CHƯƠNG 544: RỐI LOẠN MỘT CHÙM…
Thanh Hải Nhất Kiêu không bao giờ ngờ tới Mộc Uyển Thanh lại đột nhiên động thủ, may là hắn ngang dọc nhiều năm trong chốn hắc đạo, lâm địch kinh nghiệm cực kỳ phong phú, cho dù bị đánh trở tay không kịp, trong hiểm địa cũng kịp thời né tránh được…
Nhìn trước ngực y phục bị sượt cắt một vết rách lớn, Thanh Hải Nhất Kiêu rõ ràng nếu mình động tác tránh né không phải là rất nhanh, thì lần này đã bị lật thuyền trong mương, nên giận dữ mắng:
-Tiện nhân…
Tay rút ra trường Kiếm liền hướng phía Mộc Uyển Thanh đâm tới.
Mộc Uyển Thanh mềm mại không sợ hãi chút nào giơ kiếm nghênh đón, nàng xuất thủ trước, đã chiếm được tiên cơ, mặc dù đối với phương võ công cao hơn nàng, nhưng trong lúc nhất thời cũng chưa chiếm được thượng phong.
Tống Thanh Thư thấy hai người đang đấu lực lượng ngang nhau, Mộc Uyển Thanh trong khoảng thời gian ngắn cũng chưa có gặp nguy hiểm gì, nên cũng chưa cần hắn xuất thủ giúp đỡ một tay, nhưng trong lòng đang suy nghĩ Thanh Hải Nhất Kiêu đến tột cùng là thần thánh của phương nào.
Suy tư một lúc lâu, thì mới nhớ tới Thanh Hải Nhất Kiêu là ai, Tả Lãnh Thiện khi dùng thủ đoạn bức bách tứ phái còn lại đi vào khuôn khổ, đã từng dùng Thanh Hải Nhất Kiêu ám toán đối phó với Thiên Môn Đạo Nhân của Thái Sơn phái.
"Hôm nay Hoa Sơn phái, Thanh Hải Nhất Kiêu lần lượt xuất hiện ở đây, chẳng lẽ là Tả Lãnh Thiện đang có động tác gì sao?"
Tống Thanh Thư âm thầm kinh hãi, từ lúc ở trên Thái Sơn đánh bại Tả Lãnh Thiện tới nay, hai người đã biết trước sẽ không bao giờ trở thành bằng hữu được..
Căn cứ các loại tin tức thu thập được biểu hiện, mấy năm nay Tả Lãnh Thiện một mực chiêu binh mãi mã, đệ tử tục gia của Tung Sơn phái đã vượt lên trên một vạn người, lại trắng trợn thu nạp các cao thủ hắc đạo, xem ra dã tâm của lão tuyệt không chỉ là đơn thuần để làm một giang hồ minh chủ a.
Kim Xà doanh cứ địa tại Sơn Đông, Tung Sơn phái cứ địa tại Hà Nam, vốn là cách không xa, thời gian gần đây thế lực Kim Xà Doanh lại mở rộng, khó tránh khỏi sản sinh xung đột đụng chạm với lợi ích của Tung Sơn phái, một núi không thể chứa hai cọp, Kim Xà Doanh cùng Tung Sơn phái sớm hay muộn gì cũng phải có một cuộc đụng đầu.
Tống Thanh Thư đang trầm tư, lúc này thì Mộc Uyển Thanh dần dần rơi vào thế hạ phong, võ công của nàng như vậy coi như là khá lắm rồi, đụng phải Thanh Hải Nhất Kiêu một ma đầu tà đạo như vậy, đương nhiên không phải là đối thủ.
Lúc mơi bắt đầu thì tay chân hơi luống cuống, sau khi qua đi, Thanh Hải Nhất Kiêu dần dần khống chế chiến cục, nhìn trên trán Mộc Uyển Thanh chảy ra mồ hôi trong suốt, cùng với đôi gò má đỏ hồng của nàng hoà lẫn, quả nhiên thật là kinh diễm, Thanh Hải Nhất Kiêu trong lòng nóng lên, nghĩ thầm đã lâu không có đụng tới một mỹ nhân tuyệt sắc như thế, ngày hôm nay có thể thoải mái thống khoái.
-Ai ui…
Mộc Uyển Thanh kêu lên sợ hãi, nguyên lai là nàng lúc tránh né không cẩn thận vấp ngã chân bàn, cả người một bên lảo đảo, liền ngã xuống đến trong lòng Tống Thanh Thư.
-Cô nương… nhiệt tình như vậy làm tại hạ ngượng ngùng quá..
