CHƯƠNG 331: XUẤT HIỆN MỘT MỸ NHÂN.
-Bình đại phu không phải tự xưng là thiên hạ thần y sao? Vì sao chỉ có chuyện này lại không rõ ràng?
Triệu Mẫn châm chọc nói rằng, nếu là biện pháp thông thường, nói cho lão biết cũng không có gì ghê gớm, có điều biện pháp này của Tống Thanh Thư, quá xấu hổ mở miệng, Triệu Mẫn làm sao nói được với người ngoài.
-Chuyện này...
Bình Nhất Chỉ trở nên trầm tư, trong miệng tự lẩm bẩm,
-Thiên Sơn tuyết liên, nhân sâm ngàn năm, cũng có thể tạm thời kéo dài tính mạng, nhưng muốn chữa khỏi cho nha đầu này tuyệt đối không thể, Hồ Thanh Ngưu đã chết, chỉ có Tiết Mộ Hoa cùng... cùng Độc Thủ Dược Vương thì có thể cứu nha đầu này, còn Tống Thanh Thư có tài cán gì, mà lại có thể cứu nàng? Không nghĩ ra…không nghĩ ra..? Chẳng lẽ hắn cũng học được Nhất Dương Chỉ của Đại Lý, không tiếc hao tổn công lực tu luyện bao nhiêu năm, chỉ để bằng mọi cách phải cứu nha đầu này?
Triệu Mẫn cũng không quan tâm lão đang nói cái gì, trái lại nhìn về phía Tống Thanh Thư biến mất, trên mặt mang ưu lo, nàng mới vừa nói Tống Thanh Thư gϊếŧ không được Mộ Dung Phục cũng không quan trọng, chính mình đồng ý dùng phương pháp của hắn trị thương, nhưng đó chỉ là tìm cớ, vừa giảm bớt áp lực cho Tống Thanh Thư, vừa để Bình Nhất Chỉ nghi thần nghi quỷ, không khỏi sợ ném chuột vỡ đồ.
Tống Thanh Thư hướng về phía căn miếu đổ nát chạy đi, cũng là thở dài, hắn làm sao không hiểu lời nói mới rồi của Triệu Mẫn, đó là kế tạm thời, với tính cách cương liệt của nàng, e rằng cho dù có chết cũng sẽ không để cho mình dùng cái loại phương pháp kia cứu nàng .
Không thể vì Triệu Mẫn mà gϊếŧ chết Mộ Dung Phục, tuyệt đối không thể, nếu như không phải Triệu Mẫn, mà đó là Hạ Thanh Than hoặc là Song Nhi, nếu bị bức ép bất đắc dĩ, Tống Thanh Thư có thể đành phải che giấu lương tâm của nình, quyết gϊếŧ Mộ Dung Phục,
Mặc dù đối với Triệu Mẫn hắn cũng rất có hảo cảm, nhưng bây giờ thực tế Triệu Mẫn đang là kẻ đối địch với mình, vậy thì mình cần gì vì nàng mà phải trả giá nhiều như vậy, còn không cần nói đến việc Mộ Dung thế gia ở giang hồ cùng với địa vị Nam Tống, chỉ dựa vào ngày trước hắn giúp đỡ mình, nên mình mới có thể học được Thần Chiếu Kinh, thì đã không có thể gϊếŧ hắn rồi. Chi nên dù mặt ngoài đáp ứng Bình Nhất Chỉ, chỉ có điều đó là kế hoãn binh để Bình Nhất Chỉ trước tiên cứu Triệu Mẫn cái đã.
Tống Thanh Thư cũng hết sức tò mò, Bình Nhất Chỉ cùng Mộ Dung Phục chẳng có mối quan hệ liên đới gì cả, thế thì tại sao lại kêu mình đi gϊếŧ hắn? Hỏi dò Bình Nhất Chỉ chắc chắn là không thể, chỉ có thể từ nơi Mộ Dung Phục thám thính ra manh mối mà thôi.
Một đêm không ngủ, thêm vào chạy tới chạy lui, Tống Thanh Thư khó tránh khỏi mệt mỏi, có điều bây giờ việc can hệ trọng đại, hắn cố chống đỡ tinh thần, may là dựa vào võ công Mộ Dung Phục, đối với hắn có thể không tạo thành được uy hϊếp gì.
