CHƯƠNG 231: VẢI TRÃI GIƯỜNG ĐỌNG MẢNG LỚN..
Chu A Cửu nghe qua vừa thẹn vừa giận:
-Ai cần lấy chân khí của ngươi….
Nói xong nàng cũng cảm thấy ngữ khí của mình có chút quá đáng, nói tiếp:
-Vậy sao trước đó ngươi tại sao không nói rõ ràng?
-Nói được sao? Thứ nhất tại hạ chỉ lo lắng sau khi Cửu công chúa ghe được, không muốn nhận lấy ân tình của tại hạ, liền bỏ đi ý nghĩ trị thương…
Tống Thanh Thư cố ý ngừng lại một chút,
-Thứ hai là có thể khi nói ra lại làm cho công chúa cảm động…
-Cảm động cái đại đầu quỷ của ngươi,
Chu A Cửu xúc cảm thấy có chút quẫn bách,
-Hừ….lại nói, ta làm gì mà phải nợ lấy ân tình gì với người, tuy rằng ta được chân khí của ngươi, thế nhưng ngươi cũng được.. cũng được. . .
Chu A Cửu trên mặt hiện lên đỏ ửng, không biết là vẫn còn dư vị cực khoái, hay là n ở trong lòng cực thẹn, nên cũng không chịu tiếp tục nói tiếp.
-Được cái gì…?
Tống Thanh Thư để sát bên tai nàng hỏi, không nhịn được còn liếm lên thùy tai tinh xảo của nàng một cái.
Chu A Cửu thân thể run lên, nghĩ đến cái gì không nên làm thì cũng đã làm,cho nên cơn tức giận liền tan thành mây khói, chỉ là trong lòng trống rỗng, một mảnh mờ mịt.
-Thôi đừng hỏi ta nữa..
Nhận thấy tư thế của hai người lúc này, bên trong u cốc của mình rõ ràng còn vẫn còn cây côn ŧɦịŧ nhiệt độ cực nóng của đối phương cắm vào, hắn lại cứ nói chuyện với mình, nhìn vẻ mặt tựa như trêu ghẹo củaTống Thanh Thư, Chu A Cửu hận đến nghiến răng, cố lắm mới đè xuống ý muốn kích động cắn hắn một cái.
-Nếu công chúa không nói, vậy thì tại hạ nói,
Tống Thanh Thư chậm rãi lắc eo của hắn, ngay lập tức cây côn ŧɦịŧ đang ngâm trong hang động u cốc của nàng lại bắt đầu chuyển động, thân thể Chu A Cửu nhất thời run lên xụi lơ nằm dưới người hắn, Tống Thanh Thư vẻ mặt hưởng thụ,
-Có được Cửu công chúa bồi hoàn, tại hạ thực sự là có phước do kiếp trước tu hành..
Chu A Cửu không trả lời, trầm mặc.
Chu A Cửu trước giờ chỉ nghe lời đồi đại trên chốn giang hồ về chuyện song tu, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới có thể tự mình trải nghiệm, cảm nhận được nhịp tim mạnh mẽ của Tống Thanh Thư, nàng lại phát sinh ra một loại thân cận huyết mạch liên kết.
-Được rồi….bất quá chúng ta còn như vậy …bao lâu nữa?
Bên dưới hạ thể truyền đến cảm giác suиɠ sướиɠ tê dại làm cho nàng đã rất khó che giấu đi trong giọng nói run run.
-Thật sự là lúc nói chuyện thì đã hoàn thành xong việc trị thương rồi, chỉ là bây giờ tại hạ vẫn không muốn rời xa thân thể của công chúa...
Tống Thanh Thư chần chờ, rồi vẫn quyết nói thật cho nàng biết.
-Ngươi…..!
Chu A Cửu lập tức giãy dụa, nhưng rất nhanh bị Tống Thanh Thư vững vàng ôm chặt lấy.
-Cửu công chúa… tại hạ biết sau khi trải qua chuyện này, có khả năng công chúa sẽ chọn cách rời xa, cũng có thể là tại hạ sẽ vĩnh viễn không gặp lại công chúa, trước khi công chúa ra đi, có thể cho hai người chúng ta lưu lại một đoạn hồi ức ngọt ngào, có được không?
