CHƯƠNG 324: CHẠY TRỜI KHÔNG KHỎI NẮNG.
-Ngươi nói vậy vào lúc này thì ta tìm ai đây, không phải là ý định làm khó dễ sao?
Triệu Mẫn nức nở nói.
-Um…?"
Tống Thanh Thư tiếc nuối,
-Vậy thì không có cách nào khác nữa.
Vừa dứt lời, bàn tay hắn đã bắt đầu bóp nhẹ lấy bầu vú của nàng…
-Tống Thanh Thư…bên cạnh ngươi không có thiếu mỹ nhân, hà tất vì ham muốn nhất thời, lại cùng với Mông Cổ kết kết thành đại thù hận?
Triệu Mẫn dần dần bình tĩnh lại, không hề từ bỏ nỗ lực,
-Chỉ cần ngươi hôm nay buông tha ta, ta bảo đảm sẽ bỏ qua chuyện này, ngươi muốn yêu cầu gì, ta cũng có thể làm hết sức mình đáp ứng ngươi.
Thấy Tống Thanh Thư có ý hơi xiêu lòng, Triệu Mẫn tiếp tục nói:
-Ta không phủ nhận là ta xinh đẹp, nhưng so với khuôn mặt đẹp, thì cái thân phận quận chúa của ta lại càng có giá trị lợi dụng hơn, ngươi là một người thông minh, hà tất bỏ gốc lấy ngọn?
Tống Thanh Thư đem đầu đến trước ngực nàng, nhìn trước mắt hai bầu vú săn tròn dựng đứng thẳng cao lên ẩn hiện bên trong cái yếm đang phập phồng vô cùng hấp dẫn, cười nhạt:
-Nhưng ở trong mắt tại hạ, thân thể của quận chúa so với thân phận của quận chúa thì trọng yếu hơn nhiều lắm.
Hắn cũng không nói dối, bây giờ may mắn nhìn tận mắt chân thật thân thể của nàng trong khoảng cách rất gần, cái cảm giác ham muốn càng là mãnh liệt mấy phần.
-Nếu quận chúa chịu nói cho tại hạ biết đã cùng với Trương Vô Kỵ đến tột cùng đã phát sinh ra chuyện gì, nói không chắc thì tại hạ sẽ tha cho quận chúa một lần nha.
Tống Thanh Thư nở nụ cười dẫn dụ nàng nói ra.
Triệu Mẫn sắc mặt âm tình bất định, cuối cùng vẫn là mím môi, đem đầu nghiêng qua, lấy trầm mặc ứng đối với hắn.
-Vậy thì đành phải …
Tống Thanh Thư khà khà đưa thêm một tay lên trên ngực nàng.
-Tống Thanh Thư, ngươi nếu dám chạm đến thân thể ta, ngày sau ta nhất định đưa ngươi chém thành muôn mảnh, đem phái Võ Đang giết tuyệt đến chó gà không tha.
Vào lúc này, khi thấy hai bàn tay của hắn đang xoa xoa trên hai bầu vú của mình, Triệu Mẫn tuyệt vọng, rõ ràng hôm nay e rằng danh tiết khó bảo toàn.
-Chà chà…
Tống Thanh Thư chợt ngồi thẳng người lên, cau mày nhìn nàng,
-Kỳ thực tại hạ vốn không muốn làm thương tổn quận chúa, nếu như bây giờ thu tay về giải huyệt cho quận chúa, thì quận chúa có còn cho rằng tại hạ uy hϊếp quận chúa không?
-Thật không?
Triệu Mẫn nghe rõ rang lời của hắn, vui mừng khôn xiết.
-Phí lời, tại hạ không có bỉ ổi như vậy.
Tống Thanh Thư ngón tay phất một cái, huyệt đạo Triệu Mẫn đã mở ra.
Triệu Mẫn vừa mới thoát vây, cắn môi dưới vung tay lên liền tát Tống Thanh Thư một cái tát.
Tống Thanh Thư dễ dàng tránh qua, phiền muộn nói rằng:
-Quận chúa thật đúng là được voi đòi tiên a…
-Ai bảo ngươi bắt nạt ta…
Triệu Mẫn cong miệng nói, nàng vừa rồi thực sự là bị dọa sợ, trong đôi mắt vẫn còn ngấn lệ.
