CHƯƠNG 227: QUYỀN KIẾM KẾT HỢP.
Tuy rằng hắn còn không có sử dụng Lăng không ngự kiếm làm được như Dịch Thiên Hành tám kiếm cùng bay, thế nhưng khống chế một thanh kiếm thì không thành vấn đề, chỉ là khoảng cách khống chế có hạn chế, bây giờ hắn chỉ có thể dùng chân khí khống chế kiếm bao quanh thân thể mình tầm hai, ba trượng, đồng thời một tay còn có thể xuất ra Hàng Long Thập Bát Chưởng.
Thật ra cùng lúc sử dụng như thế này, cũng có chút tương tự như Chu Bá Thông dùng chiêu Song Thủ Hỗ Bác, hắn phân tâm ra hai dùng hai loại võ công, kẻ địch so chiêu với hắn, tựa như đối mặt với hai Tống Thanh Thư vậy, một lấy Hàng Long Thập Bát Chưởng chính diện đối địch, một cái bao quanh bốn phía, lấy Ngũ Nhạc Thần Kiếm tinh diệu tùy thời công kích, khiến người ta khó mà phòng bị.
Cao thủ Hồng Hoa Hội mới vừa xông tới, người nào công phu hơi yếu liền bị kiếm khí, chưởng phong ép văng ra, cuối cùng có thể cùng Tống Thanh Thư so chiêu chỉ còn có là Thiên Hồng, Thiên Kính, Hoàng Mi tăng, Vu Vạn Đình, Trần Gia Lạc, cùng với Vô Trần đạo nhân và Văn Thái Lai.
Bọn họ nhìn thấy cành đánh càng là kinh sợ, rõ ràng là mấy cao thủ vây công đánh một người, đối phương một đôi bàn tay tuy rằng chưởng pháp tinh diệu, cương mãnh cực kỳ, nhưng dù sao để một chọi lấy bảy, người kia rơi vào nguy hiểm, mấy người khác liên công vào Tống Thanh Thư để cứu, bắt hắn phải triệt chưởng về phòng vệ, thế nhưng Mộc Kiếm hắn sử dụng quá mức xuất quỷ nhập thần, khó mà có thể đoán được chiêu sau sẽ từ góc độ nào phóng tới.
Cũng không lâu lắm, trên người mấy cao thủ đã dính nhiều vết thương, hơn phân nửa thương thế đều là bị Mộc Kiếm gây nên thương tích.
Văn Thái Lai càng đánh càng uất ức, trong lòng đối với Tống Thanh Thư đầy cừu hận nên hắn liều lĩnh, lấy thân là mồi, muốn dùng huyết nhục chi khu kẹp lấy Mộc Kiếm, thế nhưng Tống Thanh Thư đã sớm đoán được phản ứng kẻ địch, thấy Văn Thái Lai muốn liều mạng đỡ đòn, hắn liền xuất Mộc Kiếm bắn tới lệch xuống, từ phần eo Văn Thái Lai búng ra một tia hoa máu, Văn Thái Lai nổi giận gầm lên, chấp hai tay, muốn đem thân Mộc Kiếm kẹp lấy, vậy mà Bôn Lôi Thủ vừa tiếp xúc với thân kiếm, thi lập tức một cơn đau đớn một hồi truyền đến, không nghĩ tới mặt trên còn che một tầng kiếm khí bén nhọn, song chưởng liền trở nên máu thịt be bét.
Hoàng Mi lão tăng sấn tới trong thời khắc Tống Thanh Thư phân thần, lão tăng vận lên Kim cương chỉ đánh về phía trước ngực Tống Thanh Thư. Ở trong dự liệu của Hoàng Mi lão tăng, chiêu này chính là đánh trong lúc Tống Thanh Thư lực cũ đã kiệt, lực mới chưa sinh, khiến cho Tống Thanh Thư chỉ có cách duy nhất làm được là tận lực tránh né để hạ thấp khả năng bị thương mà thôi. Nào ngờ thân ảnh Tống Thanh Thư đột nhiên biến mất, Kim cương chỉ của Hoàng Mi lão tăng đánh vào khoãng trống, lão tăng không khỏi sững sờ.
-Cẩn thận dưới chân!
Bên cạnh một tiếng thét kinh hãi truyền đến, đáng tiếc đã muộn, Tống Thanh Thư vận dụng thân pháp Xà Hình Phiên Ly cuồn cuộn trên mặt đất phiên ập tới, vận lên chân khí thu hồi Mộc Kiếm hướng về gân gót chân của Hoàng Mi lão tăng chém tới.
