CHƯƠNG 250: CẮN HAY LÀ MÚT..
-Được rồi thiếu phu nhân, có chuyện thì cứ gọi chúng nô tỳ.
Đào Hồng nghi hoặc vì nàng cảm thấy có chỗ nào là lạ, có điều nếu thiếu phu nhân đã dặn dò, nàng cũng không tiện hỏi thêm cái gì.
Nhìn Đào Hồng bước đi, Song Nhi thở phào nhẹ nhõm, đỏ mặt đem gã nam nhân khốn khϊếp trong chăn lôi ra, nhìn vẻ mặt Tống Thanh Thư như vẫn còn mê say đưa đầu dưới hang của mình, vừa thẹn vừa giận:
-Tông đại ca chơi đùa đủ chưa?
-Đương nhiên là chưa đủ…
………………………………………………………………………………………
Trải qua không ngừng nỗ lực, Song Nhi bây giờ tóc mây tán loạn, hô hấp cũng biến thành phập phồng, Tống Thanh Thư thoả mãn nhìn chiến công trước mắt của mình.
-Đào Hồng, Lục Liễu các nàng còn ở bên ngoài a.
Song Nhi thầm than, một bên chống đối bàn tay của Tống Thanh Thư đang duỗi xuống âm hộ mình, một bên hạ thấp giọng cảnh cáo nói.
-Này có quan hệ gì,
Tống Thanh Thư lộ ra một tia nụ cười quỷ bí, đến gần ở lỗ tai Song Nhi thổi một tianhiệt khí,
-Hơn nữa như vậy càng thêm thích thú..
Không biết là lỗ tai mẫn cảm, hay là nghe hiểu được ý nghĩ của Tống Thanh Thư, Song Nhi chỉ cảm thấy bên dưới u cốc của mình run lên, cửa miệng u cốc như là nhíu lại dĩ nhiên dịch nhờn đã tiết ra bên ngoài, trong lòng có một luồng kíƈɦ ŧɦíƈɦ không tên. ..
-Không được, Tống đại ca…. hạ lưu.
Song Nhi hàm răng khẽ cắn, gắt một cái.
-Chuyện giao hoan của nam nữ, sao có thể nói là hạ lưu đây.
Tống Thanh Thư thấy nàng từ bỏ chống lại, làm gì mà không thừa thắng xông lên.
Song Nhi đầy mặt đỏ ửng, rất nhanh một đôi môi cực nóng dính vào làn da non mềm của nàng, thẳng xuống đến cái gò mu cao cao nổi lên, Tống Thanh Thư nhẹ nhàng hôn lên cái âm hộ, Song Nhi như bị thiểm lôi, run rẩy lấy nhô lên cái mông mình…
Tống Thanh Thư khẽ liếm lên trên lôиɠ ʍυ của nàng, rồi mới là âm hạch, tiếp theo tách ra hai mép trong âm hộ, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm liếm trở lại hạt âm hạch hồng nhuận nhô cao, khiến cho nàng toàn thân kịch liệt run rẩy.
Tống Thanh Thư dùng răng nhẹ nhay lấy âm hạch của nàng, đầu lưỡi tận tình nhúc nhích quấn lấy đầu âm hạch, tiếp theo Tống Thanh Thư lại dùng đầu lưỡi tại trong cái khe hở âm hộ qua lại cạo động, hai mép ngoài âm hộ, dọc theo thành trong khe hở âm hộ, âm hạch và miệng u cốc đều bị đầu lưỡi Tống Thanh Thư khiêu khích, thân thể yêu kiều không ngừng run run vặn vẹo, bộ ngực sữa kịch liệt phập phồng, mặt mũi tràn đầy tinh hồng, thở dốc không thôi.
Tống Thanh Thư hai tay tách ra hai mép trong âm hộ, đầu lưỡi đẩy đến cửa động khẩu đào nguyên nhỏ hẹp kia, đến bên trong u cốc mới duỗi lưỡi ra, lúc này Song Nhi lo âu nhìn qua bên ngoài, nàng bảo vệ một đạo phòng tuyến cuối cùng, thái độ kiên quyết nói khẽ:
-Chỉ có thể tiện nghi Tống đại ca đến mức như thế này thôi, lại... nếu..nếu đưa cái kia vào..thì Đào Hồng, Liễu Lục nhất định sẽ phát hiện.
