CHƯƠNG 260: TÍNH KẾ PHẢN LẠI..
-Um…chúng ta đang làm chuyện này, mà cứ bàn về Song Nhi tựa hồ không hay lắm …
Tống Thanh Thư thì cũng sợ mình trong lúc kɦoáı ƈảʍ, không cẩn thận đem chuyện quan hệ cùng Song Nhi bạo lộ ra cho Phương Di biết..
-Ừ ..đại bá tiếp tục làm đi…đừng đề cập tới thiếu phu nhân Song Nhi.
Phương Di đỏ mặt, bây giờ du͙ƈ vọиɠ trong thân thể nàng đang phản ứng bốc cháy mạnh mẽ, xác thực không còn tâm tư suy nghĩ nữa mà chỉ muốn cây thịt to lớn của hắn đẩy vào trong u cốc của mình.
Tống Thanh Thư liền đem đôi chân thon dài của Phương Di gác tại trên hai bả vai mình, đưa qui đầu côn ŧɦịŧ đến dòng suối nhỏ chảy dài của u cốc chậm rãi đâm vào, côn ŧɦịŧ thẳng tắp một đường đắm chìm vào trong bí động nham thạch đang nóng chảy quá quan trảm tướng, công kích trực tiếp đến chỗ sâu nhất chạm đến hoa tâm!
-A…..
Hắn không một chút do dự, lập tức bắt đầu luân phiên chinh chiến, côn ŧɦịŧ theo chuyển động của hắn không ngừng vận động trong u cốc nàng!
Phương Di thân thể cũng tham luyến hoan ái triền miên, đôi mắt dễ thương của nàng xấu hổ đóng chặt thẹn thùng, không biết là thống khổ hay là quá suиɠ sướиɠ mà nước mắt trào ra chảy xuống.
Theo động tác của Tống Thanh Thư, Phương Di thở gấp rêи ɾỉ liên tục, sâu trong u cốc của nàng dường như có một vòng xoáy, đang không ngừng hấp mút đè nặng lên qui đầu côn ŧɦịŧ Tống Thanh Thư, để cho hắn càng thêm dùng sức co rúm đụng chạm lấy, đâm chọc côn ŧɦịŧ vào!
Phương Di khuất phục thở gấp làm Tống Thanh Thư càng thêm hưng phấn, hắn ôm chặt lấy thân thể thành thục tràn đầy hấp dẫn của nàng, tiếng va đập hai thân thể không ngừng vang lên bên tai, giống như là khúc tiên nhạc nhân gian!
…………………………………………………………………………………………..
-Ui…ui….đệ muội... không được...a…
Thân thể Phương Di đột nhiên giật mình, toàn thân căng cứng đỉnh lên, gương mặt ửng hồng hướng về sau ngưỡng, đôi bầu vú dính đầy mồ hôi không ngừng lay động, Tống Thanh Thư biết rõ nàng lại sắp đến cao triều, vì vậy dùng sứchẩy lấy côn ŧɦịŧ thêm nhanh vào, lập tức Phương Di
-Á….
Nàng kêu to một tiếng, thân thể yêu kiều run lên, âm tinh như nước lũ rót từ cổ đáy huyệŧ trào xuống, từng làn thuần âm chi khí lại chuyển dời đến trong cơ thể Tống Thanh Thư, rất nhanh thân thể của nàng có chút hư thoát tựa đầu ở trên ngực hắn…
Cuối cùng đôi lông mày Phương Di nhíu chặt lại, thân thể mềm mại kịch liệt run rẩy, Tống Thanh Thư cũng trong lúc này tϊиɦ ɖϊƈh͙ cũng kịch liệt phun bắn vào trong cơ thể nàng, Phương Di đè ép mạnh u cốc mình xuống, lại để cho cây côn ŧɦịŧ càng thêm thư sướng phún thêm ra. …
…………………………………………………………………………………….
