CHƯƠNG 490: TÌM KIẾM THẾ LỰC.
-Đè…đè…tất cả là một cách nói… cùng với động tác hạ lưu dơ bẩn, muội cũng đừng có hỏi nhiều như vậy làm gì..
Viên Tử Y giải thích vài câu qua loa..
-Vậy sao…
A Thanh như hiểu mà không hiểu gật đầu cho có.
-Đúng rồi A Thanh, vừa rồi mắt thấy muội đã chắc thắng, vì sao lại đột nhiên bị tên khốn kia trở mình lật ngược lại cục diện vậy?
Viên Tử Y đột nhiên nghĩ tới, hỏi ra nghi hoặc của mình.
-Muội cũng không biết tại sao nữa, lúc muội xuất ra chiêu thức gần chạm đến người của hắn, đột nhiên cảm thấy cả người toả ra nhiệt nóng lên, bên trong thân thể có một làn nhiệt lưu phun trào kỳ quái, thân thể liền mềm nhũn ra...
Nghĩ đến lúc đó, đột nhiên mình ngửi lấy một mùi hương thơm thoang thoảng, thân thể bất chợt nóng lên, cùng lúc như có một bàn tay vô hình cứ ngay cái chỗ bên dưới hạ thể của mình vuốt ve sờ soạng, cái loại cảm giác kỳ lạ kia xuất hiện liền làm cho chất lỏng sâu trong cái lổ nhỏ bé của mình trào ra thấm ướt cái tiểu nội khố nhơ nhớp, vừa nhớ lại thì trên khuôn mặt xinh đẹp của A Thanh trong lúc lơ đãng lại ửng đỏ lên.
-Lẽ nào tên khốn kiếp kia dùng loại độc dược gì đó? Đúng là vô liêm sỉ!
Viên Tử Y tức giận đến cả người run lên, bất quá nàng chung quy cũng không rõ ràng tình cảnh A Thanh có phải là trúng độc dược hay không...
Lúc này đứng ở trên lôi đài Tống Thanh Thư hắng giọng một cái, tiếp tục nói:
-Đã nói đến mức như vậy, giờ còn có ai cảm thấy tai hạ vẫn còn là gian tế không vậy?
Tống Thanh Thư vừa rồi với câu hồ ngôn loạn ngữ kia, chắc chắn đã phạm vào chi tội đại bất kính, liên luỵ đến cả cửu tộc đối với triều đình Mãn Thanh, nếu như hắn đúng là gian tế, theo câu mắng chửi vừa rồi kia, cho dù hắn có lập công lao to lớn đến đâu chăng nữa, sau này cũng không thể tránh khỏi cái chết, đương nhiên không ai còn dám tin rằng hắn sẽ là gian tế do Khang Hi phái ra.
Nhìn Huyền Trừng đại sư sắc mặt tái xanh, không nói thêm một lời nào, Tống Thanh Thư khinh thường nói:
-Huyền Trừng đại sư, vừa rồi đại sư nói chắc là Thập Lực đại sư không có cấu kết triều đình Mãn Thanh, vậy có dám lấy danh nghĩa Phật tổ xin thề, nếu Thập Lực đại sư cấu kết triều đình, thì toàn bộ chúng tăng Thiếu Lâm tự sau khi viên tịch sẽ không nhập được về thế giới Tây Phương cực lạc, mà tất cả đều bị đày đọa dưới A Tì địa ngục không?
-Ngươi….
Huyền Trừng đại sư mặt đỏ bừng lên, lão tuy rằng cảm thấy Thập Lực đại sư không là gian tế triều đình Mãn Thanh, có thể vì chuyện của Thanh Lương Tự tiếp nhận sắc phong triều đình là một sự thật không thể chối cãi, cho nên lão vẫn đúng là không dám phát độc thề như thế.
-Hừ, chúng ta đi…
Huyền Trừng tức giận hừ một tiếng, biết lưu lại nữa cũng chỉ là nhận lấy thêm phiền toái, nên cùng với chúng tăng Thiếu Lâm xoay người rời đi.
-Vu lão đà chủ, lão có muốn tại hạ đem những chuyện của lão làm ra trước kia cho tất cả giang hồ thiên hạ biết không?
