CHƯƠNG 281: HIỀN TẾ TƯƠNG LAI.
-Sau này tỷ tỷ không muốn gọi là Hồng phu nhân.
Tô Thuyên mím môi nói.
Tống Thanh Thư đột nhiên tỉnh ngộ lại, cười ha ha nói:
-Là tiểu đệ sai rồi, sau này sẽ gọi là Tô tỷ tỷ nhé?
-Có ai làm đệ đệ mà giống như ngươi vậy?
Tô Thuyên liếc mắt nhìn Tống Thanh Thư với bàn tay đang tiếp tục mân mê cái mông tròn của mình, thân thể nàng hơi chênh chếch chếch lên dường như để cho bàn tay hắn được thuận tiện, đôi lông mi khẽ chớp,
-Tỷ tỷ vẫn bị ngươi luôn bắt nạt, nên giờ không dám làm tỷ tỷ của ngươi đâu …
-Vậy đệ cũng không gọi là Hồng phu nhân, vả lại bây giờ tỷ tỷ cũng đã lên làm giáo chủ rồi, từ nay đệ sẽ gọi là phu nhân cho phù hợp với hoàn cảnh vậy?
Tống Thanh Thư áp sát thân mình tới, nhìn trước mắt thùy tai nhỏ nhắn của nàng, nhẹ nhàng liếm quanh.
-Muốn gọi sao thì tùy ngươi…..,
Tô Thuyên cả người run lên, nhẹ nhàng đẩy tay hắn ra xa một chút khi cảm thấy đầu ngón tay của hắn đã lần mò đến ngay giữa ngã ba cái âm hộ huyền ảo của mình,
-Hay là ngươi nói về phương pháp trước đi.
Nhắc đến chính sự, Tống Thanh Thư lập tức trở nên nghiêm túc, trầm giọng nói:
-Bây giờ bố phòng của Thần Long giáo đã không còn bí mật nữa, bị đại quân của Hoằng Lịch thâm nhập nội địa, hơn nữa bên trong giáo vừa trãi qua đại loạn, lòng người bàng hoàng chưa kịp trấn tỉnh, lúc này chúng ta cùng với đại quân Hoằng Lịch đối kháng trực diện, chắc chắn sẽ bị thất bại là điều không thể nghi ngờ.
-Vậy phải làm thế nào đây?
Những vấn đề này Tô Thuyên cũng đã nghĩ đến, trên mặt hiện lên sầu lo.
Tống Thanh Thư cười nhạt:
-Hoằng Lịch vì muốn cho Thần Long Đảo nội loạn, nên đưa ra điều kiện giao phu nhân ra thì sẽ lui binh, bây giờ bọn họ đại quân áp sát mục đích đã gần đạt được, cái điều kiện này trái lại trở thành dư thừa.
-Ý của ngươi là sẽ đem tỷ tỷ giao ra sao?
Tô Thuyên ai oán,
-Cũng được…chỉ cần một câu nói của ngươi, tỷ tỷ sẽ đem chức vụ giáo chủ Thần Long giáo truyền lại cho Phương Di, sau đó tự mình đến Thịnh Kinh thành gặp Hoằng Lịch thỉnh tội. Chỉ là không biết Hoằng Lịch có thể giữ lời hứa hẹn rút quân hay không, nghe nói Bảo thân vương này cũng vô cùng hoang dâʍ nữ sắc, ta có mấy phần sắc đẹp, uốn mình lấy lòng nuông chiều hắn ta, làm như vậy thì có thể để cho lão sắc quỷ buông tha cho Thần Long Đảo.
Một câu lời còn chưa nói hết, nước mắt đã lã chã muốn rơi.
Tuy rằng biết rõ biểu hiện của nàng chỉ là giả vờ, nhưng dáng dấp điềm đạm đáng yêu vẫn làm cho trong lòng Tống Thanh Thư thương yêu không dứt, đành cười khổ nói:
-Tỷ tỷ biết đệ không phải là ý như vậy mà…
Vậy mà nghe được hắn nói như vậy, Tô Thuyên đột nhiên trở nên càng thương tâm, những giọt nước mắt không ngừng được trào ra lăn xuống ở trên gương mặt.
