CHƯƠNG 406: LAM NHAN TRI KỶ.
Vương Ngữ Yên nhịn không được gắt:
-Nói bậy bạ gì đó!
Tống Thanh Thư nghiêng người dựa sau lưng vào trên một thân cây, thoải mái cười nói:
-Nhìn cô nương khóc thương tâm như vậy, nên trêu chọc một chút để cô nương vơi bớt.
Vương Ngữ Yên giơ tay áo lên, nhẹ nhàng lau nước mắt trên gương mặt, chần chừ rồi hỏi:
-Vừa mới rồi chúng ta nói chuyện công tử đều nghe được sao?
-Nghe được a.
Tống Thanh Thư cười nhạt.
-Xin thứ lỗi.
Vương Ngữ Yên áy náy nói.
Tống Thanh Thư khoát tay:
-Cô nương có làm gì đâu mà xin lỗi chứ, cô nương cũng không phải là thê tử của Mộ Dung Phục, bất quá chỉ là biểu muội mà thôi.
Vương Ngữ Yên tuy vừa rồi còn tức giận Mộ Dung Phục, sau khi biết Tống Thanh Thư phát hiện, vẫn thay biểu ca mình giải thích:
-Tống công tử, biểu ca ta cũng không muốn như vậy, chỉ là cơ hội lần này đối với hắn thật sự là quá trọng yếu.
Tống Thanh Thư thản nhiên cười cười:
-Vương cô nương cũng không cần phải thay hắn biện giải, thật ra trong lòng tại hạ cũng không trách hắn, mà còn rất hiểu, nếu như đổi lại là tại hạ, hơn phân nửa tại hạ cũng sẽ lựa chọn giống như vậy.
Vương Ngữ Yên cảm thấy lạ kỳ khi nghe hắn nói vậy, cuối cùng thở dài:
-Không ngờ tới công tử lại thay hắn nói chuyện.
-Không thay hắn nói chuyện thì làm sao Vương cô nương biết được lòng dạ rộng rãi của tại hạ đây chứ.
Tống Thanh cười to, một bộ hình dạng xem đây chỉ là chuyện bình thường.
Vương Ngữ Yên ngoài ý muốn nhìn hắn, không nghĩ tới hắn lại nói thẳng thắn như vậy, bất quá Vương Ngữ Yên có thể từ trong giọng nói và thần thái của Tống Thanh Thư cũng cảm giác được, đối phương tuyệt không phải là muốn lấy lòng với mình mà nói như thế, hắn tuy rằng miệng ba hoa, nhưng ánh mắt trong suốt hiển nhiên không giống như ngoài miệng đang nói đối với mình có ý đồ gì.
Vương Ngữ Yên bình sinh gặp phải nam nhân, bất kể là biểu ca, hay là đối với Đoàn công tử, không có một nam nhân nào bàng quan với nàng như Tống Thanh Thư vậy, tựa như chỉ xem nàng như là một người quen bình thường, nói chuyện rất tùy ý, cũng không thèm quan tâm đến nàng có ghét hoặc có thích hay không...
-Này…này…đừng nói là cô nương đang so sánh ưu khuyết điểm của tại hạ với biểu ca của cô nương a.
Thấy Vương Ngữ Yên bỗng ngây người, Tống Thanh Thư đến tại trước mắt nàng phất phất tay áo.
-Nào có...
Vương Ngữ Yên cúi thấp đầu, gương mặt thoáng hiện qua đỏ hồng.
Tống Thanh Thư cũng không để ý, thuận miệng hỏi:
-Nếu Vương cô nương ở chỗ này, chắc có lẽ vị kia Đoàn công tử Đại Lý kia cũng đang quanh quẩn quanh đây ah?
Vương Ngữ Yên nhịn không được gắt lên:
-Tống công tử đừng nói xằng, ta cùng với Đoàn công tử luôn trong sạch...
Tống Thanh Thư không tỏ rõ ý kiến chỉ cười:
-Đoàn Dự kia đối với cô nương có mối tình thắm thiết, một cũng hô là thần tiên tỷ tỷ, hai cũng hô là thần tiên tỷ tỷ, tại hạ không tin là cô nương không biết tâm tư của hắn.
Vương Ngữ Yên khe khẽ thở dài:
-Ta đối với biểu ca toàn tâm toàn ý, không thể làm gì khác hơn là đành cô phụ chân tình của Đoàn công tử ..
-Vương cô nương đối với Đoàn Dự kia một điểm cảm giác cũng chưa từng có sao?
Tống Thanh Thư chế giễu nhìn nàng.
Vương Ngữ Yên hai má đỏ lên, cáu lên:
-Tống công tử đường đường nam nhi đại trương phu, tại sao cứ hỏi đến tâm tư của nữ nhân nhà người vậy?
-Lòng hiếu kỳ mọi người đều có, đâu có phân biết cái gì là nam nữ?
Tống Thanh Thư trên mặt không có chút nào xấu hổ,
-Vương cô nương nếu không chê, nếu có khả năng xem tại hạ trở thành lam nhan tri kỷ, nói không chừng tại hạ còn có thể giúp cô nương chia sẻ một chút ưu sầu đây.
Vương Ngữ Yên ngẩn ra:
-Cái gì gọi là lam nhan tri kỷ?
Tống Thanh Thư nói:
-Nữ nhân có thể để cho nam nhân xem mình là hồng nhan tri kỷ, nam nhân tự nhiên cũng có thể để cho nữ nhân đối với mình là lam nhan tri kỷ, Vương cô nương đọc nhiều sách, hẳn là cũng hiểu ah.