Bức được Huyền Trừng đi rồi, Tống Thanh Thư xoay người nhìn chằm chằm đoàn người Hồng Hoa Hội.
Lúc này đúng ra là thời cơ tốt để diệt trừ Hồng Hoa hội, nhưng bất quá Hồng Hoa hội tuy rằng cùng hắn đối nghịch, nhưng thứ nhất ngoại trừ Vu Vạn Đình cùng với số ít người, còn lại tất cả cũng vẫn là những hán tử thẳng thắn cương nghị, Tống Thanh Thư không phải là tên đồ tể tuyệt diệt vô nhân tính; thứ hai âm mưu của Vu Vạn Đình tuy rằng hắn biết rõ ràng, nhưng cũng không có chứng cớ xác thực, nếu quả thật xé ra cũng không phải là trong phút chốc đã kết thúc được; thứ ba là A Thanh vẫn còn ở trong trận doanh của Hồng Hoa hội ..
Vu Vạn Đình sắc mặt âm tình biến hóa, một lúc lâu qua đi, cắn răng nói:
-Chúng ta đi.
Bây giờ Huyền Trừng đại sư đã đi rồi, lão thế đơn lực bạc, lưu lại cũng vô dụng, trong lòng lão cũng đã có quyết định chủ ý, ngày sau mượn lấy sức lực của các Hồi tộc phản công Trung Nguyên, đến thời điểm đó sẽ cọ rửa mối sỉ nhục mà Tống Thanh Thư mang đến cho lão.
Bị Viên Tử Y lôi kéo rời đi, A Thanh quay đầu lại nhìn phía trên lôi đài bóng người kia:
-Tống công tử…, sau này ngươi sẽ đến Tây Vực thăm ta chứ?
-Sẽ đến…tại hạ nhất định sẽ đến thăm cô nương!
Tống Thanh Thư trong mắt hết sạch lấp loé…
Thấy Tống Thanh Thư đáp ứng, A Thanh cao hứng cười lên vẫy tay với hắn.
-Tên tiểu tử thúi này đúng là lúc nào cũng biết quyến rũ nữ nhân!
Nhìn A Thanh dáng vẻ lưu luyến không rời, Hoàng Dung tâm tư vô cùng phức tạp,
“ Nếu A Thanh quả thật sau này bị thu vào trên giường của hắn, hai người này nếu mà liên thủ, giang hồ thiên hạ còn có ai là đối thủ của bọn họ đây? ..”
Chu Cửu cùng Chu Chỉ Nhược liếc mắt nhìn nhau, nhìn thấy Chu Chỉ Nhược mang theo vẻ mặt ghen tuông, Chu Cửu cười trêu nói:
-Chu tỷ tỷ, nếu như sau này A Thanh bắt nạt ta, ngươi phải làm chủ cho ta đấy nhé..
Chu Chỉ Nhược đỏ mặt:
-Võ công của A Thanh cao như vậy, ta tự thân còn khó bảo toàn, ai còn quản được phần của ngươi ….
Thành công đã bức đi hai thế lực phản đối to lớn nhất, Tống Thanh Thư xoay người lại, ung dung mà nhìn còn lại ba vị đầu lĩnh Kim Xà Doanh đang ngồi ngay ngắn ở trước chỗ mình:
-Xem ra các vị cũng không đồng ý tại hạ đảm nhiệm làm tân Kim Xà vương phải không?
Nghe được lời hắn, Thiên Liễu trang chủ Trử Hồng Liễu, Ác Hổ Câu Sa Thông Thiên, Cái Mạnh Thường Mạnh Bá Phi ba người như rơi xuống hầm băng, liền vội vàng đứng lên quỳ xuống nói:
-Tham kiến Kim Xà vương!
Ba người quỳ xuống thì lẫn nhau truyền qua bằng ánh mắt, tất cả đều hiểu ý của đối phương, Tống Thanh Thư vừa trong chớp mắt liền lấy tính mạng Thập Lực đại sư, chỉ có trời mới biết nếu bọn họ lại phản đối nữa thì chính mình có thể cũng bị tại chỗ đánh chết.
