Tiểu Đông Hậu là một trong những Phi tử được Khang Hi ái sủng nhất, đối với Khang Hi đương nhiên quen thuộc khác xa đám người của Đa Long, cho dù là dung mạo, cử chỉ của Tống Thanh Thư không có sơ hở, nhưng một khi nếu tiếp xúc thân mật da thịt, Tiểu Đông Hậu làm sao mà không phân biệt được xuất xứ đặc thù nam nhân của mình?
Có điều chuyện đến nước này, Tống Thanh Thư cũng không tìm được lý do nào để lảng tránh, trong lòng suy nghĩ lát nữa nhất định phải cùng với nàng giữ một khoảng cách, nếu không mưu tính lâu dài của mình tới nay sợ rằng sẽ thành dã tràng xe cát…
-Hoàng thượng giá lâm…
Nghe được từ xa xa truyền đến tiếng hô của thái giám, Tiểu Đông Hậu mừng rỡ đứng lên, vừa vuốt tóc, vừa hỏi dò cung nữ:
-Người thấy ngày hôm nay ta có xinh đẹp hay không?
-Bẩm …đương nhiên là đẹp đẽ, trong hậu cung nương nương là Phi tử xinh đẹp nhất …
Nghe được lời cung nữ, Tiểu Đông Hậu đôi mắt chớp chớp như vầng trăng lưỡi, lòng tràn đầy vui vẻ quỳ trên mặt đất, nghênh tiếp Tống Thanh Thư:
-Hoàng thượng cát tường…
Nhìn Tiểu Đông Hậu dịu dàng ngẩng đầu đang nhìn mình, bên trong ánh mắt thu thủy long lanh bao hàm xuân tình dưới ánh nến chiếu rọi, Tống Thanh Thư cảm thấy đầu minh như là muốn nổ rồi.
Tống Thanh Thư đã tính trước nên mang theo tấu chương, ra hiệu thái giám đem tấu chương đặt tại trên giường, sau đó nói với Tiểu Đông Hậu:
-Trẫm ngày hôm nay phải phê duyệt hết tấu chương, nàng cứ nghỉ ngơi trước đi.
Tiểu Đông Hậu trong mắt loé ra thất vọng, nhưng tâm thái rất nhanh ổn định, một bên bảo thái giám, cung nữ chuẩn bị thức ăn nhẹ lót dạ, một bên hạ thấp người nói:
- Thần Thϊếp cho người làm canh an thần thang để hoàng thượng dưỡng tâm.
-Không cần làm phiền, trẫm không đói bụng.
Tống Thanh Thư chưa quen Tiểu Đông Hậu thân thiết như thế, nên giữ khoảng cách nói.
-Hoàng thượng ban ngày bận trăm công nghìn việc, buổi tối lại còn phải phê duyệt tấu chương, tiêu hao tâm thần, nên uống chút canh để bảo trọng Long thể. Hoàng thượng cứ phê duyệt tấu chương đi, thần thϊếp đi một chút sẽ quay trở lại.
Tiểu Đông Hậu không để ý lắm đến hành động của Tống Thanh Thư, hành lễ đối với hắn thì an nhiên rời đi.
Tống Thanh Thư phiền muộn nhìn theo bóng dáng Tiểu Đông Hậu rời đi, huống chi hắn cũng không quen Tiểu Đông Hậu tư thái một bộ hiền thê lương mẫu.
Tuy rằng chán ghét xem tấu chương, nhưng so với đơn độc đối mặt Tiểu Đông Hậu, phê duyệt tấu chương tựa hồ dễ dàng hơn, Tống Thanh Thư nhìn xem từ từ chậm rãi nhập tâm.
Trong đầu đại thể hiện ra toàn bộ quyền lực triều đình khá mạch lạc, có mấy phe thế lực, mỗi quan lại thuộc về hệ phái nào... Chỉ cần lưu tâm, từ bên trong tấu chương cũng có thể nhìn ra một chút manh mối, dù sao bẩm tấu chương lên, ai mà không có động cơ tư riêng của mình?
