉnh cao thủ khác liên thủ, ngay trước mặt Phương Chứng đại sư Thiếu Lâm, nếu tất cả bọn họ lại cùng nhau tiến lên, cho dù là có thắng, thì thể diện của Tung Sơn phái cũng không còn gì để nói nữa.
Bây giờ nhìn thấy Tả Lãnh Thiền thụ thương không nhẹ, mọi người mới bừng tỉnh, đây là sinh tử ác đấu, đâu còn có công phu để nói cái gì mặt mũi nữa, cho nên tất cả đều xông lên.
Ngay sau đó Tống Thanh Thư nhất kiếm bức lui Du Thản Chi, nhìn cách đó không xa đám người đang vọt tới, hắn cúi đầu nhìn lấy Nhậm Doanh Doanh, ôn nhu hỏi:
-Nhâm Cô Nương, ngươi có sợ hay không?
Nhậm Doanh Doanh mỉm cười:
-Có cao nhân ở đây, tiểu nữ như thế nào lại sợ?
-Ha ha ha,
Tống Thanh Thư một trận cười dài, hào khí sống lại thấy đám người đang tới gần, liền quát lớn,
-Cho dù các ngươi cùng tiến lên, ta đây há sợ sao…
Tếng hét lớn này bao hàm nội lực thúc đẩy, đám hắc y nhân chỉ cảm thấy lỗ tai ong ong vang lên, khϊếp sợ uy thế của hắn, thế mà không ai dám tiếp tục tiến lên.
Tống Thanh Thư cũng không thừa cơ công tới, ngược lại đem thanh đoản kiếm trong tay giơ lên trước mặt quan sát, thấy thanh đoản kiếm đã ngắn lại mỏng, dưới ánh mặt trời lại tựa như trong suốt, nên ngạc nhiên hỏi:
-Nhâm Cô Nương, thanh đoản kiếm này có danh tự là gì vậy?
Nhậm Doanh Doanh lắc đầu:
-Đây là ta khi còn nhỏ tại trong khố phòng binh khí của Hắc Mộc Nhai tìm thấy, có hỏi qua phụ thân, nhưng ngay cả phụ thân cũng không biết tên.
-Chuôi kiếm này cũng gần như trong suốt, phảng phất vô hình, giống như là danh kiếm thời Xuân Thu hữu ảnh vô hình chi ý, cứ gọi là Vô Ảnh Kiếm thấy cũng được.
Tống Thanh Thư vừa dứt lời, trên thân đản kiếm truyền đến một trận tiếng ngân vang, phảng phất thanh kiếm linh thiêng, ưa thích cái tên này vậy.
- Ảnh Kiếm? Tốt từ nay cứ gọi là Vô Ảnh Kiếm vậy..!
Nhậm Doanh Doanh hai mắt tỏa sáng, cảm thấy chuôi kiếm này cùng với danh kiếm thượng cổ cũng có nhiều chỗ giống nhau.
-Sắp chết đến nơi, lại còn rảnh rỗi nói chuyện kiếm!
Tả Lãnh Thiền lạnh hừ, dẫn đầu công tới, thấy Tả Lãnh Thiền xung trận đi đầu, đám hắc y nhân liếc mắt nhìn nhau, cũng cùng vung lên vũ khí tấn công.
Cứ như vậy Tống Thanh Thư đứng trước áp lực đột ngột tăng lên, võ công của hắn dù cao hơn, nhưng bất quá chỉ có một tay, mà những tên hắc y nhân này đều không phải là hạng xoàng xĩnh.
