Trừ hai người này thuộc hạng cấp độ tông sư cao thủ ra, đoàn người Triệu Mẫn còn có thêm ba người, một tướng mạo như cương thi, cầm trong tay cây Khốc Tang Bỗng; một mũi cao mắt sâu, râu vàng xoăn lại, rõ ràng là người Hồ, nhưng mặc trên người là Hán phục, cổ đeo tràng hạt minh châu, tay mang vòng ngọc, phục trang đẹp đẽ; một người khác càng khác biệt, hai chân đứt đoạn, dựa cả vào hai cái gậy chống đỡ lấy thân thể, dựa theo sự nhận biết của Tống Thanh Thư, liền nhận ra lão là người Ấn..
Tống Thanh Thư trong lòng thầm suy nghĩ thân phận bọn họ , dựa theo y phục của ba người, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì chính là Mông Cổ tam kiệt, Tiêu Tương Tử, Doãn Khắc Tây cùng Ni Ma Tinh, nhưng ba người này rõ ràng là thủ hạ của Hốt Tất Liệt, tại sao lại đi theo người của Nhữ Dương Vương Phủ lăn lộn tới nơi đây?
Đây chính là Tống Thanh Thư có chỗ không biết, lần trước chuyện Triệu Mẫn bị người bắt đi là chuyện can hệ trọng đại, có Hoa Tranh công chúa ở đây, đám người Kim Luân Pháp Vương dù có muốn bưng bít che dâu cũng không được, do đó tin tức rất nhanh truyền về Mông Cổ, Hốt Tất Liệt cùng với Nhữ Dương Vương rất là lo lắng, liền phái cao thủ đến đây hổ trợ, vì vậy bây giờ bên người Triệu Mẫn có nhiều cao thủ như mây.
Lão nhân mặc thanh bào là sư phụ của Huyền Minh Nhị lão, mấy chục năm trước uy chấn giang hồ với danh xưng Bách Tổn Đạo Nhân, năm đó Bách Tổn Đạo Nhân cùng Trương Tam Phong đại chiến mấy trăm hiệp, sau cùng mới thua đúng một chiêu, từ đó ẩn cư nghiên cứu võ công, lần này quay trở về Trung Nguyên, cũng có thể là tìm đến Trương Tam Phong để rửa lại sỉ nhục năm xưa.
Còn đầu đà kia là môn chủ Kim Cương môn của Thiếu Lâm Tây Vực, cũng là sư phụ của A Nhị, A Tam, lâu này A Nhị, A Tam nương nhờ vào Nhữ Dương Vương Phủ, mấy lần bị ăn quả đắng dưới tay cao thủ Trung Nguyên, làm sư phụ cũng bị mất mặt, nên gọi hai người quay trở lại Tây Vực, còn chính mình hạ sơn, cũng muốn một lần giao đấu với Trương Vô Kỵ Minh giáo cùng với những cao thủ Trung Nguyên khác.
Lúc Tống Thanh Thư cùng Hồ phu nhân hai người từ cửa ngoài đi vào trong, Triệu Mẫn đăm chiêu ngẩng đầu liếc mắt nhìn, nàng chú ý tới thân hình Tống Thanh Thư, trên mặt lộ ra vẻ ngờ vực, may là lúc này Hoa Tranh đang trò chuyện cùng nàng, sự chú ý bị phân tán, nên mới không để cho thủ hạ tìm hắn gây sự.
Còn có một đám nhân mã ngồi ở phía tây, chu vi cũng có một vòng võ sĩ, thân thủ của bọn họ đều không thua kém gì đám quân ngự tiền thị vệ Mãn Thanh, chính giữa trung gian ngồi cạnh bàn là một Cẩm Y nam tử khoảng ba mươi tuổi, hình dạng gầy gò, khí chất nho nhã, chỉ có điều Tống Thanh Thư bây giờ tu vi tinh thâm, có thể nhìn thấy từ trong ánh mắt đó đang che giấu một loại tối tăm mờ ám.
Bên cạnh cẩm y nam tử cũng đang ngồi sừng sững hai cao thủ cũng cấp độ tông sư, một vóc người cao to, thân mặc áo trắng, mặt mang bộ râu nâu nhạt, anh khí bừng bừng, ánh mắt sắc bén như đao kiếm, chính là Âu Dương Phong người quen cũ của Tống Thanh Thư.
Người còn lại hai hàng lông mày như đao, râu dê, trên mặt mang một luồng ngạo khí, Tống Thanh Thư đoán không ra thân phận của người này, nghĩ thầm có thể ngồi cùng bàn với Âu Dương Phong thì võ công sẽ không ở bên dưới Tây Độc.