-Chỉ đùa một chút với quận chúa mà thôi.
Tống Thanh Thư cười cợt.
-Có đùa giỡn như thế sao!
Triệu Mẫn cả giận nói.
-Taại hạ cũng chỉ là hiếu kỳ về trí thông minh nổi danh của quận chúa, xem thử tình huống vừa rồi quận chúa sẽ phản ứng như thế nào mà thôi.
Tống Thanh Thư đắc ý nói.
-Hiện tại ngươi đã thoả mãn?
Nghĩ đến vừa rồi hai bàn tay hắn xoa bóp trên hai bầu vú mình, tuy rằng để bên ngoài làn vải áo nhưng nàng có cảm giác như là hai đầu núʍ ѵú của mình nhận được nhiệt lượng từ lòng bàn tay hắn, tựa hồ hai đầu đỉnh phong hưởng ứng muốn săn cứng lại, làm chính nàng vô cùng chật vật, Triệu Mẫn vừa thẹn vừa giận.
-Trong lòng thú vị tà ác đã được thỏa mãn, đương nhiên là thoả mãn.
Tống Thanh Thư không biết nghĩ đến cái gì, lại thở dài,
-Quận chúa may là đụng với tại hạ bây giờ, nếu như trước đây, dưới tình huống thuận tiện như thế này thì tại hạ rất là khó khống chế được.
Triệu Mẫn đỏ mặt, khoanh tay che chắn trước ngực của mình, nhìn hắn:
-Nếu như trước đây thì ngươi sẽ cưỡиɠ ɠiαи ta?
-Đúng vậy….
Tống Thanh Thư ra vẻ tâm ý hối hận.
Triệu Mẫn tâm tư nhạy bén, rất nhanh dò hỏi:
-Sau đại hội Đồ Sư, ngươi đã cùng Chu Chỉ Nhược trở về Nga Mi, sau đó lại nghe nói một mình ngươi lưu lạc giang hồ, có phải bởi vì ngươi không khống chế được tâm tính, đối với Chu Chỉ Nhược đã làm ra chuyện?
Tống Thanh Thư giật mình, mình mới chỉ là hé lộ ra một chút, liền bị nàng đoán được tám, chín phần, nhưng mặt không biến sắc nói:
-Quận chúa đương nhiên là hi vọng tại hạ đối với Chu Chỉ Nhược làm chuyện đó, như vậy thì nàng sẽ không có cách nào đoạt được vị Vô Kỵ ca ca kia của quận chúa..
-Nói hươu nói vượn.
Bị hắn nói trúng tâm tư, Triệu Mẫn gò má đỏ lên, hừ một tiếng.
-Được rồi, không nói chuyện phiếm nữa, tại hạ có việc muốn đi ra ngoài một lúc.
Tống Thanh Thư đứng dậy.
-Ngươi muốn đi đâu vậy?
Triệu Mẫn ngẩn ra.
-Không có quan hệ gì với quận chúa.
Tống Thanh Thư đáp.
Triệu Mẫn đôi mắt chuyển động, hé miệng cười nói:
-Chỉ sợ là ngươi muốn đi tìm vị cô nương lúc trước đi cùng trong tửu điếm với ngươi..
-Quận chúa, có ai đã nói với quận chúa, một nữ nhân quá thông minh, sẽ rất khó gả đi ra ngoài chưa?
Tống Thanh Thư nói r.
-Hừ….muốn làm quận mã ( chồng quận chúa ) của Nhữ Dương Vương Phủ còn người rất nhiều, ai cần đến ngươi lo.
Triệu Mẫn lườm hắn.
-Chuyện lo như vậy thì giao cho Trương Vô Kỵ để hắn đau đầu đi,
Tống Thanh Thư cười nói,
-Tại hạ hiện đang đau đầu một chuyện….
-Chuyện gì?
Triệu Mẫn hỏi.
-Tại hạ đi rồi thì quận chúa chạy mất thì làm sao bây giờ?
Tống Thanh Thư lẳng lặng nhìn Triệu Mẫn.
