CHƯƠNG 554: MẮT ĐI MÀY LẠI.
Lý Mạc Sầu trước đây cho đếm bây giờ cũng chưa bao giờ từng thấy loại tư thế lễ nghi kỳ quái này, nhưng vô sự tự thông, nhìn thấy ánh mắt đối phương chân thành, Lý Mạc Sầu trong lòng rung động nhảy dựng, tựa như trở lại ngày xưa khi còn là một tiểu cô nương.
Bất quá nàng đương nhiên sẽ không nắm lấy bàn tay của đối phương đang duỗi ra mời, đành dời ánh mắt, có chút ngượng ngùng đáp:
-Thế nhưng... ta chưa có học qua bộ kiếm pháp này…
Nếu bị người quen thuộc nhìn thấy dáng dấp Lý Mạc Sầu xấu hổ lúc này, sợ rằng tròng mắt đều phải trừng cả ra ngoài.
-Không sao, chỉ cần Lý Tiên Tử đã biết qua Ngọc Nữ Kiếm Pháp là được.
Tống Thanh Thư nói xong xoay người sang nhìn Trương Tam, Lý Tứ hai người,
-Nhị vị cũng không ngại tại hạ có người trợ giúp chứ?
-Xin cứ tự nhiên!
Trương Tam, Lý Tứ liếc nhau, người này thực sự quá thần bí, hai người bọn họ liên thủ cũng không có nắm chắc tất thắng, bất quá nếu đối phương có thêm Lý Mạc Sầu, phe họ trái lại thì phần thắng lại lớn hơn nhiều, suy cho cùng hai người bọn họ lúc nào cũng phối hợp, ra chiêu thì tâm ý tương thông, năng lực phát huy một cộng một hiệu quả còn hơn hai, trái lại Lý Mạc Sầu thì võ công cách biệt quá xa cùng với bọn họ, hơn nữa bên đối phương là lần đầu tiên phối hợp, khó tránh khỏi không khớp, nhất định sẽ có chiêu thức xuất ra xảy ra ngoài ý muốn, đó cũng chính là cơ hội.
-Nếu dùng kiếm pháp để đối địch, thì cần phải có hai thanh kiếm mới được.
Tống Thanh Thư đang trầm ngâm, thì Mộc Uyển Thanh đã đem trường kiếm trong tay đưa qua, hai má đỏ hồng:
-Ngươi hày dùng kiếm này của ta đi.
-Đa tạ cô nương.
Tống Thanh Thư mỉm cười khiến cho Mộc Uyển Thanh trong lòng lại nhảy, nàng âm thầm nghĩ: “ Hừ, chờ đánh đuổi địch nhân qua đi, ta sẽ tìm ngươi tính sổ…”
Trong tửu lâu Tống Thanh Thư không nhận mình là Kim Xà Vương, khiến cho người ngoài giờ cũng cho là hắn thật là cô gia cái gì đó của Cổ Mộ phái, nhưng Mộc Uyển Thanh trước đây đã cùng Tống Thanh Thư ở chung lâu như vậy, làm gì mà không rõ ràng hắn là ai chứ?
-Bất quá vẫn còn thiếu một thanh kiếm.
Tống Thanh Thư quét mắt một vòng toàn thân Lý Mạc Sầu, thấy nàng chỉ có trừ cây phất trần ở ngoài, thì không có mang theo kiếm.
Lý Mạc Sầu bị đôi mắt hắn dò xét, trong lòng cực kỳ quẫn bách, đang muốn nổi giận thì thân ảnh Tống Thanh Thư đã xuất hiện đến trước một bàn của Hoa Sơn phái, ôm quyền nói:
-Nếu muốn mượn kiếm tỷ thí, thì phải chọn nơi có điềm tốt, lâu nay tai hạ nghe trong Ngũ Nhạc Kiếm thì lấy kiếm pháp của Hoa Sơn làm trọng tâm, tại hạ mạo muội chẳng biết quý phái có vị nào nguyện ý cho tại hạ mượn một thanh bội kiếm …
Tống Thanh Thư biểu hiện ra trong lời nói nâng cao Hoa Sơn phái như vậy, Nhạc Bất Quần cao hứng giống như trong lòng được bôi mật đường.
Chỉ là Nhạc Bất Quần thân là chưởng môn nhất phái, cũng không cho phép tự mình khinh địch mà đem bội kiếm của mình đưa cho người khác, chính đang do dự, thì nghe được Lâm Bình Chi mở miệng nói:
-Nếu các hạ không ngại, hay là dùng tạm thanh kiếm này của tại hạ đi.