-Tỷ tỷ tại sao lại khóc?
Tống Thanh Thư vội vã muốn giúp lau nước mắt.
Tô Thuyên nhân dịp né người sang một bên, tách rời bàn tay của Tống Thanh Thư ra, gượng cười nói:
-Tỷ tỷ đương nhiên biết ngươi sẽ không làm như vậy, thật ra là vừa rồi tỷ tỷ chỉ làm bộ nước mắt thương tâm để cho ngươi nổi lên ý muốn bảo hộ ta. Nào ngờ khi nghĩ đến lúc thật vất vả mới chọn lựa được một nam tử để dựa vào, vạn nhất ngươi có dự định âm mưu như vậy thật, ta chẳng phải là nhờ vả không đúng người? Càng nghĩ càng thấy đau lòng, nên nước mắt tự nhiên rơi xuống…
Tống Thanh Thư không biết rõ nàng đây là chân tình biểu lộ hay là một loại mị thuật thuộc đẳng cấp cao, nhưng hắn tin tưởng đối phương, dù sao cũng không thể lúc nào cũng mang một tấm mặt nạ phủ ở bên ngoài.
Nhẹ nhàng ôm bờ vai Tô Thuyên, Tống Thanh Thư nói:
-Yên tâm, tiều đệ nhất định sẽ bảo vệ tốt cho tỷ tỷ.
Tiếp theo hắn đem kế hoạch trao đổi chi tiết cùng với Tô Thuyên.
Nếu như không có đồng hành cùng Tống Thanh Thư, Tô Thuyên lúc này lựa chọn phương pháp hi sinh chính mình, đó là cách làm ngu xuẩn nhất, dù sao mục đích đối phương làm cho Thần Long giáo lâm vào nội chiến đã đạt thành, nếu bây giờ giao ra Tô Thuyên, Thần Long giáo sẽ như rắn không đầu, chỉ cần một đội quân yểm trợ, thì có thể đem Thần Long giáo triệt để san bằng.
Nhưng có Tống Thanh Thư làm người trung gian đảm bảo tình huống thì tình huống sẽ khác, dù sao điều kiện của Hoằng Lịch là giao ra Tô Thuyên, thì sẽ cho lui binh. Tống Thanh Thư thân là đặc sứ triều đình, chỉ cần xoáy vào điểm này, đại quân đang bao vây đảo ở ngoài sẽ rơi vào tình thế tiến thối lưỡng nan.
Thịnh Kinh thành cùng triều đình dù có quan hệ căng thẳng, nhưng dù sao hiện nay cũng không có chính thức cắt đứt, lần xuất chinh này các tướng lĩnh cũng sẽ không dám đắc tội với khâm sai đại thần Tống Thanh Thư. Hoằng Lịch cùng Khang Hi lúc này đều căng thẳng tính toán với nhau, chỉ cần có sai sót một cái, thì khiến cho song phương sớm khai chiến, trách nhiệm này không người nào dám gánh chịu.
-Vậy ngươi đi cùng với tỷ tỷ đến Thịnh Kinh thành gặp Hoằng Lịch sao?
Nghe kế hoạch của Tống Thanh Thư, Tô Thuyên liền lắc đầu,
-Ngươi có tâm ý này, tỷ tỷ rất cảm kích, những tướng lãnh của Thịnh kinh ở ngoài đảo kia có thể không dám bắt giữ ngươi, nhưng lần trước ngươi đã đắc tội với Hoằng Lịch rồi, một khi hắn gặp lại được ngươi, nói không chắc sẽ gϊếŧ ngươi để tế cờ, không được…ngươi đi theo tỷ tỷ thì quá nguy hiểm.
-Nếu tiểu đệ không đi, đến thời điểm đó ai sẽ bảo vệ an nguy của tỷ tỷ?
Tống Thanh Thư nói một câu làm cho Tô Thuyên ngưng nghẹn.