Vương Ngữ Yên nổi giận:
-Ai muốn xem công tử là cái gì... lam nhan tri kỷ chứ?
Tống Thanh Thư thần sắc nghiêm chỉnh:
-Tại hạ có thể được thành tựu ngày hôm nay, đó là nhờ cô nương lúc đầu chỉ điểm, cho là tại hạ vẫn có khả năng trùng tục lại kinh mạch, trong tâm trí của tại hạ đối với cô nương luôn tồn tại sự cảm kích, vì thế vừa rồi nhìn thấy cô nương bị biểu ca khi dễ, nên mới hiện thân gặp lại, chỉ là muốn dùng chút ít khả năng giúp cô nương một chút, để cho cô nương nhận rõ nội tâm của mình mà thôi
-Nội tâm của ta?
Thấy Tống Thanh Thư nói, không hiểu vì sao, Vương Ngữ Yên trong vô thức lại tin lời của hắn.
- Lát nữa tại hạ còn có chuyện phải làm, cho nên chỉ có thể nói ngắn gọn, chính tự cô nương tinh tế nhận thức…
Tống Thanh Thư hắng nhẹ một tiếng, chậm rãi nói, "
-Nhìn ra được, Vương cô nương một mực yêu thích biểu ca của mình, nhưng Mộ Dung công tử vì đại nghiệp, nên không thế nào đáp lại tình yêu của cô nương. Lúc này lại xuất hiện Đoàn công tử với hình dạng gia thế nhân phẩm đều xuất chúng, tự nguyện xum xoe đi theo cô nương làm tùy tùng, cô nương tuy rằng chưa chắc yêu hắn, nhưng trong lòng khẳng định đối với hắn cũng rất có hảo cảm, hơn nữa lại rất hưởng thụ cái loại được yêu chìu này, cho nên tuy rằng tới nay cô nương đối với hắn vẫn giữ khoảng cách, nhưng cũng không có cự tuyệt. Còn biểu ca của cô nương..chà..chà…nên nói như thế nào đây? Hắn chính là loại người chết vì thể diện, lòng dạ chật hẹp lại giả vờ phóng khoáng, trong miệng hắn mặc dù không nói ra khi biết chuyện Đoàn công tử, nhưng trong lòng nhất định không thoải mái, lâu ngày, tất nhiên hắn sẽ giận chó đánh mèo trút đến trên người của cô nương, cho rằng cô nương là nữ nhi không biết rụt rè tự ái, lại cùng nam nhân khác có mối quan hệ tối...
Nhìn Vương Ngữ Yên khuôn mặt dần dần trắng bệch, Tống Thanh Thư tiếp tục nói:
-Cho nên tại hạ chỉ khuyên cô nương một câu, nhất định phải sớm ngày nhận rõ được nội tâm của mình, nếu như trong lòng thực sự hạ quyết tâm cùng Mộ Dung Phục chung đụng cả đời, thì phải sớm ngày phân rõ giới hạn cùng Đoàn Dự; nếu như càng lúc càng thích Đoàn Dự kia hơn, thì sớm tiếp nhận tình cảm của hắn, để tránh khỏi sau này dùng giỏ trúc múc nước biến thành công dã tràng.
Nghĩ đến từ khi gặp gỡ Đoàn Dự qua đi, biểu ca đối với mình lúc lạnh lúc nóng, Vương Ngữ Yên sợ hãi cả kinh, càng nghĩ càng thấy Tống Thanh Thư phân tích rất là có đạo lý. Thế nhưng Đoàn công tử đối với mình tốt như vậy, bản thân làm sao tuyệt tình đã thương đến trái tim của hắn được...
-Vậy công tử nghĩ ta phải là dứt khoát chọn ai đó?
Vương Ngữ Yên tự lẩm bẩm, lời vừa ra khỏi miệng, nàng cũng giật mình, làm sao lại hỏi ra loại vấn đề này, chẳng lẽ trong lòng mình đối với việc chọn lựa biểu ca cũng không có lòng tin sao?
Tống Thanh Thư mỉm cười nhìn nàng, cũng không đâm phá tâm tư của nàng, đáp:
-Vương cô nương cùng Mộ Dung công tử thanh mai trúc mã, hơn nữa Mộ Dung công tử văn võ toàn tài, ở trong võ lâm cũng rất có danh vọng, vốn là cô nương đã xem hắn là hôn phu trong lòng, chỉ là bất quá...
-Chỉ là bất quá cái gì?
Thấy hắn cố ý dừng lại, Vương Ngữ Yên nóng ruột hỏi.
-Chỉ bất quá Mộ Dung công tử tâm trí lại có mộng đẹp khôi phục giang sơn Đại Yến, vô tâm nghĩ đến nhi nữ tình trường a.
Tống Thanh Thư ném ra một quả tạc đạn nặng ký.
Vương Ngữ Yên chỉ cảm thấy cả người phát lạnh, Mộ Dung thế gia lâu nay thề phải phục quốc, việc gia huấn là chuyện cơ mật cực kỳ, cho nên biết cái bí mật này, chỉ là có rất ít mấy người mà thôi, còn Tống Thanh Thư tại sao lại biết?
Thấy nàng vẻ mặt nàng hoảng sợ, Tống Thanh Thư mỉm cười:
-Cô nương cứ yên tâm đi, tại hạ tuyệt không sẽ tiết lộ ra ngoài bí mật này, cũng không có ý lấy việc này mang ra áp chế Mộ Dung công tử... Hiện tại bây giờ cô nương nên tin tưởng khi tại hạ lý giải về sự lựa chọn của cô nương a..