Thường thường một phần tấu chương, là nghĩa chính ngôn từ, xem qua rất có đạo lý, có tấu chương xuất phát sẽ làm ảnh hưởng đến lợi ích của mình hoặc là tổn hại đến quan chức khác, chỉ cần chịu khó phân tích, thì cũng có thể phán đoán ra trận doanh của bọn họ.
…………………………………………………………………………………………..
Đột nhiên cảm thấy trên vai mình có một đôi tay mềm mại nhỏ để lên, thân thể Tống Thanh Thư run lên.
-Thần thϊếp có làm phiền đến hoàng thượng không vậy?
Tiểu Đông Hậu ôn nhu hỏi.
Thấy Tống Thanh Thư mặt không hề cảm xúc lắc đầu, Tiểu Đông Hậu trong tay cầm bát sứ của cung nữ vừa đưa, mỉm cười nói:
-Hoàng thượng nếm thử canh Quế Hoa Liên Tử do chính tay thần thϊếp chọn lựa đấy.
Tống Thanh Thư không muốn đối mặt thân mật với Tiểu Đông Hậu, có điều Khang Hi rõ ràng rất ái sủng Tiểu Đông Hậu, nếu từ Thịnh Kinh thành trở về mà có thái độ đột nhiên chuyển biến tránh mặt, nói vậy thì ai cũng sẽ hoài nghi.
Ngửi được từ trên người Tiểu Đông Hậu truyền đến từng trận mùi thơm, Tống Thanh Thư bỗng nhiên thấy mặt mặt mình nóng lên tim đập dồn dập, trong thân thể khô nóng kỳ lạ, Tống Thanh Thư giật mình: “ Đang xảy ra chuyện gì?..”
Cẩn thận chú ý chân khí trong cơ thể, vận hành lên cũng bình thường, chỉ là trong kinh mạch chân khí lưu chuyển tựa hồ gấp gáp nhanh hơn bình thường.
Lẽ nào tẩu hỏa nhập ma? Tống Thanh Thư ngẩn người ra, có điều lại cảm thấy không giống như vậy.
-Hoàng thượng… hoàng thượng…?
Bên tai truyền đến giọng nói Tiểu Đông Hậu, Tống Thanh Thư bừng tỉnh, miễn cưỡng mỉm cười cợt, đưa tay nhận lấy bát canh Quế Hoa Liên Tử.
-Xem ra hoàng thượng đã mệt nhọc quá độ, để thần thϊếp xoa bóp cho hoàng thượng nhé.
Không đợi Tống Thanh Thư phản ứng, Tiểu Đông Hậu rất tự nhiên đứng phía sau hắn dùng tay ân nhẹ lên.
Mười ngón xanh miết như ngọc, sức nặng nhẹ thích hợp vừa phải, thân thể Tống Thanh Thư rất nhanh thanh tĩnh lại, hưởng thụ những đầu ngón tay của nàng đụng chạm nắn bóp, Tiểu Đông Hậu cảm giác được Hoàng đế thụ hưởng, nàng dùng tất cả kỹ xảo công phu chắc chắn là đã từng khổ luyện.
Những ngón tay của Tiểu Đông Hậu ấn tới nơi nào, Tống Thanh Thư liền cảm thấy một làn cảm giác tê dại khuếch tán ra, thân thể chậm chậm nóng bừng lên, lý trí nói cho hắn biết là không thích hợp, nhưng cái loại cảm giác này quá thoải mái, Tống Thanh Thư cũng không muốn Tiểu Đông Hậu dừng tay lại.
Thấy Tống Thanh Thư nhắm mắt lại hưởng thụ, Tiểu Đông Hậu thập phần vui vẻ, những đầu ngón tay lại ấn dọc theo thái dương của Tống Thanh Thư, theo động tác, vô tình hay cố ý đã để bộ ngực căng mọng của mình tựa lên đầu của hắn, trong mũi Tống Thanh Thư lại ngửi được ngào ngạt mùi thơm từ hai bầu vú của Tiểu Đông Hậu tỏa ra, chợt nàng cúi thấp xuống kề sát ở bên tai Tống Thanh Thư nói:
-Hoàng thượng, màn đêm thăm thẳm..chúng ta an giấc đi…
Tống Thanh Thư hai mắt đã đỏ hồng, nghe vậy liền nâng một chân nàng lên, đem nàng ôm ngang lên, hướng về trướng thêu từng bước một đi đến, cung nữ, thái giám đứng ngay cửa vừa thấy, liền hiểu ý lùi ra, tiện tay đóng kín cửa phòng lại.