-Bởi vì thế tử Phúc Khang An bị gϊếŧ, Hoằng Lịch sẽ không bỏ qua cho phu nhân,
Tống Thanh Thư tiếp tục giải thích,
-Có điều dù sao thì Phúc Khang An cũng không phải là do tỷ tỷ trực tiếp gϊếŧ chết, có tiểu đệ đi theo vào Thịnh Kinh thành , bảo vệ cho tỷ tỷ chu toàn cũng không phải là không thể. . .
Tống Thanh Thư nói xong thì cúi người trên trán Tô Thuyên nhẹ nhàng hôn lên, hai tay vuốt ve cạnh ngoài thân thể nàng giống như là muốn xuyên thấu qua những đường cong để thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ, Tô Thuyên e thẹn phát ra "Ưm", từ trong tiềm thức phản ứng, thân thể yêu kiều cuộn mình, co chút quay ngược hướng vào trong, hai tay che lại trước đôi bầu vú no đủ, che lấy ánh mắt sắc lang của Tông Thanh Thư, cặp đùi ngọc mượt mà hơi cuộn lại làm cho cái mông đẫy đà rất tròn vểnh lên, hình thành một hình thể mỹ diệu động lòng người, biểu hiện sinh động tuyệt thế mỹ tư..
Tống Thanh Thư nhẹ nhàng hôn lên đôi môi nàng, một tay xoa lên đôi bắp đùi cuộn lại, Tô Thuyên cũng không kháng cự lúc hắn hôn lên trên miệng nhỏ của nàng, nàng hơi há miệng ra để mặc lưỡi hắn trêu đùa cái lưỡi thơm tho của mình, Tống Thanh Thư mừng rỡ trong lòng, lấy tay vuốt lên đến giữa hai chân nàng, Tô Thuyên toàn thân chấn động kẹp chặt cặp đùi lại không cho bàn tay hắn tiến sâu vào, bên trong hạ thể của nàng mơ hồ đã rỉ ướt một mảnh, một lúc qua đi, đôi môi hai người tách ra. trong đôi mắt Tô Thuyên bao hàm xuân thủy, ngẩng đầu nhìn Tống Thanh Thư, mím môi:
-Tỷ tỷ phát hiện ra mình có chút yêu ngươi….
-Chỉ là có một chút thôi sao?
Tống Thanh Thư sờ môi mình, vẫn còn lưu lại mùi hương của giai nhân.
Tô Thuyên mỉm cười duyên một cái xoay người, rất tự nhiên thoát khỏi hắn đang ôm ấp:
-Dù như thế nào đi nữa, nhân gia lâu nay cũng được xem là yêu nữ, nếu như dễ dàng như tiểu cô nương bị ngươi cướp đoạt phương tâm, thì không tránh khỏi quá mất mặt …
-Tiểu đệ đâu có muốn phương tâm của tỷ tỷ làm gì, tiểu đệ chỉ quan tâm đến thân thể của tỷ tỷ mà thôi..
Tống Thanh Thư cười trêu nói.
-Hứ…
Tô Thuyên thấy đôi gò má có nóng lên, nhìn Tống Thanh Thư bằng ánh mắt cực kỳ câu người,
-Vừa có thể được phương tâm, vừa có có thể được thân thể nhân gia, chẳng phải là càng tốt hơn?
Nhìn Tô Thuyên toả sáng thần thái, diễm quang bắn ra bốn phía, Tống Thanh Thư cảm thấy loại trò chơi này khá thú vị, hắn không nhịn được lại đưa tay trái ôm chặc lấy Tô Thuyên, nàng chần chờ một chút, vẫn chưa né tránh.
-Tống đại ca!
Lúc này ngoài cửa truyền đến giọng nói của Phương Di, hai người theo bản năng rất nhanh khôi phục lại bình thường, bộ dáng ngồi nghiêm chỉnh.