Trong ngực ôn hương nhuyễn ngọc, lòng Tống Thanh Thư nao nao, nhịn không được liền lại trêu đùa nàng, nhưng ngón tay lại âm thầm nhẹ nhàng ấn vào chuôi kiếm của Mộc Uyển Thanh.
Thanh Hải Nhất Kiêu đang muốn thừa thắng xông lên chế trụ mỹ nhân này hắn đang cay cú, nào ngờ thanh trường kiếm trong tay đối phương bất tri bất giác xỉa lên theo một góc độ, nếu như hắn tiếp tục đánh tới, chính là thân mình sẽ đụng trúng lấy mũi kiếm.
Thanh Hải Nhất Kiêu quát to một tiếng, giống như gặp quỷ, vội vàng lui lại chiêu thức hướng bên cạnh tránh đi, đang kinh nghi bất định nhìn hai người đang dính cùng chung với nhau, thì bên cạnh truyền đến một tiếng hừ lạnh:
-Thanh Hải Nhất Kiêu, ngươi cũng là cao thủ, thành danh mấy chục năm nay, lại không để ý đến thân phận khi dễ một tiểu cô nương như vậy, có biết xấu hổ hay không vậy?
Thanh Hải Nhất Kiêu xoay người, lại nhìn thấy Lý Mạc Sầu thản nhiên ngồi thưởng thức trà, liếc mắt trầm giọng nói:
-Xích Luyện Tiên Tử, ta với ngươi xưa nay nước giếng không phạm nước sông, ngươi thật muốn xen vào việc của người khác sao?
Hắn mặc dù thành danh đã lâu, nhưng những năm qua danh tiếng Lý Mạc Sầu cũng là truyền khắp giang hồ, hắn mặc dù không đến mức phải sợ đối phương, nhưng trong tâm kiêng kỵ cũng là khẳng định, nếu không vạn bất đắc dĩ, ai nguyện ý cùng loại cao thủ như vậy kết thù kết oán.
- Tiểu tử Tống Thanh Thư kia đã từng đối với ta có ân, ta há lại có thể nhìn nữ nhân của hắn bị ngươi khi dễ.
Lý Mạc Sầu cười lạnh nói.
Thanh Hải Nhất Kiêu còn chưa có kịp phản ứng, Mộc Uyển Thanh từ trong lòng Tống Thanh Thư nhảy dựng ra, mặt đỏ tới mang tai trừng mắt nhìn Lý Mạc Sầu:
-Này, ngươi nói bậy bạ cái gì, ai. . . ai …là nữ nhân của hắn.
Lý Mạc Sầu mỉm cười, cũng không biện giải, những cử động của Mộc Uyển Thanh rơi vào trong mắt nàng, nàng thân là người từng trải, nào lại không biết ý tưởng chân thật của Mộc Uyển Thanh, ngoài miệng nói muốn gϊếŧ người này nọ, hành vi đối với người đó lại cực kỳ giữ gìn bảo vệ, thậm chí không lượng sức mình mà cùng một cao thủ tà đạo động võ. . .
Cùng lúc đó, bên kia Nhạc Linh San cũng buông ra tay của Lâm Bình Chi, nhẹ giọng nói:
- Tiểu Lâm tử, ngươi cuối cùng cũng yên tâm rồi chứ, đã có nữ ma đầu kia ra mặt cho nàng, vậy thì Thanh Hải Nhất Kiêu không thể gây được thương tổn cho nàng rồi.
Lâm Bình Chi khẽ gật đầu, nguyên lai hắn vừa rồi thấy Mộc Uyển Thanh đang rơi vào hiểm cảnh, vô thức định muốn bạt đao tương trợ, suy cho cùng Tống Thanh Thư cũng đã từng đối với hắn có đại ân, hắn nào lại có thể ngồi yên không lý đến nữ nhân của Tống Thanh Thư ?
Thấy Lâm Bình Chi vẫn như cũ nhìn không chuyển mắt nhìn phía bên kia, Nhạc Linh San lại có chút ăn vị chua, lầu bầu nói:
-Hay cho ngươi Tiểu Lâm tử, thấy nữ nhân người ta xinh đẹp nên cái gì cũng không cần biết đến, nàng ta cũng không có cần nhớ đến võ công mèo quàu của ngươi đâu a, xông lên còn chưa xuất ra được nhất chiêu thì đã không còn toàn mệnh rồi..
-Ta. . . ta. . .
Lâm Bình Chi dù rằng sinh ra đã có dung mạo dáng dấp tiểu bạch kiểm, cũng không phải là hạng người giỏi về ngôn từ, trong lúc nhất thời không biết nên giải thích như thế nào, cho nên xấu hổ vạn phần.
