CHƯƠNG 434: CÔ NƯƠNG BỊ LỪA DỐI.
Cũng khó trách Chu Chỉ Nhược hoài nghi, trước kia Tống Thanh Thư đối với nàng toàn tâm toàn ý, bây giờ Tống Thanh Thư lại trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi, có vết xe đổ trước mắt Minh Tôn đoạt xá Trương Vô Kỵ, cho nên Chu Chỉ Nhược trong lòng nghi ngờ.
Tống Thanh Thư cả kinh, vội cười ha ha ôm eo Chu Chỉ Nhược:
-Nếu ta bị lão yêu quái kia đoạt xá, muội có còn thích ta hay không a ?
Chu Chỉ Nhược đỏ mặt gắt một cái, thoáng cái đem đầu xoay qua một bên:
-Phi…. ai ưa thích ngươi.
Nhìn Chu Chỉ Nhược hình dạng kiêu ngạo, Tống Thanh Thư lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, hắn biết là nàng chỉ thuận miệng hỏi chứ không phải thật sự nghi ngờ gì cả.
Tống Thanh Thư cảm thấy mình may mắn, may là mình xuyên qua Tống Thanh Thư chứ không phải là Trương Vô Kỵ, bằng không luôn có Triệu Mẫn cơ trí bên người, thân phận nhập vào sẽ bị vạch trần, lão Minh Tôn xui xẻo kia chính là một chứng minh rỏ ràng nhất.
-Mà này… về sau ngươi muốn hồi phái Võ Đang thì tự mình ngươi đi, ta không có tháp tùng đi theo đâu nhé.
Chu Chỉ Nhược chợt xấu hổ nói.
-Hả?
Tống Thanh Thư trong lúc nhất thời ngạc nhiên không hiểu.
-Tại đại hội Đồ sư ta đã có thái độ rất hung dữ cùng với Du nhị thúc, Ân Lục thúc, thiếu điều làm hại tánh mạng bọn họ, vậy thì ta nào có mặt mũi để cùng ngươi về Võ Đang chứ…
Cũng là Chu Chỉ Nhược không may, vốn nàng tưởng rằng khi cùng Trương Vô Kỵ ân đoạn nghĩa tuyệt, thì sẽ không còn bận tâm đến thể diện Võ Đang nữa, kết quả cuối cùng thì Tống Thanh Thư lại cũng là muốn quay về Võ Đang, trãi qua một vòng tròn lớn, vẫn phải gọi mấy người Võ Đang là thúc.
Tống Thanh Thư giờ mới hiểu ra, cười ha hả.
-Ngươi còn cười khi thấy ta mất mặt như thế này…
Chu Chỉ Nhược bực tức giậm chân, vừa mới rồi Trương Tùng Khê cùng Ân Lê Đình qua đây, nàng chưa nghĩ ra nên phải đối mặt như thế nào cho phải, cho nên một mực phụng phịu không chào hỏi.
-Chuyện hồi phái Võ Đang sau này hãy nói, ta cũng không biết khi nào mới quay trở về núi Võ Đang đây.
Thấy Chu Chỉ Nhược mù mờ không hiểu, Tống Thanh Thư thôi cười, lặng lẽ hạ giọng nói.
-Ngươi mới vừa rồi đáp ứng sẽ hồi Võ Đang bái kiến thái sư phụ cùng phụ thân chỉ là lừa gạt bọn họ?
Chu Chỉ Nhược sửng sốt.
-Cũng đúng!
Tống Thanh Thư lại cười hắc hắc nói,
-Nhưng cũng đừng nói là lừa gạt khó nghe quá như vậy, ta đáp ứng bọn họ hồi Võ Đang, nhưng chưa nói qua là lúc nào sẽ quay về, có thể kéo dài bao lâu thì kéo chứ….
Chu Chỉ Nhược chuyển buồn làm vui:
-Tốt nhất là đừng về Võ Đang, núi Võ Đang là nơi tách biệt, làm sao tú lệ bằng núi Nga Mi ..
Tống Thanh Thư trong lòng ấm áp, đưa tay ra cầm tay Chu Chỉ Nhược xoa xoa, thân thể Chu Chỉ Nhược hơi run một chút, lần này nàng không có né tránh, bàn tay nõn nà trơn trợt, Tống Thanh Thư cực kỳ thích ý, nhưng thấy đại hội Kim Xà gần bắt đầu, liền phóng nhãn quan sát toàn trường.