Tống Thanh Thư cảm thấy trong lòng mình mỹ nhân quá mức mềm mại, chỉ sợ hơi dùng sức thì sẽ làm thương tổn nàng, nhưng nếu không ôm nàng chặt, lại tựa như sợ nàng cứ thế mà biến mất như sương khói mù xa…
Chu A Cửu lúc này trong lòng cũng đan chéo chồng chất, nếu ở lại thì không biết làm sao đối mặt, vậy thì tại sao bây giờ không dứt khoát rời đi ngay? Cảm nhận được trong miệng Tống Thanh Thư thở ra nhiệt khí, lại nghĩ đến hắn chung quy cũng vì cứu mình tổn thất chân khí, trong lòng lại mềm nhũn, nên trả lời nhỏ đến mức không thể nghe thấy “ Được…” một tiếng.
Ai nói chỉ có nam nhân mới có du͙ƈ vọиɠ? Dù cho là Tiên tử bình thường rất yên hòa không hề vương vấn bụi trần, nhưng trong tình huống tứ chi ôm chặt lấy, hai bộ phận sinh dục gắn bó giao nhau, cũng rất khó giữ được tâm linh thanh minh, cho nên không ngăn nổi du͙ƈ vọиɠ tiếp xúc da thịt với nam nhân, khi hắn mềm giọng cầu xin.
Khi thấy Chu A Cửu xúc hai tay quấn quanh đến sau cổ cùa mình, một dáng vẻ phó mặc cho quân vương đến hái, Tống Thanh Thư vui mừng khôn xiết, cả người vội vã ép tới.
…………………………………………………………………………………………..
Tống Thanh Thư vuốt ve lưng trần Chu A Cửu, xúc tua mềm nhẵn, làm hắn yêu thích không buông tay, trong nội tâm tràn ngập vô hạn trìu mến, hắn vừa hôn, vừa dùng tay vuốt ve hai bầu vú cao ngất của nàng , lúc này Chu A Cửu đã kìm lòng không được, mà kỳ thật sau khi thân xác mình đã giao cho Tống Thanh Thư, Chu A Cửu cũng biết sau này nàng cũng đã khó cách nào thoát khỏi hắn, loại tình cảm này, là loại dưới tình huống bất đắc dĩ tự nhiên sinh ra, nàng cũng có thể mơ hồ cảm giác được Tống Thanh Thư bây giờ trong lòng của nàng trọng yếu ra sao.
Thừa nhận lấy Tống Thanh Thư, Chu A Cửu bắt đầu đầu nhập trong dục tính, lập tức hai người hôn môi, vuốt ve thân thể lẫn nhau, nàng sớm đã đỏ bừng cả khuôn mặt, tràn ngập xuân tình, đôi mắt đẹp bắn ra hai đạo hỏa diễm nóng rực, thân thể nằm ngửa tại trên giường, lộ ra đường cong lả lướt, băng cơ ngọc cốt, da thịt trong suốt long lanh, hòa lẫn phấn hồng diễm lệ thẹn thùng, lại có khí chất thánh khiết cao quí, phong tình vạn chủng đang xảo diệu dung hợp cùng một chỗ với Tống Thanh Thư .
Tống Thanh Thư động tác thật chậm, lửa nóng đôi môi hôn lên má phấn Chu A Cửu rồi xuống cái cổ trắng ngọc, nơi nào cũng có dấu vết.
Lúc này, Chu A Cửu thoáng phục hồi tinh thần lại, nói khẽ:
- Nhanh đi …chứ không có thời gian..
Tống Thanh Thư vui vẻ nói:
-Vậy tại hạ sẽ không khách sáo nữa, đừng trách tại hạ không thương hương tiếc ngọc! Ta sẽ cúc cung tận tụy, làm hết sức, để cho công chúa vĩnh viễn nhớ đến tại hạ…
Chu A Cửu sắc mặt ửng hồng, hắn cực kỳ nhanh, côn ŧɦịŧ tiếp tục xuất nhập vào trong cánh hoa mật động mê người kia, thân dưới Tống Thanh Thư âm thầm dùng sức, bộ phận sinh dục của hai người lại va chạm vào nhau, tóe lên vô số bọt nước của dịch nhờn.