-San nhi.. chúng ta là người chính đạo hành tẩu trong giang hồ, võ công có cao cường hay không cũng là thứ yếu, trọng yếu là có được tinh thần hiệp nghĩa, Bình Chi làm không sai, lộ kiến bất bình bạt đao tương trợ, chính là điều chúng ta phải làm.
Nhạc Bất Quần nói ra làm cho đám đệ tử vui vẻ khâm phục, ngay cả Ninh Trung Tắc cũng là vẻ mặt hâm mộ, chỉ tiếc là mọi người nào lại có biết bên trong nội tâm Nhạc Bất Quần lúc này đang nghĩ cái gì.
"Bình Chi vừa rồi nỗ lực muốn xuất đầu, nhất định trong lòng hắn có chỗ ỷ lại, nói vậy xem ra từ bộ kiếm pháp tinh diệu kia, là hắn đã tự luyện cũng đã được mấy thành hỏa hầu rồi. . . Nhưng bộ kiếm pháp tinh diệu này đến tột cùng là từ đâu tới, Lâm Bình Chi lúc đầu nhập Hoa Sơn thì rõ ràng chỉ biết một chút vò công dùng để khoa tay múa chân, trong khoảng thời gian này, hắn ngay cả một ít kiếm pháp nhập môn của Hoa Sơn Phái cũng còn chưa có học hết. . . Chẳng lẽ đó là TịchTà Kiếm Phổ?"
Nhạc Bất Quần giật mình cả kinh, trong lòng khi nghĩ đến cái ý niệm này
"Đúng vậy.. ngày trước Lâm gia với Tịch Tà Kiếm Pháp uy chấn Võ Lâm, Lâm Trấn Nam võ công thấp như vậy, nhất định là do tư chất còn thiếu nên không lĩnh ngộ được tinh diệu của kiếm pháp, Lâm Bình Chi thân là đích tử duy nhất của Lâm gia, Lâm Trấn Nam há lại sẽ không đem Tịch Tà Kiếm Phổ truyền lại cho hắn? Mấy ngày này Lâm Bình Chi nhất định là học kiếm pháp danh môn chính tông Hoa Sơn, rốt cục lĩnh ngộ được sự ảo diệu của bên trong Tịch Tà Kiếm Pháp, cho nên kiếm pháp lúc này mới tiến triển cực nhanh như vậy."
"Tiểu tử này tâm kế thật sâu! Ngoài miệng nói quay về Phúc Kiến tế bái phụ mẫu, thuận tiện lại đến thăm dò bên trong đường hần nhà tổ phụ Lâm gia có cái gì để lại, khiến cho ta vẫn cho là Tịch Tà Kiếm Phổ giấu ở trong đường hần của nhà tổ phụ Lâm gia .. Hừ! Nếu không phải là hôm nay hắn lộ ra chân tướng, ta vẫn còn bị hắn lừa gạt …”
Nhạc Bất Quần híp mắt liếc mắt nhìn Lâm Bình Chi, trong lòng mơ hồ đã có lập kế hoạch lập ra.
Lúc này bên kia Thanh Hải Nhất Kiêu nghe rõ lời của Lý Mạc Sầu nói không khỏi giận dữ:
-Họ Lý kia, lão tử bất quá là nể tình ta và ngươi cũng là chung một con đường, mới tốt nói lời khuyên bảo, ngươi thật sự cho là lão tử sợ ngươi sao!
- Ai cùng ngươi đi chung trên một con đường hả?
Lý Mạc Sầu sắc mặt phát lạnh,
-Ta xưa nay đều chỉ gϊếŧ hạng người thay lòng đổi dạ, còn loại người hạ lưu vô sỉ như ngươi thì có năng lực để đánh đồng với ta sao?
-Thật nực cười, ngươi đem Lục gia gϊếŧ toàn bộ người đến cả chó gà không tha, ngay cả lão tử cũng còn khϊếp sợ sự tàn nhẫn của ngươi, bây giờ lại muốn giả danh làm hiệp nữ à?
Thanh Hải Nhất Kiêu liên tục cười lạnh..
Một vệt bạch sắc của cây phất trần quét tới, nơi mà Thanh Hải Nhất Kiêu vừa rồi còn đứng, cái bàn phía sau đã bị tách ra thành hai đoạn.
Thanh Hải Nhất Kiêu vừa rồi chỉ vì xuất kỳ bất ý nên mới bị Mộc Uyển Thanh xuất chiêu chịu thiệt thòi, lúc này đối mặt với nữ ma đầu trứ danh trong chốn võ lâm, hắn nào dám sơ suất, đã sớm hoàn toàn phòng bị, nhờ vậy mới tránh thoát Lý Mạc Sầu đột nhiên xuất thủ.