Lần này Kim Xà đại hội anh hùng thiên hạ tụ tập, các đại môn phái hầu như đều có đại diện đến tham dự, Thiếu Lâm Tự thì do Huyền Trừng dẫn đầu mang theo một đám đại hòa thượng, Võ Đang thì có Trương Tùng Khê cùng Ân Lê Đình mang theo mấy tên đệ tử đời thứ ba, Trùng Dương cung người tới là Khâu Xử Cơ, hắn thì cùng Trùng Dương cung không có giao tình, nếu không có Tăng Nhu ở bên cạnh giải thích, hắn thật đúng là không nhận ra Toàn Chân Thất Tử là ai..
Cái Bang với ba chi huyết mạch đều có người đại diện đến đây, Cái Bang Tương Dương tới đương nhiên là Hoàng Dung, còn dẫn theo Đại Võ Tiểu Võ cùng với Lỗ Hữu Cước.
Cái Bang Giang Nam tới là trưởng lão Trần Hữu Lượng và Giải Phong, trong thế giới này thì bang chủ Sử Hỏa Long của Cái bang Giang Nam không có bị ám toán, bất quá chỉ ôm trọng bệnh trong người, nghe đồn lão có ý định đem chức bang chủ truyền tới, người kế nhiệm có khả năng cao nhất chính là Trần Hữu Lượng hoặc Giải Phong. Trần Hữu Lượng thì thu được đắc nhân tâm, bất quá Giải Phong võ công thì cao hơn, trước sau gì cũng không thiếu được một phen long tranh hổ đấu.
Tống Thanh Thư âm thầm lắc đầu, Giải Phong chắc chắn không phải là đối thủ của Trần Hữu Lượng, nghĩ đến Tống Thanh Thư nguyên bản đã từng bị Trần Hữu Lượng uy hϊếp qua, chẳng biết tại sao trong thế giới này lão lại cùng Triệu Mẫn am thông quan hệ.
Cái Bang Hà Bắc bởi vì duyên cớ Tiêu Phong, thanh thế từ lâu không còn mạnh bằng lúc trước, lần này trưởng lão chỉ có một Toàn Quan Thanh, phần còn lại đều là đệ tử có bối phận thấp.
Những năm gần đây cùng với Thiếu Lâm Võ Đang thì danh tiếng Ngũ Nhạc Kiếm Phái cũng nổi lên, nên cũng cử người đến, ngoại trừ Tả Lãnh Thiền có dã tâm, còn lại mấy phái khác đối với đại hội lần này cũng không hứng thú lắm, chỉ để cho mấy đệ tử cấp thấp đến cho có mặt.
Nhật Nguyệt Thần Giáo mang theo cao thủ tựa hồ cũng không thiếu hộ vệ tại xung quanh Thánh Cô Nhậm Doanh Doanh, ngồi ở Doanh bên người Nhậm Doanh dĩ nhiên chính là Lệnh Hồ Xung, nàng tựa hồ cảm giác được ánh mắt Tống Thanh Thư đang nhìn mình, Nhậm Doanh Doanh nghiêng đầu lại hung hăng trừng mắt với hắn.
Tống Thanh Thư vuốt mũi cười khổ, xem ra vị Thánh Cô này quả thật hận mình, bất quá cũng khó trách, lúc đầu mình đối với nàng như vậy, nàng không hận chết hắn mới là quái lạ.