Tiểu Đông Hậu mặt ửng đỏ nằm ở trong lòng Tống Thanh Thư, búi tóc như mây, thân thể thướt tha tinh xảo, mềm mại không xương, khúc vũ Nghê Thường lướt qua, lộ ra phần lớn da thịt trắng như tuyết, trong đầu Tống Thanh Thư nghĩ đến nàng là Phi tử kiều diễm nhất trong hậu cung Khang Hi, sâu trong tâm linh hắn bay lên một cảm giác hưng phấn khác thường, hô hấp dần gấp rút, hắn vươn tay, chậm rãi cởi cái áo váy đỏ thẫm bên ngoài trên người Tiểu Đông Hậu ra, thân thể yêu kiều của nàng lập tức toát ra hàm súc thành thục; da thịt bày biện hoàn mỹ màu trắng sữa, tại trước mắt hắn nàng chỉ còn cái yếm và tiểu nội khố, bộ ngực tuyết trắng đầy đặn no đủ cao thẳng lấy, hai đầu núʍ ѵú như anh đào chín mọng đẩy lấy, bụng dưới bằng phẳng bóng loáng, cái mông rất tròn bao vây trong làn lụa mỏng tiểu nội khố, cất giấu ẩn hiện trên khu vực thần bí là màu đen thảm lông, đôi bắp đùi thon dài trắng nõn, thân thể nàng cân xứng tựa như pho tượng, một điểm tỳ vết cũng không có..
Tống Thanh Thư đưa tay vươn vào trong cái yếm, dùng đầu ngón tay kẹp lấy đầṳ ѵú văn vê lấy, tay kia đưa đến sau lưng Tiểu Đông Hậu, cởi bỏ sợi dây thắt gút cái yếm của nàng, bộ ngực săn chắc nhảy ra đôi bầu vú cỡ nào xinh đẹp, tại thời điểm này, trái tim Tống Thanh Thư áy náy run rẩy, hắn nhìn thấy hai đầṳ ѵú Tiểu Đông Hậu nổi lên đỏ hồng, nụ hoa trong suốt khéo léo rất sống động bởi vì hắn vuốt ve, đã bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ dựng đứng nhô cao lên; quầng vú ửng đỏ phụ trợ lấy đầṳ ѵú, làm Tống Thanh Thư thèm thuồng muốn cắn lên một ngụm.
-Um…
Lúc Thanh Thư cúi đầu xuống mút lấy đầṳ ѵú Tiểu Đông Hậu, một bên dùng tay kẹp lấy đầṳ ѵú kia, toàn bộ bàn tay đặt trên bầu vú đầy đặn xoáy chuyển, Tiểu Đông Hậu bị loại kíƈɦ ŧɦíƈɦ này, cảm thấy đại não một hồi tê dại, toàn thân lửa nóng giống như đang ở trong mộng.
Tiểu Đông Hậu như là sợ Tống Thanh Thư chạy trốn vậy, nàng ôm thật chặc đầu Tống Thanh Thư hướng trên bầu vú ép lấy, làm cho trong long hắn dục hỏa càng thêm dâng lên, trong miệng mút lấy đầṳ ѵú càng hăng say, bàn tay nắn bóp bầu vú them dùng sức, đôi bầu vú nàng giờ thì tê dại cũng không phải tê dại, giống như ngứa cũng không phải ngứa, nàng hưởng thụ lấy cái cảm giác chưa từng có qua, cắn chặt đôi môi, hơi thở gấp gáp.