Đương nhiên nếu là bình thường, Tống Thanh Thư đụng phải đám người này, xuất kiếm thì rất khác, bây giờ hắn luôn luôn phải truyền chân khí vào trong cơ thể của Nhậm Doanh Doanh, thực lực tự thân đã giảm đi gần một nửa, huống chi lại còn phải thường xuyên che chở Nhậm Doanh Doanh cùng bị công kích…
Cách đó không xa A Tử nhìn thấy Tống Thanh Thư có vẻ chật vật, nhưng vẫn sừng sững không ngã, âm thầm tức giận: “ Phì… cái gì là minh chủ Ngũ Nhạc Kiếm Phái, nghe qua thì rất uy phong, kết quả lại vô dụng như vậy, nhiều người công kích một người mà cũng đánh không thắng, trong lúc người ta còn ôm một nữ nhân trong ngực! “
Đồng thời trong nội tâm nàng cũng sợ hãi: “ Người này võ công cao như vậy, nếu như hôm nay hắn thoát khốn, ngày sau tìm tới A Tử tính sổ thì cái mạng nhỏ không còn. . . . “
A Tử nghĩ thế nên cũng muốn xông vào hỗ trợ một tay, chỉ tiếc là nàng tự mình hiểu lấy, lấy võ công của nàng, ngay cả những hắc y nhân thủ hạ kia của Tả Lãnh Thiền mà cũng còn thua kém rất xa, mình đụng lên chỉ là thêm phiền toái mà thôi.
Đột nhiên A Tử nhìn thấy cách đó không xa Ô Vân Châu mặt đang lo lắng, A Tử con mắt lưu chuyển, liền nảy ra ý, nhẹ nhàng nhảy lên, bay đến bên cạnh Ô Vân Châu, lập tức giơ tay bắt lấy vị trí hiểm yếu của nàng, cười nhẹ nhàng nói với Tống Thanh Thư:
-Uy….này cái gì cao thủ kia, ngươi nếu như không thúc thủ chịu trói, cô nương này sẽ không còn mạng đâu?
Tống Thanh Thư quay đầu trông thấy tình huống Ô Vân Châu, lạnh hừ một tiếng.
A Tử còn muốn nói điều gì, nhưng nghe tiếng hừ lạnh này, lại phảng phất như là tiếng sấm vang lên bên tai nàng, cả người liền có một chút thất thần, vừa lấy lại tinh thần, thì kinh hãi một mũi kiếm đã xuất hiện ngay tại cái cổ của mình.
-Thả nàng ra.
Tống Thanh Thư trong ngực ôm Nhậm Doanh Doanh, trầm giọng nói.
-Không thả!
Cứ việc hàn khi của mũi kiếm đã kích đến trên cổ làm nổi da gà, A Tử vẫn quật cường nghếch đầu qua, bàn tay tay vẫn chụp lấy vị trí yếu hiểm của Ô Vân Châu.
-Cao nhân đừng có quản đến tiểu nữ…
Ô Vân Châu vội vàng nói.
-Hắc hắc…. nếu hắn quả thật mặc kệ ngươi, thì vừa rồi một kiếm kia đã đâm vào cổ của ta rồi, chẳng qua là hắn lo lắng ta trước khi chết, cũng sẽ làm tổn thương ngươi…
A Tử tinh quái tại trong lỗ tai Ô Vân Châu thổi một hơi, đắc ý cười nói.
Tống Thanh Thư ngoài ý muốn liếc nhìn A Tử, không nghĩ tới nàng tuổi còn trẻ, dưới loại tình huống này mà vẫn còn trấn định như thế, vừa rồi một kiếm kia nếu bị kê vào cổ, đổi lại người khác, cho dù là người có dũng khí, cũng sẽ vô thức lui lại tự vệ, kết quả A Tử tại trong thời gian ngắn như vậy lại quyết đoán, không chỉ không lùi, mà tay chụp lấy vị trí hiểm yếu của Ô Vân Châu lại dùng lực tăng thêm mấy phần.
-Buông ra A Tử sư tỷ của ta mau!
Nhìn thấy tiên nữ trong lòng của mình bị người dùng kiếm kể nơi cổ họng, Du Thản Chi cả người muốn điên lên, cuồng nộ phóng tới phía của Tống Thanh Thư.