CHƯƠNG 466: LỜI NÓI THẬT VÀ LỜI NÓI DỐI.
Tuy Triệu Mẫn rời đi trong một khoảng thời gian, nhưng với khinh công Tống Thanh Thư, cũng không lâu lắm hắn đã tìm gặp tung tích đoàn người Triệu Mẫn.
Vừa rồi Chu Cửu đột nhiên xuất hiện làm cho tất cả nỗ lực của Triệu Mẫn đều hóa thành công dã tràng, lại còn xoay ngược tình thế khiến cho nàng trở thành cái đinh trong mắt các võ lâm nhân sĩ, dù là dưới trướng Triệu Mẫn tập hợp nhiều cao thủ, nhưng cũng không dám chính diện giao chiến chọc giận trong lúc mọi người đang phẫn nộ.
Dưới sự sắp xếp của Triệu Mẫn, thủ hạ chia ra làm nhiều đội liền rời khỏi nơi đây, mỗi đội đều làm như bảo vệ một người, mặc cho thủ hạ dưới trướng phản đối vì sự an toàn của Triệu Mẫn, nàng cũng không để ý đến, ngay cả cao thủ cuối cùng cũng phái đi ra ngoài.
Quần hùng bị nàng bày binh bố trận làm cho đầu óc mơ hồ, vô tình đều hướng về phía những toán quân có hộ vệ người đuổi theo, cho tới khi chỉ còn chân chính Triệu Mẫn một mình ở lại phía sau, lúc này nàng mới nhàn nhã cất bước.
-Đúng là một đám ngu xuẩn a…
Triệu Mẫn chân đá viên đá nhỏ, khóe môi mỉm cười vui vẻ.
-Thật vậy không?
Tống Thanh Thư cười lạnh, từ trên nhánh cây nhảy xuống, ngăn trở ở trước mặt nàng.
Triệu Mẫn thay đổi sắc mặt, có điều rất nhanh lại khôi phục trấn định:
-Bản quận chúa trong miệng nói tới lũ ngu xuẩn kia, đương nhiên không bao hàm Tống công tử anh minh thần võ rồi.
-Bây giờ mới nhớ tới vuốt mông ngựa, đã chậm rồi..
Tống Thanh Thư tức giận trừng mắt nhìn nàng, sau khi quan sát cảm nhận chu vi mười mấy trượng quanh đây, cũng không có phát hiện có ai khác tồn tại,
-Khà khà, bây giờ cao thủ thủ hạ của quận chúa đều không có người nào bên cạnh, tại hạ cũng muốn xem là ai sẽ đến cứu quận chúa đây/
-Ai, ngươi sao ngốc nghếch quá vậy, nhân gia rõ ràng là cố ý đem bọn họ điều đi nơi khác, chỉ có một mình ở lại chỗ này để chờ ngươi.
Triệu Mẫn miệng nhỏ vểnh lên, lộ ra như là bị oan ức.
-Chờ tại hạ sao? Tiếp theo là muốn giở ra quỷ kế gì đây?
Nhìn Triệu Mẫn bộ dáng ngây thơ vô tội, Tống Thanh Thư thầm hô lợi hại, biết rõ ràng là yêu nữ này gạt mình, vì sao vẫn là như muốn tin tưởng lời này của nàng?
-Ngươi biết ta chờ là được rồi,
Triệu Mẫn không chút nào biện giải, cười tủm tỉm nhìn hắn,
- Có phải là bây giờ người có rất nhiều điều muốn nói với ta lắm phải không?
-Đâu chỉ là có lời muốn nói, quả thực ta hận không thể đem y phục của ngươi cỡi sạch ra,rồi treo lên cây đánh suốt ba ngày ba đêm…
Tống Thanh Thư nghiến răng nói.
-Muốn cỡi y phục của ta a,
Triệu Mẫn trên mặt hoàn toàn không có gì mà sợ hãi,
-Giống như là cỡi y phục của Hoàng Dung sao? Vừa vào hang động thì nhìn thấy Hoàng phu nhân xiêm y xộc xệch, tóc mây tán loạn nằm ở nơi đó, ngay ta là nữ nhân mà còn phải động lòng…
-Đừng nói nhảm, ta cùng với Hoàng phu nhân không có chuyện gì xảy ra.
Tống Thanh Thư vội vàng nói.
