Thấy Tống Thanh Thư ra vẻ khâm phục không giống như là lấy lòng, Triệu Mẫn trong lòng đắc ý, tuy nhiên trên mặt vẫn không biểu hiện ra, khá là lạnh nhạt bĩu môi:
-Ta tại sao phải vắt óc nghĩ biện pháp giúp cứu nữ nhân của ngươi a.
Tống Thanh Thư phiền muộn cực kỳ:
-Quận chúa cứ mở miệng là nó nữ nhân của tại hạ, lại nói thêm Lý Mạc bị trọng thương đến mức độ này có hơn phân nửa là bởi vì quận chúa, nếu như nàng không được chữa trị mà chết, lẽ nào quận chúa sẽ không hối hận vì mình buông tay mặc kệ, tâm tư không có bất an sao?
Triệu Mẫn lạnh lẽo:
-Bản quận chúa đã bị người Trung nguyên xem là yêu nữ, đương nhiên là hai tay dính đầy máu tươi, ngươi cảm thấy ta sẽ vì một nữ nhân xa lạ mà tâm tư bất an sao?
Tống Thanh Thư khẽ giật mình, trước mắt nữ nhân kiều diễm như hoa này, trong xương vẫn là kẻ có lòng dạ thay đổi nhanh như chong chóng, là một quận chúa Mông Cổ xem thiên hạ như là cỏ rác, chính mình lại nỗ lực dùng đạo lý để thuyết phục nàng, quả thật là quá ngây thơ.
-Được rồi, vậy tại hạ đã có lý do,
Tống Thanh Thư ngẫm lại, từ trong lòng lấy ra một vật, ở trước mặt Triệu Mẫn xòe ra, từ lòng bàn tay có một cái khuyên tai điếu trụy tinh xảo,
-Lần trước tại hạ cứu quận chúa, thì quận chúa coi đây là tín vật, đã đáp ứng ngày sau vì tại hạ sẽ làm một việc..."
Tống Thanh Thư còn chưa nói xong, Triệu Mẫn liền cau mày ngắt lời nói:
-Làm sao? Ngươi muốn dùng cái này làm điều kiện để cứu Lý Mạc Sầu kia?
-Đúng thế.
Tống Thanh Thư gật đầu.
-Không cứu!"
Triệu Mẫn sắc mặt phát lạnh, quyết đoán từ chối.
-Là quân tử nói phải giữ lời, tại hạ đã lấy lòng thành đãi với quận chúa, nhưng quận chúa vì sao lại đối với tại hạ như vậy?
Tống Thanh Thư khó chịu nói.
-Ta đây vốn là đâu phải là quân tử cái gì chứ, mà là yêu nữ bị người hận đến đến thấu xương a.
Triệu Mẫn nhìn cái khuyên tai của mình nằm trong bàn tay hắn, nhất thời cao hứng,
-Vật này ngươi vẫn mang theo ở trên người sao?
-Đúng vậy..
Tống Thanh Thư hữu khí vô lực nói, nếu Triệu Mẫn không muốn trợ giúp, hắn đành phải tự nghĩ đến biện pháp.
-Nhìn ngươi sầu mi khổ kiểm dáng vẻ đáng thương, quên đi… bản quận chúa chợt cao hứng, liền đại từ đại bi giúp ngươi suy nghĩ một ít biện pháp ….
Triệu Mẫn trên mặt lạnh như băng hiện ra vẻ tươi cười, nhất thời như băng tuyết tan chảy.
-Có quận chúa hỗ trợ thì sẽ thành công tăng lên gấp bội.
Tống Thanh Thư sáng mắt lên, luyến tiếc đem khuyên tai đưa tới cho nàng,
-Ai….cứ như vậy phải trả lại vật quý báu này, nghĩ lại thật là đáng tiếc.
-Nếu cảm thấy đáng tiếc, vậy ngươi có thể không cần đưa ra điều kiện này mà...