Nhìn dáng dấp Song Nhi muốn cự lại còn nghênh e thẹn, Tống Thanh Thư cảm thấy cả người khô nóng đến lợi hại, đầu lưỡi Tống Thanh Thư khu tam giác âm hộ của nàng không ngừng đảo quanh, một lát sau, dịch nhờn trong u cốc Song Nhi dịch tiết ra càng nhiều, hai chân cũng không ngừng chuyển hướng, thân thể yêu kiều cũng kịch liệt vặn vẹo lên, Tống Thanh Thư biết rõ nàng đã bị mình nâng lên du͙ƈ vọиɠ cao cao, bất quá nàng vẫn còn kiên trì thái độ của mình, lúc này dưới háng Tống Thanh Thư lộ ra cây côn ŧɦịŧ to lớn đang cương cứng nỗi đầy gân xanh, nhưng đối với Song Nhi không thể cậy dùng sức mạnh, nên hắn đành dỗ ngọt đòi hỏi nói:
-Song Nhi…,nhìn xem ta hiện tại bộ dáng này, thương xót ta đi, cam đoan động tác sẽ nhẹ chút, lúc đó muội đừng lên tiếng rên là tốt rồi..
Song Nhi ánh mắt dư quang mặt đỏ tới mang tai, lẩm bẩm nói:
-Đến lúc đó…muội sợ sẽ không nhịn được….
Tống Thanh Thư thấy nàng khẩu phong buông lỏng, đại hỉ liền vội vàng nói:
- Không sao đâu, nếu như muội lo lắng không nhịn được, cất lên tiếng làm cho hai nha hoàn chạy đến, dựa vào thân pháp của ta, trước khi các nàng thấy rõ trước, thì ta đã điểm huyệt ngủ các nàng rồi, làm sao các nàng phát hiện được.
-Vậy bây giờ Tống đại ca ra ngoài điểm huyệt đi…
Nói xong câu đó, Song Nhi mắc cỡ vùi đầu đến trong gối.
Tống Thanh Thư thấy nàng hai tay không còn phòng bị thì biết trong lòng nàng đã đáp ứng, làm gì mà còn cam lòng rời khỏi cái giường đi ra ngoài, trực tiếp vươn mình ép tới, qui đầu côn ŧɦịŧ nhanh chóng chen vào cửa miệng u cốc nàng.
-Um… ..
Song Nhi cả người run lên, Tống Thanh Thư thở dài một hơi, cảm khái nói:
-Song Nhi…làm sao lúc nào cái đó cũng trơn trợt ướt đẩm vậy?
Song Nhi một đôi mắt đẹp lườm hắn một cái, cắn chặt môi, cố nén không phát ra âm thanh.
Một lát sau, trong phòng yên tĩnh có thêm rỏ ràng tiếng hít thở cùng với tiếng rên ngọt ngào ở cổ họng , Tống Thanh Thư hôn một lên hai má Song Nhi, trở nên hơi khàn giọng:
-Song Nhi, có biết cái giọng mũi rêи ɾỉ của muội hấp dẫn chết người đến cỡ nào không?
-Tống đại ca bại hoại này, hại chết muội rồi.
Song Nhi lúc này biết mình bất giác đã phát ra tiếng rên rồi, thấy bên ngoài cửa cũng không có động tĩnh gì của Đào Hồng Lục Liễu, mới thở phào nhẹ nhõm.
-Hay là sau này thiếu phu nhân sắp xếp hai người bọn họ đến một gian phòng khác cách xa gian phòng này đi.
-Các nàng cùng muội có cảm tình rất tốt, gian phòng của các nàng gần đây là để muội tùy tiện lúc nào gọi các nàng sai bảo cũng được, bây giờ tự nhiên chuyển tới phòng khác xa hơn, sẽ khiến cho các nàng hoài nghi.
Song Nhi trong cuối cùng cũng còn có một tia lý trí tồn tại, nàng biết nếu không có hai cái nha hoàn kề cận bên mình, sau này Tống Thanh Thư sẽ không còn điều kiêng kị gì, chính mình thế là thường xuyên gặp xui xẻo với hắn.
-Không cho hai nha đầu đó chuyển đi?
Bị Song Nhi tựa như nhìn thấu kế vặt của mình, Tống Thanh Thư có chút thẹn quá thành giận,
-Tốt lắm, tại hạ sẽ làm cho các nàng chạy tới xem dáng dấp chủ nhân của mình lúc này.
Nói xong phần eo chìm xuống, động tác đâm thọc côn ŧɦịŧ vào trong u cốc Song Nhi thêm mạnh lên.
-Á…
………………………………………………………………………………………
Song Nhi hiểu là Tống Thanh Thư muốn bức bách mình lên tiếng rên to, để mình đáp ứng di dời phòng của hai nha hoàn kia. Nhưng nàng rõ ràng chính mình đã là một phụ nhân, thỉnh thoảng cùng hắn giao hoan như vậy đã mạo thiên nguy hiểm, nếu là để hắn trường kỳ lui tới, không hề không chế được, cuối cùng gian tình rồi sẽ bại lộ, mà chuyện như thế thì Song Nhi không muốn nhìn thấy.
