CHƯƠNG 283: BIẾN ĐỔI KINH THIÊN.
-Đệ tam bảo vật.....
Tô Thuyên dừng lại một chút, ngẩng đầu nhìn Tống Thanh Thư, trong đôi mắt lưu chuyển phong tình cực kỳ quyến rũ, hàm răng khẽ cắn môi nói,
-Ngươi có hài lòng không?
-Quả nhiên là kỳ trân hiếm có, chỉ hận là không thể thưởng thức hưởng thụ tỷ tỷ trong mọi thời khắc.
Ôm lấy bả vai trơn bóng êm dịu Tô Thuyên, Tống Thanh Thư cảm thán.
-Vậy bây giờ ngươi có thể xem Thần Long Đảo là nhà của mình được chưa?
Tô Thuyên đem hai má kề sát bộ ngực Tống Thanh Thư, ngón tay nghịch ngợm vẽ vòng trên da thịt hắn,
-Giáo chúng Thần Long giáo chỉ nghe lời của tỷ tỷ, nhưng tỷ tỷ lại nghe theo lời của ngươi,
-Tô tỷ đã đem ba bảo vật quý giá nhất của Thần Long Đảo đưa cho tiểu đệ, đương nhiên tiểu đệ sẽ xem Thần Long Đảo như nhà của mình rồi..
Tống Thanh Thư lại thấy côn ŧɦịŧ của mình đã bắt đầu lại nhịn không được, liền nắm lấy hai bầu vú của Tô Thuyên xoa bóp trong tay.
-Nếu như cứ vĩnh viễn ở trên chiếc thuyền này như vậy thì tốt biết bao.
Nghĩ đến chẳng bao lâu nữa, sẽ đến Thịnh Kinh đối mặt với Hoằng Lịch, Tô Thuyên biểu hiện xen lẫn vẻ cô đơn.
Biết nàng đang lo lắng, Tống Thanh Thư nhẹ nhàng vỗ vỗ thân thể nàng, trấn an nói:
-Yên tâm đi, tiểu đệ nhất định sẽ bảo đảm tỷ tỷ chu toàn, cùng lắm nếu quá nguy hiểm thì tiểu đệ sẽ mang tỷ tỷ cao bay xa chạy, cao thủ trong Thịnh Kinh thành chẳng có ai ngăn được tiểu đệ đâu.
-Tỷ tỷ biết ngươi có bản lĩnh lớn…
Tô Thuyên dùng song mũi cạ trên cằm của Tống Thanh Thư,
-Nhưng cho dù ngươi đã giữ được tỷ tỷ, nhưng cũng chưa giữ được toàn bộ Thần Long giáo, ngươi cam lòng sao?
Tô Thuyên là nhân vật thông minh cỡ nào, đương nhiên cũng nhìn ra được tâm tư của Tống Thanh Thư đối với Thần Long giáo.
-Tiểu đệ đã chiếm được bảo vật quý giá nhất của Thần Long giáo, phần còn lại Thần Long giáo thì đáng là gì chứ
Tống Thanh Thư chân thành nhìn nàng đáp.
-Tuy rằng tỷ tỷ không biết là ngươi có nói gạt ta không, nhưng tỷ tỷ thật sự bị lời nói của ngươi làm cho cảm động.
Tô Thuyên vùi đầu vào bên dưới hạ thể của Tống Thanh Thư, trong lòng yên tĩnh ngậm lấy cây côn ŧɦịŧ của hắn, cảm nhận cây côn ŧɦịŧ đang dần dần sưng cứng trở lại bên trong khoang miệng của mình…
Tống Thanh Thư mỉm cười, không tỏ rõ ý kiến.
-Tặng không cho ngươi toàn bộ thân thể của tỷ tỷ rồi, vậy sắp tới ngươi chuẩn bị cho tỷ tỷ cái danh phận gì đây..
Tô Thuyên đột nhiên nhả cây côn ŧɦịŧ của hắn ra, ngẩng đầu dịu dàng nhìn Tống Thanh Thư hỏi.
-Vậy thì còn phải xem cuối cùng sau này tiểu đệ thành tựu đến mức nào…
Tống Thanh Thư không có trực tiếp trả lời nàng, ánh mắt hắn trở nên thâm thúy cực kỳ, không biết trong lòng đang suy nghĩ gì.