Nghĩ đến Mộ Dung Phục với võ công Đấu Chuyển Tinh Di, Tống Thanh Thư chần chờ chốc lát, liền từ trong lồng ngực lấy ra một mặt nạ che mặt, hắn suy đoán Mộ Dung Phục khí lượng nhỏ hẹp, nếu như nói thẳng cho biết, Mộ Dung Phục chưa chắc sẽ cùng hợp tác với mình cứu ra Triệu Mẫn, sẽ làm làm lỡ thời gian, chi bằng trước tiên cứ khống chế, đem hắn đến trước mặt Bình Nhất Chỉ rồi tính.
Đương nhiên, Tống Thanh Thư cũng có ý định nhân cơ hội này thử xem Đấu Chuyển Tinh Di uy danh hiển hách trong chốn võ lâm đến cùng có gì thần diệu, mà có thể từ miệng Độc Thủ Dược Vương đã từng nói là nổi danh ngang hàng với Bạch Thủ Thái Huyền Kinh và Quỳ Hoa Bảo Điển.
-Cao nhân đến thăm, hà tất phải giấu giấu giếm giếm như vậy?
Tống Thanh Thư vừa chần chờ, thì từ trong căn miếu đổ nát truyền đến tiếng nói của Mộ Dung Phục.
-Không hổ là 'Bắc Kiều Phong, Nam Mộ Dung', tại hạ vừa dừng lại, thì đã bị Mộ Dung công tử nhận biết.
Tống Thanh Thư nói, nhanh chân hướng về trong miếu đổ nát đi đến, nhưng trong lòng kinh hãi, võ công Mộ Dung Phục so với hắn tưởng có vẻ cao hơn rất nhiều a.
-Các hạ là người phương nào?
Thấy Tống Thanh Thư che mặt, Mộ Dung Phục giật mình, lặng lẽ cầm lên bảo kiếm, ngưng thần đề phòng nói.
Phóng tầm mắt nhìn tới, Mộ Dung Phục phong thái vẫn là phong lưu tuấn lãng công tử thế gia, chỉ là khác trước, bên cạnh hắn không có Vương Ngữ Yên quốc sắc thiên hương làm bạn.
-À….Mộ Dung công tử… vị biểu muội thông hiểu võ công thiên hạ kia sao không đi cùng vậy ?
Tống Thanh Thư hỏi.
Thấy hắn vừa mở miệng liền hỏi đến biểu muội mình, Mộ Dung Phục rất khó chịu, hắn cuộc đời kiêng kỵ nhất lúc luận võ thì có biểu muội ở một bên chỉ chỉ chỏ chỏ, khiến người ta chỉ tán thưởng đến biểu muội, còn Nam Mộ Dung thì không ai nhắc đến.
-Không nhọc đến các hạ bận tâm, biểu muội tại hạ rất khỏe mạnh, không biết các hạ tìm ta có chuyện gì không?
Nghe ra trong giọng nói Mộ Dung Phục địch ý, Tống Thanh Thư cười nhạt:
-Cũng không có việc lớn gì, chỉ là muốn mượn cái cổ trên người của công tử dùng một lát.
Mộ Dung Phục tức giận:
-Ha ha, chỉ bằng vào mà muốn muốn lấy tính mạng Mộ Dung Phục ta?
-Mộ Dung công tử, tại hạ có một lời khuyên bảo. Trong chốn võ lâm Cô Tô Mộ Dung uy danh rất lẩy lừng, chỉ có điều kỳ nhân dị sĩ trên giang hồ thì nhiều không kể xiết, họ có võ công cao hơn công tử gấp nhiều lần, công tử vẫn nên phải cẩn thận thì tốt hơn.
Tống Thanh Thư từ tốn nói.
Mộ Dung Phục cười gằn:
-Mộ Dung Phục không xưng là vô địch thiên hạ, có điều chỉ bằng chỉ là dựa vào các hạ, dám nói khoác muốn lấy tính mạng của ta?
-Tại hạ có nói khoác hay không thì phải thử xem sẽ biết.
