CHƯƠNG 589: MẪU NỮ TRÙNG PHÙNG.
Tống Thanh Thư một tay ôm vòng eo Hà Thiết Thủ, bên dưới dùng cây côn ŧɦịŧ chống tại trên bụng nàng, hơn nữa cánh tay của hắn đã bắt đầu không đứng yên nhẹ nhàng hoạt động, có chút đụng chạm đè ép lên trước ngực một đôi nhũ phong kiên quyết, Hà Thiết Thủ liền cảm thấy toàn thân xốp giòn, thân thể mềm mại bắt đầu trở nên dần nóng lên! Hai tay hắn bắt đầu cởi đai lưng nàng, đem cái tiểu nội khố của nàng cởi bỏ ra, cũng mặc kệ y phục còn trên người nàng, một tay tiếp tục tại trên thân thể Hà Thiết Thủ thăm dò lấy, tay kia thì là bắt đầu thoát ra y phục của mình!
………………………………………………………………………………………
Hà Thiết Thủ nằm ngửa tại trên giường, hai bắp đùi bị Tống Thanh Thư bắt lấy hai nhẹ vỗ về, dưới thân cây côn ŧɦịŧ lửa nóng để trên cửa ngọc môn quan trêu đùa cọ lấy bên ngoài tựa như không muốn phá cửa mà vào. Hà Thiết Thủ hài gò má ửng đó, thẹn thùng duỗi ra một tay cầm chặt cây côn ŧɦịŧ nóng dẫn dắt đến trung tâm cửa hang u cốc của nàng chậm rãi nhét vào thân thể của mình. Tống Thanh Thư liền dùng sức đẩy mạnh cho cây côn ŧɦịŧ hoàn toàn chui hết vào thánh đạo mới đình chỉ, rồi sau đó hạ thể lại có chút dùng sức lui ra, rồi một đâm sâu vào đến tận đáy ngọn nguồn!
-A….
Hà Thiết Thủ bị hơi thốn nhịn không được trừng liếc Tống Thanh Thư, lúc này hắn đã buông hai chân của nàng, cả người nằm ở trên người của Hà Thiết Thủ, hạ thể cực kỳ chậm chạp co rúm lấy đẩy cây côn ŧɦịŧ sâu trong u cốc của nàng.
…………………………………………………………………………………………….
Thời gian dần trôi qua, Hà Thiết Thủ bắt đầu vặn vẹo thân thể mềm mại càng lúc càng nóng, cơn động dục của nàng tăng vọt, cái loại tốc độ cây côn ŧɦịŧ rút ra đút vào nhẹ đâm này chưa đủ thỏa mãn cơn ngứa ngáy từ sâu trong u cốc của nàng rồi, nóng rực hơi thở của nàng phun tại trên mặt Tống Thanh Thư, nghẹn ngào kêu lên.
-Um..um…mạnh… lên ..chút đi..
Tiếng rêи ɾỉ cầu lấy của nàng nhen nhóm đưa dục hỏa hắn đến điểm cao nhất, Tống Thanh Thư cúi đầu hôn lên cái miệng anh đào nhỏ nhắn của nàng, hai tay theo xuyên qua dưới nách của nàng, gàn tay bám ngược lại ở trên hai bờ vai nàng, tăng nhanh hơn tốc độ, còn Hà Thiết Thủ hai tay giữ ở bên trên mông của hắn ghì xuống tăng thêm độ mạnh yếu của câu côn ŧɦịŧ khi đút vào u cốc mình. Tống Thanh Thư bắt đầu biến hóa các loại đút vào phương thức, đánh thẳng dưới thân mỹ nhân đang ưỡn lên vặn eo lắc mông hẩy lên mé trên dao động, trong miệng Hà Thiết Thủ dâʍ đãиɠ hừ gọi, âm dịch tuôn trào ra bên ngoài chủy xuống theo khe mông rồi từng giọt nhiểu xuống trên mặt giường.
Tống Thanh Thư trong thân thể du͙ƈ vọиɠ dã thú không ngừng mãnh liệt khuếch trương, hưng phấn kɦoáı ƈảʍ khiến cho hắn nhanh hơn đút cây côn ŧɦịŧ vào, hạ thể của hắn trên thân mình Hà Thiết Thủ kịch liệt nhấp nhô lấy, cây côn ŧɦịŧ cứng rắn một lần lại một lần thật sâu hung hăng chui sâu vào trong ngọc thể nàng tả xung hữu đột, hung ác kíƈɦ ŧɦíƈɦ thân thể nàng, qui đầu cực đại mãnh liệt đập nện tại trên hoa tâm, từ bên trong u cốc phát ra tiếng khuấy động chất lỏng âm dịch phổ ra một khúc quân hành hoan ái.