Trong chốc lát sau bàn tay Tống Thanh Thư mới lướt xuống phía dưới cái bụng bóng loáng, đến tiểu nội khố của Tiểu Đông Hậu, kéo ra dây lưng thắt nút của mảnh lụa nhỏ, bàn tay phía dưới duỗi ra, đặt lên cái gò mu nhô cao với thảm lông đen nham nhám trên mặt âm hộ, tiếp theo dùng những ngón tay tay vạch ra cái khe nứt, với vào mé trong hai mảnh mép ngoài mập mạp no đủ ma sát rồi xoa lấy âm hạch, bởi vì đã lên cơn động dục mà nhô đầu trướng phồng đứng thẳng, thật sâu trong u cốc đã rỉ nước nhờn chảy ra tràn lan bên ngoài, tay của Tống Thanh Thư ẩm ướt dinh dính ấm áp .
-Um..
Tiểu Đông Hậu kêu lên một tiếng, nàng chỉ cảm thấy ở chỗ sâu trong u cốc của mình như đang tan chảy, dịch nhờn không ngừng chảy ra, hơn nữa cũng cảm nhận được ngón tay của hắn đã xâm nhập vào trong u cốc hoạt động.
Tiểu Đông Hậu dùng cánh tay ôm thật chặc hắn, chỗ tư ẩn Tiểu Đông Hậu đã đầy đủ ướŧ áŧ, động tác ngón tay của hắn lại càng nhanh hơn, trong u cốc đào khoét, kíƈɦ ŧɦíƈɦ vách thành non trơn mềm u cốc co rút lại run rẩy.
Tống Thanh Thư liếm đôi môi khô, tiếp theo leo xuống chính giữa hai chân Tiểu Đông Hậu, chậm rãi nhấm nháp ngửi lấy cái mùi từ u cốc đã tỏa ra hăng hắc trong cơn động dục cuả nàng tiết ra át cả mùi thơm hương hoa sau khi tắm rửa, nhìn xem cái âm hộ nàng đen sẫm thảm lông, che đậy nơi gò mu, lông âm hộ của nàng không quá nhiều, lại nằm sắp lớp chỉnh tề gọn gàng mê người, Tống Thanh Thư không chút do dự cúi đầu xuống cái khe nứt ẩm ướt lè lưỡi liếm lên, khi thì hung mãnh, khi thì nhiệt tình mút hút cắn lấy âm hạch Tiểu Đông Hậu, khi dùng hàm răng nhẹ khẽ cắn không tha, còn bất chợt đem đầu lưỡi xâm nhập bên trong hang động u cốc quấy lấy, chóp mũi Tống Thanh Thư cạ trên thảm lông đen mềm mại, từ lổ tiểu của âm hộ cũng tản mát ra mang mùi vị đặc trưng, hắn lại dùng miệng khuấy động mút lấy bên trên cái lổ bé xíu đó, Tiểu Đông Hậu mắc cỡ dùng y phục tán loạn tại trên giường che khuất mặt mình lại….
-Hoàng thượng…đừng…chỗ đó ..bẩn….đừng.. tha cho…thần thϊếp…um…a….
Tống Thanh Thư dùng đầu lưỡi liếm âm hộ, Tiểu Đông Hậu càng lúc càng hưng phấn, tuy trong miệng kêu xin khoan dung, nhưng phần eo cùng cái mông lại hẩy lên cao, đem cái âm hộ dính trên miệng của Tống Thanh Thư, khát vọng đầu lưỡi Tống Thanh Thư càng them thâm nhập chút ít, đầu lưỡi của hắn gây cho nàng từng trận trận kɦoáı ƈảʍ, nhanh chóng bao phủ tâm trí, hồn nhiên vong ngã cảm thụ mỹ diệu, kɦoáı ƈảʍ ba đào làm cho nàng toàn thân không ngừng run rẩy, say mê trong sự kíƈɦ ŧìиɦ, nàng không ngờ tới lần trở về từ Thịnh Kinh thành thì Hoàng thượng lại có kỹ xảo cao siêu như thế, thật sự là sướng chết đi sống lại. nên vô luận Tống Thanh Thư làm ra đa dạng động tác như thế nào, nàng cũng tiếp nhận không chút do dự.