Một trận rêи ɾỉ phát ra từ linh hồn run rẩy qua đi, Phương Di cuộn mình nằm trong lòng của Tống Thanh Thư, hắn đưa tay ra cùng nàng ôm chặt.
-Phương cô nương, đã chuẩn bị làm sao mà bẩm báo lại cho Hồng phu nhân đây?
Tống Thanh Thư ngón tay lướt qua da thịt trên cánh tay nàng, hỏi.
-Tống đại ca bây giờ mà còn gọi đệ muội là Phương cô nương sao?
Phương Di giận dỗi đẩy hắn một cái.
-Vậy hay là ta cứ gọi là đệ muội ( em dâu )?
Tống Thanh Thư dò hỏi.
Phương Di cả người rùng mình một cái, lắc đầu nói:
-Vừa rồi thì thấy hứng thú, bây giờ xong rồi, nghe qua cảm giác thấy vô liêm sĩ lắm..
-Nữ nhân cũng có hứng thú khi giao hoan sao mà nghe gọi thế sao?
Tống Thanh Thư sờ sờ mũi, thấy Phương Di lườm mình, liền vội vàng nói,
-Sau này khi ở trước mặt mọi người, ta sẽ gọi là Phương muội được chưa?
Phương Di trong lòng vui sướng, đã thấy mối quan hệ cùng hắn đã kéo gần lại, còn chưa kịp nói gì, thì Tống Thanh Thư lại nói tiếp theo làm cho thân thể nàng lập tức lại nhột nhạt lên:
-Nếu như ở trên giường... ta sẽ tiếp tục là đại bá gọi là đệ muội, có được không?
Tuy rằng bên trong lý trí cảm thấy xưng hô như vậy rất là vô liêm sỉ, nhưng Phương Di vẫn như cũ, nghe thấy trong lòng mình rung động, nên gật gù:
-Đại bá muốn…thì đệ muội theo…
-Phương muội, lát nữa muội cứ đem tấm giấy mượn nợ này đem về cho Hồng phu nhân, để báo lấy kết quả.
Tống Thanh Thư từ dưới gối lấy ra tấm giấy mượn nợ một vạn lạng ngân phiếu, nhét vào trong tay Phương Di.
Nhưng Phương Di không có ý nhận lấy, cắn môi nói :
-Ta không muốn…
-Tại sao?
Tống Thanh Thư thấy kỳ quái nên hỏi.
-Nều cầm lấy thì ta có cảm giác như là mình vừa bán thân lấy ngân phiếu, ta không thích.
Phương Di cúi đầu, lông mi run rẩy.
-Phương muội nghĩ gì vậy, nếu là một đêm bán thân được một vạn lượng ngân phiếu, thì ta có thể đến Tần Hoài mua một đêm với đại mỹ nhân đứng đầu ở nơi đo đó cũng chưa hết một vạn lượng a...
Nói xong Tống Thanh Thư lại nhớ đến tại Lệ Xuân viện ở Dương Châu, cảnh tượng mình cùng với Viên phu nhân mập mờ, không khỏi bần thần..
-Tabiết ở trong mắt Tống đại ca , thì ta cùng với những nữ nhân thanh lâu kia cũng không có khác nhau.
Phương Di thở dài, từ trên giường ngồi dậy đến bắt đầu mặc lại y phục.
-Ai… thứ lỗi cho ta, bình thường ta hay đùa giỡn nói hươu nói vượn, Phương muội đừng để trong lòng, nếu trong lòng ta có ý nghĩ như vậy, thì thiên lôi giáng xuống...
Tống Thanh Thư rất ít thề thốt, lần này hắn thật sự cảm thấy mình có chút oan uổng, có điều lời còn chưa nói hết, ngón tay của Phương Di đã đè lại trên miệng của hắn.
-Tống đại ca, đại ca xin lỗi ta sao?
-Đúng đấy…
Tống Thanh Thư nắm lấy tay nàng,
-Đừng có giận ta được không?