-Hi vọng là ngươi sẽ dương danh lập vạn, chứ nếu không được vậy, nhân gia lo lắng đến mình sẽ bị thiệt thòi …
Tô Thuyên bĩu môi nói.
-Vạn nhất tiểu đệ lăn lộn ngoài chốn giang hồ chịu không nỗi nữa, phải quay trở về mai danh ẩn tích vui thú điền viên thì sao?
Tống Thanh Thư tò mò nhìn nàng.
-Haha…. Thần Long Đảo tuy rằng không lớn, nhưng kiếm vài ba mẫu đất cằn thì không khó, nể tình về mặt tình cảm, ngươi cứ đến Thần Long Đảo, tỷ tỷ sẽ để cho một mình ngươi làm nam sủng phục vụ riêng cho mình tỷ tỷ, lại thuận tiện đưa cho ngươi vài miếng đất để khái phá…
Tô Thuyên trong đôi mắt ẩn chứa vô tận niềm vui...
-Vậy thì quá thảm rồi…
Tống Thanh Thư nghe nàng nhắc tới việc làm nam sủng, liền cười nói,
-Thế thì bây giờ tiếp tục làm nam sủng..
Nói xong liền vươn mình đè lên, hắn liếʍ ɭáρ lấy mồ hôi còn đọng lại trên thân thể Tô Thuyên, vừa rồi Tống Thanh Thư thấy được Tô Thuyên trong lúc giao hoan vô cùng cuồng dã, hắn biết rõ nàng cũng đã thật lâu chưa từng có loại cảm giác này được thoải mái tiết ra nɦu͙ƈ ɖu͙ƈ rồi, cảm thấy thương tiếc, cố tình muốn cho Tô Thuyên được thêm một lần kɦoáı ƈảʍ, chẳng qua hắn cũng muốn triệt để giữ lấy thục phụ phu nhân xinh đẹp này, chẳng những trên thân xác, mà luôn cả bên trong phương tâm.
……………………………………………………………………………………….
Tô Thuyên tâm trí từng bước một bị Tống Thanh Thư công hãm, thật ra cho dù là một nữ nhân tâm địa sắt đá, trong vòng vài ngày đối mặt với nhiều biến hóa như thế, cũng sẽ bị hỏng làm mất đi tất cả lý trí. Huống chi nàng đang đối mặt chính là một nam nhân mà mình đang dựa vào, Tô Thuyên như vậy đã bị Tống Thanh Thư hoàn toàn chinh phục….
Tô Thuyên vô pháp rêи ɾỉ, nàng giờ đã khép chặt lại đôi mắt đẹp, hô hấp lập tức trở nên thở dốc dồn dập lên, thở gấp hừ hừ, ưm lên nhiều tiếng.
-A…a….
Nàng không thể nào phát tiết cái kɦoáı ƈảʍ này mãnh liệt đánh sâu vào, chỉ có thể một tay che lại miệng mình để giảm đi tiếng rên to, Tống Thanh Thư cứ như vậy lạt mềm buộc chặt khiêu khích, đối với một mỹ phụ thành thục đang vào thời kỳ hổ lang mà nói không thể nghi ngờ là sướng đến mức tàn khốc đấy.
Thời gian trôi qua không đến bao lâu, Tô Thuyên, mang theo kích động, mang theo suиɠ sướиɠ, tính dục tham lam cũng đã mãnh liệt đến mức không thể khống chế được
-Ưm…a….
Trong tiếng rêи ɾỉ động tình, toàn thân nàng ưỡn lên về phái trước, thân thể kịch liệt phát run lên, côn ŧɦịŧ Tống Thanh Thư hết sức đút vào, dâʍ hứng đại phát càng thêm dùng sức đỉnh đưa…
…………………………………………………………………………………………..
Một lúc sau từ hoa tâm Tô Thuyên mang đến từng trận tô ngứa, kɦoáı ƈảʍ truyền khắp tứ chi bách hài, nàng đã lên cơn động dâʍ tới cực điểm, hai tay liều mạng giữ lấy cái mông Tống Thanh Thư, còn cái mông lớn thì hướng lên, tận tình hưởng thụ lấy tình ái vui sướng.