Song Nhi uốn éo người, nhưng rồi chán nản từ bỏ giãy dụa, cả người không sử dụng ra được một điểm sức lực nào cả, kết quả còn tiện nghi cho hắn, làm cho nàng dường như phong tao hẩy u cốc lên nghênh hợp với côn ŧɦịŧ của hắn. Trong thân thể truyền đến dị dạng kíƈɦ ŧɦíƈɦ hung phấn, Song Nhi lập tức đình chỉ động tác, nhưng lúc này trên người nàng, Tống Thanh Thư không có thương hương tiếc ngọc, hắn đang không ngừng rong ruổi cày cấy miệt mài..
Song Nhi thấy rõ ràng chính mình sắp không nhịn nổi muốn rên lên thành tiếng, đành đưa đưa cạnh bàn tay mình ngậm vào trong miệng, nhưng vẫn không nhịn được, liền cắn chặt vào cạnh bàn tay mình.
Tống Thanh Thư rất nhanh thấy được nàng khác thường, nhìn lại cạnh lòng bàn tay trắng như tuyết có một vòng hồng hồng dấu răng, hắn thấy đau lòng, liền vội vàng đem nàng tay lấy ra,
-Muội có muốn cắn thì cứ cắn ta đi.
Nói xong liền đem hai ngón tay của mình của mình duỗi đến trong miệng của Song Nhi.
Song Nhi vốn là có chút tức giận Tống Thanh Thư, thấy hắn duỗi hai ngón tay đến, liền tàn nhẫn mà cắn một cái.
-Úi…
Thanh Thư hít vào một ngụm khí lạnh, động tác cũng chậm lại,
-Muội đúng là nhẫn tâm a.
-Không nhẫn tâm với ngươi không được..
Song Nhi hận hận nói rằng,
-Cứ kiếm cớ đến dằn vặt nhân gia.
-Vậy muội muốn cắn thì cứ cắn đi.
Tống Thanh Thư trong lòng bướng bỉnh dấy lên, không để ý đến nàng đang cắn, hắn lại thêm dùng sức đẩy côn ŧɦịŧ vào trong u cốc nàng.
Song Nhi dùng sức cắn mấy cái, thấy hắn không có dấu hiệu nào giảm bớt sức lực, trong lòng vừa tức giận, vừa xót, nhỏ giọng hỏi:
-Tống đại ca có đau không?
-Không đau, muội cứ việc cắn.
Tống Thanh Thư nghiêm mặt đáp lại.
Song Nhi chung quy vẫn không nỡ dùng sức cắn mạnh hai đầu ngón tay của hắn, chỉ cần đến lúc không nhịn được tiếng rên mới cắn nhẹ tượng trưng một cái, cắn xong chỉ lo đem hắn làm đau, vội vã duỗi ra cái lưỡi nhỏ liếm liếm lấy hai ngón tay của hắn, cuối cùng lại hóa thành đang say sưa ngậm mút hai ngón tay của hắn như là đang bú ʍúŧ côn ŧɦịŧ vậy.
Nhìn thấy cử chỉ nàng, Tống Thanh Thư trong lòng nổi lên tình nghĩa nồng đậm, hắn ôm nàng nói:
-Song Nhi…ta không bắt ép muội nữa..
Nói xong động tác đâm côn ŧɦịŧ của hắn cũng hòa hoãn lại.
Song Nhi thì cũng động tình đến cực điểm, cảm nhận được Tống Thanh Thư trong lòng đối với mình thương tiếc, nàng liền phá thiên vặn vẹo cái mông, hẩy âm hộ lên như thúc dục hắn tiếp tục cày cấy trong thân thể mình như cũ..
Hiểu ý nàng, Tống Thanh Thư tiếp tục ra sức dùng cây côn ŧɦịŧ thô dài tại trong u cốc ấm áp Song Nhi bừa bãi mạnh mẽ đâm tới.
Từng làn kɦoáı ƈảʍ mỹ diệu ngọt ngào mất hồn, côn ŧɦịŧ ma sát cạo quanh vách tường u cốc sinh ra, Song Nhi sảng khoái hai má ửng đỏ một mảnh, xuân sắc chọc người, mị nhãn hé mở, cái miệng anh đào nhỏ nhắn cuồng mê bú ʍúŧ hai ngón tay hắn, mông trắng uốn éo, bờ eo lay động,. Tống Thanh Thư mặt cũng đỏ lên, hơi thở hổn hển càng thêm dùng sức mà cuồng cắm ƈôи ŧɦịŧ.