-Từ nhỏ đến lớn, chưa từng có ai mà thành tâm xin lỗi ta như Tống đại ca..
Phương Di trở nên thất thần, nàng từ nhỏ sinh trưởng ở trong Mộc Vương Phủ, đến khi biết suy nghĩ thì biết mình chỉ là nha hoàn của Mộc gia.
Trong vương phủ nếu không chủ tử thì sư phụ đều là trưởng bối, do đó Phương Di đều thụ sủng nhược kinh với tất cả mọi người, chỉ có Tiểu quận chúa Mộc Kiếm Bình từ nhỏ đã đối xử nàng như là tỷ tỷ, do đó trong lòng Phương Di tuy rằng bởi vì thân thế ti tiện mà nảy sinh oán hận, nhưng đối với Mộc Kiếm Bình đúng là chân tâm thực lòng, ngoại trừ Mộc Kiếm Bình ra, còn đối với bất cứ ai thì Phương Di trong lòng đều tồn tại phòng bị cùng tính kế.
Đêm nay tại đây, Phương Di vẫn lo lắng Tống Thanh Thư chỉ trêu đùa hí lộng với mình, nàng đã tính toán rất nhiều phương pháp thủ đoạn, chuẩn bị mai sau từ từ giữ lấy trái tim của hắn.
Nhưng cho tới bây giờ, Tống Thanh Thư đối với nàng lại hết sức thành khẩn thương tiếc, ngoại trừ lúc làm cái chuyện kia thì hung mãnh dị thường... khiến cho Phương Di luôn luôn khuyết thiếu sự quan tâm đồng cảm, trong nội tâm đóng chặt từ lâu đã dần hé mở vài tia sáng của ánh mặt trời.
-Phương muội… không chịu tha thứ ta sao?"
Tống Thanh Thư tuy rằng không yêu Phương Di, nhưng hắn không chịu nổi khi thấy nữ nhân phiền muộn, với lại nguyên nhân xuất phát từ chính mình.
-Người nên thỉnh cầu tha thứ chính là ta mới đúng.
Phương Di lập tức lại quỳ gối trước mặt Tống Thanh Thư.
Tống Thanh Thư sững sờ, rồi nhớ lại việc Phương Di trước kia hạ độc hắn, nên nói:
-Ta đã nói trước giờ đều không trách Phương muội, có phải là muội muốn ta cũng đồng dạng phát lời thề độc ..
-Không … muội chỉ muốn nghe Tống đại ca chính miệng nói ra câu đã tha chứ cho ta mà thôi..
-Được rồi…được rồi ta đã tha thứ cho muội rồi.
Tống Thanh Thư đành dựa theo ý của nàng mà nói, Phương DI thở phào nhẹ nhõm, hắn vội vã đưa tay nâng nàng đứng dậy,
-Sau này có nói gì thì nói, hà tất động một chút là quỳ không tốt đâu..
Phương Di một tảng đá lớn trong lòng đã rơi xuống đất, nàng vui vui mừng nói:
-Tống đại ca là nam nhân của ta, nên ta quỳ xuống thì là chuyện bình thường chứ cũng đâu có gì kinh thiên động địa, không có quan hệ gì đâu..
Tâm trí Phương Di đã dao động, vốn là nàng tính kế mà đến gặp hắn, nhưng bây giờ đột nhiên lại cảm thấy mình tựa như không còn muốn đến quyền thế địa vị gì cả, chỉ đơn giản thanh thản ổn định làm nữ nhân của hắn là được rồi.
Tống Thanh Thư nghe Phương Di nói như vậy, nội tâm lập tức thoải mái bắt đầu bành trướng, cũng không cưỡng cầu nàng nữa,
-Nếu như Phương muội đã tin tưởng ta không có ý khác, vậy thì muội hãy cầm lấy tấm giấy mượn nợ này đi.
Tống Thanh Thư nắm lên cánh tay nhỏ nàng, nhét vào trong tay nàng.
-Chỉ đơn giản như thế thì Tống đại ca mất hết một vạn lượng sao?
