Cái trấn nhỏ này nằm nơi hẻo lánh, nếu không phải là người địa phương thì không có mấy người nghe nói qua, tên của tiểu trấn tại trên địa đồ rất khó tìm đến, nhưng hôm nay bên trong tửu lâu lại đông nghịt người ngồi đầy mới lạ, thực sự có chút quỷ dị.
Thấy có người bước vào, người ngồi ở bên trong ngẩng đầu nhìn về phía Tống Thanh Thư, hắn mặc dù thấy không gian này có chút không đúng, nhưng không có để ở trong lòng, bình thản chận lấy tiểu nhị nói:
-Tìm cho ta chỗ ngồi an tĩnh một chút.
-Ai ui… khách quan cũng là đúng dịp, vừa vặn còn dư lại một chỗ như thế, mời tới bên này.
Tiểu nhị vui vẻ trong lòng, ngày hôm nay không biết thế nào lại đông nghịt như vậy, bình thường thì tửu lâu vắng tanh chẳng có buôn bán bao nhiêu, nếu không phải là vừa rồi có người mới vừa tính tiền rời đi, hiện tại ngay cả một chỗ ngồi trống cũng đều tìm không ra tới.
-Tiểu nhị ca, cho ta một cân thịt bò, một con gà quay, hai món chay, còn có một vò mỹ tửu.
Tống Thanh Thư sau khi ngồi xuống, ung dung gọi một đống món ăn, kiếp trước nhìn xem thấy các đại hiệp đều là ăn uống như thế này cho nên gọi theo…
-Có ngay… cho vị khách quan kia một cân thịt bò, một con gà quay, hai món chay…
Tiểu nhị tiếp nhận ngân lượng hắn cho, mặt mày hớn hở gọi to tên các món ăn.
Bị thanh âm tiểu nhị hấp dẫn, người bên trong tửu lâu đều quay đầu liếc mắt nhìn Tống Thanh Thư, nhìn hắn y phục tốt, vung tiền khá hào phóng, không ít tên lục lâm thậm chí đang suy nghĩ muốn lát nữa tìm nơi hẻo lánh làm thịt tên de béo này…
-Phụ thân…con nhìn người này không có kinh nghiệm giang hồ, tiền tài lộ ra cho mọi người thấy, cũng không biết là công tử nhà nào đi ra ngoài du sơn ngoạn thủy.
Một giọng nữ nhân thanh thúy vang lên, cho dù đã tận lực hạ thấp giọng, nhưng vẫn là không thể qua được lỗ tai Tống Thanh Thư.
Tống Thanh Thư hướng phía vừa lên tiếng liếc mắt nhìn, khi thấy rõ hình dạng đoàn người đối phương, liền ngẩn ra, đây không phải là Nhạc Bất Quần đại gia tử của phái Hoa Sơn sao, cô nương vừa nói chính là sư muội Nhạc Linh San. mà Lệnh Hồ Xung nhớ thương.
Lúc mới vừa bước vào bởi vì người bên trong khá nhiều, nên hắn cũng không quan tâm bên trong là người gì, tự lo tìm chỗ ngồi xuống, bởi vậy không có phát hiện đoàn người phái Hoa Sơn bên kia.
-Linh San….không được nói bậy, người này biểu hiện bên ngoài đúng là một công tử giàu có, nhưng ánh mắt của hắn tựa hồ không để vào mắt bất cứ ai trong tửu lâu này, đồng thời còn mang theo một cái mặt nạ, có phải là cao nhân mang tuyệt kỹ hay không cũng khó nói.
Bên cạnh một cái giọng nói ôn nhu vang lên, chính là mẫu thân của Nhạc Linh San- Ninh Trung Tắc.
-Nhìn qua niên kỷ của hắn cũng lớn hơn con tầm một vài tuổi, năng lực là cái gì cao nhân mang tuyệt kỹ chứ..
Nhạc Linh San miệng nhỏ cong lên, hiển nhiên trong lòng không phục.
-Sư tỷ..lời này có chút không đúng, hiện nay tân nhiệm Kim Xà Vương niên kỷ so với chúng ta cũng chênh lệch không có bao nhiêu, nhưng giang hồ thiên hạ cũng phải công nhận là cao thủ đứng đầu..
Bên cạnh một nam nhân trẻ tuổi nhịn không được nói ra, đây chính là Lâm Bình Chi cửa nát nhà tan, trước đây Tống Thanh Thư lúc trên Hoa Sơn, đã lén lút truyền cho hắn một bộ Ngũ Nhạc Thần Kiếm, hắn sau này vẫn khổ luyện, có cảm giác võ công đột nhiên tăng mạnh, thấy sắp tới việc báo thù có hi vọng, nên vô thức nói lời tốt cho Tống Thanh Thư.
-Hắc… hay cho ngươi Lâm tử, ngay cả ngươi cũng dám chê cười ta,
Nhạc Linh San có chút mất hứng, nhưng vẫn mạnh miệng nói,
-Trong chốn thiên hạ này thì có được mấy người như Tống Thanh Thư chứ."
Những lời này ngay cả Nhạc Bất Quần cũng có chút thấy không được, hắng giọng một tiếng:
-San nhi, không nên hồ nháo… mau ăn cơm.. ăn xong chúng ta còn phải đi đây.