Hoàng Mi lão tăng dù sao cũng là cao thủ thành danh đã lâu, lúc nguy cấp vẫn kịp vội vàng tránh sang bên, tuy rằng né tránh gân chân không bị phế, thế nhưng đầu ngón chân vẫn bị kiếm khí bén nhọn cắt đứt mấy ngón, tiếp nối Tống Thanh Thư áp sát một quyền đánh vào trong lồng ngực của lão tăng, kích trúng ngay trước ngực.
Nhìn thấy Hoàng Mi lão tăng thổ huyết lùi gấp về sau, Tống Thanh Thư thầm thấy đáng tiếc, bởi vì còn chừa sức lực ứng phó mấy tên cao thủ khác, sức mạnh không dám dùng hết, chứ không đòn đánh này đủ lấy mạng của Hoàng Mi lão tăng rồi, có điều xem ra thì Hoàng Mi lão tăng cũng đã mất đi sức chiến đấu, Tống Thanh Thư biết vậy nên áp lực cũng giảm đi.
-Triệu Tam ca, sao lại không dùng ám khí tấn công đi..
Vũ Gia Cát Từ Thiên Hoành một bên lo lắng nhìn giữa trường chiến đoàn, vừa bên giật lấy ống tay áo Triệu Bán Sơn hỏi.
-Chúng ta Hồng Hoa Hội lấy nhiều đánh ít, đã không có vẻ vang gì, nếu như vào lúc này lại lấy ám khí hại người, việc này tuyền ra ngoài, thực sự mặt mũi không còn nữa trên chốn giang hồ,
Nhìn giữa trường người trẻ tuổi, Triệu Bán Sơn thở dài một hơi, lúc trước Tống Thanh Thư ở trong hoàng cung cứu hắn, hắn đối với Tống Thanh Thư rất có hảo cảm, hơn nữa đối phương nói bởi vì có một bằng hữu nhờ nên mới cứu, tuy rằng sau đó Văn Thái Lai nói Tống Thanh Thư cứu, là do Văn Thái Lai đáp ứng điều kiện ép buộc Lạc Băng, nhưng Triệu Bán Sơn tự trong đáy lòng, vẫn tin tưởng Tống Thanh Thư, hắn cảm thấy nếu như Văn Thái Lai không đáp ứng điều kiện đối phương, thì Tống Thanh Thư vẫn cứ sẽ cứu mình.
Nhìn Từ Thiên Hoành gấp như kiến bò trên chảo nóng, Triệu Bán Sơn nói tiếp:
-Lúc này bọn họ đang hỗn chiến, nếu ta phát ám khí càng dễ thương tổn đến người mình, trước tiên cứ quan sát rồi nói đi, chúng ta phải tin tưởng thực lực của Lão tổng đà chủ chứ.
-Hôm nay có thể nhìn thấy công phu kiếm pháp như thần, bần đạo thật là có phúc ba đời.
Vô Trần đạo trưởng sử dụng Thất Thập Nhị Truy Hồn Đoạt Mệnh Kiếm danh chấn giang hồ, từ trước đến giờ luôn được xem như là đệ nhất cao thủ trong Hồng Hoa Hội, kiếm pháp nhanh như thiểm điện, chiêu thức tàn nhẫn cực kỳ. Vô Trần đạo trưởng coi kiếm như mạng, cũng nhìn ra Tống Thanh Thư khai sáng một loại kiếm pháp hoàn toàn mới, trong lòng vừa khâm phục lại đố kỵ, cho nên trong lòng thôi thúc dùng tuyệt học liều mạng hướng về phía Tống Thanh Thư công tới….
Tống Thanh Thư ánh mắt ngưng lại, Vô Trần đạo trưởng tuy rằng thế công hung hăng, nhưng sơ hở rất nhiều. Truy Hồn Đoạt Mệnh Kiếm có công không thủ, hi sinh phòng thủ để sử dụng tốt nhất lực công kích, nếu là đối mặt với kẻ võ công thấp hơn mình, đương nhiên là sẽ có ưu thế áp đảo, nếu là võ công cùng đẳng cấp n, cũng có thể lợi dụng kiếm thức nhanh lẹ đánh đối phương trở tay không kịp, chiếm được tiên cơ.