-Họ Lý kia, ngươi quả thật muốn động thủ sao?
Thấy nàng xuất thủ không lưu tình, Thanh Hải Nhất Kiêu sắc mặt nhất thời khó xem.
Lý Mạc Sầu hừ lạnh:
-Ta trước đây đã từng thề, ai dám ở trước mặt ta nhắc tới họ Lục, ta sẽ chém ra thành muôn mảnh.
Thanh Hải Nhất Kiêu minh bạch hôm nay không thể tránh được cuộc quyết đấu này rồi, trong lòng cũng kích phát hung hãn
-Đánh thì đánh, lão tử sợ ngươi sao!
Nhìn hai người giao chiến thành một đoàn, chung quanh thực khách đã tránh qua một bên, phòng ngừa tai bay vạ gió, cứ như vậy chỉ còn có một mình Tống Thanh Thư vẫn như cũ ngồi yên tại chỗ nên lộ ra cực kỳ nổi bật chói mắt.
-Xú tiểu tử, ngươi không sợ sao?
Mộc Uyển Thanh nghi ngờ liếcnhìn hắn một cái, thấy đối phương trấn định cũng quá khác thường đi.
-Tai hạ tại sao lại sợ?
Tống Thanh Thư giọng nói lộ ra cực kỳ kinh ngạc,
-Bọn họ đánh nhau, đâu có chuyện gì liên quan tới tại hạ đâu?
Mộc Uyển Thanh nghẹn lời, đương nhiên không có cách nào phản bác, bất quá bị tên này quấy rồi, nàng nhớ tới cái gì, sắc mặt trở nên hồng đỏ nguýt hắn một cái:
-Ngươi mới vừa rồi có phải là…đã… sờ ta?
Tống Thanh Thư ngẩn ra, vừa rồi Mộc Uyển Thanh té ngã ở trong ngực hắn, hắn vì bảo vệ nàng chính xác là một tay có đỡ lấy hông của nàng, trong lúc đó hắn cũng không có cách nào đứng lên được, nhân tiện dùng tay còn lại dùng chuôi kiến bức lui Thanh Hải Nhất Kiêu, sau đó bất động thanh sắc vuốt nhẹ khe mông của nàng rồi buông ra, không ngờ Mộc Uyển Thanh lại nhạy cảm như thế, dưới tình huống hỗn loạn như thế, tiếp xúc da thịt nàng trong thời gian vô cùng ngắn ngủi, như thế nào nàng lại nhớ đến nhất thanh nhị sở vậy chứ…
-Um….cứ cho là. . . có đi.
Tống Thanh Thư chần chừ rồi đáp.
Mộc Uyển Thanh giận tím mặt, hoa kiếm hướng người hắn đâm tới:
-Ta muốn gϊếŧ ngươi!
Tống Thanh Thư không ngờ tới nàng nói động thủ liền động thủ, vốn là nếu tiếp một kiếm này của nàng thì cũng không cần tốn bao nhiêu sức lực, nhưng hắn chưa muốn bại lộ thân phận, trời mới biết Mộc Uyển Thanh sau khi biết được chân tướng của hằn thì sẽ có phản ứng như thế nào, nên đành tiếp tục giả dạng làm một người không hiểu võ công, luống cuống tay chân trốn lui về phía sau, vừa tránh né vừa kêu to:
-Cô Nương không giảng đạo lý a, vừa rồi rõ ràng là đột nhiên cô nương hướng đến trong lòng nhào của tại hạ nhào tới, tại hạ chỉ là hảo tâm muốn đở lấy cô nương đứng dậy, thì tay chân có tiếp xúc da thịt là không thể tránh được a.
-Ngươi còn nói….
Mộc Uyển Thanh bộc phát xấu hổ gần chết, tốc độ huy kiếm của nàng lại còn mau hơn..
-Haha haa..
Bên kia Nhạc Linh San thấy Tống Thanh Thư đang chật vật tránh né, liền che miệng cười,
-Còn tưởng hắn là cái gì thế ngoại cao nhân, thì đúng thật chỉ là một tên công tử bột…
Tống Thanh Thư trong lúc thụt lùi tránh né mũi kiếm của Mộc Uyển Thanh, bất tri bất giác hướng đến về phía sau lưng của Thanh Hải Nhất Kiêu, Thanh Hải Nhất Kiêu đang cùng Lý Mạc Sầu giao chiến đến lúc khẩn yếu quan đầu, nào chịu được hắn đến gần quấy rối, giận dữ:
-Cút ngay…
Tiện tay một chưởng liền hướng trên lưng Tống Thanh Thư vỗ tới…