-Uí… sâu quá…
Chu A Cửu rêи ɾỉ ra tiếng trên khuôn mặt chim sa cá lặn của nàng, nàng có thể tinh tường cảm giác được u cốc đã ngậm nuốt toàn bộ thân cây côn ŧɦịŧ Tống Thanh Thư nên bên trong u cốc vừa rướng lại đầy, thẳng đến khi qui đầu đụng phải ở chỗ sâu trong trong cơ thể, côn ŧɦịŧ Tống Thanh Thư bắt đầu rất nhanh đút vào rút ra bên trong đường hang chặt khít chật hẹp.
Dịch nhờn từ trong u cốc Chu A Cửu theo Tống Thanh Thư động tác đút vào côn ŧɦịŧ mà tuôn ra bên ngoài cửa miệng huyệŧ, chung quanh thảm lông đen gò mu dịch nhờn đã đặc dính không chịu nổi, còn nàng chỉ có thể cắn răng chịu đựng lấy cái kɦoáı ƈảʍ say lòng người này.
Tống Thanh Thư hai bàn tay nắm lấy hai bầu vú săn tròn của Chu A Cửu, chà xát xoa bóp, nhìn xem hai bầu vú biến hóa đủ mọi hình dạng, làm cho hắn thêm hung phấn, nhún lấy thân thể càng thêm đại lực đút côn ŧɦịŧ mãnh liệt đụng chạm lấy vào u cốc, khiến Chu A Cửu linh hồn phảng phất đã bay lên không gian bầu trời.
……………………………………………………………………………………….
- A…. nhân gia... nhân gia… không được......
Chu A Cửu rên lên mới nói đến một nửa, thân thể nàng đã căng lên cứng đờ, rồi lập tức một hồi run rẩy, sâu trong u cốc mãnh liệt co rút, vách thịt non u cốc cắn chặc côn ŧɦịŧ Tống Thanh Thư, tiếp theo âm tinh lập tức tuôn ra, nhận thấy Chu A Cửu sướng đến đến toàn thân như vô lực, Tống Thanh Thư liền lập tức đỡ lấy lên hai chân của nàng, tiếp tục qua lại đút vào…
Rất nhanh Chu A Cửu lần nữa lại thở hổn hển, cơn cao trào vừa rồi còn chưa thối lui, Chu A Cửu lại bị cây côn ŧɦịŧ thô to Tống Thanh Thư làm cho như chết đi sống lại, thở gấp không ngớt, cái mông đẹp không ngừng nâng lên, để cái u cốc đón hùa với động tác đâm xuống côn ŧɦịŧ Tống Thanh Thư.
Lúc này, Chu A Cửu không cách nào thừa nhận nỗi côn ŧɦịŧ của Tống Thanh Thư đang mãnh liệt đút vào, toàn thân một hồi lại run rẩy, trong vách tường u cốc không ngừng co rút, ép chặt lấy côn ŧɦịŧ Tống Thanh Thư, âm tinh sâu trong từ cổ miệng cung lại xì xì ra, xối lên qui đầu côn ŧɦịŧ hắn, hắn lại cảm thấy vô hạn thư sướng.
Bộ dáng của Chu A Cửu giờ đây cực kỳ phóng đãng làm Tống Thanh Thư càng thêm ra sức đút côn ŧɦịŧ vào, tựa hồ muốn chọc xuyên sâu vào trong hoa tâm của nàng thì mới cam tâm.
Chu A Cửu đang dục tiên dục tử, kiều thở hổn hển, mị nhãn như tơ, toàn thân thư sướng, mồ hôi cùng dịch nhờn làm ẩm ướt cả thân dưới, đột nhiên Chu A Cửu thân thể lại tiếp tục một hồi co rút, tiếp theo hai chân nàng xiết chặt lấy bên hông eo của Tống Thanh Thư, một làn âm tinh nóng hổi lại phún ra như vặt kiết lần cuối cùng hoa tâm.