Vừa rồi Triệu Mẫn đã tình đến việc đào tẩu, bị hắn đâm thủng, Triệu Mẫn miễn cưỡng nói:
-Làm sao lại chạy chứ, ta bị trọng thương trong người, nơi này lại là lãnh thổ Kim quốc, ta vừa đi ra khỏi nơi này, chắc chắn là sẽ cửu tử nhất sinh, ta không ngu xuẩn như vậy.
Tống Thanh Thư lắc đầu:
-Quận chúa không nhất định cần phải tự đi ra ngoài, chỉ cần sau khi tại hạ đi rồi, lặng lẽ đem tin tức truyền đi, Kim Luân Pháp Vương, Huyền Minh Nhị lão bọn họ có thể tự tìm đến.
-Có người nào đã nói với ngươi, một nam nhân quá thông minh, cũng rất khó được nữ nhân yêu thích.
Triệu Mẫn hai tay ôm ở trước ngực, ngồi bực tức nói.
-Vậy mà tại hạ luôn luôn có thể hấp dẫn được vài ngốc cô nương.
Tống Thanh Thư cười nói.
-Thế thì ngươi muốn làm sao bây giờ?
Triệu Mẫn không ưa trên mặt hắn đắc ý sức, lườm hắn.
Tống Thanh Thư giương tay một cái, một tia chỉ phong lại bắn trúng bên hông Triệu Mẫn, nàng cũng khó mà tin nổi hắn làm như vậy, lần nữa thần thể mềm nhũn vô lực hướng về trên giường ngã xuống.
-Như vậy thì sẽ không có sơ hở nào, chờ tại hạ lúc quay trở lại sẽ giải huyệt cho quận chúa.
Tống Thanh Thư đỡ lấy bả vai của nàng, chậm rãi chỉnh lại để nàng nằm ngửa ngay ngắn lại..
-Ai nói là không có sơ hở,
Thấy Tống Thanh Thư xoay người muốn đi, Triệu Mẫn lo lắng nói,
-Ngươi điểm huyệt đạo của ta, vạn nhất... vạn nhất...
Trong lúc nhất thời cũng muốn không tìm được lý do tốt nào để nói.
-Vạn nhất cái gì?
Tống Thanh Thư bước chân dừng lại.
-Vạn nhất... vạn nhất có một kẻ xấu đến đây, ta lại bị ngươi điểm huyệt, không hề có chút sức chống đỡ, vậy làm sao bây giờ.
Trong chớp mắt, Triệu Mẫn cũng coi như là tìm được lý do lý do, có điều trong lòng nàng cũng biết rất rõ, lấy địa vị của Đường phu nhân, đang ở trong nhà nàng thì làm sao có khả năng nguy hiểm gì.
Vậy mà Tống Thanh Thư nghe nàng nói, vẻ mặt lại chần chừ. Thì ra Triệu Mẫn nhắc nhở Tống Thanh Thư, làm hắn nghĩ tới câu chuyện Tiểu Long Nữ bị Doãn Chí Bình làm ô nhục trinh tiết, vào lúc Dương Quá mới rời đi một lúc. Bây giờ mình cũng vừa đi, ít nhất cũng phải mất một buổi tối, vạn nhất thật sự có một tên giống như Doãn Chí Bình gì đó, thật đúng là bị sai lầm..
Triệu Mẫn thấy Tống Thanh Thư sắc mặt thay đổi, không hiểu hắn đến cùng suy nghĩ gì, nên cũng không dám nói làm kinh động hắn..
Ánh mắt chuyển qua trên người Đường phu nhân đang hôn mê ngủ thϊếp đi, Tống Thanh Thư liền nảy ra ý hay:
-Tại hạ đã có biện pháp.
-Cái gì?
Triệu Mẫn nghi hoặc nhìn Tống Thanh Thư, chỉ thấy ngón tay hắn điểm vào trên huyệt của Đường phu nhân, “ ưm “ một tiếng, Đường phu nhân từ từ tỉnh lại.
- Đường phu nhân tỉnh lại rồi nhìn thấy ta thì làm sao bây giờ?