Lúc này đầu lưỡi không ngừng tại âm hạch đảo quanh, mà âm hạch u là nơi khu vực mẫn cảm nhất của nữ nhân, khiến cho Tiểu Đông Hậu toàn thân như như giật điện rê rần, hưng phấn mỹ diệu như sóng triều, làm Tiểu Đông Hậu cơ hồ muốn chết đi, nó như lấn át toàn bộ ngũ quan của nàng, trước mắt chỉ còn là trời đất quay cuồng, bất chợt một luồng nhiệt nóng từ trong bụng dưới của nàng tích tụ mạnh mẽ, âm tinh từ hoa tâm như lũ quét trào ra, Tiểu Đông Hậu không ngừng nuốt nước bọt thở gấp, vô thức rêи ɾỉ, thậm chí còn không nhớ đến việc phải kiềm chế tiếng rêи ɾỉ của mình, cứ thế là kêu lên từng câu dâʍ ɭσạи:
-A…a… thần thϊếp…không được rồi….
Trong lúc Tiểu Đông Hậu nhắm mắt lại hưởng thụ lấy loại tư vị mỹ diệu này, thì
Tống Thanh Thư dùng đầu gối tách ra đôi chân thon dài nàng, côn ŧɦịŧ cứng rắn kiên quyết theo cửa hang âm động ướŧ áŧ trơn trượt, chậm rãi đưa qui đầu vào cái lổ nhỏ non nớt…
Tống Thanh Thư nhấn eo, côn ŧɦịŧ nóng hổi to lớn đã thẳng tiến vào ngọc môn vẫn còn chặt khít nhỏ hẹp vạn phần, theo cây côn ŧɦịŧ xâm nhập, miệng nhỏ u cốc phồng lên thật to mở rộng ra chống đỡ cưỡng chế dung nạp bao hàm lấy,Tiểu Đông Hậu lập tức cảm giác được phảng phất bên dưới hạ thể mình bị điện giật, thân thể mềm mại run rẩy không thôi, đôi cánh tay ngọc căng cứng lấy.
-A.....á…..ui…
Tiểu Đông Hậu thấy hai chân bị tách ra, cái mông lớn bị hai tay Tống Thanh Thư nâng lên, đôi tay Tiểu Đông Hậu phản ứng mãnh liệt bấu chặt lấy trên người Tống Thanh Thư, thấy nàng phản ứng như vậy khiến cho dục hỏa hắn thêm đốt người, rất nhanh hắn đem côn ŧɦịŧ hơi rút ra, sau đó mạnh mẽ thân dưới dùng sức hướng về phía trước một cái tiếp tục nhấn cây côn ŧɦịŧ thẳng đâm vào sâu trong u cốc nàng, cây côn ŧɦịŧ cực đại tách ra hai bên mép trong âm hộ non mềm, ngay lập tức côn ŧɦịŧ hắn cảm nhận được cơ vòng u cốc ấm áp đang xiết chặt, lập tức côn ŧɦịŧ đỏ bừng lại trướng đại một vòng, không lưu tình chút nào tiếp tục xâm nhập tiếp xúc đến cổ đáy huyệŧ của nàng, động tác hắn dừng lại một chút, cực kỳ thoải mái cảm thụ được tầng tầng lớp lớp vết nhăn thành u cốc ma sát, côn ŧɦịŧ ngâm mình ở trong u cốc dịch nhờn ấm áp, bắt đầu hắn chậm rãi xoay xoáy côn ŧɦịŧ, nghiền nát nhấm nháp lấy hành lang gấp khúc bên trong u cốc tựa như quanh co khúc khuỷu đường mòn ruột dê, đang chặt chẽ bao vây toàn bộ côn ŧɦịŧ, làm cho Tống Thanh Thư sảng khoái phiêu phiêu dục tiên.
-Hoàng thượng…....thϊếp.. thật thoải mái........ hảo trướng......