Thế nhưng Tống Thanh Thư từ khi thông hiểu đạo lí tinh hoa của Ngũ Nhạc Kiếm Phái, lại có được mấy lần so chiêu với các cao thủ đỉnh thiên hạ, đối với căn nguyên của kiếm pháp nhận thức được, Vô Trần đạo trưởng nếu là đừng có cố tốc chiến, có người cùng yểm hộ, Tống Thanh Thư trong một chốc sẽ không có cách nào trừng trị lão, nhưng Vô Trần đạo trưởng tham công liều lĩnh, lấy kiếm chiêu bén nhọn mạnh mẽ công nhanh tới, rơi vào trong mắt Tống Thanh Thư thì thấy sơ hở trăm bề.
Trong ánh mắt ngạc nhiên của Vô Trần đạo trưởng, Tống Thanh Thư song chỉ duỗi thẳng ra, kẹp lấy mũi kiếm của chính mình, nương theo tốc độ thân kiếm cũng trượt theo, Vô Trần đạo trưởng muốn chuyển động lắc thân kiếm để tước lấy mất ngón tay hắn, lại bị Tống Thanh Thư mượn lực gập lại, “ rắc..”một tiếng vang giòn qua đi, trường kiếm đã gãy thành hai đoạn, Vô Trần đạo trưởng còn chưa kịp phản ứng, thì hai ngón tay của Tống Thanh Thư còn kẹp lấy nữa đoạn kiếm gãy vung lên, liền cắt đứt cổ họng của Vô Trần đạo trưởng.
-Nhị Đương Gia!
-Đạo trưởng! ...
Người Hồng Hoa Hội kinh hoảng la lên, Triệu Bán Sơn không chờ đợi được nữa, hai tay giương lên, tung ra ám khí Thập Bát Đao Hồi Long Bích nhắm đến các yếu huyệt quanh thân Tống Thanh Thư đánh tới.
Tống Thanh Thư liền vọt đến bên cạnh Văn Thái Lai, gã kinh hãi biến sắc, muốn kháng cự, nhưng bị Tống Thanh Thư một trảo nắm bắt, đánh mất sức lực ném tới chống đỡ ám khí Thập Bát Đao Hồi Long Bích đang bay đến.
Triệu Bán Sơn giật mình, vội vã lại ném ra tiếp mấy chục mũi ám khí, ám khi phóng sau lại đến trước, từng cái đánh trúng ám khí Thập Bát Đao Hồi Long Bích đang bay lơ lửng, để cho Văn Thái Lai thoát khỏi, cùng lúc Triệu Bán Sơn bay vọt đến đỡ lấy Văn Thái Lai lôi ngược về…
Nhìn thấy Vô Trần đạo trưởng bị gϊếŧ, Văn Thái Lai trọng thương, Trần Gia Lạc cực kỳ phẫn nộ, xuất đánh toàn công lực, không để ý đến quyền pháp phức tạp của Trần Gia Lạc, một chưởng Tống Thanh Thư ứng phó, quyền chưởng chạm vào nhau, Trần Gia Lạc cảm thấy cánh tay như sắp nứt, rên lên một tiếng, lui ra mấy chục bước, kinh hãi hai tay đã bị đối phương đánh cho chấn động trật khớp.
Tống Thanh Thư tuy rằng cực kỳ chán ghét Trần Gia Lạc, lên làm Tổng đà chủ Hồng Hoa Hội cũng không phải là có bản lĩnh, bởi vì có được thân phận đặc thù mà thôi, cho nên Tống Thanh Thư ra tay với hắn không chút lưu tình.
Trong nháy mắt, thất đại cao thủ kẻ chết người bị thương, chỉ còn lại Thiên Hồng, Thiên Kính, Vu Vạn Đình ba người mà thôi, đừng nói người của Hồng Hoa Hội mắt thấy choáng váng, ngay cả Chu A Cửu cùng Hạ Thanh Thanh cũng ngơ ngác, trong lòng cũng không biết đế tột cùng võ công của Tống Thanh Thư gì...
Thiên Hồng, Thiên Kính tu vi võ học dù sao cũng cao hơn bọn người kia một tầng, Vu Vạn Đình thì thiên tính cẩn thận, không tham công liều lĩnh, bởi vậy ba người quyền kiếm với Tống Thanh Thư, nên chống đỡ không ngã, nhưng nếu là người tinh tường đều có thể nhìn ra, bại cục của ba người đã định, phân ra thắng bại chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
Tống Thanh Thư cau mày, ba người này võ công đều là danh môn chính tông, căn cơ cực kỳ vững chắc, chiêu thức uy lực tuy rằng không lớn, nhưng mà sơ hở hầu như không có, nếu muốn thắng nhanh bọn họ chỉ sợ cũng không dễ dàng, lúc này thân đang hãm sâu hiểm cảnh, nếu mà lãng phí quá nhiều công lực, đúng là không khôn ngoan.