Triệu Mẫn cả kinh, nghĩ đến mình vừa rồi trốn bên trong cái chăn, cũng đã nghe qua một bí mật lớn như vậy của b Đường phu nhân, khó bảo toàn nàng sau khi tỉnh lại sẽ không tìm cách ra tay, làm ra sự tình diệt khẩu gì đó...
Tống Thanh Thư mỉm cười, thấy Đường phu nhân vừa hơi mở mắt ra, liền dùng một loại ngữ điệu kỳ quái nói rằng:
-Nhìn ta, hãy nhìn ta...
Âm thanh mịt mờ kỳ ảo cực kỳ.
Triệu Mẫn tò mò hướng vừa nhìn về hướng đôi mắt hắn, chỉ thấy tròng mắt của hắn phảng phất toàn bộ màu đen, giống như một vòng xoáy khổng lồ như muốn đem tâm trí của mình hút lại về phía hắn, Triệu Mẫn hoảng hốt vội dời đi ánh mắt, nghĩ đến mà sợ toát mồ hôi lạnh khắp cả người.
May là Triệu Mẫn chỉ là từ bên cạnh liếc nhìn một chút, hơn nữa Tống Thanh Thư thi pháp đối tượng cũng không phải là nàng..
-Được…
Đường phu nhân ánh mắt dần dần trở nên mờ mịt, mở miệng ngây ngốc đáp.
-Đường phu nhân, người này chính là Tống Thanh Thư, đêm nay ngươi ở tại bên người nàng, một tấc cũng không rời, bảo vệ tốt an toàn, cho nàng, không cho bất luận người nào đến quấy rối nàng...
Tống Thanh Thư dùng tay chỉ vào Triệu Mẫn, dùng mệnh lệnh nói.
-Đây là Tống công tử...
Đường phu nhân liếc mắt nhìn Triệu Mẫn, đầu tiên là một mảnh mờ mịt, rồi rất nhanh lại phóng ra một tia thần khí khác thường
-Được rồi, cứ như vậy sẽ không thành vấn đề.
Tống Thanh Thư thu hồi đại pháp, mỉm cười nhìn Triệu Mẫn.
Thấy Đường phu nhân lúc này đã coi chính mình trở thành Tống Thanh Thư, Triệu Mẫn ngơ ngác:
-Ngươi dùng yêu thuật gì vậy?
-Quận chúa bây giờ đã biết tại hạ đối với quận chúa cũng sẽ không dùng đến phương pháp như thế này, chứ nếu tại hạ chỉ cần nói vài câu, thì quận chúa sẽ tự mình cỡi sạch y phục chủ động leo lên trên giường câu dẫn tại hạ đấy.
Tống Thanh Thư từ tốn nói.
Nghe được Tống Thanh Thư nói lời vô liêm sỉ, Triệu Mẫn đỏ cả mặt:
-Ngươi đừng hòng!
Tống Thanh Thư cười cợt,
-Xem ra quận chúa không tin cái tà thuật này, có muốn thử một chút hay không?
-Này.. không được!
Triệu Mẫn hoảng loạn nhắm mắt lại, nghĩ thầm vạn nhất đối phương nổi lên trong lòng xấu xa, thì mình phải nên làm như thế nào mới tốt, nghĩ đến cảnh tượng mình bị hắn mê hoặc, cam tâm tình nguyện dùng lấy thân thể để lấy lòng hắn, cả người nàng đều nổi da gà lên.
Một lát sau, bên trong gian phòng không còn động tĩnh, Triệu Mẫn lặng lẽ mở mắt ra nhìn lại, nàng lo lắng Tống Thanh Thư cố ý dụ dỗ mình mở mắt, vì vậy chỉ là hé mở ra một khe nhỏ để nhìn…
Tống Thanh Thư đã biến mất không còn tăm hơi, Triệu Mẫn thở một hơi dài nhẹ nhõm, trong lòng đột nhiên lại bay lên một cảm giác mất mát là lạ.
-Công tử có thương tích tại người, hành động bất tiện, để ta hầu hạ công tử, công tử chỉ nằm yên là được.
Triệu Mẫn đang ngẩn người ra, thì bên tai truyền đến giọng nói ngọt ngào cực kỳ của Đường phu nhân.