Phương Di không cam lòng, nàng nghĩ thầm chính mình hi sinh lấy thân thể, tuy rằng bây giờ chính bản thân là cam tâm tình nguyện, còn Tô Thuyên không động đến cọng lông chân mảy may, Phương Di cảm thấy quá bất công…
-Cái gì lại nhanh như vậy, thay ta đau lòng vì bị mất tiền? Nếu như không lấy tấm giấy nợ này thì khi quay trở lại thì làm sao nói với Hồng phu nhân?
-Ta sẽ nói Tống đại ca là chính nhân quân tử, như là Liễu Hạ Huệ tái thế... do đó dù đã dùng mọi cách câu dẫn đại ca nhưng vẫn không thành công.
Phương Di đã nghĩ thông suốt, Tô Thuyên uy hϊếp nàng là nếu không hoàn thành nhiệm vụ thì ngày sau sẽ dùng Mộc Kiếm Bình để hoàn thành kế hoạch dẫn dụ này, nhưng Phương Di vừa rồi đã thành nữ nhân của Tống Thanh Thư, thì nàng mong muốn Mộc Kiếm Bình cũng được hắn hoan ái như vậy, dù sao Phương Di trên danh nghĩa vẫn là nha hoàn của Mộc Kiếm Bình, đến lúc Mộc Kiếm Bình gả cho người nào, thì nàng cũng phải đi theo Mộc Kiếm Bình, lễ giáo thế tục không phải dễ dàng thay đổi được.
Tô Thuyên nếu thấy nàng không thành công, rất có thể sẽ dùng các loại thủ đoạn để Mộc Kiếm Bình đến câu dẫn Tống Thanh Thư...
Nghĩ đến đây, Phương Di sáng mắt lên, trong lòng đã có chủ ý:
-Tống đại ca, phải đáp ứng ta, sau này ở trước mặt giáo chủ phu nhân nhất định phải giả vờ xem như là đêm nay chuyện gì cũng không có phát sinh.
Nói xong nàng trả lại tấm giấy nợ ngân phiếu của Hồng phu nhân cho hắn.
-Tại sao?
Chú ý thấy Phương Di vẻ mặt đột nhiên hưng phấn, Tống Thanh Thư đầu óc mơ hồ.
-Ai nha…Tống đại ca đừng hỏi, nói chung ta sẽ không hại đại ca là được.
Phương Di trong lòng thầm nghĩ, xin lỗi Tiểu quận chúa Mộc Kiếm Bình, vì ngày sau, ta đành phải lợi dụng ngươi, có điều Tống đại ca là một nam nhân tốt, so với Vi Tiểu Bảo trước đây quả thật là hơn rất nhiều, tương lai Mộc Kiếm Bình chắc chắn sẽ không oán ta.
-Nhưng muội ở trong phòng của ta lâu như vậy, Hồng phu nhân sẽ không ngốc như vậy mà tin chúng ta không có làm chuyện gì..
Tống Thanh Thư bất đắc dĩ nói.
-Nếu giáo chủ phu nhân có hoài nghi, nhưng không có chứng cứ, chỉ cần chúng ta đồng nhất, cho dù giáo chủ phu nhân không tin cũng không có cách nào khác.
Nếu có cơ hội trêu đùa chơi khăm Tô Thuyên, Phương Di đương nhiên sẽ không buông tha cơ hội.
-À… Tống đại ca, đại ca có nghĩ đến làm sao giải được độc dược của Báo Thai Dịch Cân Hoàn chưa vậy?
Phương Di đột nhiên nhớ tới hai người thân đang trúng kịch độc, liền lập tức ảm đạm ủ đột.
-Không phải là còn một năm nữa mới phát tác sao? Với lại chúng ta sắp đến Thần Long đảo, cơ hội tìm thuốc giải cũng có vậy..