Ba người thế lực sau lưng thì không thể cùng với Tống Thanh Thư đối chọi, bởi vậy ba người quyết định, trước tiên bên ngoài cứ phục tùng, để Tống Thanh Thư không tìm được cơ hội làm khó dễ, sau này nước non vẫn còn đó, thì lo gì mà không có cơ hội phản ngược.
Ba người lưu chuyển đi6i mắt không tránh được pháp nhãn của Tống Thanh Thư, Tống Thanh Thư cho dù là không có Độc Tâm Thuật, cũng đại thể biết được bọn họ đang suy nghĩ gì, bất quá hắn cũng không quan tấm đến, huống chi hắn đã sớm nghĩ ra biện pháp đối phó với đám người kia.
Ngoại trừ Thập Lực đại sư đã chết, Kim Xà doanh còn lại mười một vị đầu lĩnh tuy rằng từng người đều ý đồ riêng, nhưng vẻ bên ngoài đều hướng về hắn biểu thị phục tùng, bởi vậy rất nhanh bắt đầu nghi lễ Kim Xà vương lên ngôi, bất quá bởi vì cường địch đang ở phía trước, tất cả các nghi thức đều chỉ làm giản lược sơ qua.
Trong lúc này, Võ Đang, Nga Mi đều tỏ thái độ lưu lại giúp đỡ Kim Xà doanh đối phó với đại quân Thanh đình đang xâm lấn, Mộc Vương phủ tiếp theo cũng tỏ thái độ, Thiên Địa hội tuy rằng cùng Hồng Hoa hội có quan hệ mật thiết, nhưng Tổng đà chủ Trần Cận Nam cũng là một người phân rõ được thù riêng và đại nghĩa, huống chi hắn vốn là cùng Tống Thanh Thư từng có giao hảo, lại có Chu Cửu tồn tại kế bên hắn, đương nhiên cũng đồng ý lưu lại giúp đỡ.
Nhậm Doanh Doanh bây giờ đang sợ cùng Tống Thanh Thư đối mặt, lợi dụng lý do Lệnh Hồ Xung đang bị trọng thương, liền mang theo giáo chúng vội vã hạ sơn rời đi.
Đương nhiên, Nhật Nguyệt Thần Giáo không phải là nghĩa sĩ kháng Thanh, nếu Nhậm Doanh Doanh lưu lại giúp đỡ thì đó mới là kỳ quái, nói không chắc còn sẽ bị người hiểu lầm vì có cùng với Tống Thanh Thư một chân.
Trong đại hội Đồ sư trước kia, Tống Thanh Thư và Chu Chỉ Nhược hai người cùng Cái Bang kết làm đại thù, người của Cái bang vẻ mặt không hề dễ chịu, xem ra là vì nể mặt của Hoàng Dung nên có lưu lại chúc mừng hắn vài câu, nhưng muốn cho bọn họ lưu lại hỗ trợ chống lại Thanh quân, điều này chắc chắn là không có thể.
Phái Tung sơn từ trước đến giờ cùng Tống Thanh Thư trở mặt, cho nên cũng sẽ không lưu lại, sau khi nghi thức qua đi, cũng liền vội vã hạ sơn rời đi.
Người của Toàn Chân giáo thì lại lấy lý do Khâu Xứ Cơ bị trọng thương tại người cần về Trùng Dương cung tịnh dưỡng, cũng là rời đi.
Phần còn lại đa số là quân ô hợp, có lưu lại trợ quyền, hay là rời đi, bất quá lựa chọn lưu lại chỉ được một phần rất nhỏ, dù sao Mãn Thanh lần này điều động mười vạn đại quân, chỉ cần mỗi một người tiểu tiện, cũng đều có thể làm chết đuối một đại phái võ lâm, cho nên đám giang hồ bình thường cũng không dám đem tính mạng của mình ra đùa giỡn.
-Tống huynh đệ, nếu ngươi không chê, Tiêu mỗ nguyện lưu lại giúp ngươi một tay.
Một tiếng nói sang sảng cười vang lên, làm cho giữa trường không ít người sắc mặt biến đổi.