Hà Thiết Thủ bị Tống Thanh Thư chạy nước rút được dục hỏa càng thêm khó nhịn, thân thể tuyệt mỹ không tỳ vết trong trắng lộ hồng, run lên run lên từng hồi, ngọc diện sinh xuân, mắt đẹp ẩn tình, kiều thở hổn hển:
-Ừ…... um…um….a.....
………………………………………………………………………………….
Lúc này Tống Thanh Thư đổi tư thế, hắn đơn giản chỉ đem Hà Thiết Thủ lật úp người lại, từ phía sau ôm Hà Thiết Thủ eo nhỏ nhắn, tách ra cặp đùi ngọc, dùng sức đút cây côn ŧɦịŧ vào, lập tức từng đợt kɦoáı ƈảʍ lại tiếp tục đánh úp vào thân thể Hà Thiết Thủ, một tay hắn ngăn chận cái lưng nàng, tay kia nâng cao lên bờ eo, hung mãnh đút vào rút ra cây côn ŧɦịŧ, dưới bụng nặng nề đụng chạm lên cái mông ngọc Hà Thiết Thủ, phát ra “ bành bạch “ tiếng vang.
………………………………………………………………………………………
Hà Thiết Thủ chậm rãi quỳ lên, khiến cho cái mông ngọc có vẻ càng thêm đầy đặn, còn cái đầu vùi thì sâu vào trong gối, phát ra tiếng rêи ɾỉ mơ hồ, Tống Thanh Thư giờ đã chạy nước rút càng lúc càng nhanh, trong khoảng thời gian ngắn cây côn ŧɦịŧ như mưa to gió lớn xâm nhập trút xuống vào sâu trong u cốc làm cho được thân thể mềm mại Hà Thiết Thủ run rẩy dữ dội, vách tường u cốc cũng đã kịch liệt co rút lại vài cái, cặp mông đầy đặn tựa như hồi quang phản chiếu liều mình hướng sau vễnh thêm cao lên tiễn đưa, một làn chất lỏng đậm đặt nóng nhiệt âm tinh theo trong hoa tâm của nàng xì xì ra. ..
-Úi…úi….a….á……
Cây côn ŧɦịŧ của Tống Thanh Thư vẫn cứng rắn như thép, hắn ghé vào trên lưng của Hà Thiết Thủ, hưởng thụ lấy một thân da thịt trắng nõn như bông vải mềm mại không xương quả thực tuyệt không thể tả!
Đợi dư vị kɦoáı ƈảʍ triền miên của Hà Thiết Thủ trôi qua, Tống Thanh Thư lần nữa tay cầm vũ khí xông lên chiến trường!
………………………………………………………………………………………….
Rất nhanh Hà Thiết Thủ lại phát ra tiếng rêи ɾỉ, ngượng ngùng nói không ra lời, nhưng động tác của Tống Thanh Thư càng lúc càng lớn, làm nàng không thể chịu đựng được, Tống Thanh Thư biết rõ Hà Thiết Thủ đang vào thời kỳ chính trực hổ lang, một khi nếm đến ngon ngọt, thì sẽ hưng phấn thật lớn, nàng đong đưa vòng eo động tác cũng rất nhanh, mắt phượng nửa khép, trên mặt đẹp hồng nhuận toát ra đầy vẻ thỏa mãn, thoải mái biểu lộ, khoái ý tê dại giao cấu theo trên người đối phương truyền đến, hai người thân thể tựa như phiêu bay ở giữa không trung bốc lên, Tống Thanh Thư cũng cảm thấy trong cơ thể khí huyết thông sướng làm cho toàn thân toát ra mồ hôi, cảm giác thoải mái cũng chẳng khác gì Hà Thiết Thủ…
………………………………………………………………………………………..