Triệu Mẫn tự tiếu phi tiếu nhìn hắn.
Tống Thanh Thư cúi đầu liếc mắt nhìn Lý Mạc Sầu hơi thở mong manh, lắc đầu một cái:
-Tuy đáng tiếc, nhưng có thể cứu lại được một mạng người, cũng coi như là có giá trị.
-Nếu không nỡ, thôi thì ngươi cứ giữ lại đi,
Triệu Mẫn trên hai gò má tản ra một loại ánh sáng lộng lẫy mê người, nàng cũng không có đưa tay đón nhận lấy cái khuyên tai của mình.
-Hả?
Tống Thanh Thư ngạc nhiên, có chút không thể tin được nhìn nàng.
-Cái loại khuyên tai này trong phủ của bản quận chúa còn nhiều, thiếu một cái cũng không có gì là lớn. Triệu Mẫn hất cằm, rồi đầu chuyển hướng ra phía ngoài cửa sổ.
Tống Thanh Thư cũng không phải là ngốc tử, thấy vậy lập tức liền đem cái khuyên tai thu hồi lại, cười hì hì hỏi dò:
-Vậy không biết ngày khác tại hạ có thể dùng cái khuyên tai này thỉnh cầu quận chúa giúp tại hạ làm một việc không vậy?
-Để đến thời điểm chờ xem tâm tình của bản quận chúa như thế nào đi,
Triệu Mẫn hừ một tiếng,
-Tuy nhiên nếu lần sau ngươi lại ra mặt cứu những nữ nhân khác, thì đừng trách bản quận chúa trở mặt a.
-Sẽ không……đương nhiên sẽ không …
Tống Thanh Thư ngồi ở một bên vui vẻ nói,
-Để tại hạ nghĩ kỹ đến thời điểm đó nên nhờ quận chúa làm chuyện gì đây..
-Vậy ngươi muốn ta thay ngươi làm cái gì?
Triệu Mẫn trong lòng hiếu kỳ, quay đầu lại nhìn hắn.
-Đến thời điểm đó, tại hạ sẽ nhờ quận chúa mang đến cho tại hạ một đống lớn khuyên tai như vậy.
Tống Thanh Thư hai tay múa máy nói.
Triệu Mẫn đầu tiên là ngẩn ngơ, rồi rất nhanh cười khúc khích, lườm hắn một cái:
-Hừ…ngươi nghĩ đến cũng rất hay đấy..
Cứ như vậy bọn họ trêu đùa một phen, chuyện lần trước xảy ra tại Kim Xà doanh, ngăn cách giữa hai người bây giờ biến mất hầu như không còn đọng lại điều gì..
-Được rồi…bây giờ chúng ta phải tìm cách làm sao cứu nữ nhân của ngươi đây.
Cũng không biết qua bao lâu, Triệu Mẫn mở miệng nói.
Tống Thanh Thư cố ý ra vẻ thất vọng:
-Quá lâu như vậy, tại hạ tưởng rằng quận chúa đã sớm định liệu xong trước rồi chứ.
Triệu Mẫn không nhịn được nhăn cái mũi ngọc tinh xảo:
-Ta cũng không phải là thần thánh, làm sao có thể nhanh như vậy nghĩ ra được, ngươi cứ tâng bốc ta, hừ… chẳng ra sao cả.
-Tâng bốc sao ?
Tống Thanh Thư miệng lẩm bẩm, ánh mắt không tự chủ được rơi xuống cái mông kiều đĩnh tròn trịa của nàng.
-Hướng về chỗ nào nhìn vậy..
Chú ý tới ánh mắt của Tống Thanh Thư, Triệu Mẫn hờn dỗi, lúc ẩn lúc hiện cảm thấy cái mông mình có chút nóng lên, cứ việc y phục vẫn còn chỉnh tề, nàng vẫn kéo lấy vạt áo che xuống ngăn trở đối phương tầm mắt…
Nhìn trộm bị tóm lấy, Tống Thanh Thư cũng có chút lúng túng, vội nói lãng sang chuyện khác:
-Kỳ thực vượt qua Nhậm Ngã Hành cũng không khó, nhưng làm sao để lão cam tâm giao ra Hấp Tinh Đại Pháp mới là vạn nan.