Tống Thanh Thư cũng cảm thấy qui đầu mình vô cùng tê dại, thân thể kịch liệt run rẩy, lập tức qui đầu như núi lửa bộc phát, từng làn tϊиɦ ɖϊƈh͙ xối xả bắn ra, sâu trong hoa tâm Chu A Cửu, bị từng làn dương tinh xuất mạnh chạm vào hoa tâm, Chu A Cửu rêи ɾỉ lên tiếng:
-A …hừm... chết …nhân gia rồi...
Tống Thanh Thư cùng đồng thời đạt tới cực khoái, hai người ôm chặc lấy nhau hưởng thụ lấy dư vị cao triều, từ trong cơ thể Chu A Cửu dâng lên kɦoáı ƈảʍ, hai gò má đỏ bừng, nhắm lại đôi mắt, chìm đắm trong cực độ sảng khoái vui thích, sau khi cùng nàng giao hợp xong, trong cơ thể nàng lại tiếp tục tiếp thu chân khí của Tống Thanh Thư.
………………………………………………………………………………………….
-Được rồi…. ta phải đi.
Một lúc sau, trong phòng tiếng một nữ nhân lười biếng vang lên.
-Một lần cuối cùng nữa thôi….
Giọng nói của nam nhân bên trong tràn ngập vô lại...
-Ngươi đã nói mấy lần cuối cùng rồi…
Từ trong thanh âm của nữ nhân có thể cảm nhận được nàng đã nổi giận.
-Lần này thật không lừa công chúa nữa…, tuyệt đối đây là một lần cuối cùng…
Giọng nam nhân hứa hẹn nói.
Một lúc lâu, trầm mặc qua đi, nữ nhân thở dài,
-Được rồi…lần cuối cùng đấy..
………………………………………………………………………………………..
Một lúc sau..
-Uí..nhanh lên…nhân gia không chịu nỗi…
………………………………………………………………….
-Á….nhân gia..muốn…muốn….ra nữa rồi….á….a….
Theo động tác Tống Thanh Thư đút vào, trong cơ thể Chu A Cửu từng trận từng trận kɦoáı ƈảʍ đánh sâu vào tâm trí nàng, nàng đã triệt để trầm luân tại trong bể dục, rốt cuộc nàng rên kéo dài khi cơn cao trào lại đến, toàn thân bắt đầu kịch liệt run rẩy, Tống Thanh Thư thì điên cuồng đút vào rút ra đút vào, cũng thoải mái lên tiếng rên theo, lập tức lại phun ra từng làn tϊиɦ ɖϊƈh͙.
………………………………………………………………………………………………
-Um…hai người nhìn ta bằng ánh mắt gì kỳ quái vậy?
Nhìn Lạc Băng và Lý Nguyên Chỉ nhìn mình chằm chằm lộ ra vẻ cổ quái khi vừa bước ra ngoài doanh trướng, Tống Thanh Thư không khỏi buồn phiền hỏi.
-Tống đại ca, da mặt đại ca thì ra là dày như vậy…
Lúc Chu A Cửu từ trong doanh trướng đi ra, hai gò má ửng đỏ, đôi mắt sáng như sao long lanh bao hàm biết bao xuân tình, khi nàng nhìn thấy Lạc Băng cùng Lý Nguyên Chỉ, quá xấu hổ nên cũng không chào hỏi một câu, tựa như chạy trốn mất dạng từ xa xa, Lý Nguyên Chỉ cũng rõ ràng vừa rồi phát sinh ra chuyện gì, huống chi vừa rồi tiếng rêи ɾỉ đè nén của hai người luôn đứt quãng truuyền ra đến bên ngoài.
Lạc Băng thì quá biết thủ đoạn của Tống Thanh Thư rồi, nhưng không biết vì sao, nhìn nữ nhân xinh như tiên nữ kia lại cũng cùng hắn. . . trong lòng nàng không ngăn được sự khó chịu.
Bị hai nàng ngay trước mặt tựa như giễu cợt, Tống Thanh Thư cũng có chút lúng túng, phản ứng yếu ớt nói rằng:
-Hai người đừng có loạn tưởng, vừa rồi ta chỉ là một lòng cứu người mà thôi
-Hừ.. phương thức cứu người của Tống đại ca có chút. . . rất khác biệt,
Lý Nguyên Chỉ suy nghĩ hồi lâu, cũng không nghĩ ra lấy cái gì để hình dung, đành nói,
-Tống đại ca, nhìn thấy đại ca này âm thầm chiếm đoạt nữ nhân trong vô hình, muội thật không dám cùng đại ca sống chung một chỗ nữa đâu.