Nói xong liền cởi xuống bội kiếm cung kính đưa tới trước mặt Tống Thanh Thư.
Theo Lâm Bình Chi, nếu đối phương không phải là ân công, thì cũng cùng với ân công của mình có liên quan, cho mượn thanh kiếm cũng không hề có sự khác biệt.
-Đa tạ Lâm thiếu hiệp.
Tống Thanh Thư đang định tiếp nhận thanh trường kiếm, thì bị Nhạc Linh San cản lại nói:
-Không được, tiểu Lâm Tử…ngươi không được cho hắn mượn.
-Vì sao?
Lâm Bình Chi vô cùng ngạc nhiên, trong lòng đối với Nhạc Linh San thậm chí có một ít bất mãn.
Nhạc Linh San liếc mắt nhìn Lý Mạc Sầu, cắn răng nói rằng:
-Vì sao thì ta cũng bất kể, kiếm của ngươi không được cho mượn, muốn mượn thì hãy lấy thanh kiếm của ta.
Nói xong nàng liền đem thanh bảo kiếm yêu quí của mình đưa tới trước mặt Tống Thanh Thư:
-Thanh kiếm này là bảo kiếm nổi danh của Hoa Sơn, tên là Bích Thủy chém sắt như chém bùn, đối với ngươi luận võ sẽ có trợ giúp mạnh hơn nhiều.
-Chuyện này...
Tống Thanh Thư trong lúc nhất thời không khỏi chần chừ.
Nhạc Linh San đột nhiên nhớ tới cái gì, nói bổ sung:
-Nhưng thanh kiếm này ta chỉ cho ngươi mượn dùng, không được cầm đưa cho những nữ nhân khác.
Nói xong lại liếc qua Lý Mạc Sầu, hiển nhiên trong lòng nàng còn ghi hận trước đó bị Lý Mạc Sầu phóng tới cái đùi gà làm cho cái áo nàng bị làm bẩn.
Tống Thanh Thư cảm thấy buồn cười, đối phương nguyên lai là đang ghen a, lo lắng thanh kiếm của Lâm Bình Chi bị hắn mượn rồi mang đưa cho Lý Mạc Sầu.
Trong tay hắn thì đang cầm thanh kiếm của Mộc Uyển Thanh, Tống Thanh Thư quay đầu lại nhìn Mộc Uyển Thanh, rồi cười nói:
-Vậy thì thôi… tại hạ chỉ muốn mình tự dùng thanh kiếm này.
Để lại Nhạc Linh San một mặt kinh ngạc, hắn đi thẳng tới trước mặt Ninh Trung Tắc:
-Nhạc phu nhân , có thể cho tại hạ mượn thanh kiếm của phu nhân dùng một lát?
Ninh Trung Tắc sửng sờ, bất quá nàng rất nhanh phản ứng kịp, ôn nhu cười nói:
-Đương nhiên có thể.
Nói xong liền đem bội kiếm đưa tới cho Tống Thanh Thư.
Nhìn trước mắt những ngón tay thon dài trắng nõn, đôi bầu vú lớn dựng đứng như muốn phá áo mà ra, cái mông hơi có chút vễnh ra, Tống Thanh Thư không khỏi mơ màng, nếu như ta bây giờ lặng lẽ sờ lên một chút mấy cái chỗ này, không biết nàng có thể trở mặt hay không? Bất quá Tống Thanh Thư chỉ là nghĩ vậy, hiện tại toàn trường đang chú ý đến hắn, huống chi Nhạc Bất Quần thì đang ở bên cạnh, làm như vậy thì thực sự quá mạo hiểm.
-Đa tạ phu nhân.
Tống Thanh Thư tiếp nhận thanh trường kiếm, ngầm cười khổ, hắn biết tâm ma của mình tựa hồ càng ngày càng làm càn không khống chế được, chẳng lẽ đây chính là bản tính của mình sao?
Cầm thanh trường kiếm của Ninh Trung Tắc đưa tới trong tay Lý Mạc Sầu, thấy nàng thấp thỏm bất an, Tống Thanh Thư khích lệ nói:
-Lý Tiên Tử không cần lo lắng quá mức, đến lúc đối chiến, Tiên Tử cũng không cần nghĩ nhiều, chỉ chú ý đến lời nói của tại hạ, sử xuất đối ứng Ngọc Nữ Kiếm Pháp là được.
Lý Mạc Sầu tiếp nhận trường kiếm, hơi gật đầu, bất quá trong lòng thì không nắm chắc.