Tô Thuyên thỉnh thoảng cong người lên, cúi đầu đem tầm mắt ngắm nhìn cây côn ŧɦịŧ tráng kiện đại bảo bối của Tống Thanh Thư đang hung mãnh đút ra vào trong cái u cốc mình, chỉ thấy cửa huyệt hai mảnh non như thịt tươi âm thần, theo côn ŧɦịŧ đút vào, hai bên mép nhỏ sung phồng không ngừng trở mình tiến vào nhảy ra, hai bộ phận sinh dục mật hợp, lắng nghe tiếng thở mạnh của nam nhân tuổi trẻ cùng với diễm phụ cô quạnh tiếng rêи ɾỉ thỏa mãn, Tống Thanh Thư giờ đây đã bộc phát dã tính nam nhân cuồng loạn, Tô Thuyên mị nhãn như tơ, thở gấp không thôi, toàn thân nhuộm đầy mồ hôi rơi, nói mê rêи ɾỉ lấy.
Tống Thanh Thư nghe tiếng Tô Thuyên dâʍ ô như con mèo hoang kêu gọi xuân tình, hắn càng thêm ra sức kéo ra đâm vào kéo ra…
………………………………………………………………………………..
-Ai ui... lại đến … muốn...muốn tiết nữa rồi…ui…ui…. á…a….a..
Tô Thuyên hai tay nắm chặt thành giường, đầu ngữa về phía sau, hoa tâm của nàng hút lấy qυყ đầυ Tống Thanh Thư, một làn âm tinh ấm áp từ hoa tâm thẳng tiết ra, khiến qυყ đầυ thấu tâm tê dại, thẳng buộc hắn chạy đua nước rút lần cuối cùng, đỉnh thêm vài cái, lập tức đại lượng tϊиɦ ɖϊƈh͙ nóng hừng hực cuồng phun bắn ra, đổ đầy cái hang u cốc dâʍ ɭσạи của Tô Thuyên, trên giường dính đầy tϊиɦ ɖϊƈh͙ âm tinh thấm ướt một mảnh, thành thục vũ mị đã hoàn toàn bị Tống Thanh Thư chinh phục.
……………………………………………………………………………………….
Trên đường đi tuy rằng kiều diễm liêm miên không dứt, nhưng chung quy thì thuyền vẫn sẽ cặp bờ đến Thịnh Kinh thành.
Dọc theo đường đi thấy phố xá tiêu điều quạnh quẽ, so với lần trước hắn đến Thịnh Kinh thành tình hình rất khác nhau, hắn cảm nhận cảnh quan khí tức xơ xác, Tống Thanh Thư hơi nhướng mày, trong lòng suy nghĩ: “ Chẳng lẽ Hoằng Lịch dự định dọn dẹp trống trãi để gϊếŧ mình? ..”
Âm thầm bóp tay Tô Thuyên ra hiệu nàng tăng cao đề phòng, Tống Thanh Thư vận lên công lực, bắt đầu cảnh giác.
Quân sĩ đã phái người đi tới Bảo thân vương phủ thông báo, nhưng đến giờ vẫn chưa có tin tức truyền về, vẻ mặt binh lính áp giải chung quanh liền trở nên trở nên trầm trọng, Tống Thanh Thư cười lạnh, biết bọn họ suy nghĩ cái gì trong lòng, có thể là bọn họ cho rằng Hoằng Lịch đã muốn động thủ với hắn.
-Thôi không chờ thêm nữa, cứ đi đến Bảo thân vương phủ xem sao..
Tống Thanh Thư quyết định không chờ đợi thêm nữa, đám quân lính đi theo cũng không dám cản hắn, chỉ phòng bị hắn chạy trốn.
“ Nếu ta thật muốn tẩu thoát, các ngươi ngăn lại được sao?..” Tống Thanh Thư khinh thường, cũng không quan tâm đến, hắn nắm chặt tay Tô Thuyên, hiên ngang bước về phía Bảo thân vương phủ đi đến.
Nhìn trước mắt cổng lớn đóng chặt, Tống Thanh Thư trong lòng cảm thấy có chút kỳ quái, thủ lĩnh đám quân lính cũng thoáng nghi hoặc, ra hiệu thuộc hạ đi tới gõ cửa.
Một quân lính vừa định muốn gõ, nào ngờ vừa nhẹ nhàng đụng vào, cánh cổng lớn liền tự động mở ra.