Tống Thanh Thư nhướng mày:
-Này…ý nghĩ thô tục này ngươi thọ giáo từ đâu vậy?
-Hừ ..hừ…lúc trước khi còn ở Dịch Phương quán, vô tình nghe được họ Trương vả họ Triệu và thị vệ tán gẫu nói như vậy.
Lý Nguyên Chỉ hơi đỏ mặt, le lưỡi một cái,
-Tống đại ca, trải qua chuyện lần này tại Thịnh kinh thành . . Muội muốn về thăm nhà, muội rời nhà lâu như vậy rồi, phụ thân và mẫu thân chắc cũng nhớ muội đến chết đi rồi. Sauk hi rời khỏi phạm vi thế lựccủa Bảo thân vương phủ, muội sẽ về Giang Nam, không cùng Tống đại ca đi Yến Kinh đâu. Đúng rồi, muội cũng mời Lạc tỷ tỷ đến nhà muội chơi để giải sầu.
-Ngươi về nhà thì về nhà, kéo theo Lạc tỷ tỷ làm gì?
Tống Thanh Thư trừng mắt nhìn nàng.
-Vu Vạn Đình lão tặc khốn nạn kia, hại chết Dư đại ca không nói, còn ác ngữ hãm hại Lạc tỷ tỷ, hại cho phu thê bọn họ bất hoà, Tống đại ca phải nghĩ đến biện pháp xoa đi hiểu lầm, để Văn Tứ Ca nhận rõ được bộ mặt thật Vu Vạn Đình, nếu để cho Lạc tỷ tỷ lại theo đại ca một đường đồng hành, chẳng phải là chẳng khác nào chập nhận lời nói của Vu Vạn Đình? Đến lúc đó người trên giang hồ sẽ nghĩ về Lạc tỷ tỷ như thế nào?. . . Còn có danh tiếng của đại ca cũng bị vạ lây nữa…
Lý Nguyên Chỉ nói.
"Nhưng Văn Thái Lai đã đem thê tử của chính mình bán cho ta, lúc này Lạc Băng đối với hắn một nữa mao tiền cũng không có quan hệ."
Tống Thanh Thư nhớ lại mình đã nói câu này, liền có chút hối hận mình có hành động kích phát, Vu Vạn Đình lại đem sự tình chọc cho ra đến, làm hại bản thân cùng Lạc Băng đứng nơi đầu sóng ngọn gió dư luận.
-Mà này…. đại ca có thật là muốn đối với Lạc tỷ tỷ làm cái …chuyện đó không vậy?
Lý Nguyên Chỉ nhìn hắn.
Tống Thanh Thư oán thầm: “ Cái gì nên làm thì ta đã làm xong rồi, ngươi hiện tại còn hỏi đến vấn đề này làm gì ”
Lạc Băng theo bản năng muốn che giấu chuyện của mình với Tống Thanh Thư không cho Lý Nguyên Chỉ biết, liền vội vàng nói:
-Tống. . . công tử, thân phận ta đặc thù, ở bên cạnh ngươi sợ sẽ gặp lời đồn không hay, với lại ta cũng muốn đi cùng Lý Nguyên Chỉ để khuây khỏa..
Tống Thanh Thư cô hồ muốn đoán ra chân chính ý nghĩ của Lạc Băng, âm thầm tinh toán: “ Đem Lạc Băng giữ ở bên người, tuy rằng có thể thỏa mãn được dục tính với thân thể lạc Băng, nhưng khi trở lại Yến Kinh thành, làm việc gì cũng có nhiều điều bất tiện. . . “
-Được rồi…có điều hai người khi đến Giang Nam, đừng có chạy loạn khắp nơi nữa, đến lúc khi nào ta nhớ các người, liền sẽ tìm tới .
Tống Thanh Thư cười nói.