Triệu Mẫn trên mặt đỏ ửng cũng dần dần phai nhạt:
-Ngươi bây giờ võ công đã cao đến mức độ này sao?
Trong lời nói hiển nhiên kinh ngạc, dù sao Nhậm Ngã Hành dựa vào Hấp Tinh Đại Pháp độc bộ võ lâm, lại là giáo chủ Ma Giáo, chính là một trong các cao thủ đỉnh cao nhất trên giang hồ.
Tống Thanh Thư ngại ngùng mỉm cười:
-Chuyện này... phương thức luyện công của tại hạ khá là... khá là thoải mái vui sướng, nên so với những người khác luyện thì hiệu quả nhiều hơn một chút..
-Võ công của ngươi không phải chỉ là chuyên cần mà có thể đạt tới,
Triệu Mẫn hồi tưởng lại tràng cảnh tỷ võ ở Kim Xà đại hội, không nhịn được liền cười cười,
-Là ta dễ quên, ngay cả A Thanh cô nương mà ngươi cũng có thể thắng được, nói vậy thì Nhậm Ngã Hành cũng không là đối thủ của ngươi rồi.
Lúc trước A Thanh ung dung cũng chiến thắng Minh Tôn, cảnh tượng này khắc sâu lưu làm cho Triệu Mẫn vô cùng chấn động, dù sao trước đó võ công của Minh Tôn biểu hiện ra, đã là phi thường nghịch thiên.
Tống Thanh Thư sắc mặt hiếm thấy hơi đỏ, lúng túng giải thích:
-Lần thắng A Thanh cô nương đó chỉ là dùng thủ xảo.
Dù sao Hoan Hỉ Chân Khí có đặc tính chuyên môn dùng để đối phó với nữ nhân, lợi dụng để dùng đối phó một cô nương, dù hắn da mặt dày như thành tường, cũng không mặt mũi để mà vỗ ngực xưng tên.
-Thắng chính là thắng, nào có cái gì gọi là thủ xảo.
Triệu Mẫn cười nhạt, nàng thân thượng vị đã lâu, vẫn luôn là lấy kết quả để luận người. Tuy nhiên nàng đối với phương diện võ công lần đó cũng không quá cảm thấy hứng thú, tùy tiện liền hỏi một khác,
-Đúng rồi…tại sườn núi Hồ Ly chuyện ngươi hô phong hoán vũ, đến tột cùng là làm sao mà làm được như vậy?"
Có thể trên giang hồ rất nhiều người chỉ coi đó chỉ là lời đồn đại, nhưng lấy mạng lưới thám tử của Triệu Mẫn, đương nhiên biết có kỳ sự này. Dù là Triệu Mẫn thông hiểu binh thư, biết rõ danh tướng cổ kim, cũng không nghĩ ra như thế nào làm được.
Tống Thanh Thư sờ mũi một cái:
-Chúng ta bây giờ tựa hồ là kẻ địch chứ không phải bằng hữu, loại bí mật động trời này..."
Triệu Mẫn sắc mặt phát lạnh, hừ..:
-Không nói thì thôi, ai cần..
Tống Thanh Thư nhún vai, cười hì hì nói:
-Đùa quận chúa chút thôi, kỳ thực chúng tuy thân khác bên trận doanh, nhưng trong thâm tâm cũng xem như là bằng hữu tri tâm, bí mật này nói cho quận biết cũng đâu có sao.
-Hừ…ai cùng ngươi tri tâm chứ…
Triệu Mẫn lườm hắn một cái, tuy nhiên trong lòng nàng thì cực kỳ phức tạp.