Thâu Hương Cao Thủ (Cải Biên)

Chương 579: Khổ cực cho minh tôn rồi.



CHƯƠNG 579: KHỔ CỰC CHO MINH TÔN RỒI.



Khẩu quyết của Hấp Tinh Đại Pháp cũng không phải là rất dài, Tống Thanh Thư rất nhanh liền đọc xong, Lý Mạc Sầu cũng một mực chiếu vào tu luyện, chân khí của Minh Tôn cũng một mực đang giám thị tình huống trong cơ thể nàng.

Một lúc sau cảm nhận được trong cơ thể nàng các luồng chân khí đang hỗn loạn dần dần bị tiêu trừ, Minh Tôn âm thầm gật đầu, đột nhiên từ trong thể nội của Lý Mạc Sầu truyền đến một làn hấp lực, tuy nhiên Minh Tôn đã sớm chuẩn bị, rất nhanh liền chặn đứt làn chân khí của mình.

Chú ý tới thần sắc lão biến hóa, Tống Thanh Thư trầm giọng nói:

-Ta đã đem khẩu quyết nói ra, đến phiên ngươi thả người.

Minh Tôn cười ha ha:

-Ngươi đã tuân thủ ước định, bổn tọa cũng sẽ giữ lời, hai nữ nhân này ta trả lại cho ngươi.
Vừa dứt lời, đưa tay một chưởng vỗ tại trên lưng Triệu Mẫn, thuận thế đem hai nàng đẩy đi tới trước mặt Tống Thanh Thư, ảnh lóe lên, liền biến mất trong đêm tối.

Minh Tôn là một lão yêu quái thiên niên, làm sao lại đơn giản tin tưởng lời người khác hứa hẹn, khi Tống Thanh Thư đọc khẩu quyết của Hấp Tinh Đại Pháp một cách dễ dàng trơn tru, trong lòng nghi ngờ càng thêm sâu sắc một tầng, lão sợ rằng khi buông hai nàng ra, thì đối phương chắc chắn sẽ trở mặt xuất thủ, thế là một chưởng vỗ tại trên thân Triệu Mẫn vừa phải, để cho nàng lâm nguy vì trọng thương, cũng sẽ không lập tức bị đánh chết, vì muốn chữa thương cho nàng, Tống Thanh Thư đành phải từ bỏ truy kích mình.

Về phần vì sao không vỗ chưởng lên người Lý Mạc Sầu, là bởi vì lão phát hiện Lý Mạc Sầu bản thân đã là đang hấp hối, lo lắng nàng chịu không nỗi một chưởng của mình dẫn đến thịt nát xương tan, đến lúc đó Tống Thanh Thư dốc lòng liều lĩnh báo thù thì sẽ phiền toái..
Triệu Mẫn chỉ cảm thấy mắt mình tối sầm lại, phun ra một ngụm máu tươi, cả người không còn trọng lượng hướng phía trước ngã tới, trong lúc nàng cảm thấy ý thức sắp tiêu tán, thì ý thức được thân thể đổ vào trong một lồng ngực ấm áp, cố gắng mở mắt nhìn, nhìn thấy thần sắc Tống Thanh Thư lo lắng, khóe miệng lộ ra một nụ cười yếu ớt, rồi ngất đi.

Tống Thanh Thư ôm thân thể mềm mại Triệu Mẫn, nhìn về phía bóng tối, trong mắt lóe lên một tia tàn khốc, do dự một hồi, cuối cùng vẫn là bỏ đi ý nghĩ truy sát Minh Tôn, hắn không thể không thừa nhận, Minh Tôn chiêu này thực sự dùng rất xảo diệu.

-Nàng... thế nào rồi?

Những luồng chân khí hỗn loạn trong người của Lý Mạc Sầu tất cả tiêu tán, lại hấp thụ được một ít chân khí của Minh Tôn, dù không nhiều, nhưng nội lực của Minh Tôn là thuộc hạng gì, đạt được một ít tinh thuần chân khí này thì hiệu quả đã không thua kém gì hấp thụ nội lực của một nhất lưu cao thủ trên giang hồ. Bây giờ thương thế của nàng tuy còn chưa hoàn toàn khôi phục, nhưng chỉ cần điều tức qua mấy canh giờ, thì đã không có gì đáng ngại.
-Không khả quan lắm…

Tống Thanh Thư nhíu mày nói,

-Tiên Tử ở một bên hộ pháp, tại hạ trước ổn định thương thế nàng rồi tính sau.