Thấy bọn họ đã chuẩn bị xong, Trương Tam, Lý Tứ liếc nhau:
-Hai vị cẩn thận!
Rất là ăn ý Trương Tam, Lý Tứ liền hướng về phía Lý Mạc Sầu công kích đến.
Trương Tam, Lý Tứ tính đến rõ ràng, lấy võ công của người thần bí này, bọn họ nếu đột nhiên xuất thủ, cũng chưa chắc có thể làm thương tổn được đối phương, còn nếu công đánh Lý Mạc Sầu thì khác, Lý Mạc Sầu mặc dù là trong chốn giang hồ nổi danh nữ ma đầu, nhưng võ công của nàng đối với hai người bọn họ mà nói còn chưa đủ bản lĩnh, dưới sự liên thủ hai người, Lý Mạc Sầu chỉ đành bị sát mệnh mà thôi.
Thật ra thì bọn họ xuất một chiêu này chỉ là theo binh tôn chỉ vây điểm đánh viện, công kích Lý Mạc Sầu chỉ là ngụy trang, mục đích chính là thu hút Tống Thanh Thư vội đến cứu giúp nàng, một người võ công cao tới đâu, nếu trong mọi thời khắc đều phải che chở cho người khác, thế phòng ngự trên người của mình dĩ nhiên là không che chắn kỷ lưỡng tốt được, nếu là vậy thì bọn họ sẽ có cơ hội.
Đó cũng không phải âm mưu quỷ kế gì, mà là đường đường chánh chánh dương mưu, Tống Thanh Thư vừa rồi đã vì Lý Mạc Sầu xuất đầu, thì bây giờ không có khả năng mặc kệ khi Lý Mạc Sầu bị bọn họ tấn công, bởi vậy Trương Tam, Lý Tứ tin chắc Tống Thanh Thư sẽ bị trúng kế.
Tống Thanh Thư đương nhiên cũng minh bạch tâm tư của đối phương, nên không xuất chiêu hổ trợ theo kỳ vọng của nhị sứ, chì là ngay sau đó nhẹ nhàng nói với Lý Mạc Sầu:
-Tiên Tử chiêu Lãng Tích Thiên Nhai…
Lý Mạc Sầu ngẩn ra, nàng đương nhiên phải biết chiêu này, bất quá chiêu này là của Ngọc Nữ Kiếm Pháp sử xuất rất hiểm ác đáng sợ chỉ có tiến mà không có lui, lúc này xuất ra, trường kiếm của mình chỉ biết đâm tới vài thước, còn toàn thân thì sẽ bạo lộ các yếu huyệt dưới sự công kích của Trương Tam, Lý Tứ.
Lý Mạc Sầu khẽ cắn môi, không biết vì sao, nàng cảm thấy người này sẽ không hại nàng, hơi chút do dự, liền làm theo chỉ thị của Tống Thanh Thư, nhất chiêu hướng tà trong không gian đâm tới, bất quá thân thể của nàng cũng liền có mơ hồ cảm thụ được kình khí của Trương Tam, Lý Tứ tấn công tới thân mình, sắc mặt nàng đã trắng bệch ….
Tống Thanh Thư mỉm cười, nghiêng mũi kiếm hướng bên cạnh thân Lý Mạc Sầu đâm tới, nhưng đây là chiêu Lãng Tích Thiên Nhai của Toàn Chân Kiếm Pháp, bất quá hai chiêu tuy tên gọi tương đồng, nhưng chiêu thức cực là khác biệt.
Trương Tam, Lý Tứ thấy Tống Thanh Thư quả nhiên trúng chiêu theo tính toán của mình, liền chỉ lưu lại Lý Tứ tiếp tục công kích Lý Mạc Sầu, kiềm chế Tống Thanh Thư, Trương Tam chiêu thức liền biến đổi, đột nhiên từ bên Lý Mạc Sầu hướng bên cạnh Tống Thanh Thư công tới, hoàn toàn không có đem Lý Mạc Sầu để vào trong mắt.
Chỉ là Trương Tam biến chiêu mới đến phân nửa, đột nhiên phát hiện trước ngực mình tầm ba tấc xuất hiện một ánh sáng lấp lóa của mũi kiếm, giống như là biết trước chờ mình phóng tới, Trương Tam thất kinh, vội vàng lần thứ hai biến chiêu lui về phía sau đi, thuận tiện trợ giúp cho Lý Tứ.