- Nơi này lại không có người ngoài, làm gì mà phải che giấu,
Triệu Mẫn khẽ cười một tiếng,
-Nói thật, ta thật ra rất khâm phục ngươi, dám đối với Hoàng phu nhân làm chuyện như vậy.
-Đã nói là không có,
Tống Thanh Thư phiền muộn, có điều rất nhanh nhớ tới mục đích của chuyến này, liền biểu hiện nghiêm nghị,
-Tại hạ muốn hỏi quận chúa một vấn đề.
-Ta biết ngươi muốn hỏi về cái gì…
Trên mặt Triệu Mẫn không hề có gì bất ngờ.
Nghĩ đến mình suýt chút nữa danh tiếng bị hủy, Tống Thanh Thư hừ lạnh nói:
-Vốn tại hạ cho là chúng ta đã từng cùng trải qua nhiều chuyện như vậy, như thế nào đi nữa thì cũng xem như là bằng hữu, tại sao vừa rôi quận chúa lại làm như vậy.
Hồi tưởng giữa hai người tất cả mọi chuyện, từ tử điếm cướp Triệu Mẫn mang đi, ngàn dặm tìm y chữa thương, cùng với Trương Vô Kỵ ngả bài... Hai người tuy rằng không thuộc về chung một trận doanh, nhưng Tống Thanh Thư từ lâu đã coi Triệu Mẫn thành bằng hữu, có lúc thậm chí mơ hồ cảm thấy nàng đối với mình có hảo cảm sau những lần động tay động chân sờ soạng trên thân thể nàng, mãi đến tận vừa rồi Tống Thanh Thư mới rõ ràng là chỉ có mình hắn lây nay tưởng bở.
-Đúng ra lúc vừa bắt đầu, ta thật tình cũng muốn giúp ngươi giấu diếm chuyện này, chỉ có điều khi nhìn thấy vẻ mặt của Hoàng phu nhân thỏa mãn như vừa mới hưởng thụ khoái lạc xong, thì ta mới thay đổi chủ ý.
Triệu Mẫn giọng nói bình thản, giống như đang kể lại một chuyện bình thường.
-Nguyên nhân gì dẫn đến quận chúa thay đổi chủ ý?
Tống Thanh Thư nhướng mày.
-Ta đố kị…
Triệu Mẫn lạnh nhạt nói vài chữ.
-Cái gì?
Tống Thanh Thư phảng phất không nghe rõ.
-Ta nói là ta đố kị …
Triệu Mẫn từng chữ từng chữ lớn tiếng lặp lại một lần.
-Quận chúa đố kị cái gì?
Tống Thanh Thư giật mình.
-Trước đây tuy rằng ta cũng biết ngươi không phải là một nam nhân thành thật gì, nữ nhân ở bên cạnh ngươi thì nối liền không dứt, nhưng mắt không thấy thì tâm không phiền, nên cũng chẳng có cảm giác gì, cho tới hôm nay tận mắt nhìn thấy cảnh tượng bên trong hang động, Hoàng phu nhân với dáng vẻ suиɠ sướиɠ vừa thụ hưởng xong mưa móc, làm cho trong đầu của ta hiện lên những hình ảnh của ngươi lúc cùng Hoàng phu nhân kề cận gần gũi thân thiết, khiến cho ta cảm thấy đều muốn tức điên lên rồi,
Khuôn mặt Triệu Mẫn liên tục biến ảo, phảng phất nhớ lại tình cảnh lúc ấy,
-Khi một nữ nhân đố kị, thì ngươi không có cách nào giữ cho nữ nhân đó làm đúng theo lý trí được...
-Quận chúa thấy ta sẽ tin tưởng vào cái loại chuyện hoang đường này của quận chúa sao,
Tống Thanh Thư nghe được nhíu chặt mày, vội vã đánh gãy câu nói Triệu Mẫn,
-Nói, đến tột cùng là nguyên nhân gì..?