Lời vừa nói ra vừa ra, Tống Thanh Thư đã đánh tới trước mặt Mộ Dung Phục.
Mộ Dung Phục giật nảy mình, vội vã một chiêu kiếm vung tới, vậy mà chỉ bổ vào một bóng ảnh, kinh hãi, ngay lập tức liền cảm nhận được bả vai truyền đến một luồng khí lực uy thế, Nam Mộ Dung cũng không phải chỉ là hư danh, bả vai liền chìm xuống, thuận thế liền dùng Đấu Chuyển Tinh Di đem chiêu thức Tống Thanh Thư hóa giải...
-Ồ…
Tống Thanh Thư nhìn tay mình, vừa rồi từ bả vai Mộ Dung Phục truyền đến một luồng nhu lực, dẫn dắt sức mạnh của mình giống như kích vào trong đầm sâu, trong phút chốc đem chiêu thức hóa thành vô hình.
-Đấu Chuyển Tinh Di quả nhiên danh bất hư truyền."
-Các hạ khinh công cũng cao minh vô cùng.
Nghe được Tống Thanh Thư tán thưởng, Mộ Dung Phục không cao hứng nổi, với thân pháp quỷ mị của Tống Thanh Thư, chỉ sợ là hắn đã gặp phải một kẻ địch nguy hiểm, liền đem bảo kiếm hoành ở trước người, ngưng thần tĩnh khí nhìn Tống Thanh Thư, không dám khinh thường.
Tống Thanh Thư thong thả không vối tấn công, nói:
-Trong lòng tại hạ vẫn có nỗi nghi hoặc, mong rằng Mộ Dung công tử giải thích một phen.
Cũng không đợi Mộ Dung Phục đáp lời, tiếp tục nói,
-Vốn nghe Cô Tô Mộ Dung có Đấu Chuyển Tinh Di thần diệu vô biên, am hiểu nhất lấy đạo của người trả lại cho người, nhưng trong thiên hạ võ công nhiều không kể xiết, chẳng lẽ Mộ Dung thế gia thông hiểu hết võ học thiên hạ, đồng thời so với kẻ địch tu luyện một loại võ công mấy chục năm lại càng cao minh hơn?
Vấn đề Tống Thanh Thư hỉ cũng chính là bí mật lớn nhất của Mộ Dung thế gia, Mộ Dung Phục làm sao cho biết được, chỉ là lạnh rít lên:
-Đấu Chuyển Tinh Di bác đại tinh thâm, lại há lại cho hạng giá áo túi cơm dò xét.
-Công tử không muốn nói, cũng cũng không sao, tại hạ sẽ thử thì sẽ biết..
Tống Thanh Thư không để ý chính sự, cũng phải là trì hoãn thời gian cùng Mộ Dung Phục giao đấu. Thực sự là Đấu Chuyển Tinh Di ở trong chốn giang hồ uy danh quá thịnh, hôm nay có cơ hội cùng Mộ Dung Phục xem thử bản lãnh thật sự, vừa vặn để hắn tìm hiểu một phen.
-Các hạ cứ việc thử ..
Mộ Dung Phục kiêng kỵ khinh công Tống Thanh Thư chiếm lấy thượng phong, không dám để cho hắn ra tay trước, vội vã công kích tới..
-Đây chính là Liễu Như kiếm pháp cũng nổi tiếng của Mộ Dung thế gia?
Tống Thanh Thư nhẹ nhàng bước chân, mỗi lần khi thấy hiểm chiêu lại tách ra khỏi kiếm chiêu Mộ Dung Phục, bộ dạng nhẹ như đi mây về gió, chỉ đến lúc không thể tránh được, mới dùng chỉ khí đánh văng thân kiếm của đối phương ra.
-Đạn Chỉ thần công? Các hạ chẳng lẽ là người của Đào Hoa Đảo…
Trên thân kiếm truyền đến rung động làm hắn suýt chút nữa không cầm nổi thanh kiếm, Mộ Dung Phục vừa giận vừa sợ.
-Mộ Dung công tử quả nhiên bác thông bách gia, đối với lai lịch thiên hạ võ công biết quá tường tận, chỉ là lần này công tử đã nhìn lầm, tại hạ sử dụng là tầm thường đạn chỉ bình thường mà thôi, không phải là võ công Đào Hoa Đảo.
