CHƯƠNG 461: NGƯƠI DÙNG…CÔNG PHU ĐÓ ĐI..
Tống Thanh Thư cười khổ, tiến đến bên tai Hoàng Dung, nhẹ giọng truyền âm nhập mật nói:
-Tiểu đệ tuy bất tài, nhưng cũng luyện thành một công phu chuyên trêu chọc mỹ nhân, muốn thử công phu này, nếu phu nhân không ngại, tiểu đệ có thể ở trên người phu nhân thử xem, đến lúc đó thì phu nhân sẽ có tiếng rên trở nên như nước chảy thành sông, cực kỳ là tự nhiên thật sự, chắc chắn là sẽ giấu diếm được lão Tây Độc kia, dĩ nhiên là có thể vượt qua kiếp nạn này.
Tình cờ chỉ dùng một lần truyền âm nhập mật, nên hắn cũng không lo Âu Dương Phong hoài nghi.
Lỗ tai là Hoàng Dung là vị trí cực kỳ mẫn cảm, bị nam nhân xa lạ đôi môi khô khốc chạm vào, Hoàng Dung cả người căng thẳng, nghe rõ lời Tống Thanh Thư đề nghị, nàng sắc mặt phát lạnh:
-Không thể….
-Tiểu đệ cũng biết phu nhân không muốn,
Tống Thanh Thư thở dài một hơi,
-Nhưng chỉ sợ là lão biếи ŧɦái ngoài kia chờ không được bao lâu, sợ lát nữa thật sự tùy tiện đi tìm một tên hán tử...
Thấy Hoàng Dung sắc mặt trắng bệch, Tống Thanh Thư tiếp tục nói:
-Phu nhân cũng nhìn ra rõ ràng, tiểu đệ cùng Âu Dương Phong xem như là bằng hữu, dù cho tiểu đệ xuất phát từ lương tâm có dự định cứu phu nhân, nhưng cũng không đến nỗi vì phu nhân mà cùng bằng hữu cắt đứt mối quan hệ, nếu như lão độc vật thật sự muốn thay đổi tiểu đệ giao phu nhân cho người khác, tiểu đệ không thể làm gì khác hơn, chỉ đành mắt nhắm mắt mở, hai bên đều không giúp bên nào….
Hoàng Dung trong lòng rõ ràng cảm thấy có điều gì không đúng, chỉ là tại vì hắn nói ra lời này không có cái gì là kẽ hở, trầm mặc một lúc, chợt cúi đầu nhỏ giọng hỏi:
-Ngươi mới vừa nói cái công phu kia... có thể không chạm vào người của ta được không?
Thấy nàng ngữ khí nàng buông lỏng, Tống Thanh Thư cũng cảm thấy bất ngờ, nếu mình giải thích theo kiểu như thế này, đối với các cô nương chưa có va chạm nhiều như là Thủy Sanh, Mộc Kiếm Bình thì có thể vấn đề là không lớn, nhưng Hoàng Dung là con người thông minh đến mức nào? Làm sao có khả năng bị mình dùng thủ đoạn doạ dẫm theo cách đánh rắm không kêu mà lại tin được, thật ra là hắn chỉ muốn trêu đùa Hoàng Dung một chút, nếu có chiếm được chút tiểu tiện nghi thì cũng hài lòng rồi, cuối cùng rồi cũng sẽ đem nàng cứu ra ngoài, Âu Dương Phong thì không nhất định vì chuyện này sẽ cùng mình trở mặt.
Nhưng mới vừa vài lần thăm dò, Hoàng Dung tuy rằng có duy trì lập trường kiên định, nhưng biểu hiện bây giờ rất khác sự nổi danh thông minh của nàng, Tống Thanh Thư không biết, trước khi vào sơn động, Âu Dương Phong đã cho Hoàng Dung ăn phấn hoa Hắc Sắc Mạn Đà La, đây là dược vật cực kỳ hiếm thấy, chỉ phân bố ở nơi sâu trong đại mạc Tây Vực, Âu Dương Phong là Tây độc mà cũng chỉ tìm được vài cây Hắc Sắc Mạn Đà La, rễ và lá đều kịch độc, chỉ có phấn hoa thì độc tính nhẹ nhàng hơn rất nhiều, chỉ cần biết khống chế phân bổ liều lượng, người trúng độc thần trí sinh ra ảo giác, làm cho biểu hiện đối phương so với trong thường ngày trì độn hơn rất nhiều, nhưng người trúng độc thì sẽ không phát hiện ra được mình đã bị hạ độc…
Hoàng Dung cũng là bởi vì ăn vào phấn hoa loại này, tâm trí dẫn đến bị chậm chạp, trong lòng nàng rõ ràng cảm thấy được có vấn đề, nhưng vẫn không tự chủ được, cứ theo lời của Tống Thanh Thư nói, nên mới bị hắn chiếm hết tiện nghi.