-Yên tâm đi, Tống đại ca nếu có tới Giang Nam chơi, muội sẽ tận tình làm địa chủ, chiêu đãi thật tốt với đại ca.
Lý Nguyên Chỉ vỗ vỗ vào bộ ngực đầy đặn săn tròn của mình, đầy hào khí nói.
-Trời đã khuya lắm rồi, hai người ngủ trước đi, ta đi ra bên ngoài luyện công.
Tống Thanh Thư rất nhanh biến mất.
Dựng trại đóng quân, Đại nội thị vệ một cách tự nhiên đem hai nàng sắp xếp ở cùng một chỗ với Tống Thanh Thư, có điều Tống Thanh Thư mới cùng Chu A Cửu mấy lần ác chiến, hắn đã không còn tâm tư làm thêm chuyện đó nữa.
Đi tới trên tảng đá lớn, Tống Thanh Thư vừa tu luyện Hoan Hỉ chân khí trong cơ thể, một bên suy tư, hắn vừa rồi tổn thất khá nhiều chân khi để cứu Chu A Cửu, cũng không phải là thuần khiết như ngoài miệng hắn nói như vậy.
Chu A Cửu là bởi vì cứu hắn mà bị thương, thì hắn phải nên báo lại, mặt khác, bản thân Chu A Cửu là thân phận công chúa Minh triều, Tống Thanh Thư đã sớm muốn đem nàng kéo vào trận doanh bên trong của mình, lần này biết được nàng làm Thánh nữ Minh giáo, tuy rằng nàng tạm thời cùng Tống Thanh Thư chỉ là quan hệ hợp tác, nhưng khó bảo đảm có ngày bị Tống Thanh Thư chân chính thu phục thân xác, Tống Thanh Thư vẫn lo lắng đến điểm này, cho nên hôm nay mới nhân cơ hội tiên hạ thủ vi cường, còn việc tổn thất chân khí, thì Tống Thanh Thư hoàn toàn không để ở trong lòng, chỉ cần lại tìm vài nữ nhân để luyện công là xong…
………………………………………………………………………………………..
Nhìn trước mắt cái giường ngổn ngang, Lý Nguyên Chỉ vẻ mặt đau khổ nói:
-Lạc tỷ tỷ, như thế này làm sao ngủ a?"
Lạc Băng cũng ám gắt một cái, trên giường vẫn còn dấu vết của cuộc giao hoan điên cuồng vừa rồi, Tống Thanh Thư lúc đi cũng không biết thu dọn,
-Chúng ta đổi tấm vải trải giường khác đi.
Lạc Băng không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ nói.
-Ồ, trên giường làm sao có một mảnh lớn đọng vũng hôi tanh quá như thế này?
Lý Nguyên Chỉ đột nhiên kêu lên sợ hãi.
Lạc Băng dọc theo ánh mắt của nàng nhìn lại, thấy trên chính giữa tấm vải trải giường xuất hiện loang lổ hỗn hợp tϊиɦ ɖϊƈh͙ và dịch nhờn nhơ nhớp, thân là người từng trải nàng, nên rất hiểu rõ ra, liền thúc giục Lý Nguyên Chỉ:
-Đừng la lớn, chúng ta vứt tấm trãi giường đi, ngủ sớm một chút …
………………………………………………………………………………..
Thịnh Kinh Thành, trong Bảo thân vương phủ.
Hoằng Lịch nhìn trước mắt đôi hài tử giống nhau như đúc, sắc mặt biến ảo không ngừng, Phúc Khang An nếu không phải là bởi vì cứu chúng, thì không đến nỗi mất mạng.
-Bẩm Vương gia, thứ cho hạ quan nói thẳng, hai hài tử này không rõ lai lịch, chỉ là dựa vào câu nói của nữ nhân kia, đến tột cùng có phải là cốt nhục của Thế tử hay không thì cũng rất khó nói.
Bên cạnh một viên quan tâm phúc nói.
Thủ hạ đâm trúng kiêng kỵ bên trong lòng của Hoằng Lịch, lão như lạnh cả tim:
“ Nếu là không phải cốt nhục Phúc nhi, ta sẽ để mẫu tử các người muốn sống cũng không được, muốn chết cũng không xong!....”