CHƯƠNG 482: KIẾM PHÁP SƠ HỞ
-Cái gì là đội cứu chữa?
Hai nàng nghe qua thấy có chút kỳ quái nên hỏi.
-Um…
Tống Thanh Thư lúc này đầy đầu những mảnh mông thịt bày ra trước mắt liền khôi phục như cũ,
-Chuyện này về sẽ giải thích đi, Chỉ Nhược, còn những môn phái khác thì sao?
-Hồng Hoa Hội và Nhật Nguyệt Thần Giáo thì rõ ràng không hỗ trợ chúng ta nên không cần đến hỏi, chí có phái Tung Sơn, Thiếu Lâm Tự những danh môn chính phái này, ngoài miệng thì luôn nói lời hay ý đẹp, bất quá nhưng khi đáp ứng thì chỉ là lưng chừng, đáng giận nhất là chính là Toàn Chân giáo, thường ngày trong trong chốn giang hồ đều lấy danh nghĩa chống lại ngoại tộc xâm lăng, kết quả khi ta tiếp xúc bọn họ, bọn họ chỉ trả lời qua loa cho có, phỏng chừng cũng sẽ không chân chính xuất lực.
Chu Chỉ Nhược tức giận nói, bộ ngực kịch liệt chập trùng nhấp nhô lên.
-Chỉ Nhược, chúng ta cùng những môn phái này chỉ là có mối quan hệ giao tiếp bình thường mà thôi, cũng đâu cần phải tức giận như vậy chứ.
Tống Thanh Thư thấy Chu Chỉ Nhược tỏ vẻ như vậy thì đau lòng cầm tay nàng an ủi.
-Thật ra thì cũng còn chuyện tốt,
Chu Chỉ Nhược lặng lẽ liếc mắt nhìn Chu Cửu bên cạnh, đỏ mặt giật tay trở về,
-Dù sao cũng còn có Cái Bang, tuy rằng Cái Bang Giang Nam chúng ta tranh thủ không được, nhưng Cái Bang Tương Dương bên kia chúng ta vẫn là có thể tranh thủ được…
-Sao chứ?
Tống Thanh Thư ngạc nhiên, Cái Bang Tương Dương... hiện nay chỉ có Hoàng Dung cùng với vài người đi theo nàng….
Hiển nhiên là đoán được nghi ngờ trong lòng hắn, Chu Chỉ Nhược liền nói:
- Cái Bang Tương Dương nhân số tuy ít, nhưng Hoàng Dung lại có uy vọng cao a, nếu như nàng đồng ý giúp đỡ, Cái Bang Giang Nam nói không chắc cũng có thể tạm thời vứt bỏ ân oán cá nhân, cùng chống lại ngoại tộc bên ngoài; huống chi Hoàng Dung cũng là nữ Gia Cát giỏi bày mưu nghĩ kế, một mình nàng cũng có thể sánh bằng mấy ngàn đại quân.
-Nhưng cũng chưa chắc gì Hoàng phu nhân sẽ giúp chúng ta…
Tống Thanh Thư chột dạ nói.
-Nàng dám không giúp sao?
Chu Chỉ Nhược mắt hạnh trợn tròn, hừ một tiếng,
-Nàng cũng phải nhìn lại một chút, lúc trong hang động là ai đã đem nàng cứu ra bên ngoài chứ? Nếu như nàng vong ân phụ nghĩa, thì đừng trách ta đem cái chuyện nàng y phục xốc xếch lõα ɭồ, dáng vẻ suиɠ sướиɠ khoái lạc tiết lộ ra cho mọi người biết..
Chu Cửu nghĩ đến cảnh tượng lúc ấy, mỉm cười:
-Tỷ tỷ yên tâm đi, chỉ cần Tống đại ca mềm giọng muốn nhờ, thì Hoàng phu nhân nhất định sẽ giúp mà thôi…
Thấy hai nàng đứng cùng một chiến tuyến, Tống Thanh Thư sáng suốt ngậm miệng lại, tùy ý để cho hai nàng tung hoành tung hứng.
………………………………………………………………………………………
Thời gian trôi qua rất nhanh, Hoàng Dung đã tuyên cuộc đấu cuối cùng tuyển chọn Kim Xà Vương chính thức bắt đầu.
Nhìn trên võ đài đứng một nam một nữ, giữa trường quần hùng mỗi người đều có tâm tư khác nhau, các đầu lĩnh của Kim Xà doanh thì trong lòng càng mâu thuẫn, một mặt hi vọng A Thanh thắng, dựa theo tình tình nàng vô tư ngây thơ, thì khá dễ để mà khống chế để nàng làm bù nhìn; nhưng để đối phó với đại quân Mãn Thanh đang áp cảnh, thì bọn họ cần một người có bản lãnh chân chính có thể dẫn dắt bọn thoát khỏi cái cửa ải nguy hiểm này, theo như vậy thì Tống Thanh Thư mới là sự lựa chọn tốt hơn...