Tống Thanh Thư thấy Hoàng Dung có ý tứ đã đồng ý, thì cũng đâu cần bất kể nàng vì sao lại đồng ý, nên vội vàng nói:
-Nếu tiểu đệ không động vào thân thể của phu nhân thì làm sao có khả năng thành tựu được, tiểu đệ đâu phải là thần tiên...
Thấy Hoàng Dung hơi nhướng mày, hắn liền nói bổ sung:
-Bất quá tiểu đệ chỉ đụng vào một số nơi trên da thịt, sẽ không chạm vào nơi riêng tư bên dưới làm bẩn đi danh tiết của phu nhân ..
Hoàng Dung suy nghĩ, vừa rồi trước bầu vú, bụng dưới và cặp đùi bị hắn sờ qua, vừa rồi bị hắn mò cũng không có gì ghê gớm, ngược lại còn có xúc cảm sướng khoái kỳ lạ, chỉ cần hắn không động vào cái…nơi đó bên dưới hạ thể của mình, phần còn lại để cho hắn chiếm một chút tiện nghi cũng không phải là không thể tiếp thu…
-Vậy thì... ngươi dùng cái..công phu đó đi..
Hoàng Dung vừa nói xong liền nhắm hai mắt lại, thật sự không thể để tận mắt nhìn thấy một người nam nhân xa lạ mò lấy thân thể của mình.
Nhìn nàng một bộ mặc cho quân hái, Tống Thanh Thư cả người cũng căng thẳng, hai tay run run rẩy rẩy hướng về phía xiêm y của nàng.
-Bắt đầu chuẩn bị...
Tống Thanh Thư xòe bàn tay ra, đặt ở nàng bụng, nhẹ nhàng nói.
Hoàng Dung thân thủ đè lại bàn tay hắn, hơi sợ hãi, nói:
-Công tử...
Tống Thanh Thư cười nói:
-Phu nhân hãy chuẩn bị tay mình, tiểu đệ sợ phu nhân sẽ thoải mái rồi kêu rên quá to đấy.
Hoàng Dung ngập ngừng hỏi lại:
-Không cần thoát... thoát xiêm y ra khỏi người sao?
Tống Thanh Thư khẽ giật mình, mỉm cười nói:
-Không cần đâu…
Hoàng Dung thuận miệng hỏi ra, trên mặt xấu hổ như phát sốt, bất quá không cần cởi ra váy áo, nếu như qua được kiếp nạn này, thì cũng chẳng có gì quá nghiêm trọng lắm so với tình hình bây giờ, Tống Thanh Thư trong lòng tâm viên ý mã, hiện giờ dưới loại tình huống này, nhìn qua thật sự là quá mập mờ rồi, Hoàng Dung trong tâm run lên, âm thầm cảm giác mình lại như thế nào có điểm hương vị ở sau lưng phu quân trộm tình, lúc này bọn họ vẫn dùng truyền âm nhập mật trao đổi với nhau, nhưng tựa như chẵng còn sợ Âu Dương Phong nghi ngờ rồi.
Chỉ một lát sau thì Hoàng Dung cảm thấy hai bàn tay Tống Thanh Thư như có ma lực, tại trên phía trên người mình vuốt ve lấy, toàn thân bắt đầu thư sướng, Tống Thanh Thư lúc này thấy được nàng toàn thân đã buông lỏng rồi, hắn quyết định bắt đầu sử dụng một phần nội lực Hoan Hỉ Thiện Pháp để tăng thêm hiệu quả.
Ngay lập tức bất chợt Hoàng Dung cảm thấy có một mùi hương khí thoang thoảng không ngừng hướng trong mũi nàng chui vào, cùng lúc Tống Thanh Thư dựa theo cảnh giới tâm tùy ý động mà mình đã luyện thành, cũng sử dụng một phần chân khí Hoan Hỉ Thiện Pháp xuất ra trên hai bàn tay, Hoàng Dung cũng là người đầu tiên hắn áp dụng cái công phu này.
Trong nội tâm cuồng hỉ, tại trên mặt bụng của nàng vuốt ve, chậm rãi dời đên hai bên thắt lưng thì chậm lại, một mực tại phía bên hông nàng vuốt ve,
-Ưʍ..