Dồn dập duyên dáng tiếng rêи ɾỉ, xinh đẹp tuyệt trần kiều diễm, mỹ mạo động lòng người Tiểu Đông Hậu cao quý, với cái âm hộ thần bí đã bị côn ŧɦịŧ Tống Thanh Thư chiếm lĩnh, miệng u cốc đỏ bừng ngọc nhuận, bị cự vật bức bách mở ra, gian nan hàm chứa lấy cây côn ŧɦịŧ thô to không có một tia khe hở, mỗi lần côn ŧɦịŧ thọc sâu vào hũ mật, thì chung quanh cửa miệng u cốc trào ra từng giọt dịch nhờn rơi xuống, giây khắc này Tống Thanh Thư đã mãnh liệt trừu sáp, đem lực lượng toàn thân tụ tập vào cây côn ŧɦịŧ, dũng mãnh như hổ đâm vào rút ra đâm vào, xoay tròn, nhấn chạm hoa tâm, Tiểu Đông Hậu cũng tao lãng lắc lư cái mông nẩy nở, toàn lực phối hợp, mị nhãn như tơ, thở gấp dồn dập, nàng thống khoái dường như phát điên, toàn thân gân cốt bủn rủn, dịch nhờn chảy ra không ngừng.
………………………………………………………………………………………
Giờ thì đôi chân Tiểu Đông Hậu đã xiết chặt thắt lưng Tống Thanh Thư, trong miệng loạn kêu không ngừng, thanh âm lúc cao lúc thấp, đứt quãng, dịch nhờn bên trong âm dạo nàng trào ra chảy ròng dính ướt trên sang đan mảnh lớn, ở dưới dùng sức hẩy mông hướng lên trên.
- A...... không được..hoàng thượng…mau............ cho thần thϊếp..... a...... dùng sức …
Tiểu Đông Hậu càng không ngừng rêи ɾỉ khi cảm thấy cây côn ŧɦịŧ từng hồi liên tục thật mạnh sáp nhập va chạm thẳng đến hoa tâm, bên trong u cốc thật là no đủ vô cùng phong phú, Tống Thanh Thư nghe được Tiểu Đông Hậu trầm trồ khen ngợi, côn ŧɦịŧ cố hết sức hung hăng quật khởi, thẳng đến khi nàng thoải mái hồn bất phụ thể, toàn thân kịch liệt run run, Tiểu Đông Hậu thấy cây côn ŧɦịŧ thô to càng lúc càng cuồng dã hướng về phía chỗ sâu động phủ chạy đau nước rút, rốt cục Tiểu Đông Hậu lại nghênh đón thêm lần cao trào, theo từ trong u cốc tuôn ra ngoài đại lượng trơn trượt bạch trọc âm khí, màu sữa sáng lóng lánh mê người.
……………………………………………………………………………………….
Nhìn Tiểu Đông Hậu bị mình đưa lên từng cơn khoái hoạt đỉnh phong, côn ŧɦịŧ Tống Thanh Thư càng them có uy lực, không ngừng cắm vào trong cơ thể nàng, hung ác thô bạo chạy nhanh hết tốc lực, nàng cảm nhận được từ sâu trong u cốc đã truyền lan đến cực hạn kɦoáı ƈảʍ, lại một hồi tê dại ngứa nhột co rút, lúc hoa tâm cùng với qui đầu đụng vào nhau. đầu nàng lắc lư, kéo theo mái tóc như mây tứ tán tung xỏa, Tống Thanh Thư cũng đã lập tức cảm giác được kɦoáı ƈảʍ theo từ qui đầu lan tràn hướng toàn thân, lúc kɦoáı ƈảʍ đến đỉnh, một làn thủy triều du͙ƈ vọиɠ cuối cùng cũng giải khai miệng cống, hướng về thân dưới của Tiểu Đông Hậu ở chỗ sâu trong phóng ra…
Từng đợt tϊиɦ ɖϊƈh͙ đánh sâu vào, cũng một lần nữa lại đưa Tiểu Đông Hậu lên đến cao trào đỉnh phong, âm khí như bị vắt kiệt tiếp tục tuôn ra, linh hồn nàng như dung nhập vào lửa nóng:
-Á…a….lại ra nữa…chết..thần thϊếp rồi…
Hai người đều đạt tới đỉnh cao thỏa mãn, Tiểu Đông Hậu trải qua tuyệt đỉnh cao trào, cả người hoàn toàn xụi lơ, da thịt nổi lên đỏ tươi, bên dưới hạ thể ôn hương nhuyễn ngọc vẫn chặt chẽ cùng bộ sinh dục Tống Thanh Thư kết hợp, một đôi mắt đẹp không ngừng rung động.