-Ai… ai…. ai, ta không phải Tống Thanh Thư!
Triệu Mẫn lúc này mới hoảng, nghĩ đến vừa rồi Đường phu nhân đang muốn tự đến ân ái với Tống Thanh Thư, bị hắn điểm huyệt ngủ, bây giờ tỉnh lại, lại bị Tống Thanh Thư dùng thi pháp mê hoặc, nên thuận lý thành chương đem chính mình xem là Tống Thanh Thư, tiếp tục động tác thân mật...
-Công tử cứ nói đùa... làm sao mà không phải Tống công tử chứ.
Đường phu nhân đầu ngón tay chậm rãi lướt qua khuôn mặt kiều diễm Triệu Mẫn, vừa cười si ngốc vừa nói.
Bị đầu ngón tay Đường phu nhân lướt qua, Triệu Mẫn chỉ cảm thấy trong thân thể truyền đến một loại cảm giác khác thường, còn chưa kịp phản ứng lại, thì thấy thân trên mát lạnh, vạt áo đã bị Đường phu nhân cởi ra.
-Không muốn...
Triệu Mẫn mới vừa vừa mở miệng, thì đôi môi ướŧ áŧ của Đường phu nhân đã hôn lên cái cổ trắng như tuyết của mình, cả người nàng như có dòng điện lưu chảy qua...
Một chốc sau thì chỉ còn giọng mũi “ um..um..” của Triệu Mẫn.
Triệu Mẫn giờ cũng không biết nói cái gì, đành phải nằm im ở trên giường, Đường phu nhân lại cỡi tiếp tục lột xuống cái yếm của nàng cùng với cái tiểu nội khố, hai người da thịt chạm nhau, cặp đùi mượt mà của Đường phu nhân ma sát trên người Triệu Mẫn, nàng có thể cảm giác được nhiệt khí từ nơi mấu chốt bộ vị hạ thể của Đường phu nhân tỏa ra , rõ ràng phân biệt ra được bộ lông gò mu cọ lấy da thịt của mình, trong lòng Triệu Mẫn không khỏi run lên kinh hoàng, chỉ có thể nhắm hai mắt, cố gắng bình tĩnh tâm tình, nhưng dưới tác dụng hai tay của Đường phu nhân, hô hấp của nàng càng lúc trở nên dồn dập hơn, Triệu Mẫn thân thể thì vô lực nên không biết ứng đối phải như thế nào, hận tìm không được một cái lỗ để chui vào.
Lúc này Đường phu nhân nhìn những đường cong trên thân thể của Triệu Mẫn, không khỏi ngây người, đây là một khối thân thể hoàn mỹ vô khuyết, hai bầu vú ngạo nhân đầy đặn cao ngất, tràn đầy co dãn săn chắc của một cô nương, lại nẩy nở như một phụ nhân thành thục, Triệu Mẫn nhắm mắt lại, tim lại bình bịch nhảy dồn dập, hai tay Đường phu nhân nhẹ nhàng xoa nắn hai bầu vú Triệu Mẫn, thỉnh thoảng đùa bỡn đầu núʍ ѵú đáng yêu, dần dần làm cho hai núʍ ѵú cứng rắn lên, chưa từng có ai khác như vậy sờ qua bầu vú của nàng, tâm tình khẩn trương của nàng dần dần tăng lên...
Trong chốc lát, Triệu Mẫn cảm giác bàn tay của Đường phu nhân tăng thêm sức lực, nàng bị vuốt ve kɦoáı ƈảʍ cũng bắt đầu đã tăng lên, giờ thì Đường phu nhân đem hai bầu vú của Triệu Mẫn bóp nắn làm biến đổi đủ loại hình dạng, cuối cùng thì Đường phu nhân thân thể nghiêng về trước, dùng miệng bú vào bên trái đầṳ ѵú Triệu Mẫn, Triệu Mẫn "a " một tiếng, thân thể như bị điện giựt, hai tay vô lực phụ giúp đầu vai Đường phu nhân, dồn dập nói:
-Phu nhân... không nên như vậy….
Đường phu nhân ôn nhu nói:
-Tống công tử cứ thoải mái đi a…
Nói xong lại tiếp tục cúi đầu bú ʍúŧ trên bầu vú đầy đặn Triệu Mẫn, nàng muốn kháng cự, nhưng thân thể lại không có khí lực, trong lúc trên hai bầu vú truyền tới từng trận kɦoáı ƈảʍ, làm cho nàng dần dần bỏ qua ý niệm phản kháng, thay vào đó là thả lỏng thân thể, hưởng thụ cái loại đặc thù này .
Bất tri bất giác, hai tay Triệu Mẫn ôm chặt sau lưng của Đường phu nhân, hai bầu vú của nàng không tự chủ hướng về phía trước động đây, cùng phối hợp với miệng lưỡi của Đường phu nhân đang mút vào trên núʍ ѵú nàng, trong miệng cũng đã phát ra tiếng rêи ɾỉ
-Um…a…....
Trong mơ hồ, Triệu Mẫn cảm giác được âm hộ Đường phu nhân dán chặc lên bụng dưới của mình, vừa ướt vừa nóng, không ngừng có dịch nhờn dinh dính vào trên bụng của mình, Triệu Mẫn cũng biết, bên dưới hạ thể của mình cũng đã sớm ướt, càng thêm ngượng ngùng, bên trong u cốc Triệu Mẫn chảy ra chất lỏng dinh dính mỗi lúc mỗi nhiều, tiếng rêи ɾỉ Triệu Mẫn từ nơi cổ họng đã trở nên hơi lớn, xem ra nàng cũng đã rất hưng phấn rồi, thủ pháp Đường phu nhân thoáng nhanh một ít, thân thể yêu kiều Triệu Mẫn vặn vẹo không ngừng, mái tóc đen nhánh rủ xuống vai, càng thêm tăng thêm dáng vẻ kiều mị của nàng, hai cặp bắp chân bóng loáng tròn trịa lay động không thôi, hàng mi Triệu Mẫn cau lại, tiếng thở gấp ngâm ngâm, tư thái đẹp không sao tả xiết, bất chợt tay ngọc cầm chặt lấy đệm chăn, nàng rốt cục toàn thân co rút, âm tinh đã muốn tiết ra.
Đường phu nhân động tác nhanh hơn, trong chốc lát, thân thể Triệu Mẫn run rẩy lên kịch liệt, lắc lư cái âm hộ, chất lỏng dịch nhờn phun ra, dính đầy ướt đẫm trên gò mu Đường phu nhân…..
……………………………………………………………………………………….
Lúc này thì hai cái mông bự lại cùng tiếp tục lay động có tiết tấu, hai cái âm hộ, bốn mép lớn cùng một chỗ cọ xát, dịch nhờn theo từ trong huyệŧ hai chảy ra thấm ướt sàng đan. Cái loại ma ngứa, cảm giác nóng rực làm cho Triệu Mẫn cũng không khống chế được chính mình, cái mông nàng lại động đậy rất mạnh, trong miệng cũng không nhẫn nại được, phát ra "Um…um..."
Trong gian phòng phòng xuân sắc đầy nhà, trên giường thiếu phụ xinh đẹp, đem hai thân thể xinh đẹp gắt gao kề nhau, hai cái mông vặn vẹo ma sát, Triệu Mẫn tuy là bị động, nhưng cũng say đắm ở trong kɦoáı ƈảʍ loại đồng tính này, bỗng nhiên Đường phu nhân tăng nhanh tốc độ, làm cho hô hấp hai người cũng trở thành dồn dập.
-Um…. ta không được... a...
Mãnh liệt kɦoáı ƈảʍ theo âm hộ trong nháy mắt lại khuếch tán đến toàn thân, Triệu Mẫn cũng chịu không nổi nữa, một dòng chất lỏng dịch nhờn sướng khoái lại tiết r,….. Đường phu nhân cũng chịu đựng không nổi, sau đo cũng tiết ra âm tinh, hai người ôm cùng một chỗ, mồ hôi đổ đầm đìa, thân thể không ngừng run rẩy, đắm chìm trong trong mê muội. Theo trên đỉnh núi cao hạ xuống, hai người vừa thoải mái lại mỏi mệt, bất tri bất giác ngủ quên.