CHƯƠNG 495: NƠI MỒ CHÔN CỦA ĐỊCH.
Chỉ thấy Hoàng Dung bàn tay trắng nõn viết "Hỏa công" hai chữ,
Tiêu Phong lòng bàn tay viết "Dạ tập (đột kích ban đêm)",
Còn Tống Thanh Thư trong tay viết chính là "Phá nổ" .
-Xem ra tất cả mọi người đều nghĩ tới cùng chung một hướng đi,
Tống Thanh Thư nói tiếp,
-Tuy rằng viết thì không giống, nhưng kỳ thực chính chỉ là một .
Hoàng Dung khẽ mỉm cười:
-Kim Xà Doanh ít quân, Đồ Hải nhiều binh, về vấn đề thì chúng ta rõ ràng, Đồ Hải cũng biết rõ ràng, nhưng quân binh Thát tử thì không hẳn là biết rõ ràng, chỉ cần có thể lợi dụng hợp lý bóng đêm yểm hộ, để quân binh Thát tử trong lúc nhất thời lầm tưởng bốn phương tám hướng đều là kẻ địch, sẽ tự loạn trận trước thì chúng ta đã thành công hơn một nửa.
-Quách phu nhân nói không sai,
Tiêu Phong tiếp,
- Khi dạ tập (đột kích ban đêm) thì chúng ta cùng lúc phải phối hợp hỏa công vào quân lương của đối phương, có thể tạo ra cảnh tượng hoảng loạn, tiếp theo một khi thành công phá nổ quân doanh Thanh binh, cái gì là ba vạn Bát kỳ tinh nhuệ, cũng là sẽ con cừu con chờ người làm thịt.
Trong sảnh những người còn lại khi nghe ba người một lời tiếp một lời, một bộ dáng vẻ mưu kế vững vàng, thì sự tự tin cũng tăng lên nhiều, duy chỉ có một người mặt ủ mày chau ra vẻ có nhiều suy nghĩ.
-Trần Tổng đà chủ có chuyện cứ nói, đừng ngại ..
Tống Thanh Thư giờ nằm ở vị trí Kim xà vương, do đó bên trong đại sảnh có tình huống gì thì nhìn qua không sót cái gì, cho nên lúc thấy Trần Cận Nam có biểu hiện muốn nói lại thôi nên liền gợi lời..
-Xin thứ cho Trần mỗ giội nước lã vào cái kế hoạch này, Trần mỗ cùng Đồ Hải đã từng qua lại, người này tuyệt đối có thể xưng tụng là danh tướng đứng đầu của Thanh đình, hắn điều binh khiển tướng từ trước đến giờ rất là nghiêm cẩn, mỗi lần dựng trại đóng quân đều sắp xếp một lực lượng lớn thám sát giám thị động tĩnh trong phạm vi phạm vi vòng ngoài mấy chục dặm, một khi chuyện khác thường gió thổi cỏ lay, hắn ngay lập tức sẽ biết được tin tức, cho nên việc dạ tập (đột kích ban đêm) e rằng rất khó thành công; hơn nữa cho dù là thành công đánh vào doanh trại của quân Thát tử, chỉ cần có Đồ Hải tọa trấn ở nơi đó, ba vạn quân Bát kỳ tuyệt đối sẽ không vì bị phá nổ doanh trại mà rối loạn.
Trần Cận Nam nói, vừa rồi lúc nhóm Tống Thanh Thư ba người nghĩ ra biện pháp, nếu là đối phó với tướng lĩnh thuộc hạng bị thịt bình thường, mức độ khả thi thành công xác thực rất lớn, còn Đồ Hải thân kinh bách chiến, năm xưa quân của Lý Sấm cuốn khắp thiên hạ cũng bị hắn cho tơi bời hoa lá, nếu là như vậy thì làm sao không phòng bị được chỉ là một cuộc dạ tập (đột kích ban đêm) bình thường?.
Tống Thanh Thư tựa như sớm liệu điều này, nghe vậy cười nói:
-Trần Tổng đà chủ nói cũng có lý, nhưng bất quá tất cả vấn đề này này đều là tình huống có Đồ Hải tọa trấn trung quân, còn nếu. . . như Đồ Hải đã chết thì sao đây?
Trần Cận Nam ngẩn người ra, đáp:
-Chẳng lẽ Tống công tử muốn ám sát Đồ Hải? Tống công tử võ công tuy cao, nhưng từ bên trong vạn quân lấy thủ cấp, chỉ sợ. . .
Trần Cận Nam nói không có hết lời, nhưng tất cả mọi người đều biết ý của hắn, dù sao từ bên trong vạn quân từ lấy lấy thủ cấp tướng lĩnh liền làm cho người nghe kinh hãi, trong lịch sử từ trước đến giờ hoàn thành được việc này, cũng hiếm khi có được mấy người.
Tiêu Phong chính là xông vào từ bên trong loạn quân bắt được phản loạn Nam Viện Đại Vương Da Luật Trọng Nguyên mà xưng hùng thiên hạ, bất quá lần kia nguyên nhân chủ yếu là do Da Luật Trọng Nguyên chính mình tự tìm đường chết, hắn cho rằng cục diện chiến thắng đã định nên nghênh ngang xuất hiện trước trận cách Tiêu Phong không xa, do đó mới để cho Tiêu Phong có cơ hội.
Còn muốn trong ba vạn đại quân mà gϊếŧ được thống soái Đồ Hải của bọn họ, cho dù hết thảy các đại tông sư trong giang hồ thiên hạ đồng loạt ra tay, cũng tuyệt đối không thể….