-Được…

Lý Mạc Sầu gật đầu, trong mắt lại hiện lên hưng phấn: “Trước đó ta trọng thương, đã bị Triệu Mẫn làm ra đủ loại nhục nhã, bây giờ phong thủy lưu chuyển, hừ,….nhìn ta đến lúc đó làm sao thu thập ngươi …”

Một canh giờ sau, Triệu Mẫn âm u tỉnh lại, câu nói đầu tiên chính là:

-Ta chưa có chết sao?

Sau lưng truyền đến tiếng cười Tống Thanh Thư:

-Có tại hạ ở đây, quận chúa muốn chết thì cũng không phải là dễ dàng như vậy.

Triệu Mẫn lúc này mới thấy mình chính nửa nằm nữa ngồi tại trong lòng Tống Thanh Thư, sắc mặt đỏ lên, vừa giãy dụa muốn đứng lên, thì tứ chi bách hài truyền đến một cơn đau đớn.

-Đừng có lộn xộn, quân chúa bây giờ thương thế chỉ mới ổn định, đừng có nhảy nhót lung tung vào thời điểm đây.
Tống Thanh Thư lời nói như trách móc nàng, nhưng trên mặt lộ rõ ân cần.

Triệu Mẫn trái tim thổn thức, không biết vì cái sao, chỉ là câu nói bình thường như thế lại làm cho nàng rất là cảm động, nàng lần đầu tiên nằm tại trong lòng Tống Thanh Thư mà cảm thấy mình cũng không cần làm bộ, lại còn thấy rất thoải mái dễ chịu, chỉ là bất quá khi nàng vừa nhìn thấy một bên cón có Lý Mạc Sầu, lập tức liền lúng túng, vội vàng nói chuyện để che giấu mình mất tự nhiên:

-Còn….còn... Minh Tôn đâu?

-Lão đã chạy mất.

Tống Thanh Thư lơ đễnh đáp.

-Ngươi cứ như vậy để lão bỏ đi?

Triệu Mẫn có chút bất mãn.

-Nếu không làm vậy thì phải làm sao bây giờ, để đó mặc kệ quận chúa, nhìn thấy quận chúa chết à?

Tống Thanh Thư mỉm cười nói.

Triệu Mẫn lại trầm mặc, thật lâu qua đi thở dài một hơi:
-Minh Tôn nói quả nhiên không sai, ngươi chính là hạng người có lòng dạ đàn bà.

-Muốn gϊếŧ lão thì về sau thì còn có cơ hội để gϊếŧ, còn để cho cô nương chết đi, thì trên đời này sẽ không có một quận chúa Triệu Mẫn thứ hai.

Ôm lấy thân thể mềm mại Triệu Mẫn, nghe trên thân thể nàng nhàn nhạt mùi thơm, Tống Thanh Thư lúc này không có chút nào dục niệm, ngược lại là vô tận thương xót trong lòng.

Triệu Mẫn hơi đỏ mặt, nói gấp:

-Ta đã biết ngươi cố ý thả lão, bởi vì ngươi còn cần lão giúp ngươi kiềm chế Mông Cổ, tựa như trong Tam Quốc lúc Quan Vũ thả Tào Tháo ở Hoa Dung vậy, cho nên ngươi đừng hy vọng ta sẽ cảm kích ngươi.

Một bên Lý Mạc Sầu không khỏi hừ một tiếng:

-Ta đã tự cho là mình lấy oán báo ân, đụng phải ngươi mới biết nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên.
Trước đó bởi vì chuyện tu luyện Ngọc Nữ Tâm Kinh, nàng có ý đồ gϊếŧ Tống Thanh Thư, tuy nhiên trải qua biến cố lần này, tận mắt nhìn thấy hắn vì cứu nàng và Triệu Mẫn, mà từ bỏ cái cơ hội ngàn năm một thuở kia, câu thích giang sơn, nhưng càng yêu mỹ nhân hơn đã đánh tan vào trong tâm trí cứng rắn băng lãnh của nàng. Lý Mạc Sầu sau mấy lần tiếp xúc, nàng thấy Tống Thanh Thư tựa hồ cùng với các nam nhân mà nàng chán ghét có rất lớn khác biệt, bất giác sát ý trong lòng đã biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Triệu Mẫn nhất thời cả giận nói:

-Ngươi vụиɠ ŧяộʍ với hắn, đương nhiên là nói đỡ cho hắn.