Đến khi ngọc thể nàng lại run rẩy, cơ bắp trong u cốc bắt đầu co rút lại, phun ra đại lượng âm tinh, thì Tống Thanh Thư thân thể một hồi run rẩy, lập tức tϊиɦ ɖϊƈh͙ nóng hổi từng làn bắn mạnh vào hoa tâm Hà Thiết Thủ, lúc này Tống Thanh Thư chậm rãi vẫn tiếp tục chọc cây côn ŧɦịŧ vào bên trong cơ thể nàng, chỉ thấy cửa ngọc môn quan đỏ thẫm, cửa miệng hơi khép mở, trào ra từng dòng hỗn hợp tϊиɦ ɖϊƈh͙ cùng âm dịch thật là mê người.
………………………………………………………………………………………….
Tống Thanh Thư cùng Hà Thiết Thủ bây giờ gọi Hà Tình sau khi tách ra, một đường hắn tìm hướng đến phương hướng phủ đệ ngày xưa mà đi. Trên đường đi Tống Thanh Thư suy tư về vấn đề ngân lượng, trước đó Kim Xà doanh công chiếm các châu phủ tuy thu hoạch tương đối khá, có thể nói mấy vạn nhân mã Kim Xà doanh mỗi ngày hao phí quân lương cũng là một con số lớn, tiền thuế thu được từ những quan phủ, chi tiêu khó khăn lắm lắm thì Kim Xà doanh cũng chỉ có thể kéo dài trong một năm.
Mà muốn thành lập mạng lưới thu thập tin tức cũng là chuyện cần phải đốt tiền, trong khi chi phí Tang Phi Hồng của Ngũ Hồ Môn hoạt động cũng là dựa vào ngân lượng của Tống Thanh Thư lúc còn làm quan tại Mãn Thanh, được các quan biếu xén, về sau khi Tống Thanh Thư ám sát Khang Hi, con đường thu nhân này này đương nhiên bị đứt đoạn. Trong khi mạng lười thu thập tin tức của Ngũ Hồ Môn càng trải càng lớn, dựa vào chính ngân lượng riêng của hắn, đã là chống đỡ không nổi, cuối cùng hắn chỉ có thể đem chủ ý đánh tới ngân lượng của Vi Tiểu Bảo tham ô được trước đây.
Lẽ ra thì tiền tham ô của Vi Tiểu Bảo sẽ có rất nhiều, nhưng bởi vì Vi Tiểu Bảo bị chết yểu, nên chưa có được nhiều, không sai biệt chỉ có tầm một trăm vạn lượng, số bạc này Vi Tiểu Bảo xưa nay giấu diếm rất kỷ lưỡng, đừng nói là Khang Hi không biết, ngay cả Song Nhi cũng không nắm rõ lắm.
Về sau Đông gia thừa dịp Vi Tiểu Bảo chết đến báo thù, lại bị Thần Long Đảo nháo trò, bên trong Tử Tước phủ trên danh nghĩa chủ mẫu Song Nhi cũng phải đến Động Đình Hồ của Dược Vương, Tử Tước phủ liền bị Tống Thanh Thư âm thầm khống chế, vì thế khoản ngân lượng bí mật này của Vi Tiểu Bảo đương nhiên cũng bị hắn vui vẻ đón nhận. Đối với việc này Tống Thanh Thư cũng không có cái gì áy náy, dù sao ngân lượng Vi Tiểu Bảo tham ô, những thỏi bạc này đều là từ quan viên các cấp thu của mồ hôi nước mắt thảo dân, hắn dùng lấy làm đại nghiệp chi dụng khu trừ quân Thát Lỗ, dù thế nào cũng coi như tạo phúc cho bách tính.
Mấy năm này ngân lượng dùng cho Ngũ Hồ Môn hoạt động từ khoản này tiền tham ô của Vi Tiểu Bảo, tuy nhiên khoản bạc trước mắt này cũng chỉ đủ để ủng hộ mạng của Ngũ Hồ Môn, còn mạng lưới thu thập tin tức của Hà Tình từ thanh cần đến ngân lượng, thì phải nghĩ đến biện pháp khác.
Tống Thanh Thư trước mắt dự định tạm thời không dùng tiền của nội khố Khang Hi để khởi động cái kế hoạch này, nếu vận dụng đến nội khố, mục tiêu quá lớn, cũng không phải chi kế lâu dài..