Hoàng Dung lập tức thân thể cứng đờ, nhịn không được rên lên tiếng rất nhỏ, Tống Thanh Thư đương nhiên nghe ra được, đây là Hoàng Dung trong lúc thoải mái không nhịn được, bắt đầu đã phát ra thanh âm, rất nhanh móng vuốt sói duỗi ra, hai bàn tay duỗi lên trên hai bâu vú của nàng, cách cái yếm, bóp nhẹ lên, Hoàng Dung lúc này đã buông xuống tùy ý để cho hắn tàn sát bừa bãi. Tống Thanh Thư một tay thăm dò vào trong cái yếm nàng, ở phía bầu vú cao cao nổi lên xoa lấy, hai đầu núʍ ѵú nho nhỏ sớm đã trướng đại gấp hai lần, thân thể trắng noãn mỹ diệu như ngọc hiện ra màu hồng phấn từng đợt run rẩy, toàn thân Hoàng Dung mềm yếu, ở bên dưới cái âm hộ nàng đã ẩm ướt..
Khởi điểm chỉ là thuần túy an tâm hưởng thụ khi đã nghe hắn nói là chỉ dùng công phu thi triễn trên thân thể nàng mà không đụng chạm bên dưới hạ thể, một lúc về sau, bị hắn sờ soạng mò lấy nên cơn động dục tăng vọt, hận là bàn tay thần kỳ của hắn không có thể hướng... xuống bên dưới chút nữa, dĩ nhiên chỉ có Hoàng Dung một mình chịu khổ bởi vì sâu trong huyệŧ đang bừng bừng nhột nhạt hư không liên tục như muốn đòi hỏi có cái đồ vật gì đó nhét vào lấp đầy, có câu nói, nữ nhân ngoài bốn mươi về cái phương diện tính dục kia là mạnh mẽ nhất, nói cách khác so với các cô nương, thì phụ nhân lứa tuổi này luôn cảm thấy không đủ thỏa mãn du͙ƈ vọиɠ đấy, đã vậy Quách Tĩnh vốn là người chất phác người, làm sao bì kịp được với Tống Thanh Thư vốn là cũng là cao thủ thâu hương đối với các phụ nhân? Càng thêm Quách Tĩnh một lòng dốc sức lo đối phó với quân Mông Cổ, đối với mấy cái chuyện nam nữ này cũng không có muốn tập trung, thường xuyên Hoàng Dung thấy được nam nhân của mình tỏ vẻ uể oải mỗi khi cùng giường, tuy nàng cũng hiểu được toàn bộ tinh lực của Tỉnh ca đã dành cho cuộc chiến dai dẳng ở Tương Dương nên nàng cũng không oán trách hắn, nhưng quả thật nàng cũng chẳng còn chút nào hứng thú khi thường xuyên nhìn thấy bộ dáng Quách Tĩnh như vậy.
Cũng chưa tàn tới nữa cây nhang, đôi môi của Hoàng Dung đã phát huy tác dụng, khởi động cao cao tiếng rêи ɾỉ rung động hồn người, Tống Thanh Thư không tránh khỏi dục hỏa bay lên,Hoàng Dung hai mắt mê mang, cái miệng khẽ nhếch, lúc này nàng có một bộ biểu lộ hưởng thụ cực kỳ dâʍ đãиɠ, hai chân kìm lòng không được đã hơi dạng mở ra, trên thực tế nàng có dạng ra hay không cũng không hề khác nhau, vì cảnh giới sử dụng chân khí của Tống thanh Thư đã là tâm tùy ý động rồi, có thể không đếm xỉa đến động tác tư thế, không quản đến là nữ nhân không mảnh vải che thân hay là xiêm y vẫn còn đầy đủ, toàn bộ phương vị vuốt ve không có chút nào bỏ sót tùy theo tâm ý của hắn khi xuất ra chân khi Hoan Hỉ thiện Pháp khi bàn tay của hắn tiếp xúc với thân thể nữ nhân, thấy đã đến lúc, hắn lại tăng thêm nữa phần lực đạo chân khí..
-Ui…
Hoàng Dung phát ra một tiếng rêи ɾỉ dâʍ mỹ cực kỳ ngắn ngủi.
Đột nhiên Hoàng Dung cảm thấy từ nơi chỗ tư mật của mình dâng lên một dòng nước ấm tựa như có bàn tay đang mò xuống, nàng giật mình kinh dị hơi hé mở mắt nhìn tới, thì vẫn thấy một tay của Tống thanh Thư vẫn thành thật vuốt ve ở bụng dưới mình, một tay kia thì vóng quanh trên hai bầu vú mình, rõ ràng là không hề đưa xuống cái âm hộ mình đúng theo như lời hắn nói, như thế nào từ nơi đó lại có cảm giác ấm áp giống như có một tay vừa vuốt ve? Lẽ nào đây chính là cái công phu mà hắn nói..