……………………………………………………………………………………………
Sáng ngày hôm sau, lúc Tống Thanh Thư tỉnh lại nhìn Tiểu Đông Hậu lười biếng nằm ở bên cạnh, áo ngủ bằng gấm buông xỏa, lộ ra cả thân thể mềm mại đáng yêu, một chân gấp khúc hiển hiện toàn bộ cái âm hộ với hai mép trong còn sưng đỏ vì cuộc giao hoan.
Hồi tưởng lại đêm qua Tiểu Đông Hậu cắn môi chịu khổ phong tình, Tống Thanh Thư trong lòng rung động, có điều rất nhanh trở nên nghiêm nghị lại, hắn cũng không rõ được vì sao tối hôm qua mình lại lên cơn thú tính quá độ.
Âm thầm thăm dò chân khí trong cơ thể, đã khôi phục bình thường như cũ, thậm chí còn có tăng thêm một phần cô đọng, nói vậy là cũng do bên trong thân thể Tiểu Đông Hậu tiết ra âm khí để hắn hấp thụ.
"Lẽ nào Hoan Hỉ Thiện pháp đã bắt đầu cắn trả?"
Tống Thanh Thư sắc mặt càng ngày càng khó coi, lúc trước tuy rằng nghe Cưu Ma Trí đã từng nói tu luyện Hoan Hỉ Thiện pháp thì hung hiểm cỡ nào, nhưng cho tới nay thì chưa có phản ứng, dù sao hắn tu luyện lâu như vậy, cũng chẳng thấy đụng tới vấn đề gì, mãi đến tận đêm qua tự bản thân không kềm chế được gây nên thất thố với Tiểu Đông Hậu.
-Hoàng thượng muốn đi tảo triều sao? Thứ lỗi thần thϊếp không thể đứng dậy đưa tiễn, hoàng thượng tối hôm qua không chút nào thương tiếc... hiện tại cả người thần thϊếp như là vô lực.
Tiểu Đông Hậu u oán nói, dù muốn muốn ngồi lên, nhưng cảm thấy cả người như mềm nhũn ra, chẳng muốn động đến đầu một ngón tay, nàng biết điều này là bởi vì thân thể bị hoàng thượng dằn vặt suốt một đêm, vì thế hoàng thượng cũng sẽ không vì chút chuyện nhỏ này trách móc mình.
-Nàng cứ nghỉ ngơi thật tốt đi.
Tống Thanh Thư vốn đang lo lắng nàng phát giác điều dị thường gì đó, nhưng nhìn dáng dấp của Tiểu Đông Hậu bây giờ, tựa hồ chưa thấy rõ được tối hôm qua nam nhân rong ruổi cày xới ở trên người nàng không phải là phu quân của mình, nên hắn thở một hơi dài nhẹ nhõm.
Cứ như vậy dù có lo lắng nhưng không gặp nguy hiểm qua đi một quãng thời gian, Tống Thanh Thư ban ngày tảo triều xử lý chính sự, buổi tối lưu luyến ở bên cạnh Tiểu Đông Hậu, hưởng thụ vô tận kiều diễm ôn nhu, toàn bộ Tử Cấm Thành, không có một ai biết được Hoàng Đế đã thay đổi một người khác, dù cho là Hoàng phi nằm ở dưới háng của Tống Thanh Thư.
Tống Thanh Thư phát hiện mình càng ngày càng mê muội với việc làm Hoàng Đế, cái cảm giác mình là duy ngã độc tôn, bất luận người nào tất cả vận mệnh đều nắm giữ ở trong tay mình đều có, quả thực là trên đời không cách nào chống lại mê hoặc quyền lực. Huống chi còn có hậu cung với các mỹ nhân ôn nhu kiều diễm xu nịnh tranh giành lẫn nhau tranh sủng,thì mắc mớ gì mà mình lại quay trở về như trước kia đây?
Thất ra thì dựa theo kế hoạch ban đầu, Tống Thanh Thư tạm thời dịch dung hóa thân thành Khang hi chỉ là một kế sách tạm thời, Khang Hi tuy rằng chết rồi, nhưng bề ngoài vẫn như cũ sống sót, còn Tống Thanh Thư tuy rằng sống sót, nhưng bề ngoài xem như đã chết rồi.