-Trần Tổng đà chủ có thể yên tâm, tại hạ tự có biện pháp gϊếŧ chết Đồ Hải.
Tống Thanh Thư trong lòng âm thầm thở dài, bởi vì xuất phát là người từ hiện đại, hắn vẫn không coi mạng người như rơm rác, vì lẽ đó vẫn rất hạn chế gϊếŧ người, chỉ khi nào buộc phải không thể không ra tay thì mới gϊếŧ người.
Tống Thanh Thư nhớ lại mình đã từng gϊếŧ mấy người, đúng ra thì mỗi người đều không thù không oán với mình, chỉ tiếc giống như là bụi cỏ giữa đường, không thể không nhổ trừ.
Bây giờ Đồ Hải cũng vậy, trước đây khi Tống Thanh Thư còn ở bên trong Thanh đình cũng đã cùng với lão tướng quân này mấy lần đối mặt, hắn đánh giá đó là một lão tướng quân đáng tôn kính, chỉ tiếc song phương lập trường không giống nhau, nhất định không có cách nào đi tới chung đường.
Nghe Tống Thanh Thư nói có biện pháp gϊếŧ Đồ Hải, mọi người trong đại sảnh không khỏi chấn động, nhưng Tống Thanh Thư không nói thêm một lời, hiển nhiên là hắn không có muốn nói ra biện pháp gϊếŧ Đồ Hải như thế nào..
Tiêu Phong nhìn Tống Thanh Thư một chút, ở tình huống có ba vạn đại quân vờn quanh, vào bên trong gϊếŧ chết Đồ Hải, hắn tự biết mình không có cái bản lãnh này…
Hoàng Dung một đôi mắt đẹp cũng là thay đổi liên tục, trong lòng cũng hết sức hiếu kỳ, "Nếu mình âm thầm hỏi hắn, hắn có chịu tiết lộ ra cho mình biết không đây. . ."
Trong đầu Hoàng Dung đột nhiên nhô ra cái ý nghĩ quái lạ này thì nhanh chóng bỏ qua, tự trách mình tại sao lại nghĩ vẫn vơ. . .
Cũng may hiện giờ những người lưu lại trong đại sảnh đều là hào kiệt một phương, ai cũng hiểu việc ám sát tướng lĩnh phe địch là loại chuyện đại sự, nếu đem cách ám sát nói ra cho mọi người đều biết, thì phỏng chừng chuyện thất bại sẽ gần trong gang tấc, bởi vậy Tống Thanh Thư tuy rằng không nói rõ ra, nhưng mọi người cũng ăn ý không có ý tứ gặng hỏi thêm….
-Bất quá còn có một vấn đề,
Trần Cận Nam lại mở miệng nói,
-Việc Dạ tập (đột kích ban đêm) nếu muốn thành công, tất nhiên phải là xuất kỳ bất ý, nhưng Thanh quân thường thường sẽ phái ra một lượng lớn càn quét trong vùng khu vực rộng mấy chục dặm, vậy thì có thể người của Kim Xà Doanh con chưa kịp tiếp cận đến đại doanh địch, thì đã bị bại lộ rồi…
Tiêu Phong rất tán thành điều này, trong đại sảnh mọi người đều rõ ràng biết Trần Cận Nam lo lắng không phải là không có lý, vậy thì nếu muốn thành công dạ tập (đột kích ban đêm), thì xác thực cũng khó như lên trời.
Tống Thanh Thư cũng mỉm cười:
-Các vị đang ngồi ở đây hẳn là đều nghe qua đạo lý bên dưới của ánh đèn là khoảng trống màn đen, quân thám sát của Mãn Thanh sự chú ý chủ yếu ở bên ngoài mấy chục dặm, chỉ cần chúng ta sớm cho người mai phục ở khu vực phụ cận nơi bọn chúng hạ bản doanh, thì có thể giấu diếm được tung tích của bọn họ.
-Làm sao có chuyện đó xảy ra được chứ?
Trần Cận Nam kinh ngạc thốt lên, Tiêu Phong cũng cau mày, dù sao đại quân ở bên ngoài, ở nơi nào dựng trại đóng quân là điều trọng yếu nhất, là một tướng lĩnh thì dựa theo tốc độ hành quân, địa hình, nhiệm vụ tác chiến mà tổng hợp các yếu tố đó lại rồi mới cân nhắc nơi hạ trại đóng quân, có lúc ngay cả tướng lĩnh, chính mình cũng chưa biết sắp tới sẽ cho quân lính hạ trại ở nơi nào …
-Đồ Hải nhất định sẽ ở sườn núi Hồ Ly hạ trại tại nơi này, đây chính là vị trí chôn xương của quân Thát tử.
Tống Thanh Thư chỉ vào một vị trí trên sa bàn, như định liệu trước nói.
Có mà đùa à, bây giờ hoàng đế Mãn Thanh chính là Đông Phương Mộ Tuyết người mình, nếu Đồ Hải hạ trại ở nơi nào mà cũng không có cách nào biết, thì Tống Thanh Thư tự mình đập đầu chết đi.
Hiện tại Tống Thanh Thư giống như bày ra bàn cờ rồi tự mình và mình chơi với nhau, tuy rằng thực lực của Kim Xà doanh bên này cực nát, nhưng hắn đối với cách bài binh bố trận của Mãn Thanh thì lại biết rõ ràng…..