Hoàng Dung mặt hiện màu hồng, tuy ngạc nhiên nhưng vì ngượng ngùng nên không dám hỏi đến, bàn tay vô hình kia thật sự là là quá mức thần kỳ, rõ ràng là không đếm xỉa đến cách trở xiêm y, trực tiếp xâm nhập đến chỗ cái kia... ...
Bàn tay đó giống như vật sống, kề sát tại trên da thịt nơi riêng tư của Hoàng Dung nhẹ nhàng vuốt ve, lúc thì vuốt nhẹ trên thảm lông đen nồng đậm rậm rạp, lúc thì như tách ra hai mép nhỏ âm hộ đang cản trở trước cửa hang động, rồi lại chà xát trên viên âm hạch phấn hồng mẫn cảm nhất, đây là một loại cảm giác kỳ diệu, cho dù là chân chính bàn tay của nàng vuốt ve cũng không thể mang đến cảm giác như vậy, lại rất an toàn, khiến cho Hoàng Dung giờ đây hoàn toàn buông lỏng, tận tình hưởng thụ loại vuốt ve ấm áp này.
Lúc này Hoàng Dung đột nhiên cảm giác được từ nơi cửa miệng huyệŧ của mình tựa như một dòng suối nhỏ, sóng nước nhộn nhạo, bàn tay kia tại bên trong dòng suối nước quấy đến quấy đi, như là một con linh xà uốn éo, mỗi lần linh xà đến sát gần cái cửa miệng hang động, liền lại lơ đãng bơi đi, cứ vậy mấy lần liên tiếp, sâu trong hang động đã bùng phát cơn ngứa nhột tê dại, nàng hận đến bàn tay như linh xà kia không chịu trực tiếp bơi vào sâu bên trong thân thể mình, bất chợt một ngón tay kia đã lớn mật cực kỳ, rõ ràng tiến quân thần tốc, rất nhanh chui vào bên trong cái lổ nhỏ rất kiều nộn của mình rồi, sâu ở bên trong du ngoạn chơi đùa moi móc xoay tròn đè ép, cái loại cảm giác này tuyệt không thể tả thật là mỹ diệu, phảng phất như là một cái dòng xoáy, làm thân thể Hoàng Dung càng lún càng sâu, cuối cùng không thể tự kềm chế.
Tống Thanh Thư một bên khống chế chân khí, một bên tiếp tục hướng về trên đôi bầu vú Hoàng Dung sờ soạng, hô hấp nàng dồn dập như thổi ống bễ, nương theo tiếng rêи ɾỉ mỹ diệu, từ trong sơn động phiêu đãng kèm thêm dâʍ đãиɠ tiếng vọng hồi âm trong hang, khi thì cao cao vứt lên, khi thì lại một mực rơi vào vực sâu.
-A…a….ui…ui……á….
Thì ra bàn tay kỳ lạ kia đột nhiên như là búng ra hai mép nhỏ âm hộ ướt đẫm, theo lỗ thịt, dũng mãnh thêm một ngón tay nữa nhét vào, nhanh chóng lấp đầy bên trong cái huyệŧ hư không của nàng. Hoàng Dung từ mũi phát ra thở dốc thô trọng, sâu trong hoa tâm, nồng đậm âm tinh như vỡ đê hồng thủy, đổ xuống mà ra, theo trong lúc ướŧ áŧ lầy lội này, cái tiểu nội khố của hàng đã ướt đẫm một mảnh lớn, trong lúc những ngón tay vô hình kia không ngừng tại trong hang động u cốc của nàng ra ra vào vào, mỗi một lần ra vào, đều làm cho thân thể mẫn cảm Hoàng Dung một hồi run rẩy, tiếng rên dâʍ đãиɠ đã đến cực điểm càng lớn…
-Không được... không được... ta chịu không được a….ui..ui….á…
Thân dưới Hoàng Dung lại truyền đến một hồi tê dại, thân thể yêu kiều run lên, sau tràng dài vừa nói vừa rêи ɾỉ, đến từ bên trong chỗ sâu nhất thể xác và tinh thần đã là một loại khϊếp sợ, lại không có gì so sánh cái nhanh cảm giác thoải mái như là hoa tươi từ trong thân thể trong nháy mắt tách ra, cái loại sướng khoái xuyên thấu qua tứ chi bách hài, một mực khuếch tán mà đi, không chờ đợi nàng hồi phục cơn cao triều vừa đến, khoảnh khắc đó không đợi nàng tới kịp dư vị đầy đủ, ngay sau đó, lại là một lớp sóng mãnh liệt cực khoái tiếp đến, phảng phất sóng biển va vào đá ngầm, một lớp tiếp theo một lớp, âm tinh trào ra như là vắt kiệt hoa tâm của nàng...