Bởi vậy Tống Thanh Thư lại nghĩ đến bên trong mấy chỗ bảo tàng nổi danh trong thế giới Kim Dung, bảo tàng Lương Nguyên Đế thì ở phía xa Kinh Châu, quốc bảo Cao Xương cất giấu chỉ là một trò cười, bảo tàng Đại Công Phường năm xưa đã bị Viên Thừa Chí lấy ra, giờ còn lại chỉ có bảo tàng Sấm Vương cùng bảo tàng long mạch của Đại Thanh mà thôi.
"Cũng không biết lão thái giám Quỳ Hoa kia, lâu nay hút long khí đã có hiệu quả như thế nào. . ."
Nhắc tới cũng kỳ lạ, từ khi lão thái giám Quỳ Hoa bắt đầu hút long mạch Đại Thanh qua đi, vận hạn của Đại Thanh Quốc tựa hồ lập tức ảm đạm rơi xuống, lúc trước thì phát triển không ngừng, thậm chí có lúc tư thế cục diện cùng Mông Cổ ngang nhau, nhưng hôm nay Tống Thanh Thư thì biết Mãn Thanh chỉ là cường thịnh bề ngoài, bên trong sớm đã là nguy cơ tứ phía, lỗ thủng trăm ngàn chỗ.
"Chẳng lẽ loại long mạch hư vô mờ mịt này lại là có thật?"
Tống Thanh Thư nhịn không được rùng mình, nếu không bất đắc dĩ, thì đừng đi đến Lộc Đỉnh Sơn vẫn tốt hơn, vì có trời mới biết Quỳ Hoa Lão Tổ sau khi hút đầy đủ long khí sẽ biến thành lão yêu quái gì đây.
Mục tiêu đã xác định phải đến bảo tàng Sấm Vương, Tống Thanh Thư bắt đầu suy nghĩ, mặc kệ là Hồ phu nhân, hay là Điền phu nhân, ai cũng đều có thể tìm tới vị trí bảo tàng này, bây giờ điều đau đầu duy nhất liền là như thế nào làm cho thần không biết, quỷ không đem bảo tàng từ quan ngoại chở về. . .
Một đường suy tư, trong lúc bất tri bất giác Tống Thanh Thư chạy tới Tòa phủ ngày trước bên ngoài kinh thành, nhìn lấy tấm bảng Tống phủ bên trên đã đổi thành Điền phủ, Tống Thanh Thư có chút thất thần, lúc trước chuyện mình ám sát Khang Hi, triều đình Mãn Thanh đương nhiên không dung bất kỳ cái gì liên quan đến hắn, bất quá hắn lấy thân phận Khang Hi âm thầm che chở cho Điền Quy Nông cùng Điền phu nhân nên bọn họ mới không bị liên luỵ, …
"Cũng không biết Hồ phu nhân có còn ở chỗ này không. ."
Tống Thanh Thư trong lòng hơi động, lúc trước trên đại hội Kim Xà, Hồ phu nhân không muốn gặp mặt cùng các nữ nhân kia của Tống Thanh Thư, liền lặng lẽ mang theo Miêu Nhược Lan đến Yến Kinh thành tìm Nam Lan, theo thời gian, thì nàng hẳn là đã đến từ sớm..
Tống Thanh Thư đang muốn đẩy cửa cổng đi vào, đột nhiên trong viện loáng thoáng truyền đến một trận tiếng khóc của tiểu cô nương, còn kèm theo lấy thanh âm yêu kiều của một nữ nhân, Tống Thanh Thư khẽ giật mình, hắn nghe ra được đây là giọng nói một lớn một nhỏ, tiểu cô nương là Miêu Nhược Lan, thanh âm nữ nhân thành thục hẳn là Điền phu nhân.
“ Xem ra là Điền phu nhân đang giáo huấn nữ nhi, lúc này đi vào tựa hồ có chút không tiện. . ." Tống Thanh Thư do dự, từ bỏ vào lối cửa chính, mà đi vào một bên tường viện, nhảy vọt liền ẩn thân bên trong một cây đại thụ um tùm nơi góc sân, hắn cũng rất tò mò, Miêu Nhược Lan đáng yêu như thế, Điền phu nhân tại sao lại tức giận như vậy.
Trong sân một tiểu cô nương xinh xắn đang liều mạng chạy, đằng sau một thục phụ phong tư yểu điệu đang cầm chổi lông gà ở phía sau truy theo, tiểu cô nương chính là Miêu Nhược Lan, chỉ nghe nàng vừa chạy vừa khóc ròng nói:
-Nữ nhi lớn lên chỉ muốn gả cho Tống đại ca, hắn là đại anh hùng đỉnh thiên lập địa. . .