Trong kế hoạch, hắn chỉ cần hoàn toàn khống chế toàn bộ hoàng cung, rồi nâng đỡ đưa một kẻ bù nhìn lên tọa trấn trong cung, thì hắn có thể thoát thân mà đi, ở Sơn Đông thành lập cơ nghiệp của mình, rồi lấy thân phận người Hán, đường đường chính chính quay trở về lật đổ Mãn Thanh cũng không phải việc khó gì, đến thời điểm đó thì mình ở trên thiên hạ uy vọng có thể nói như mặt trời giữa ban trưa, nhất hô bá ứng bên dưới, chiếm đoạt Mông Cổ cũng không phải là không thể.
Có điều Tống Thanh Thư vẫn đánh giá thấp sự mê hoặc của quyền lực, hắn không cho là mình sẽ bị cái ngai vàng này ràng buộc, nhưng khi thật sự được làm hoàng đế, hắn phát hiện mình không nỡ buông tay.
Cần gì phải thoát thân mà đi đây? Đi đến Sơn Đông chịu nhọc nhằn khổ sở phát triển tổ chức nghĩa quân, sau đó quay về giả bộ đối kháng triều đình Mãn Thanh, cho dù là thành công không thì chỉ là lại làm Hoàng đế mà thôi….
Huống chi một khi tạo phản trong đó hàm chứa nhiều nguy hiểm, chỉ cần sơ xẩy, thì chính mình sẽ vạn kiếp bất phục, trở thành một đám bụi trần bị cuộn dưới bánh xe lịch sử. Nói không chắc tương lai sách lịch sử sau này sẽ viết, x niên -x nguyệt- x nhật, Tống Thanh Thư ở Sơn Đông khởi nghĩa, tuy rằng thanh thế hùng vĩ, nhưng chung quy bởi vì sự hạn chế giai cấp nông dân, sau ba tháng bị Thanh triều trấn áp ngập trong máu tanh, Tống Thanh Thư cũng bị bêu đầu thị chúng... v..v..
Tuy rằng trong đầu thoáng hiện quá ý nghĩ, nhắc nhở mình cũng không thể cứ như thế trầm luân xuống, nhưng những ý niệm này rất nhanh khi được quần thần hô to vạn tuế, lại còn có Tiểu Đông Hậu kia ý loạn tình mê xua tan.
-Hoàng thượng…thời gian sau này thần thϊếp cảm giác hoàng thượng không giống như trước.
Tống Thanh Thư trong lúc đang trầm tư, thì câu nói của Tiểu Đông Hậu làm cho hắn toát ra mồ hôi lạnh.
-Có cái gì không giống chứ?
Tống Thanh Thư không chút biến sắc hỏi.
-Thần Thϊếp không dám nói….
Tiểu Đông Hậu đôi lông mi khẽ run, cuối cùng vẫn lắc đầu một cái, đương nhiên nàng biết rõ là có vấn đề, dễ nhận thấy nhất là côn ŧɦịŧ sau này của Hoàng thượng to lơn hơn trước nhiều, làm cho nàng khoái hoạt chết đi sống lại, đồng thời tần suất giao hoan kéo dài và nhiều lần luôn luôn làm cho nàng thỏa mãn chứ không giống như trước đây..v.v..
-Nàng cứ nói đi, có gì trẫm cũng xá tội cho nàng.
Chẳng lẽ đã bị nàng nhìn ra rồi sao? Tống Thanh Thư buốt cả tim, trong mắt hắn liền nổi lên sát cơ, nhưng nghĩ đến nàng ở dưới thân mình hầu hạ chiều chuộng hết mực, lại có chút không đành lòng.
-Thần Thϊếp không nói lên được, nhưng luôn có cảm giác hoàng thượng sau khi từ thịnh Kinh thành quay trở lại phảng phất biến thành người khác, thần thϊếp mỗi lần hầu hạ hoàng thượng, đều giống như...
Tiểu Đông Hậu hơi đỏ mặt,
-Đều giống như …là đang hầu hạ một nam nhân xa lạ khác vậy…