Nhạc Linh San sợ nhìn Lâm Bình Chi le lưỡi, Lâm Bình Chi mỉm cười, ngấm ngầm bên dưới bàn, sờ thoáng qua bên đùi của nàng, Nhạc Linh San khuôn mặt nhỏ nhắn liền ửng đỏ, giữa hai lông mày lại có ý ngọt ngào, bất tri bất giác liền an tĩnh lại. ..
Đem tình hình bàn bên đó thu hết vào mắt, Tống Thanh Thư âm thầm cười, cũng không có ý đi qua làm quen, suy cho cùng chuyến đi này thì hắn tận lực che giấu tung tích, cũng không muốn bại lộ hành tung.
Tống Thanh Thư uống một ngụm rượu, trong lòng âm thầm cũng thấy kỳ quái:
"Nhìn dung mạo của Nhạc Linh San, nhiều lắm thì được cho là xinh đẹp đáng yêu, nhưng khoảng cách với cái gọi là tuyệt sắc thì còn kém xa lắm, không biết vì sao lại khiến cho Lâm Bình Chi cùng Lệnh Hồ Xung hai đại nam nhân như vậy si mê. Lâm Bình Chi thì thôi không nói, còn bên người Lệnh Hồ Xung đã có Thánh cô, dù so dung mạo, gia thế hay là tính cách đều hơn xa Nhạc Linh San, nhưng Lệnh Hồ Xung vẫn là khó quên tình xưa, chuyện luyến ái quả nhiên huyền diệu khó mà giải thích… “
"Nếu ta nói … mẫu thân của Nhạc Linh San là Ninh Trung Tắc so với nàng thì còn xinh đẹp hơn nhiều, quả nhiên không hổ là ngày trước trong chốn giang hồ nổi danh là đại mỹ nhân, Nhạc Bất Quần lão này vẫn có phúc lớn, cũng không biết tại sao về sau này lại bỏ được kiều thê, vung đao tự thiến luyện cái gì Tịch Tà Kiếm Phổ chứ… "
May là Tống Thanh Thư mang trên mặt cái mặt nạ, chứ lúc này vẻ mặt hắn rất là cổ quái, nếu người nhìn thấy nhất định sẽ cho là một tên dở người ngây ngốc .
Trong lúc Tống Thanh Thư đang suy nghĩ lung tung, chợt một tiếng động lớn gây náo trong tửu lâu rồi trở nên an tĩnh lại, Tống Thanh Thư tò mò ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy đi vào trong là một hắc y cô nương, y phục cả người một màu đen tuyền , đôi mi thanh tú cau lại, toàn thân tựa hồ mang theo một làn sát khí.
-Nguyên lai là nàng!
Tống Thanh Thư cầm chén rượu ở giữa không trung một lúc lâu cũng không có để xuống, tâm tư thoáng cái nhớ trở lại lúc trên Hoa Sơn, nàng gọi mình là Cẩu tạp chủng chính là Mộc Uyển Thanh tuyệt sắc kia.
Hai người một đường đồng hành, cảm tình cũng ngày càng sâu, chỉ tiếc là lúc ở trong thành Kim Lăng, nàng bị Thủy Sanh cố ý chọc giận nên bỏ đi, Tống Thanh Thư lúc đó cũng không tiện giữ lại nàng, từ đó về sau đã thật lâu chưa gặp qua nàng.
-Tiểu nhị… tìm cho ta một chỗ an tĩnh ...
Mộc Uyển Thanh thanh âm êm tai, nhưng giọng nói lại lạnh như băng, không mang theo chút nào tình cảm ấm áp, làm cho trong tửu lâu có những giang hồ nhân sĩ có sắc tâm cũng phải do dự, không dám tùy tiện đến gần nàng.
Nghe rõ lời của cô nương này, tiểu nhị từ trên nét mặt hâm mộ khôi phục lại, vẻ mặt làm khó,
-Cô Nương, hiện tại đã đầy khách, hay là cô nương tự tìm bàn nào có ít người rồi ngồi chung đi..
Nghe được tìm bàn ngồi ghép chung, Mộc Uyển Thanh nhướng mày, mấy bàn phụ cận có mấy bàn to gan nhịn không được huýt sáo:
-Hảo muội tử, tới bàn của ca ca đi, chúng ta còn có...
Hắn lời còn chưa nói hết, một mũi ám tiễn liền bắn tới sượt qua bên tai cắm vào trên cây cột, Mộc Uyển Thanh giương cánh tay, lạnh lùng nói:
-Còn dám hồ ngôn loạn ngữ, bản cô nương lần sau sẽ không tốt bụng như vậy đâu.
Nàng xuất thủ quá nhanh, làm cho một đám đang kêu gào bị hù dọa liền im bặt, ai cũng không dám trêu ghẹo nàng nữa.
"Vẫn là cái tính khí này, một chút cũng không thay đổi a."
Tống Thanh Thư chợt có một loại cảm giác thân thiết.
Mộc Uyển Thanh lạnh lùng nhìn quanh một vòng tửu lâu, rồi nhắm đến bàn của Tống Thanh Thư đi tới, “ cạch..” một thỏi bạc ném ở trên bàn:
-Cái bàn này bản cô nương muốn ngồi, thỏi bạc này coi như bồi thường tổn thất của ngươi…..