Tống Thanh Thư sắc mặt cổ quái, không nghĩ tới mình mị lực lại lớn như vậy, ngay cả tiểu cô nương Miêu Nhược Lan cũng bị mình mê đảo.
Đằng sau đuổi theo tựa hồ thục phụ thể lực có chút chống đỡ hết nổi, dừng lại để thở, bộ ngực sung mãn gợn sóng chập trùng, nghe được lời nói nữ nhi nhất thời gấp gáp:
-Không được…. ngươi gả cho ai cũng được, chỉ là không thể gả cho hắn…
Thục phụ này dĩ nhiên chính là Điền phu nhân xa cách đã lâu, có lẽ là bởi vì vận động, ở giữa tóc mai mồ hôi rịn chảy ra từng giọt, trên da thịt tuyết trắng còn ẩn ẩn để lộ ra một tầng đỏ bừng.
-Vì cái gì mà không được?
Miêu Nhược Lan liền hỏi..
Nghe được nữ nhi chất vấn, Điền phu nhân nhất thời hô hấp cứng lại, trong lòng âm thầm kêu khổ, nữ nhi ngoan, nương cũng không thể nói cho ngươi biết trong lòng đại anh hùng kia của ngươi thực chất đó là một ác ma, nương bị hắn cưỡi. . ….
Nghĩ đến tràng cảnh mỗi lần bị hắn khi dễ đè lên trên người, Điền phu nhân thân thể lại có chút nóng lên, đành phải cắn răng nói:
-Nương nói không được… là không được!
-Chẳng lẽ nương muốn tự mình gả cho Tống đại ca ca a?
Miêu Nhược Lan đột nhiên hai tay chống nạnh, thở phì phò nhìn mẫu thân mình.
Điền phu nhân trong lòng nhảy dựng lên, vội vàng nhín quanh bốn phía, thấy không ai nghe được câu nói vừa rồi của nữ nhi, âm thầm buông lỏng một hơi, đồng thời tức giận lên, trừng mắt với nữ nhi:
-Ngươi nói cái gì mà mê sảng vậy!
-Ai bảo nương không nói vì sao cấm cản, nữ nhi hận chết nương..
Miêu Nhược Lan ríu rít khóc lên, vừa lau nước mắt, vừa chạy về trong phòng, chỉ để lại Điền phu nhân một người lưu lại nguyên chỗ.
Thấy đến ánh mắt phẫn hận của nữ nhi, Điền phu nhân trong lòng đau xót, xoay người ôm ngực.
-Điền phu nhân có chỗ nào không thoải mái, có muốn tiểu đệ đến giúp phu nhân xoa bóp giùm cho?"
Bên tai đột nhiên truyền tới một thanh âm quen thuộc, Điền phu nhân liền quay người, thì thình lình ở trước mặt xuất hiện lên nam nhân kia mỗi đêm mà mình đều mơ tới.
-Ngươi. . . ngươi. . .
Điền phu nhân vô ý thức lui ra phía sau vài bước, gót chân lại bị vấp lấy viên đá trên sân, cả người không tự chủ được hướng trên mặt đất ngã qua.
-Phu nhân bước đi cũng phải cẩn thận a.
Tống Thanh Thư vươn cánh tay ôm lấy vòng eo mượt của nàng đỡ lấy, trên thân khí tức quen thuộc của hắn khiến cho Điền phu nhân vừa yêu vừa hận, trong lúc nhất thời ngũ vị tạp trần, cũng quên phản kháng, tuy nhiên nàng nhớ tới lúc này không thể so như ngày trước, nữ nhi của mình vẫn còn gần đây, liền đẩy hắn một cái:
-Mau buông ta ra, Nhược Lan còn đang tại phụ cận đây mày.
Tống Thanh Thư cũng không có buông tay ra, ngược lại còn đưa tay lên trên bầu ngực nàng xoa nắn:
-Phu nhân mới vừa rồi ôm lây chỗ này, không thoải mái sao?"
-Không cần ….