-Ngươi nói cái gì!

Lý Mạc Sầu bỗng nhiên đứng dậy, sắc mặt chuyển sang lạnh lẽo.

-Hừ, cô nam quả nữ chung sống trong một phòng, còn cởi sạch y phục, không phải vụиɠ ŧяộʍ thì là cái gì?
Cứ việc Triệu Mẫn bản thân bị trọng thương, nhưng nàng vẫn không có ý chịu thua ý.

Hàn quang lóe lên, Tống Thanh Thư vội vàng dùng chỉ phong đánh bay Băng Phách Ngân Châm quét tới, cười khổ nói:

-Các người hà tất phải đối phó như vậy để làm chi?

Thấy Tống Thanh Thư đỡ ám khí cho đối phương, Lý Mạc Sầu buồn bực, hừ lạnh nói:

-Khó trách có người không biết kiêng nể gì cả, nguyên lai là biết có người ra mặt cho quận chúa, cũng không biết ai mới là vụиɠ ŧяộʍ với hắn.

Tống Thanh Thư nhức đầu:

-Hai người đều là cô nương gia, mở miệng một tiếng là nói vụиɠ ŧяộʍ cũng không thấy khó nghe a?

-Hừ…

-Hừ…

Hai nữ cùng lúc hừ một tiếng, đều quay đầu đi không nhìn đối phương.

Trong phòng không gian lúng túng vẫn là Lý Mạc Sầu phá trước, nàng do dự một chút, cuối cùng mới lên tiếng nói:
-Đa tạ Tống công tử đã đưa khẩu quyết Hấp Tinh Đại Pháp, ta hiện tại bên trong nội thương đã tiêu trừ hết, tuy nhiên nội lực so ra vẫn kém nhiều so với lúc trước, nhưng có Hấp Tinh Đại Pháp hẳn là rất nhanh có thể bổ sung lại..

Lý Mạc Sầu vốn là ma đầu gϊếŧ người không chớp mắt, nói đến chuyện sau này hấp thu nội lực của người, cũng không có chút nào cảm giác tội lỗi.

-Chỉ là bất quá công tử lại đem khẩu quyết nói ra, để cho Minh Tôn nghe qua, thực sự có chút... ân tình của công tử lần này, Lý Mạc Sầu ta rất là cảm kích.

Nói cây về sau, Lý Mạc Sầu giọng nói dần dần thấp xuống, vẫn còn còn có một chút ngượng ngùng . Nàng coi là Tống Thanh Thư vì cứu nàng, mới đọc ra toàn bộ khẩu quyết thật sự để cho Minh Tôn nghe..

Một bên Triệu Mẫn nhìn thấy Lý Mạc Sầu bộ dáng xấu hổ, nhịn không được cười khúc khích:
-Thật là một nữ nhân ngốc nghếch..

-Ngươi nói cái gì?"

Lý Mạc Sầu chỉ là vô tình tại trước mặt Tống Thanh Thư toát ra một thần thái của tiểu cô nương, còn đối với trước mặt những người khác, nàng vẫn là nữ ma đầu gϊếŧ người không chớp mắt.

-Nói ngươi ngôc nghếch ngươi còn không thừa nhận, bộ ngươi cho rằng khẩu quyết kia là thật a?

Triệu Mẫn ngửa đầu nhìn qua Tống Thanh Thư, một mặt biểu lộ giống như cười mà không phải cười,

-Ngươi cũng đừng có nói cho ta nghe là ngươi cũng ngốc đến mức bên trong khẩu quyết đó mà không có thêm bớt gì đấy, nếu là quả thật như thế, thì ta đối với ngươi liền quá thất vọng.

Tống Thanh Thư ngượng ngùng cười cười:

-Khẩu quyết đương nhiên là thật, bất quá thêm chân thêm tay một chút a.