" Kế không thành sao….?"
Tống Thanh Thư là người gan lớn, hắn tính thầm chung quy cũng phải đối mặt với Hoằng Lịch, nên liền bước chân vào, đám quân sĩ thấy thế cũng nối đuôi theo nhau mà vào.
Đi được không bao lâu, Tống Thanh Thư liền kéo Tô Thuyên đến bên cạnh, dừng bước. Bốn phía tuy rằng không có một bóng người, nhưng hắn đã nhận ra được sát cơ từ mặt sau tòa nhà, có mai phục rất nhiều người.
-Tại sao ngừng lại? A…..
Tên thủ lĩnh chnh còn muốn hỏi Tống Thanh Thư tại sao dừng lại, chưa kịp nói tiếp thì một mũi tên nhọn bắn nhanh đến xuên qua ngực.
Tiếng tên thủ lĩnh quân lính kêu lên thảm thiết, tiếp theo là từng loạt mưa tên rợp trời bắn đến.
-Ngay cả quân lính của mình mà cũng bắn chết, Hoằng Lịch đúng là lòng dạ độc ác.
Nghe tiếng kêu rên liên hồi bọn binh lính, Tống Thanh Thư không đành lòng, bất quá nghĩ đến Hoằng Lịch cũng không để ý đến thuộc hạ, thì mình đương nhiên lão xem chẳng là gì..
Tô Thuyên có được Tống Thanh Thư bảo hộ, thấy hắn cầm trong tay mộc Kiếm, khi thì điểm nhẹ những mũi tên bắn tới, khi thì đánh bạt những mũi tên, toàn bộ quá trình dường như diễn ra thật chậm, nhưng các mũi tên đầy trời như mưa vẫn duy trì một khoãng cách với người hắn..
“ Lộp bộp…lộp bộp…”
Những mũi tên rơi vào dưới những phiên đá gây nên tiếng động, xung quanh hai người rất nhanh chất đầy những mũi tên.
Quan sát được tên binh lính áp giải đi theo cuối cùng ngã xuống chết, tuy rằng bọn chúng là kẻ địch chứ không phải bạn, nhưng từ đáy lòng Tống Thanh Thư vẫn khó có thể ức chế bay lên tức giận, hắn vung mộc kiếm đánh bạt những mũi tên phóng ngược lại về phía đối phương, lập tức xung quanh vang lên tiếng đối phương kêu la thảm thiết khi trúng tên, không lâu lắm, một giọng nói quen thuộc vang lên.
-Đừng bắn… đừng bắn nữa, đó là Tống đại nhân….
Nhìn ra bóng người vội vàng chạy tới chính là Đa Long tổng quản, Tống Thanh Thư kinh ngạc dị thường:
-Đa tổng quản, ngươi tại sao lại ở chỗ này?
Đa Long cười hắc hắc nói:
-Hoàng thượng lão nhân gia ở đây, tại hạ không ở đây thì còn ở đâu nữa?
-Làm sao lại có khả năng này?
Phản ứng đầu tiên của Tống Thanh Thư là Đa Long đang nói đùa, phải biết Khang Hi cùng Hoằng Lịch chỉ là duy trì hòa khí vẻ bề ngoài, ai cũng ngấm ngầm đều muốn đẩy đối phương vào chỗ chết, Khang Hi đâu có điên khùng chạy tới đại bản doanh của Hoằng Lịch?
-Tống đại nhân, nhanh theo tại hạ đi bái kiến hoàng thượng, ngài rất nhớ đến Tống đại nhân lắm đấy.
Đa Long ra hiệu mời.
-Còn Bảo thân vương Hoằng Lịch?
Tống Thanh Thư thấy có gì không đúng, thậm chí hắn suy đoán Đa Long trong miệng nói hoàng thượng, nhưng thật sự là dựa vào mưu kế của Hoằng Lịch, lẽ nào hắn đều bị Hoằng Lịch lôi kéo.
-Bảo thân vương Hoằng Lịch nhiễm bệnh hiểm nghèo, mới mấy ngày trước đây đã từ trần.
Đa Long giọng nói nhẹ nhàng, thế nhưng khó nén trong lòng nụ cười khoái trá, trong ánh mắt lộ ra vẻ khó hiểu.
-Hoằng Lịch chết rồi?