Hai bên mép ngoài đầy đặn âm hộ Song Nhi sung huyết đỏ tươi, hai bên mép nhỏ âm hộ bị côn ŧɦịŧ đút vào rút ra.. nên thoáng cái mở ra, thoáng cái khép kín, như hai cánh cửa hồng môn hé mở không thôi, màu ngà sữa dịch nhờn sền sệt tự trong u cốc từng giọt trào ra bên ngoài.
…………………………………………………………………………………..
Hai người như keo như sơn, vấn vương khúc tận không biết ác chiến đến bao lâu, đột nhiên cái bụng bằng phẳng bóng loáng của Song Nhi co rút hóp lại phồng lên hóp lại co rút liên hồi, cặp mông nôn lớn nóng lòng dao động hẩy hẩy lên, cặp môi đỏ mọng mở to ra rên cao vút…
-Á…á…..
Một làn nóng hổi âm tinh tự trong ở chỗ sâu trong hoa tâm tuôn ra, trong cơn sướng khoái nàng đạt đến cao trào, qυყ đầυ côn ŧɦịŧ Tống Thanh Thư nhuộm đầy âm tinh đánh sâu vào cổ đáy huyệŧ nàng, lưng eo đau xót, tinh quan dâng trào, dương tinh cũng đã bắn thẳng từng làn từng làn tràn ngập u cốc Song Nhi ..
………………………………………………………………………………………..
Cuối cùng hai người ôm chặt cùng nhau một hồi lâu.
Lúc này Tống Thanh Thư tựa hồ muốn ôm mình ngủ, Song Nhi gắng gượng mí mắt, lắc lắc nam nhân bên người:
-Tống đại ca, không thể ngủ lại ở chỗ này.
Mở hai mắt ra, Tống Thanh Thư thở dài một hơi, không muốn để Song Nhi lo lắng sợ hãi, hắn gật đầu nói:
-Nắm trò chuyện một chút, ta sẽ đi…
-Ừm.…
Song Nhi trở mình, đem gò má dựa ở trên lồng ngực của hắn.
-Tống đại ca, lần trước đại ca đưa cho tai hai bản Tứ Thập Nhị Chương Kinh, ta đã lấy từ trong cái bìa da dê ra, lắp ráp lại xong bảo đồ được rồi.
-Thật sự?
Tống Thanh Thư mừng rỡ nói,
- Song Nhi quả nhiên thông minh khéo léo, mau đem tới ta xem một chút.
-Vừa rồi cởi thoát y phục của nhân gia, cũng không có chú ý đến bảo đồ sao?
Song Nhi nói xong, cuối xuống chân giường lấy lên cái yếm nà lúc nãy hắn cởi ra vứt xuống đất, đưa tới trong tay Tống Thanh Thư.
-Ở trong mắt tại hạ, thân thể Song Nhi so với bất kỳ bảo đồ nào cũng có giá trị hơn nhiều.
Tống Thanh Thư ôm Song Nhi hôn lên trán nàng.
-Chỉ biết dỗ ngọt nhân gia..
Song Nhi biết lời rõ hắn nói chỉ là để thố lộ tâm tình mà thôi, nhưng trong lòng nàng vẫn rất là cảm động.
Tống Thanh Thư đem cái yếm trãi ra, tập trung tinh thần nhìn thật kỹ, một lát sau liền trả lại cái yếm trong tay Song Nhi:
- Song Nhi … Vi huynh đệ lúc còn sống luôn truy tìm bí mật của Tứ Thập Nhị Chương Kinh, ngày mai chúng ta sẽ đến trước mộ phần của Vi huynh đệ, đem phần bảo đồ hoàn chỉnh này hoả táng cho hắn, cũng xem như giải quyết xong một phần tâm nguyện của Vi huynh đệ , có được không?
Nằm ở trong lòng một người nam nhân khác lại thảo luận về Vi Tiểu Bảo, Song Nhi cảm thấy có chút khách thường, có điều vẫn gật đầu nói:
-Tống đại ca hữu tâm, Tiểu Bảo hẳn là nhất định rất vui vẻ.
Dừng một chút hơi nghi hoặc nhìn Tống Thanh Thư,
-Nhưng mà Tống đại ca vì tấm bảo đồ này mà hao tâm tốn sức…?
Chỉ vào đầu mình, Tống Thanh Thư mỉm cười:
-Ta đã cất vào đây rồi..
-Bảo đồ phức tạp như thế, Tống đại ca vừa mới xem qua lại lập tức nhớ kỹ? Vạn nhất đại ca nhớ lầm một điểm, thì chẳng phải là kiếm củi ba năm thiêu rụi trong một giờ?
Song Nhi giật mình nói.