Phương Di vừa vào đại sảnh, nhìn thấy hai người ngồi chung ở trên bảo tọa điện Giáo Chủ, tuy rằng không đến gần, nhưng vẫn có thể nhận ra được giữa hai người ám muội, nhất là nhìn thấy Tô Thuyên đuôi lông mày đầy ý xuân, Phương Di cảm thấy trong lòng rất khó chịu.
-Bây giờ có Tống đại ca thì không còn nhận ra ta sao?
Tô Thuyên cười khanh khách nhìn Phương Di, trong đôi mắt lại có hàn khí.
-Thuộc hạ không dám, tham kiến Giáo Chủ!
Tô Thuyên tích uy đã lâu, Phương Di đương nhiên là vẫn còn sợ hãi nàng.
Tống Thanh Thư mở miệng hỏi:
-Phương Di, tìm đến ta có chuyện gì sao?
Tuy rằng đã cùng Tống Thanh Thư giao hoan, nhưng Phương Di nhận ra quan hệ của mình và Tống Thanh Thư cũng không mật thiết, trong lúc nhất thời có chút nản lòng thoái chí, ánh mắt hơi rủ xuống, không thấy rõ vẻ mặt:
-Đệ muội tìm kiếm chung quanh trên đảo không thấy tiểu quận chúa, hỏi dò bên dưới, mới biết nàng lâu nay đã được phái đi nơi khác chấp hành nhiệm vụ, bị một nhóm người bí ẩn cướp đi, đệ muội muốn đi tìm nàng.
-Mộc Kiếm Bình?
Nghĩ đến ngây thơ thuần khiết tiểu quận chúa, Tống Thanh Thư có chút thất thần, nhưng bây giờ tình hình Thần Long Đảo đang khẩn cấp phải tìm cách giải nguy, e rằng không để ý tới Mộc Kiếm Bình được,
-Nhóm người bí ẩn này nếu không phải là người của Mộc Vương Phủ, thì cũng là thuộc hạ của Ngô Tam Quế, cho dù bất kể là ai, tiểu quận chúa tạm thời sẽ không có nguy hiểm gì, đệ muội cứ dựa theo hai đầu mối này mà điều tra.
Thấy Tống Thanh Thư không có ý đi với mình, Phương Di thở dài, gật đầu:
-Được….
-Phương Di, ngươi lựa chọn mấy tên hảo thủ cùng đi với ngươi, trên đường có thể chiếu ứng lẫn nhau.
Lúc này Tô Thuyên mở miệng nói.
-Tạ giáo chủ…
Nhìn Phương Di lúc rời đi buồn bã ủ rũ, Tô Thuyên cau mày nhìn Tống Thanh Thư:
-Phương Di cũng đã từng là người của ngươi, nhưng nhìn lại có vẻ không thích nàng?
-Chuyện tình cảm, ai lại nói rõ ra….
Tống Thanh Thư áo não nói,
-Nói đến chuyện này đều là do tỷ tỷ, nếu tỷ tỷ không ép buộc nàng đến với tiểu đệ, thì sẽ không có chuyện khó xử như bây giờ.
-Ui…
Tô Thuyên cười khúc khích,
-Nếu ngươi thật sự không muốn, lấy võ công của ngươi, Phương Di còn có thể ép buộc được ngươi sao?
-Vì lẽ đó nam nhân thường thường sau khi bị kích động hay làm chuyện bậy bạ mà hối hận.
Tống Thanh Thư lúng túng nói.
Hồi tưởng lại lúc tửu điếm, lúc đứng ngoài cửa nghe trộm lúc Tống Thanh Thư giao hoan cùng Phương Di, ngay lập tức trên làn da tuyết trắng Tô Thuyên hiện lên màu đỏ ửng, nàng không khỏi oán thầm "Thôi đi, lúc đó ta xem ngươi rất là rất hưởng thụ, lần đầu tiên mới gặp Phương Di thân thể tươi mới, mà đã dùng hết sức để tàn phá mạnh mẽ như vậy..”
………………………………………………………………………………………
Trên một hòn đảo nhỏ bên ngoài Thần Long Đảo, bên trong soái trướng của đạo quân Thịnh Kinh.