-A, dễ dàng liền bị ngươi nhìn thấu a…
Vừa một mặt u oán trên mặt Triệu Mẫn liền thay đổi nụ cười long lanh,
-Nhân gia diễn vào tập trung đến như thế, ngươi cũng không biết giả vờ phối hợp sao…
-Nếu như quận chúa vẫn còn như vậy, cứ nhắc về chuyện của Hoàng phu nhân, thì đừng trách tại hạ không khách sáo đấy…
Tống Thanh Thư thầm kêu lên nguy hiểm thật, chính mình suýt chút nữa liền tin lời của nàng, chỉ có điều đã nhận được giáo huấn thê thảm, đã nói cho hắn biết một đạo lý: “ Đừng có bao giờ tưởng bở, chỉ có như vậy thì trong mối quan hệ của hai người mới sẽ không rơi vào thế bị động. ..”
-Vậy sao?
Đôi lông mày đẹp đẽ Triệu Mẫn hơi giương lên,
-Vậy Tống công tử định đối phó với nhân gia tay không tấc sắt, một nữ nhân yếu đuối sao đây a.
-Nữ nhân yếu đuối?
Tống Thanh Thư nghe thấy buồn cười, lập tức liền ra một bộ dáng háo sắc:
-Nửa đêm tại vùng hoang dã này, chúng ta cô nam quả nữ, quận chúa nói tại hạ sẽ đối phó với quận chúa làm sao đây?
-Ngươi lúc nào cũng vẫn đúng là đủ vô liêm sỉ a.
Triệu Mẫn sắc mặt hơi đỏ lên.
-Không muốn tại hạ lộ ra vô liêm sỉ, thì hãy tự mình đưa tới đi..
Tống Thanh Thư bất chấp mà nói, nhưng trong lòng cảm thán, nhớ lúc mình trêu ghẹo đùa bỡn với Điền phu nhân cùng Lạc phu nhân thì hăng hái giở đủ chiêu trò , bây giờ đối phó một cô nương thì lại bó tay bó chân, chỉ đưa đến tác dụng ngược…
-Ta giờ sợ ngươi rồi, thì bây giờ không nhắc đến chuyện của Hoàng phu nhân nữa, là được rồi phải không ?
Triệu Mẫn lườm hắn một cái,
-Nhiều lền tiếp xúc với ngươi, ta biết ngươi là một nhân tài bất thế, hữu tâm muốn chiêu nạp ngươi vào Nhữ Dương vương phủ, nhưng ta biết rõ ràng trong lòng ngươi có hoài bão rất lớn, tuyệt không cam lòng chịu làm kẻ dưới, cho nên vẫn không mở miệng được, có điều chuyện vừa rồi xảy ra, khiến cho ta nhận thấy được đây là một cơ hội vô cùng tốt, mượn chuyện của Hoàng phu nhân để làm cho ngươi thân bại danh liệt tại võ lâm Trung Nguyên, người người muốn đánh, muốn gϊếŧ, như vậy thì cho dù ngươi có hoài bão to lớn đến đâu đi nữa cũng trở tan thành mây khói. Đến lúc đó thiên hạ tuy rộng lớn, nhưng không có đất cho ngươi dung thân, thì dĩ nhiên ngươi sẽ đồng ý đến với Nhữ Dương vương phủ của chúng ta.
Thấy Tống Thanh Thư sắc mặt lúc xanh, bùa đỏ, Triệu Mẫn khẽ mỉm cười:
-Như thế nào, nhân gia đối với ngươi tốt như vậy, vì muốn ngươi về với Nhữ Dương vương phủ có thể nói hao tổn biết bao tâm cơ.
Tống Thanh Thư trong lòng lạnh lẽo một mảnh, thì ra trong lòng Triệu Mẫn, mình và Huyền Minh Nhị Lão, Bách Tổn Đạo Nhân..v…v.. cũng không khác nhau gì cả, đều là chó săn mà thôi, nhiều lắm chỉ là chó săn có võ công cao cường hơn mà thôi.
-Quận chúa đi nhanh đi, nếu chậm coi chừng ta sẽ thay đổi chủ ý.
Tống Thanh Thư đứng yên, giọng nói xen lẫn hàn băng.
-Ngươi thật sự thả ta đi, thì sau này đứng có hối hận đấy…
Triệu Mẫn lời nói là vậy, nhưng trong lòng nàng lặng lẽ thở dài một hơi, mới vừa còn khen hắn không phải là người ngu xuẩn, khi ta nói thật thì ngươi cho là nói dối, còn lời nói dối thì ngươi lại cho là thật, chuyện nàng đố kỵ ganh ghét với Hoàng phu nhân lại chính là thật….