Điền phu nhân thân thể lập tức liền mềm xuống, nàng liền có cảm giác được thân thể của mình tựa hồ hoàn toàn không có cách nào cự tuyệt được đối phương, đành phải nhấc lên một chút tr còn sót lại lý, ưm một tiếng,
-Van cầu ngươi, chí ít đừng có làm tại chỗ này. . .
Tống Thanh Thư vốn cũng đến chỉ là muốn trêu đùa nàng một chút, vì vừa rồi hắn cũng mới vừa ác chiến với Hà Tình một trận, tuyệt đối không ngờ tới thân thể của nàng lại mẫn cảm như vậy, nhìn lấy mỹ nhân trong ngực một đôi tinh mâu tựa mở tựa khép, ẩn ẩn có hơi nước lưu đọng, đôi môi hồng nhuận phơn phớt hơi hơi mở ra thổ khí như lan, một trái tim của Tống Thanh Thư lập tức cũng táo động, hắn liền xốc lên bế ngang Điền phu nhân, bước nhanh hướng về một bên gian phòng đi đến.
Ẩn nấp đằng sau cánh cửa sổ cách đó không xa, Miêu Nhược Lan nhìn theo bóng lưng hai người biến mất, bờ môi đều nhanh cắn chảy ra máu, toàn thân lạnh rung run, trong lòng ngăn không được sự phẫn nộ: “ Khó trách mẫu thân không cho phép ta thích Tống đại ca, nguyên lai chính mẫu thân cùng hắn. . .”
Cũng không lâu lắm, Miêu Nhược Lan sau khi suy nghĩ lại liền trở nên phấn chấn: “ Thì ra là Tống đại ca ưa thích nữ nhân thành thục.. Hừ.. tiếp qua một, hai năm nữa, ta cũng không tin ta không sánh bằng mẫu thân của ta! ..”
Lấy Tống Thanh Thư võ công, vừa rồi đương nhiên biết được Miêu Nhược Lan trốn tránh ở một bên, sở dĩ hắn tận lực cùng Điền phu nhân biểu hiện ra thân thiết như vậy, một mặt cũng là muốn đoạn đi cái ý nghĩ kia của nàng .
Hắn tuy phong lưu, lại không phải là biếи ŧɦái, Miêu Nhược Lan bây giờ vẫn chỉ là một tiểu cô nương, chỉ bởi vì chính mình đã cứu nàng, nên nàng đối với mình có cảm tình hâm mộ dị dạng thì cũng rất bình thường, có thể nàng còn quá trẻ, cũng không có đủ sức để phán đoán, Tống Thanh Thư cũng không muốn chiếm lấy tiện nghi một tiểu cô nương non nớt như nàng, nên dứt khoát liền xuất ra một cái ngoan chiêu, để chặt đứt tơ tình của thiếu nữ.
Chỉ tiếc Tống Thanh Thư cũng chưa hiểu hết lòng dạ của nữ nhân, nên đoán không ra được bên trong nội tâm của một tiểu cô nương.
Tống Thanh Thư ngay từ đầu chỉ tính toán làm ra vẻ thâm mật một chút với mẫu thân của Miêu Nhược Lan, nhưng thân thể của Điền phu nhân lại không nhịn được trêu chọc, cảm nhận được trong ngực nữ nhân mềm như bông gòn, hắn chỗ nào nhịn được, nên liền dứt khoát giả hí thành thật ….
-Sao. . . ngươi làm sao vậy?
Vừa vào trong phòng Điền phu nhân liền có cảm giác được thân thể của Tống Thanh Thư bất chợt cứng đờ, nàng thẹn thùng hỏi đến.
Tống Thanh Thư thân thể có thể nào mà không cứng ngắc được, bởi vì hắn phát giác được một cái cước bộ nhu hòa nhẹ nhàng cẩn thận từng li từng tí đang lần mò đi đến bên cửa sổ phòng, người tới tựa hồ do dự, rồi cuối cùng vẫn duỗi ra đầu ngón tay thấm nước bọt trên đầu lưỡi của mình, nhẹ nhàng tại trên cửa sổ chọc thủng một cái lổ.
Nghe tiếng hít thở, người bên ngoài rõ ràng không biết võ công, chỉ là tiếng bước chân so với người bình thường thì có nhẹ hơn chút, Tống Thanh Thư lập tức kịp phản ứng, người đến chính là một tiểu cô nương, mà trong tòa viện này này chỉ có duy nhất một tiểu cô nương, đó chính là Miêu Nhược Lan.