Tống Thanh Thư không nói đến việc đang nhờ Độc Thủ Dược Vương, hắn nghĩ tới nếu nhỡ Độc Thủ Dược Vương bị thất bại trong việc tìm kiếm giải dược, chẳng phải là làm cho Phương Di càng thêm lo lắng, để đến khi nếu chuyện thành công thì sẽ nói sau.
-Tống đại ca phần cảnh giới coi sinh tử xem như không này, muội thật sự là cho dù vạn lần cũng không đạt tới được.
Phương Di kính nể nhìn Tống Thanh Thư.
-Phương muội yên tâm được rồi, ta nhất định sẽ tìm ra giải dược trước khị độc phát ở trên người của muội.
-Tống đại ca, trước đây ta nhìn thấy hình dạng của Bàn Đầu Đà và Sấu Đầu Đà bị biến dạng, trong lòng đối với Báo Thai Dịch Cân Hoàn hoảng sợ muốn chết. Cũng không biết tại sao, bây giờ ta lại không có chút nào sợ hãi. Bởi vì ta biết mặc kệ cho dù thế nào, đại ca cũng sẽ đồng hành cùng với tai.
Phương Di ngượng ngùng nói rằng.
-Phương muội nói đúng lắm, cùng lắm chúng ta làm đôi uyên ương đồng mệnh đi.
Tống Thanh cười to…
-Có thể cùng Tống đại ca đồng sinh cộng tử, Phương Di đời này cũng không nuối tiếc.
Vào lúc này Phương Di nói như vậy cũng không biết là nàng đang diễn trò hay là thật tình biểu lộ...
………………………………………………………………………………………….
-Cái gì? Tống Thanh Thư không hề bị lay động?
Nhìn y phục Phương Di chỉnh tề địa đi vào, Tô Thuyên liền cảm thấy có chút không ổn, nghe nàng hồi bẩm quả nhiên không ngoài dự đoán.
-Hắn nói '’ Thê tử của huynh đệ, không thể chạm vào được..”, hắn đúng là quân tử khi mỹ nhân ngồi trong lòng mà vẫn không loạn.
Phương Di nói nhưng trong lòng lại xấu hổ, nam nhân kia không phải là cái gì quân tử, mỹ nhân ngồi trong lòng thì làm loạn không kể xiết..
-Đúng là như vậy phải không?
Tô Thuyên trong mắt loé ra ngờ vực.
-Giáo chủ phu nhân nếu không tin, thì thuộc hạ có thể cởi y phục ra để phu nhân kiểm chứng một phen.
Phương Di đưa tay giơ lên như là muốn cỡi ra.
-Quên đi….
Tô Thuyên bực bội vung tay, nhíu mày,
-Tống Thanh Thư đến tột cùng có phải là nam nhân hay không, khuya khoắt như vậy một nữ nhân kiều diễm như vậy đưa tới cửa cũng không muốn?
Phương Di tâm trí căng thẳng rốt cục thanh tĩnh lại, trên người nàng lưu lại không ít dấu vết của cuộc giao hoan, bên dưới hạ thể, hai mép nhỏ âm hộ vẫn còn đang bị sung phồng vì sức mạnh của hắn khi va chạm côn ŧɦịŧ vào bộ phận sinh dục của mình, nếu như Tô Thuyên thật sự kiểm tra thì chắc chắn không gạt được, nghe được Tô Thuyen nói, đôi con ngươi Phương Di xoay tròn, nói:
-Đúng ra thì thuộc hạ có thể cảm nhận được bên dưới hạ thể của hắn đã sản sinh phản ứng dựng đứng lên rất là to lớn khác thường, nhưng chẳng qua là bị vướng bởi thân phận của thuộc hạ, nên hắn phải cố nén nhịn, còn giáo chủ phu nhân so với thuộc thì dung nhan xinh đẹp hơn nhiều lần, giáo chủ phu nhân cùng hắn lại không có quan hệ gì thân cận, nếu phu nhân chính mình ra tay, thì nhất định có thể nắm bắt hắn vào trong tay.