Lý Thị Nghiêu đột nhiên thấy xuất hiện trước mắt mình một nam nhân trẻ tuổi, trong lòng giật mình, nhưng cũng không có hoang gọi to báo động thị vệ, bình tỉnh hỏi:
-Các hạ là người phương nào?
Tống Thanh Thư trong lòng khâm phục lão công phu trấn định, đáp:
-Vãn bối là Tống Thanh Thư, muốn được gặp Lý đại nhân.
Lý Thị Nghiêu đã nghe danh tiếng của Tống Thanh Thư, nhưng cũng không ngờ hắn có bản lĩnh có qua mặt được thiên quân vạn mã, âm thầm lẻn soái trướng của mình,
-Không dám không dám, Tống đại nhân rất được hoàng thượng sủng ái, Lý mỗ làm sao dám nhận được đại lễ này.
Đã được Ngọc Chân Tử mang về tin tức, trong lòng Lý Thị Nghiêu kinh nghi bất định, Tống Thanh Thư lần này đến chắc có ý đồ không tốt..
.
-Lý đại nhân đừng khách sáo, vãn bối cùng Lý Nguyên Chỉ là bằng hữu, Lý đại nhân lại là Đường Thúc của nàng, nên lúc vãn bối gặp phải dùng chi lễ để giao tiếp.
Tống Thanh Thư cười nói.
Nhớ đến tiểu nha đầu nhí nhảnh Lý Nguyên Chỉ, trên mặt Lý Thị Nghiêu hiện lên nụ cười, vội vã mời Tống Thanh Thư vào chỗ ngồi, sự lo lắng vừa rồi rất nhanh tan thành mây khói.
-Không nghĩ tới Lý Khả Tú lại âm thầm đã đeo bám vào hắn.
Lý Thị Nghiêu trong lòng cảm thán.
Lý Thị Nghiêu cùng Lý Khả Tú là đường huynh đệ, vốn cùng là danh tướng trấn biên cương, do Bảo thân vương Hoằng Lịch chỉ huy.
Lý gia rất sớm ý thức được Hoằng Lịch cùng Khang Hi sau này sớm muộn gì cũng sẽ có một trận quyết chiến, do đó đã tính toán sắp xếp, tạo ra lý do để cho Lý Khả Tú đắc tội với Hoằng Lịch, nên bị điều đến quan nội, nương nhờ vào Khang Hi, còn Lý Thị Nghiêu thì ở lại quan ngoại, trở thành tâm phúc còn lại của Hoằng Lịch.
Cứ như vậy, tương lai sau này mặc kệ ai lấy được thiên hạ, Lý gia đều đứng ở thế bất bại.
Nghe Tống Thanh Thư giới thiệu như vậy, nên Lý Thị Nghiêu cho là hắn sắp trở thành hiền tế của Lý Khả Tú, do đó liền xem Tống Thanh Thư là người của phe mình.
Hai người hàn huyên một lúc, rồi tiến vào đề tài chính, nghe xong Tống Thanh Thư trao đổi công việc, Lý Thị Nghiêu thấy quái lạ:
-Tống hiền chất a, ngươi nên rõ ràng chuyện nắm giữ Tô Thuyên chỉ là một cái cớ, bây giờ tình hình Thần Long Đảo không thể cứu vãn, ta đang chờ ngày mai hừng đông, tam lộ đại quân sẽ phát lệnh tổng tiến công, Thần Long giáo sắp bị tiêu diệt tới nơi rồi, vào lúc này ngươi lại bảo ta án binh bất động, chuyện này khó a.
-Thần Long giáo thì không quan trọng gì đâu, không đề cập tới cũng được. Lý đại nhân nói vậy, thế thì Bảo thân vương sau khi chiếm được Thần Long giáo, tiếp theo sau sẽ làm cái gì đi?
Tống Thanh Thư không quan tâm đến, hỏi ngược lại.
Lý Thị Nghiêu trầm mặc không nói gì….