Tống Thanh Thư đương nhiên không tin câu chuyện Hoằng Lịch bị nhiễm bệnh mà chết, liên kết lại với với tình hình Khang Hi lại trùng hợp xuất hiện ở trong Thịnh Kinh thành, hắn liền cảm thấy tay chân lạnh lẽo.
Khi đi tới đại sảnh Bảo thân vương phủ, nhìn thấy bóng người quen thuộc, ảo tưởng cuối cùng của Tống Thanh Thư mới phá diệt.
-Tống ái khanh… hành trình đến Thần Long Đảo chắc vất vả gian nan lắm.., đây có phải là Tô giáo chủ tân giáo chủ Thần Long Đảo phải không?
Khang Hi vẻ mặt tươi cười nhìn bên dưới hai người.
- Tô Thuyên tham kiến hoàng thượng.
Tô Thuyên cũng thấy không hiểu ra sao, tại sao Khang Hi lại xuất hiện ở trong vương phủ của Hoằng Lịch.
-Bẩm hoàng thượng, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì vậy?
Tống Thanh Thư không nhịn được nữa trong lòng nghi vấn, mở miệng hỏi.
-Tống ái khanh, nhanh chúc mừng trẫm đi, trẫm rốt cục bây giờ đã triệt để nắm giữ toàn bộ Đại Thanh Quốc, ha ha ha ha.….
Khang Hi tuy rằng thường ngày thâm ý cực sâu, nhưng bây giờ vẫn khó nén sự đắc ý, bắt đầu cười lớn.
Thấy Tống Thanh Thư trầm mặc không nói, Khang Hi cười nói:
-Ngươi hiện ở trong lòng chắc là rất nghi hoặc, có muốn hỏi gì thì cứ hỏi đi.
-Bảo thân vương Hoằng Lịch thật sự chết rồi?
Tống Thanh Thư hỏi ra vấn đề mấu chốt nhất.
Khang Hi khóe môi lạnh lùng:
-Đương nhiên là chết rồi.
-Bẩm ….Bảo thân vương chết như thế nào vậy?
Tống Thanh Thư hỏi tới.
-Đây là chuyện ngươi không nên hỏi...
Khang Hi ý tứ sâu xa nhìn hắn,
-Ngươi thật sự muốn nghe sao?
-Kính xin hoàng thượng công khai…
Tống Thanh Thư nhắm mắt nói.
Khang Hi trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng mặt giãn ra cười
-Cũng được, Tống ái khanh cũng không phải là người ngoài. Huống chi trẫm hoàn thành được tâm kế mà không có người chia sẻ, tựa như thành công mà không ai biết đến thì trong lòng cũng khó chịu..
Đa Long đột nhiên cả người run lên, vội vã quỳ xuống nói:
-Vi Thần xin được cáo lui trước….
Thấy Khang Hi phất tay, hắn vội vã lùi ra, thuận tiện còn đóng cửa phòng lại.
Tô Thuyên trong lòng cả kinh, nghĩ thầm trong chuyện này e rằng liên lụy đến một âm mưu động trời, Đa Long thân là tổng quản Đại Nội Thị Vệ cũng không dám ở lại nghe, nếu mình tiếp tục lưu lại nơi này thì chẳng khác gì dẫn hỏa lên người.
Tống Thanh Thư thấy Tô Thuyên lo lắng, dùng truyền âm nhập mật bảo nàng cứ ở lại tại chỗ này, Tô Thuyên tuy rằng không rõ lắm, nhưng vẫn thuận theo lời hắn, chỉ là trên mặt đầy mặt nghi hoặc nhìn hắn.
Sở dĩ Tống Thanh Thư ngăn cản Tô Thuyên rời khỏi, bởi vì Tống Thanh Thư nhớ đến vừa rồi nghênh tiếp mình mà là một trận mưa tên chết người, nếu như những cung thủ đều là thuộc hạ của Khang Hi, mà lại không nhận ra hắn thì cũng rất là kỳ quái, chỉ đến khi hắn phản kích thì Đa Long liền chạy ra, chuyện này làm sao trùng hợp quá vậy?. Bây giờ Khang Hi đã thu thập Hoằng Lịch, triệt để nắm giữ đại quyền Mãn Thanh, tình cảnh của hắn cũng dễ dàng suy đoán ra kết cuộc.