Lý Tứ cũng có tao ngộ giống như Lý Tứ , cảm giác được mũi kiếm của Tống Thanh Thư không có dấu hiệu nào chợt xuất hiện ở bên hông hắn, may là có Trương Tam tương trợ, vừa rồi mới có thể toàn thân lui ra.
Đợi lúc hai người đứng vững, cúi đầu xem xét trên người mình, phát hiện từ lâu đã bị trúng kiếm, may mà kiếm phong vừa vặn chỉ phớt qua từ bên người, làm cho y phục bị rách mà thôi, dù là là như thế, cũng đủ cho nhị sứ chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người.
Lý Mạc Sầu hoàn toàn không nghĩ tới năng lực nhất kiếm của mình lại bức lui được Trương Tam như vậy, nàng trước đây cũng đã từng gặp qua Toàn Chân Kiếm Pháp, dưới cái nhìn của nàng Toàn Chân Kiếm Pháp cùng Ngọc Nữ Kiếm Pháp tuy là tinh diệu, nhưng uy lực thì không đủ mạnh, bởi vậy nàng sau này trên cơ bản đều dùng phất trần để chiến đấu, không bao giờ nghĩ đến Toàn Chân Kiếm Pháp cùng Ngọc Nữ Kiếm Pháp phối hợp cùng nhau lại sản sinh uy lực mạnh mẽ như thế.
-Lý Tiên Tử…chúng ta tiếp tục đi,
Tống Thanh Thư đối với nàng mỉm cười nói tiếp,
-Hoa Tiền Nguyệt Hạ…
Giữa sân mọi người chỉ thấy hắn một chiêu này từ trên xuống dưới quyết liệt, giống như mặt trăng lạnh lẽo bao trùm ngang trời, còn Lý Mạc Sầu thanh kiểm chỉ hơi rung động, như cánh hoa tươi phất phới vẫy gọi trong gió, hai thanh trường kiếm xuất chiêu lóe sáng làm cho Trương Tam, Lý Tứ hoa mắt không biết kiếm chiêu của Lý Mạc Sầu từ chỗ nào công tới, đành phải nhảy lui mới né tránh được.
Tống Thanh Thư lại bảo:
- Xuất chiêu Thanh Ẩm Tiểu Chước…
Chuôi kiếm nhắc lên, mũi kiếm hạ xuống, giống như dùng hồ lô rót rượu, Lý Mạc Sầu lúc này tầm trí đã nhập cảnh, phối hợp như hành vân lưu thủy sử xuất một chiêu, mũi kiếm trở mình lật lên, ngón tay cầm chuôi kiếm tựa như chỉ vào đôi anh đào của mình, chẳng khác gì tự nâng chén rượu uống.
Trương Tam, Lý Tứ thấy hai người kiếm chiêu càng ngày càng quái lạ, Tống Thanh Thư,Lý Mạc Sầu hô ứng phối hợp nhịp nhàng lẫn nhau, một người lộ ra kẽ hở toàn bộ, thì người bên cạnh bổ trợ che kín lại hết, lợi hại là khí thế gϊếŧ người tầng tầng cũng theo đến, Trương Tam, Lý Tứ càng đấu càng sợ, thầm nghĩ: "Thiên hạ to lớn, quả nhiên người giỏi lại có người giỏi hơn, bực kiếm pháp này không thể tưởng tượng nổi, người đảo Hiệp Khách cũng không cách nào dự đoán được…. Ai…. chúng ta quả thật đã hóa thành ếch ngồi đáy giếng, lâu nay cứ khinh thường anh hùng thiên hạ." khí thế đã mất, đã có hiện tượng thất bại rồi...
Giữa sân mọi người chỉ thấy Tống Thanh Thư cùng Lý Mạc Sầu hai người một chiêu tiếp một chiêu, mỗi một chiêu tựa hồ hàm chứa phong nhã, cái gì là "Phủ Cầm Án Tiêu", hoặc"Tảo Tuyết Phanh Trà", hoặc"Tùng Hạ Đối Dịch", hoặc"Trì Biên Điều Hạc" ..v..v…càng về sau, hai người giống như không phải là đang tỷ đấu giao chiến hung hiểm vạn phần, mà là đang là cùng nhau thưởng thức trao đổi về phong hoa tuyết nguyệt vậy…
Lý Mạc Sầu sắc mặt trở nên càng lúc càng hồng đỏ, phía bên ngoài Mộc Uyển Thanh thì tức giận đến cả người phát run: “ Cái này là đường đường chính chính hoa tâm tán tỉnh lẩn nhau, dưới tình hình như vậy mà cũng không quên câu tam, đáp tứ, thật là tức chết a! …”