Tống Thanh Thư vừa né tránh, vừa cười nhạt nói.
-Làm sao có khả năng như vậy?
Thấy Tống Thanh Thư gảy ngón tay một cái liền chấn động để cổ tay tê dại, Mộ Dung Phục đã kinh hãi, theo suy nghĩ liền cho rằng đây là Đạn Chỉ thần công huyền diệu.
-Thiên hạ võ công đều là trăm sông đổ về một biển, cho nên đạn chỉ này có thể tương thông cùng với Đạn Chỉ thần công của Hoàng đảo chủ cũng không phải là không thể, Mộ Dung công tử hà tất câu nệ về điều này.
Tống Thanh Thư một lời nói nói tới làm cho sắc mặt Mộ Dung Phục lúc đỏ lúc trắng.
Thấy Mộ Dung Phục mím chặt môi, thanh bảo kiếm hoa lên sáng lấp lóa trong miếu, Tống Thanh Thư âm thầm khen ngợi, nhưng hắn từ trên Tư Quá Nhai đã gột rửa Ngũ Nhạc thần kiếm cùng với Phong Thanh Dương, hơn nữa đối với Độc Cô Cầu Bại kiếm ý thông hiểu, kiếm pháp của Tống Thanh Thư cảnh giới có thể nói đã hiện là có một không hai.
Tống Thanh Thư nhìn thoáng qua thấy một sơ hở, song chỉ liền phóng ra kẹp lấy mũi kiếm Mộ Dung Phục, bảo kiếm cũng không còn cách nào di chuyển mảy may. Mộ Dung Phục nếu sử dụng những binh khí khác, Tống Thanh Thư không hẳn ứng phó thoải mái như vậy, đáng tiếc là hắn lại dùng kiếm, Liễu Như kiếm pháp Mộ Dung thế gia tuy rằng tinh diệu, đáng tiếc trong mắt Tống Thanh Thư bây giờ thì là sơ hở vô số chỗ.
-Cất kiếm.
Tống Thanh Thư trầm giọng quát lên, Mộ Dung Phục chỉ cảm thấy trên thân kiếm một nguồn sức mạnh hùng hậu đẩy tới, cũng không cầm nổi bảo kiếm, vội vã buông tay lui nhanh.
Bảo kiếm bị Tống Thanh Thư kẹp ở trong tay ngân vang lên lanh lảnh, Tống Thanh Thư tiện tay vẫy một cái, liền đem cây bảo kiếm cắm vào trên cây cột của cái miếu .
-Mộ Dung công tử, ta muốn nhìn xem Đấu Chuyển Tinh Di của các hạ, chứ không phải là Liễu Như kiếm pháp này.
Mộ Dung Phục thấy hắn ung dung cướp bảo kiếm trong tay của mình, trong lòng vô cùng thất vọng, đau thương nói:
-Đã như vậy, tại hạ cung kính không bằng tuân mệnh.
Nhìn Mộ Dung Phục bày ra một chiêu thức cổ quái, Tống Thanh Thư trong lòng hưng phấn, rốt cục cũng tận mắt nhìn thấy truyền thuyết Đấu Chuyển Tinh Di, đột nhiên nghe được từ sau lưng có một tiếng xé gió truyền đến, hắn liền nhướng mày, thân hình di chuyển bay qua một trượng có hơn, quay đầu nhìn lại, từ nơi vừa đứng, chỗ gạch xanh, đã bị cây trường tiên đánh trúng nát tan.
Tống Thanh Thư biến sắc mặt, nhìn tới, chỉ thấy một mỹ nhân tay cầm trường tiên, đôi mắt đẹp long lanh giống như là minh châu bảo thạch, trong suốt như có thể nhìn thấy đáy, trong trẻo nhưng lạnh lùng, hoàn toàn có thể cảm nhận được trong đó lãnh ý, nàng phủ ngoài tấm choàng màu trắng, bên trong xiêm y màu tím nhạt, làm cho cả người nàng thoạt nhìn không giống như là biểu hiện bề ngoài băng giá, khiến cho người ta dù nhìn cả trăm lần cũng không cảm thấy chán ghét.