Đứng ở trên lôi đài thì Tống Thanh Thư không có nghĩ nhiều như vậy, ý niệm đầu tiên của hắn chính là trong thời gian ngắn như vậy lại dựng lên kịp một cái lôi đài khác thật hoàn chỉnh bởi cái trước đã bị kiếm khí của A Thanh xẻ làm đôi rồi…
Ý nghĩ kế tiếp chính là liếc mắt nhìn qua Thanh đối diện A, hỏi:
-A Thanh cô nương, thương thế của cô nương đã khôi phục khỏi chưa?
-Hừ…làm gì mà khỏi nhanh như vậy, bất quá đối với công lực của ta thì ảnh hưởng không lớn, công tử đừng có khinh địch đấy nhé.
Nghe được A Thanh nói, người của Hồng Hoa Hội ai cũng sắc một mảnh tái nhợt, Viên Tử Y thì cũng lắc đầu che mặt mình lại “ Nha đầu này, vừa rồi đã dặn đi dặn lại, đừng để cho đối thủ biết thể trạng chưa hoàn toàn bình phục của mình, giờ nói ra lại làm cho Tống Thanh Thư chú ý đến điểm này rồi. ..”
Tống Thanh Thư cũng một mặt nghiêm túc nhắc nhở:
-A Thanh cô nương cũng phải cẩn thận, bởi vì công lực của cô quá cao, tại hạ đành phải tung hết sức của mình không có cách nào lưu thủ.
-Biết rồi,
A Thanh không quan tâm đến lời hắn, vung vẩy trong tay cây thanh trúc,
-Tống công tử cũng là người có kiếm pháp cao nhất mà ta nhìn thấy được..
Liếc mắt nhìn thấy trong tay A Thanh cây thành trúc, Tống Thanh Thư thấy có chút kỳi lạ, thật không biết nàng tại sao lại có nhiều thanh trúc giống nhau như đúc vậy..
-Vũ khí của Tống công tử là gì đây?
Thấy Tống Thanh Thư thất thần, A Thanh có lòng tốt nhắc nhở.
Cảm nhận được thiện ý A Thanh, Tống Thanh Thư khẽ mỉm cười, một thanh mộc kiếm liền xuất hiện ở trong tay hắn, khoảng thời gian này Tống Thanh Thư võ công tăng nhanh nên ít khi dùng qua vũ khí, bất quá đối mặt với A Thanh, hắn không dám có nửa phần bất cẩn.
Nhìn thấy trong tay hắn kiếm gỗ, A Thanh ánh mắt sáng lên, kiếm khí của nàng đạt đến tầng này, đương nhiên sẽ không lấy hình dáng binh khí để so sánh, huống chi bản thân nàng cũng đang dùng thanh trúc đây.
-Ha ha.. xem ra lần này cây thanh trúc này sẽ không bị hao tổn như vừa rồi đối với thanh trọng kiếm kia.
Nghĩ đến lần luận võ vừa rồi, thanh trúc bổng không phải bị chém đứt đoạn mà chính là bị vỡ vụn nát tan, A Thanh trong lòng vẫn còn có chút oán niệm.
- A Thanh cô nương xuất chiêu trước đi.
Tống Thanh Thư bàn tay hơi động, đầu mũi kiếm gỗ chỉ xéo xuống phía mặt đất.
-Hả?
Dưới lôi đài có những tiếng thốt lên ngạc nhiên bốn phía, vì chiêu thức mở đầu của Tống Thanh Thư thực sự là giây khắc này khắp toàn thân từ trên xuống dưới sơ hở trăm bề, vì lẽ đó nên cùng dồn dập kinh ngạc thốt lên.
Giữa đám quần hùng chỉ có vẻn vẹn vài người không có phản ứng, mà là có một bộ suy tư dáng dấp.
-Hảo kiếm pháp…
A Thanh tự đáy lòng khen ra tiếng.
Nghe được lời A Thanh, đám giang hồ nhân sĩ nhất thời thấy quái lạ, kiếm pháp Tống Thanh Thư này sơ hở chồng chất chứ có dính dáng gì tới hảo kiếm pháp?
Quách Phù cũng có nghi hoặc như vậy, vội kéo ống tay áo Hoàng Dung:
-Mẫu thân… đây là phá kiếm pháp chứ có gì cao minh đâu?
-Nếu cảm thấy đây phá kiếm pháp, vậy ngươi cảm thấy có bao nhiêu phương pháp có thể phá giải được?
Hoàng Dung cũng không trả lời, trái lại hỏi ngược lại.