Có thể được hai cao thủ cấp độ tông sư hộ vệ tả hữu, vậy thì Cẩm Y nam tử đến tột cùng là thân phận gì đây? Giữa trường cao thủ quá nhiều, Tống Thanh Thư cũng như là gặp đại địch, nhưng nếu vừa thấy như vậy liền rút đi, chẳng phải là tỏ rõ để cho những người này tìm mình phiền phức? Tống Thanh Thư thoải mái nở nụ cười, đưa tay nắm Hồ phu nhân, tìm tới một góc bàn ngồi xuống.
Vốn là trước mặt nhiều người như vậy, Hồ phu nhân là không dám cùng Tống Thanh Thư biểu hiện ra cái gì thân mật, chỉ có điều bây giờ trên mặt đang mang mặt nạ, lá gan của nàng so với ngày thường thì lớn hơn rất nhiều.
Nhận ra được bầu không khí hai nhóm nhân mã đang giương cung bạt kiếm, Tống Thanh Thư vẫn ung dung ngồi uống chút rượu.
Hồ phu nhân tuy rằng dùng mặt nạ che mặt, nhưng thân thể nàng yêu kiều thướt tha, dưới mặt nạ lộ ra da thịt trắng nõn, đôi môi hồng hào mê người, cũng làm cho trong tửu lâu rất nhiều nam nhân nhìn ra phải nuốt nước miếng, hận không thể lấy xuống mặt nạ của nàng, để nhìn bên dưới mặt nạ dung nhan là cỡ nào.
Đột nhiên có hai đạo sĩ hoang mang hoảng loạn chạy vào, đạo sĩ lớn tuổi đối với tên còn lại nói:
-Doãn sư đệ, yêu nữ kia khinh công rất nhanh, chúng ta tuy rằng nhờ có ngựa, bỏ qua nàng được một đoạn, nhưng chẳng bao lâu nữa nàng sẽ đuổi theo kịp, chúng ta mau nhanh dùng cơm, rồi sớm chạy đi mới là thượng sách.
Đạo sĩ kia vẻ mặt mờ mịt, một bộ hồn vía lên mây, gật đầu, mặc cho sư huynh kéo ngồi xuống.
Tống Thanh Thư hơi nhướng mày, xem ra hai đạo sĩ này y phục của Toàn Chân giáo, nghe qua hai người đối thoại, không khó đoán ra chính là Doãn Chí Bình cùng Triệu Chí Kính.
" Trong miệng bọn họ yêu nữ là ai?"
Tống Thanh Thư suy nghĩ, ngoài Hoàng Dung lúc tuổi còn trẻ được gọi, còn bây giờ còn có ai có thể xưng tụng yêu nữ đây, chẳng lẽ là Lý Mạc Sầu?
-Tiểu nhị, có món gì ăn ngon mau nhanh mang lên cho bần đạo đi.
Triệu Chí Kính cao giọng hô, lúc này mới phát hiện bầu không khí trong tửu lâu quỷ dị, giọng nói lập tức đè thấp xuống,
-Doãn sư đệ, nơi này hiển nhiên cũng không phải là nơi ở lâu, ăn xong đi mau.
Doãn Chí Bình ừ một tiếng.
Bên Mông Cổ đột nhiên chạy đến một tên chỉ huy quân binh, kề vào tai Triệu Mẫn và Hoa Tranh nói nhỏ.
Thì ra năm xưa Thành Cát Tư Hãn mời Khưu Xử Cơ đến Tây Vực, nhờ chỉ dẫn thuật trường sinh kéo dài tuổi thọ, Khưu Xử Cơ vạn dặm tây du, dẫn theo mười chín tên đệ tử, Doãn Chí Bình là đại đệ tử, cũng có trong đó. Lúc đó Thành Cát Tư Hãn phái hai trăm quân mã cung phụng nhóm người của Khưu Xử Cơ, khi đó tên chỉ huy quân binh này chỉ là một tên tiểu tốt, nằm trong đám hai trăm quan mã phục thị, cho nên nhận biết được Doãn Chí Bình.
Đôi mắt Triệu Mẫn liền thay đổi khác thường, vị trí của Toàn Chân giáo lại là đại phái của Trung Nguyên, nàng nghĩ đến, Toàn Chân giáo cùng Mông Cổ trước đây có ngọn nguồn với nhau, nếu là mình dùng chút thủ đoạn, đem Toàn Chân giáo triệt để lôi kéo về phía mình, ngày sau đối phó với Kim quốc sẽ có hiệu quả nhiều.
-Hai vị có phải là đạo trưởng của Toàn Chân giáo?
Triệu Mẫn nở nụ cười xinh đẹp nhìn hai đạo sĩ.
Triệu Chí Kính cả kinh, không nghĩ tới nữ nhân ung dung cao quý, kiều diễm vô cùng này lại chào hỏi mình, hắn vốn cũng không thích nữ sắc, nhưng bị nụ cười sáng rực rỡ của Triệu Mẫn làm cho suýt chút nữa đạo tâm bất ổn, liền nói:
-Chính là… bần đạo Triệu Chí Kính, còn đây là tệ sư đệ Doãn Chí Bình.