-Vậy tại sao ta luyện lại không có việc gì?
Lý Mạc Sầu khẽ giật mình, liền vận hành Hấp Tinh Đại Pháp trong cơ thể, tựa hồ không có thấy cái gì khó chịu.

-Tiên Tử là nữ nhân, tự nhiên không có gì đáng ngại.

Tống Thanh Thư lúng túng tằng hắng nói

-Vậy khẩu quyết này ngươi cải biến là nhằm vào nam nhân sao?

Lần này đến phiên Triệu Mẫn kinh ngạc.

-Ừm….

Tống Thanh Thư gật đầu, cũng không giải thích, phảng phất có chuyện khó mà mở miệng.

Thấy hắn bộ dáng như thế, Triệu Mẫn càng hiếu kỳ:

-Đến tột cùng là cải biến cái gì mà chỉ nhằm vào nam nhân vậy?

Tống Thanh Thư sắc mặt càng cổ quái, nguyên lai hắn luyện Hoan Hỉ Thiền Pháp, khi hành công có không ít liên quan tới việc tăng cường dương khí cho nam nhân, hắn vừa rồi liền dùng phương pháp đem khẩu quyết đảo lộn một phen, xen lẫn vào Hấp Tinh Đại Pháp chính thức làm trung gian, lấy hắn cảnh giới võ công bây giờ, cải biến nguyên lý võ học để phù hợp cũng không phải là việc khó gì, Lý Mạc Sầu là nữ nhân, tu luyện khẩu quyết này đương nhiên không có vấn đề, thuần âm chi khí càng đậm dày, đối nàng ngược lại còn là chuyện tốt, nhưng nếu nam nhân tu luyện, dương khí sẽ bị Hấp Tinh Đại Pháp làm biến mất dần, âm khí lại càng đậm, tối hậu dẫn đến cái chuyện giường chiếu sẽ là vô pháp hành sự...
Nghe hắn ấp úng giải thích một hồi, Triệu Mẫn cùng Lý Mạc Sầu hai nàng sắc mặt lập tức trở nên cực kỳ quỷ dị, Lý Mạc Sầu cùng Tống Thanh Thư dù sao quen biết không lâu, trong lòng có chút ý nghĩ cũng không dễ biểu lộ ra, Triệu Mẫn thì không có lo lắng như vậy, nhịn không được phì phì một hơi:

-Nam nhân các ngươi quả nhiên đều là hạ lưu vô sỉ, không có một ai tốt cả.

Lần này đến phiên Tống Thanh Thư măc kệ, bất mãn hừ một tiếng:

-Thế nào, tại hạ đem tình lang cũ cùa quận chúa hóa thành thái giám, quận chúa đau lòng sao?

Triệu Mẫn sắc mặt trắng nhợt, giãy dụa lấy từ trong lòng Tống Thanh Thư ngồi xuống bên ngoài, đột nhiên chuyển động tư thế, khiên động đến thương thế trong cơ thể nàng, ho lên từng cơn, từng giọt máu từ khóe miệng chảy ra.

Tống Thanh Thư lời vừa ra khỏi miệng, cũng thấy hối hận, có chút trò đùa không thể loạn mở, mình rõ ràng vẫn là không nhịn được cố ý trêu chọc nàng một câu.
Lý Mạc Sầu nhìn thấy có chút hả hê, trong lòng thầm nghĩ: "Cứ ho đi…ho ra máu chết đi là tốt nhất."

Ai ngờ Triệu Mẫn đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn nàng, lạnh lùng nói:

-Ngươi có phải là đang ước gì ta ho đến chết phải không?

Lý Mạc Sầu giật mình cả kinh, nghĩ thầm quận chúa này quả nhiên cực giỏi về nhận xét nhân tâm!

Lý Mạc Sầu cũng không phải là người dám làm mà không dám chịu, nghe vậy cười lạnh nói:

-Phải thì như thế nào?"

Triệu Mẫn lẳng lặng mà nhìn chằm chằm vào nàng, đột nhiên nở nụ cười xinh đẹp:

-Ta sẽ hết lần này tới lần khác không để cho ngươi toại nguyện được đâu.

Vừa nói vừa nhìn về phía Tống Thanh Thư, nũng nịu hỏi:

-Tống đại ca…. ca sẽ có biện pháp cứu chữa cho muội phải không?


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv