CHƯƠNG 312: NỮ NHÂN THẦN BÍ.
-Nói về phong lưu tuấn tú, tại hạ làm sao bì vượt qua phu nhân được.
Triệu Mẫn do dự một chút, rồi ngồi xuống bên người Đường phu nhân, bất quá lúc ngồi xuống, liền âm thầm xê dịch bờ mông lớn của mình nhích ra, trong lòng thì lại suy nghĩ trong giới quyền quí cao sang của Kim quốc còn có một vị đại quan họ Đường nào?
Thời lập quốc Kim quốc nền tảng là dân du mục thành lập nên quốc gia, đẳng cấp quyền quí có rất ít người Hán, Triệu Mẫn càng nghĩ, cũng nhớ không nổi có người nào họ Đường.
-Um..
Triệu Mẫn không cẩn thận chạm vào thương thế, nhịn không được rên khẽ.
-Công tử đang có thương tích bên người, cứ nằm xuống nghỉ ngơi đi.
Đường phu nhân ân cần nói.
-Nằm nghỉ?
Triệu Mẫn nhìn chung quanh, làm gì có chỗ rộng rãi mà nằm, xem ra thì Đường phu nhân có ý là mình nằm ở trên đùi nàng, sợ nổi da gà, Triệu Mẫn vội nói lãng sang chuyện khác,
-Phu nhân, hôm nay cửa thành đã đóng, vậy việc mang huynh đệ tại hạ vào thành, có gì bất tiện không?
-Việc này có là gì đâu,
Đường phu nhân khóe môi mỉm cười,
-Đừng nói là hai người, cho dù là hai trăm người cũng không có gì là khó.
Tống Thanh Thư nghe được âm thầm tặc lưỡi, thời buổi bây giờ quần hùng đang loạn lạc, thành trì nào cũng đề phòng cực kỳ nghiêm mật vì sợ có gian tế trà trộn vào thành. Nữ nhân này lại có thể tùy tùy tiện tiện mang vài trăm người vào thành, có lẽ cũng nói hơi quá đi. Vậy nếu như địch nhân khống chế được nữ nhân này, thì việc nổi loạn trong Khai Phong thành chẳng phải là dễ như trở bàn tay? Chỉ là không rõ ràng nàng cuối cùng là thân phận gì, mà có thể năng lực lớn như vậy.
Trong lúc Tống Thanh Thư cùng Triệu Mẫn trầm tư, thì bên tai nổi lên một chuỗi tràng cười nũng nịu như chuông bạc, Đường phu nhân nhìn nhìn Triệu Mẫn rồi nói ra:
-Lần này giúp đã đỡ các ngươi như vậy, vậy các ngươi làm thế nào để tạ lại bổn phu nhân đây?
Triệu Mẫn cùng Tống Thanh Thư nhìn nhau, Đường phu nhân nói vậy là có ý tứ gì? Hai người còn chưa kịp hồi đáp, thì Đường phu nhân đã chậm rãi ngồi thẳng lưng dậy, uể oải vươn ra hai tay, lập tức bộ ngực cao ngất cùng với cái vòng eo không hề giữ lại mà hờ hững hiện ra ở hai người trước mắt.
-Ai chà… lặn lội đường xa, bổn phu nhân cảm thấy toàn thân mỏi mệt, nếu có người xoa bóp cho ta thì tốt bao nhiêu. Đáng tiếc là lần này lại không mang theo nha hoàn thân cận theo, bên ngoài những tên hộ vệ thì lại thô kệch...
Lời tuy chưa nói thấu, nhưng biểu đạt ý tứ thì không cần nói rỏ cũng hiểu qua.
Triệu Mẫn cùng Tống Thanh Thư liếc nhau, dường như tâm ý tương thông, trong đó có một ánh mắt hiện lên “ Dâʍ phụ “.
Lúc trước Đường phu nhân mời hai nam nhân cùng ngồi xe ngựa, Tống Thanh Thư mặc dù cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng chỉ cho là do sinh sống trên thảo nguyên bao la rộng lớn nên con người có thói quen khoáng đạt cởi mở, không ngờ giờ lại đến mức như thế này,
-Ca ca, đệ bị trọng thương, nên làm phiền ca ca thay đệ xoa bóp cho phu nhân vậy.
Triệu Mẫn mở to một đôi mắt to vô tội, khẩn thiết nhìn qua Tống Thanh Thư, nghĩ thầm như vậy mặc dù có chút tiện nghi cho hắn, nhưng mình tránh được phải xoa bóp cho vị phu nhân này, đây là điều tuyệt đối nàng không thể nào làm được.
Tống Thanh Thư cười khổ, quay qua nói với Đường phu nhân:
-Nếu phu nhân không chê tại hạ tay chân vụng về, thì tại hạ sẽ thay đệ đệ của mình xoa bóp cho phu nhân bớt mỏi mệt.
-Um… làm phiền đến các người, dù sao các ngươi cũng là khách nhân của ta.
Đường phu nhân ngoài miệng tuy rằng nói như vậy, nhưng không hề có ý cự tuyệt, thậm chí còn cố ý nghiêng lấy thân thể, thuận tiện để Tống Thanh Thư ngồi đến phía sau nàng.
Tống Thanh Thư tuy rằng đương nhiên không hề cự tuyệt việc làm cái loại hương diễm này, nhưng bị một nữ nhân khác xem hắn như là dạng không có trâu, bắt chó đi cày thì là một chuyện khác,sau khi ngồi xếp bằng xuống sau lưng Đường phu nhân, hung hăng trừng mắt với Triệu Mẫn liếc, nàng lại nhăn cái mũi đẹp đẽ như chọc quê hắn, trên mặt rất là vui vẻ.
Nhưng khi Tống Thanh Thư hai tay bóp tại bờ vai Đường phu nhân, nàng phát ra một tiếng giọng mũi cực kỳ thoải mái, cảm nhận được Đường phu nhân thân thể mềm mại như không xương, Tống Thanh Thư trong lòng liền rung động.
Người luyện võ công thì thành thạo từng huyệt đạo trên cơ thể, hơn nữa những đầu ngón tay của Tống Thanh Thư trong lúc xoa bóp thì vô tình chân khí Hoan Hỉ Thiền Pháp tự kích phát bám theo, bắt đầu không lâu, Đường phu nhân đã nhắm mắt lại, thần sắc ngọt ngào vui vẻ, trong cổ thỉnh thoảng phát ra vài tiếng um um thở dốc, Tống Thanh Thư thật là có chút ít cầm giữ trong lòng không được.
Tống Thanh Thư xoa bóp một đoạn thời gian ngắn, cảm giác được nàng toàn thân đều buông lỏng, lúc này chân khí từ những ngón tay đã bắt đầu luân chuyển.
-Um..
Đường phu nhân nhịn không được rên lên rất nhỏ, nàng đang cảm thấy rất là suиɠ sướиɠ thoải mái, trong nội tâm âm thầm cuồng hỉ, Tống Thanh Thư lại tăng lớn một phần lực đạo, từ trên lưng ngọc vuốt, ngón tay dọc theo xương cột sống chậm rãi dời xuống, đến thắt lưng thì dừng lại, chân khí dẫn đạo tiến vào trong cơ thể Đường phu nhân, tại phía trên bên hông nàng vỗ nhẹ lấy đập.
Mới đầu chỉ là thuần túy hưởng thụ xoa bóp, về sau Đường phu nhân bị chân khí Hoan Hỉ Thiền Pháp làm cho tính dục tăng vọt, có câu nói, nữ nhân vào tuổi tầm ba mươi tuổi, tính dục sẽ trong thời kỳ mạnh mẽ nhất, nói cách khác thường là chưa được thỏa mãn đầy đủ du͙ƈ vọиɠ đấy…
Lúc Đường phu nhân để cho Tống Thanh Thư xoa bóp, trong nội tâm chưa hẳn tồn tại khát vọng, nhưng rồi cảm giác thoải mái như là hoa tươi từ sâu trong thân thể trong nháy mắt tách ra, cái loại suиɠ sướиɠ này xuyên thấu qua tứ chi bách hài, đến từ chính thể xác và tinh thần, một mực khuếch tán mà đi, bên dưới cửa ngọc môn quan chất lỏng đã ẩm ướt thấu ra làn lụa mỏng của cái tiểu nội khố, thâm chí nàng còn hận hai bàn tay ma lực của hắn có thể hướng dưới xuống bên dưới hạ thể của mình mà làm loạn, giây khắc này trong đầu Đường phu nhân một mảnh đần độn.
……………………………………………………………………………………………
Bên này Triệu Mẫn thì đã đỏ bừng cả khuôn mặt cúi đầu, thỉnh thoảng nàng liếc mắt nhìn lén qua đôi nam nữ kia tựa như giờ đang ôm nhau, có một loại xúc mục kinh tâm, biết rõ bất nhã, nhưng là lại thấy kíƈɦ ŧɦíƈɦ mới mẻ, không khỏi khí huyết dâng lên, nàng cảm thấy thân thể khô nóng, vội vàng kẹp lại hai chân lại, không dám nhìn nữa.
Chút bất tri bất giác, Triệu Mẫn miệng đắng lưỡi khô, hai đầu núʍ ѵú cũng bắt đầu sưng trướng khó chịu, trong tai thình thoảng nghe được từng tiếng " um um " của Đường phu nhân, lúc này thân thể nàng chợt mẫn cảm dị thường, chẳng biết lúc nào, sâu trong u cốc nàng một làn sóng nhiệt bắt đầu khởi động, không khỏi mặt phấn đỏ bừng, nàng rốt cuộc ngăn cản không được chính mình cảm giác bên dưới cái u cốc ấm áp nóng lên làm nàng phát run..
-Người nhìn thấy ta có đẹp không?
Đường phu nhân đột nhiên mở ra đôi mắt đang khép hờ, bên trong che lấy một làn mù sương, nhìn Triệu Mẫn hỏi.
-Đẹp lắm..
Triệu Mẫn lúc này cũng đang trong mơ mơ màng màng thấp giọng đáp lại.
Cùng lúc đó, Tống Thanh Thư chợt phát hiện bàn tay trắng nõn của Triệu Mẫn nhẹ tay đặt ở trên một tay mình, chậm rãi nắm lấy dẫn dắt hướng vào bên trong nàng vạt áo nàng dời xuống, khi những đầu ngón tay vừa chạm vào thảm lông nham nhám gò mu của nàng thì hắn giật mình "Còn có chuyện tốt đến cỡ này sao?"
Tống Thanh Thư mở to hai mắt nhìn, nhưng thấy thần sắc Triệu Mẫn có vẻ không tỉnh táo khác thường, liền nhướng mày, đột nhiên nhìn thấy trong góc xe có chiếc lư hương trầm, lúc này mới nhớ tới lúc vừa mới vào trong thùng xe thì đã nghe ngửi được mùi hương ngọt, chẳng lẽ là cái lư hương này có vấn đề?
Về phần vì sao đối với hắn không có tác dụng, có lẽ bởi vì hắn đã tu luyện Hoan Hỉ Thiền Pháp, trong người có luồng chân khí di chuyển linh hoạt tự khởi cùng lúc với sự lan toả ra mùi thơm là một thứ dụ hoặc tính dục trí mạng nhất trong thiên hạ, cho nên các loại dược vật bình thường khó có thể ảnh hưởng đến hắn, đột nhiên thần sắc hắn biến đổi, một tay ấn lấy Đường phu nhân nằm sát xuống trên sán xe ngựa, một chiêu Thanh Long Hút Thủy giật lấy Triệu Mẫn đến sát ngay trong lồng ngực của mình.
Triệu Mẫn đột nhiên thức tỉnh, đang muốn tức giận vì cho là hắn cợt nhã mình, thì một tràng bén xé gió truyền đến, thân là quận chúa Mông Cổ, nghe qua tiếng xé gió đặc thù, Triệu Mẫn liền hiểu đây là loại Phá Giáp Tiễn lợi hại nhất của cung tiễn.
Còn chưa kịp hô lên hai chữ “ coi chừng..”, thì hơn mười mũi tên sắt nhọn đã từ bên ngoài rèm cửa bắn vào, thần sắc Tống Thanh Thư ngưng trọng, cây kiếm gỗ đã nắm trong tay, cổ tay lắc lấy cây kiếm lượn quanh xoay tròn, giống như vũ điệu múa quạt, ngăn chặn lại tất cả Phá Giáp Tiễn trước người.
Cùng lúc đó, bên ngoài xe ngựa cũng truyền đến từng trận tiếng kêu la thảm thiết, hiển nhiên đó là tiếng của đám hộ vệ của Đường phu nhân đang bị tổn thất vô cùng nghiêm trọng.
-Các ngươi là người phương nào, dám tập kích xe của Tiết Độ Sứ phu nhân!
Rất nhanh truyền đến tiếng hô to của tên cầm đầu đám kỵ sĩ .
-Chúng ta chính là đến gϊếŧ tiện nhân này!
Đáp lại hắn chính là một tràng cười lạnh.
Nghe phía bên ngoài đối thoại, bọn họ bên trong đã hiểu rõ vị thân phận của Đường phu nhân, nhưng Triệu Mẫn lại thấy khó hiểu, chức quan Tiết Độ Sứ tại Kim quốc tuy rằng được cho một vị quan có thực lực phiên trấn, vẫn chưa có tương xứng với vị phu nhân này vừa rồi biểu hiện ra cái loại quyền thế vượt bực.
-Chủ nhân, có sao không vậy?
Tên cầm đầu đám kỵ sĩ còn sót lại hộ vệ ở bên cạnh chiếc xe ngựa, do phòng bị địch nhân chung quanh, nên cũng không dám quay đầu lại xem tình huống trong chiếc xe ngựa.
-Ta không sao.
Đường phu nhân suy yếu nói truyền rai, trong lòng đang vô cùng sợ hãi.
Tống Thanh Thư biết rõ nếu cứ ở trong xe ngựa đó là chờ chết, chi bằng ra ngoài, có không gian lớn hơn, cho dù là có đánh nhau hoặc là trốn chạy cũng đều thuận tiện hơn, vì vậy giữ lấy hai nàng xuống xe ngựa.
Thì thấy chung quanh một đám hắc y nhân đang bao vây một vòng, Tống Thanh Thư âm thầm kêu khổ, vốn định chỉ đi nhờ xe, nào ngờ trâu bò đánh nhau ruồi muỗi bị vạ lây.
-Nếu như tại hạ nói hai huynh đệ họ Tống chúng ta cùng vị phu nhân này chỉ là bèo nước gặp nhau, cũng không quen biết, thì các người có đế huynh đệ tại hạ rời khỏi nơi đây không?
Tống Thanh Thư lời vừa nói ra, ngay cả Triệu Mẫn cũng phải xấu hổ đỏ mặt, vừa rồi được người ta khoản đãi thịnh tình, bây giờ ngộ lấy nguy hiểm thì liền trở mặt, thật sự đúng là con người vô liêm sĩ.
Quả nhiên tên cầm đầu kỵ sĩ liền biểu lộ khinh bỉ:
-Hừ, tiểu bạch kiểm quả nhiên quá vô sỉ.
Nghe được Tống Thanh Thư nói, Đường phu nhân toàn thân gần như muốn té xỉu, bất quá nàng vừa rồi tận mắt nhìn thấy Tống Thanh Thư võ công thần kỳ khi che chắn những mũi Phá Giáp Tiễn, thì nàng hiểu rằng hôm nay có thể thoát thân được hay không chỉ có một cách duy nhất dựa vào người nam nhân trẻ tuổi trước mắt này.
-Tống công tử, chỉ cần ngươi có thể cứu bổn phu nhân thoát khỏi lần nguy hiểm này, tại trong phạm vi của Kim quốc, công tử ra bất cứ điều kiện gì, bổn phu nhân... đều có thể thỏa mãn cho ngươi...
Nói đến phần sau của câu nói, giọng nói của nàng nhỏ như tiếng muỗi kêu, chẳng mấy ai nghe được.
Thấy Đường phu nhân bộ dáng nói xong thẹn thùng, Tống Thanh Thư thầm kêu quả là lợi hại, nhưng vừa rồi Đường phu nhân đã có bộ dáng dâng hiến cho hắn muốn làm gì nàng thì làm, mà không hề có sự chống đối nào, thời điểm này lại nói như vậy, chẳng khác nào hắn phải liều mạng nguy hiểm để cứu nàng thì mới có thể được âu yếm, ngươi cho ta là ngốc hay sao?
Triệu Mẫn nghe qua câu nói của Đường phu nhân thì lại có suy nghĩ hoàn toàn khác với Tống Thanh Thư.
Tống Thanh Thư cho rằng Đường phu nhân đưa ra thân thể của mình để đổi lấy điều kiện, còn Triệu Mẫn thì lại chú ý tới câu : “ trong phạm vi của Kim quốc, công tử ra bất cứ điều kiện gì, bổn phu nhân... đều có thể thỏa mãn cho ngươi...” nàng kinh ngạc bởi vì chỉ là một Tiết Độ Sứ phu nhân, tại sao lại có khẩu khí lớn như vậy?
-Ai là Tống công tử?
Trong đám hắc y nhân bầy đột nhiên vang lên một tiếng kêu, một người đội mũ rộng vành phủ lụa mỏng, dáng người mảnh mai mặc bộ y phục màu xanh, len từ trong đám hắc y nhân bước ra, giọng nói trong trẻo trong phẫn nộ nói ra,
-Ta ghét nhất họ Tống kia, cũng gϊếŧ chết luôn không cần nói nhiều..
Triệu Mẫn liếc nhìn Tống Thanh Thư, nghĩ thầm hắn làm gì mà đêm nay đụng phải hai nữ nhân đều chán ghét họ Tống.
-Ủa…là ngươi sao!
Khi lục y nữ tử nhìn thấy rõ hình dạng Tống Thanh Thư, thì càng tức giận.
- Khoản nợ phong lưu của ngươi đúng là không ít.
Một bên Triệu Mẫn thấy thế, cũng mặc kệ mình cùng hắn cùng đang trong tình trạng gặp hiểm cảnh, có chút hả hê nói.
-Tại hạ từng đắc tội qua cô nương sao?
Tống Thanh Thư cũng thấy kỳ lạ, nữ nhân này mang mũ rộng vành phủ lụa mỏng che lại dung mạo, nhưng xem hình dáng uyển chuyển, có thể là một nữ nhân cực kỳ mỹ mạo.
“ Chẳng lẽ mấy ngày gần đây ta phạm vào mệnh đào hoa?"
Tống Thanh Thư oán thầm, hai ngày này, gặp Triệu Mẫn, sau đó là Đường phu nhân, bây giờ lại là nữ nhân này, hắn lẩm bẩm trong miệng.
-Thật sự là đã gặp quỷ rồi, các nàng đến chậm chậm một chút đi, trong khoảng thời gian ngắn như vậy đến liên tiếp mấy người, làm sao ta nuốt hết nỗi đây chứ…
-Há đâu chỉ là từng có đắc tội, hôm nay nếu không đem ngươi bầm thây vạn đoạn, khó báo ngày trước bị ngươi khinh bạc vũ nhục.
Nói đến " Khinh bạc vũ nhục " bốn chữ, nhớ tới tình cảnh ngày đó, lục y nữ tử không tránh được vẻ mặt ửng hồng, vừa giận vừa thẹn, nhưng sắc mặt này cũng chỉ thoáng qua, nàng hơi tập trung tinh thần lại, trên mặt đậy lại một tầng sương lạnh, vung tay duỗi lên, một đám hắc y nhân theo phía sau nàng tuá ra, trong tay cầm vũ khí tựa như thân trúc màu đen mực ống trúc chĩa vào tất cả mọi người đang đứng bên cạnh xe ngựa.
-Cái này... chẳng lẽ là những cây thương?
Nhìn trước mắt từng dãy ống trúc, Tống Thanh Thư lập tức có chút lạ lùng.
-Hừ…những thanh trúc này bở bên trong là độc thủy, trên thân chỉ cần dính vào một giọt, thì sẽ thâm vào hư thối đến tận xương tủy, bất luận cho dù võ công của ngươi cao đến đâu, hôm nay có chắp cánh bay lên trời cũng khó tránh khỏi.
Lục y nữ tử hừ lạnh một tiếng nói tiếp,
-Nếu như ngươi bây giờ chịu tự chặt hai tay, móc đi hai mắt, có lẽ ta có thể cân nhắc buông tha tính mạng cho ngươi.
Dù là Triệu Mẫn cũng là hạng người có lòng dạ độc ác, nhưng khi nghe được lục y nữ tử nói, toàn thân cũng phát lạnh, lặng lẽ nói với Tống Thanh Thư:
-Ngươi đối với nữ nhân này làm cái gì trái với luân thường đạo lý, mà khiến cho cho căm hận ngươi thấu xương như vậy?
-Tại hạ nào biết được!
Tống Thanh Thư cười khổ, ôm quyền đối với lục y nữ tử nói,
-Cô nương, ngay cả cô nương là ai, tại hạ cũng không biết, dù sao trước khi tại hạ chết, cũng phải nói rỏ rang để tại hạ chết minh bạch chứ…