Doãn Chí Bình lúc này phảng phất như bị mất hồn phách vậy, tâm trí của hắn đang tập trung về nữ nhân đang ở phía sau truy sát bọn họ, cho nên đối mặt với Triệu Mẫn, phản ứng không có giống như là Triệu Chí Kính vậy.
Vừa nghe hai người, là thủ tịch đệ tử đời thứ ba của Toàn Chân giáo cùng với đệ tử có võ công cao nhất, Triệu Mẫn càng vui vẻ, đưa tay tay trắng mời nói:
-Hai vị đạo trưởng có thể nể nang mặt mũi chúng ta lại đây cùng uống một chén rượu nhạt?
-Chuyện này...
Triệu Chí Kính hiển nhiên là đã động tâm, bất quá nghĩ đến thật vất vả mới bỏ qua được nữ nhân bám dai như đỉa kia, nếu bây giờ ở chỗ này làm lỡ thời gian một lúc, sợ rằng đối phương đuổi theo kịp tận nơi.
Triệu Mẫn tâm tư rất nhạy bén, vừa thấy Triệu Chí Kính mặt lộ vẻ vẻ do dự, liền đem toàn bộ sự việc đoán được tám chín phần tiếp tục nói:
-Triệu đạo trưởng có phải là đang tránh né kẻ thù? Tiểu nữ chung quanh có những hộ vệ này, tuy không nói vô địch thiên hạ, nhưng muốn bảo vệ hai vị chu toàn vẫn là thừa sức.
-Tiểu nữ oa này khẩu khí thật là lớn.
Một bên Âu Dương Phong hừ một tiếng.
Triệu Mẫn sắc mặt phát lạnh, Kim Cương môn chủ tựa như được ra hiệu, hai ngón tay kẹp lên một chiếc đũa, vận lên Đại Lực Kim Cương, nhanh như chớp giật phóng về phía trên mặt Âu Dương Phong bắn tới.
Chiếc đũa như mũi tên nhọn, tiếng xé gió sắc bén lao tới, Âu Dương Phong đang định ra tay, thì người ngồi bên cạnh lão duỗi ra bàn tay, bình tĩnh chụp lấy chiếc đũa trên không trung, bóp lại xoa một cái, chiếc đũa liền trở thành đám bụi phấn.
Kim Cương môn chủ âm thầm kinh sợ, trên chiếc đũa còn có Kim Cương chỉ lực của mình, cao thủ bình thường nếu là không biết tự lượng sức mình muốn ngăn chận, bàn tay sẽ bị xuyên thúng qua nát xương, nhưng đối phương lại nhẹ như mây gió liền một tay chụp lấy.
-Cừu huynh với thiết chưởng quả nhiên danh bất hư truyền.
Âu Dương Phong mặt lộ ngạc nhiên, đối với lão kia nói, thì ra đó chính là đại danh đỉnh đỉnh "Thiết Chưởng Thủy Thương Phiêu" Cừu Thiên Nhẫn.
-Để cho Âu Dương huynh cười chê rồi.
Cừu Thiên Nhẫn nhẹ nhàng cười cợt, nhưng trong lòng có chút nghiêm nghị, chính mình một đôi thiết chưởng đánh tan vỡ bia nứt đá như đậu hũ, vừa rồi tiếp lấy chiếc đũa của lão đầu đà kia cách xa phóng tới, trong lòng bàn tay lại có chút đau đớn mơ hồ, võ công đối phương e rằng không kém chính mình.
Nghe được hai người đối thoại, Bách Tổn Đạo Nhân thâm trầm nói rằng:
-Các hạ chính là Tây Độc một trong ngũ tuyệt của Trung Nguyên?
Âu Dương Phong từ tốn nói:
-Có gì chỉ giáo?
-Lão phu nếu không vì năm xưa không cẩn thận bị bại dưới tay của Trương Tam Phong lão tạp mao kia, thì Hoa Sơn luận kiếm lại há để cho các ngươi lừa đời lấy tiếng?
Bách Tổn Đạo Nhân mặt lộ vẻ coi thường.
-Ngươi nếu như không phục, có thể tới thử thì biết.
Âu Dương Phong những năm sau này thần trí tɦác ɭoạи, sau khi tỉnh lại, lại khôi phục sự cuồng ngạo ngày xưa của Tây Độc, trước mắt đạo nhân tuy rằng võ công không thấp, nhưng Âu Dương Phong làm gì mà sợ hãi.
Tống Thanh Thư bình thản một bộ ung dung xem cuộc vui, nào ngờ trong tửu lâu đột nhiên yên tĩnh lại, cũng theo ánh mắt mọi người hướng về cửa ngoài nhìn lại, chỉ thấy một nữ nhân khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần thoát tục chậm rãi đi vào.