Nghĩ đến trên Hắc Mộc Nhai trong thùng nước tắm đẹp đẽ phong tình, Tống Thanh Thư không khỏi tâm đầu nhất khiêu, hắn nhớ đến lúc tập trung thêm vào một chút chân khí Hoan Hỉ trên tay, tiếp tục từng ngón tay không ngừng vuốt ve dọc theo khe thịt âm hộ của nàng, một đầu ngón tay hơi chen vào cái cửa miệng huyệŧ rất nhỏ, cảm thụ khe rãnh cùng nếp uốn, bên trong hành lang mật huyệt truyền tới từng trận nhiệt khí tê dại điên cuồng, niêm mạc của huyệŧ Nhậm Doanh Doanh liền xiết chặt bao quanh đầu ngón tay của hắn, chỉ là đầu ngón tay mà hang động đã co rút xiết chặt lại như vậy rồi, nếu đưa cả cây côn ŧɦịŧ nhét vào thì còn tuyệt vời sảng khoái đến mực nào…
Còn Nhậm Doanh Doanh cũng đang nhớ lại khi bị bàn tay hắn lộng lấy, nàng cảm nhận được ý vị tuyệt vời, chân khí Hoan Hỉ đã tạo nên ảo giác, nàng chưa từng thử qua loại kíƈɦ ŧɦíƈɦ như thế này, rốt cục nhịn không được, dịch nhờn giàn giụa bên trong huyệŧ, kɦoáı ƈảʍ theo từ chỗ sâu trong hành lang mật huyệt truyền hướng toàn thân, quanh thân lỗ chân lông như giãn nở ra, nàng bị hắn dùng chân khí Hoan Hỉ thiền pháp làm cho toàn thân thông thấu phát run! Đến khi nhận ra từ sâu trong cổ đáy huyệŧ như là nở miệng trào ra từng giòng ấm áp nóng bỏng, âm tinh từ trong mật huyệt hành lang như mưa to cuồng phun, toàn thân nàng không ngừng run rẩy, rõ ràng nàng đã triều phun rồi! Âm tinh màu trắng sữa xì ra khỏi cửa miệng huyệŧ rõ ràng làm vẩn đục một mảng trong nước…
Nhậm Doanh Doanh tựa hồ cũng đang cùng hắn nghĩ đến một chuyện ngày trước, sắc mặt nàng đỏ lên mất tự nhiên nên ngoảnh mặt qua nơi khác.
Người Nhật Nguyệt Thần Giáo đến, đương nhiên người Minh Giáo cũng tới, nhưng lúc này chỗ ngồi Minh Giáo rỗng tuếch, chưa có một người, không biết là có phải là Minh Tôn đang bị thụ thương nên mới như vậy.
Thiên Địa Hội cùng Hồng Hoa Hội lần lượt vào vị trí, người Thiên Địa Hội thì không nói, đám người Hồng Hoa Hội thì đang căm thù nhìn qua đây, một bộ hận không thể ăn tươi nuốt sóng mình.
Tống Thanh Thư phiền muộn, ngoại trừ Vu Vạn Đình, Trần Gia Lạc, Văn Thái Lai đám người này quen mặt, trong đám người Hồng Hoa Hội còn có một lão nhân dáng vẻ tiên phong đạo cốt ngồi ở chính vị trí hàng đầu, nếu không có gì bất ngờ xảy ra chính là Thiên Trì Quái Hiệp Viên Sĩ Tiêu.
Tống Thanh Thư nhướng mày, bên cạnh Viên Sĩ Tiêu còn đứng kế bên hai cô nương thanh lệ, một mặt y phục Lục sam, đó chính là A Thanh, nhận thấy được ánh mắt Tống Thanh Thư, A Thanh nhăn làm mặt quỷ, vô cùng xinh đẹp đáng yêu, một cô nương khác mặc Tử Sam, đó chính là Viên Tử Y bị hắn đánh lừa ở trên núi Nga Mi.
Tống Thanh Thư lắc lấy tay của Chu Chỉ Nhược hỏi:
- Viên Tử Y kia, muội có biết hay không?
Chu Chỉ Nhược nhìn thoáng qua gật đầu nói:
-Nàng là đệ tử của Bách Hiểu sư thái của ta, theo vai vế thì ta là sư muội, nghe đệ tử tọa hạ núi Nga Mi nói trước đó nàng có tới Nga Mi tìm ta, chỉ tiếc là ta khi đó không có ở đó, không biết nàng tìm ta có chuyện gì.
Tống Thanh Thư cười hắc hắc, Viên Tử Y bị hắn len lén lừa dối lấy mất phong thư mật, nên đương nhiên là Chu Chỉ Nhược không biết, không hiểu được khi Viên Tử Y biết được hắn chẳng phải là giang hồ Bách hiểu Sanh cái gì đó, mà là phu quân của Chu Chỉ Nhược, thì nàng sẽ là biểu lộ ra sao?
Bên kia ngồi trong khu vực Hồng Hoa Hội, nghe đám người Vu Vạn Đình kể về Tống Thanh Thư gian trá âm hiểm, A Thanh nháy đôi mắt to nói:
-Ta lại thấy hắn tốt vô cùng a.
Một bên Viên Tử Y hừ lạnh:
-A Thanh muội, ngươi đứng có để bị tên tiểu nhân hèn hạ này đánh lừa, hắn không phải là thứ tốt gì đâu..
Nghĩ đến lúc trên núi Nga Mi Sơn bị Tống Thanh Thư tay phải ôm, tay trái ấp hai cô nương cùng lừa gạt mình, bộ ngực săn tròn của Viên Tử Y kịch liệt phập phồng đứng lên…