Trong lúc Tống Thanh Thư còn do dự, từ phía sau lứng hắn, trong bụi cây đột nhiên hiện một hắc y nhân mạng mặt quỷ đánh chưởng tới, thân pháp cực nhanh, trong lòng bàn tay xen lẫn tiếng rít như phong lôi, nhìn qua võ công thì có vẻ cao hơn mọi người trong tràng một tầng lớn.
Hạ Thanh Thanh nhìn thấy, nhưng khoảng cách đứng quá xa, cứu viện không kịp, vội vàng từ trong tay áo phóng ra một thanh Kim Xà chùy hướng bóng đen vọt tới, nhưng cũng thấy rõ ràng không hề ăn thua gì.
Khác với với Hạ Thanh Thanh, Chu A Cửu đứng gần, trực quan đoán được võ công của người mặt quỷ , nàng đã từng nhìn thấy Trương Vô Kỵ xuất thủ, lúc này nhận thấy võ công của người mặt quỷ này không hề thua kém Trương Vô Kỵ .
Chu A Cửu tuy thấy võ công của Tống Thanh Thư biểu hiện thần kỳ, nhưng bị một siêu cấp cao thủ đánh lén, chỉ sợ là lành ít dữ nhiều, trong trong nháy mắt, Chu A Cửu kiếm cũng không kịp rút, bay người xông tới, ngăn tại giữa hai người Tống Thanh Thư và người mặt quỷ.
Ngay tức khắc Chu A Cửu liền bị trúng một chưởng ở trước ngực, nàng giống như con diều bị đứt dây hướng phía sau bay ngược lại.
Tống Thanh Thư mặt âm trầm, một quyền, một chưởng, một chân, tránh thoát được Thiên Hồng, Thiên Kính, Vu Vạn Đình ba người đang ây công, phi thân đến chụp lấy Chu A Cửu ôm vào trong ngực, tay kia khống chế Mộc kiếm tập trung toàn bộ chân khí đẩy về phía người mặt quỷ bắn đi.
Người mặt quỷ thần sắc ngưng trọng, vội vàng triệt thoái phía sau, phóng lên chạm chân trên mái nhà, nhìn xem vết thương trên vai bị Mộc kiếm sướt qua, trầm giọng nói:
-Hảo kiếm pháp.
Đang chuẩn bị tiếp tục tái chiến, đột nhiên bên kia thành đông truyền đến pháo hiệu, người mặt quỷ sững sờ suy nghĩ:” Bên đó đang lưu lại Gia Luật Tề cùng Gia Luật Nam Tiên theo dõi động tĩnh của Thần Long giáo, chẳng lẽ Thần Long giáo đã xảy ra chuyện? Nếu toàn bộ Thần Long giáo chết hết cũng không quan hệ, nhưng có một người không thể chết được, đó là hy vọng duy nhất của gia tộc mình...”
Người mặt quỷ không cam lòng nhìn Tống Thanh Thư nói,
-Tống thiếu hiệp kiếm pháp thần sầu quỷ khóc, lần sau có cơ hội lão phu sẽ lĩnh giáo.
Nói xong liền hướng về phía pháo hiệu bay đi..
Tống Thanh Thư nhìn xem trong ngực mỹ nhân chỉ còn hơi thở mong manh, sắc mặt âm tình bất định.
-Chuẩn bị bắn tên…
Giọng nói chỉnh tề vang lên, một đội Cung tiễn thủ theo từ cổng lớn tràn vào, giương cung đối nhắm vào phía Tống Thanh Thư, chỉ cần Bảo Vương gia ra lệnh một tiếng, lập tức Tống Thanh Thư sẽ bị bắn thành tổ ong.
Hạ Thanh Thanh thấy được trong lòng cả kinh, vội vàng giơ lên Kim Xà kiếm hướng Tống Thanh Thư công tới:
-Tặc tử nhận lấy cái chết!
Lúc chiêu kiếm phóng tới gần đến Tống Thanh Thư, thấy hắn ngạc nhiên nhìn, nàng thấp giọng nói :
-Cưỡng ép ta làm con tin, hộ tống các ngươi ra khỏi Vương Phủ…
Tống Thanh Thư lập tức hiểu ý, phối hợp cùng với Hạ Thanh Thanh, một chiêu liền chế ngự nàng, đem Kim Xà kiếm gác vào trên cổ nàng, nhìn qua Hoằng Lịch nói:
-Vương gia nếu cam lòng để ái phi cùng chết với hạ quan, thì cứ hạ lệnh bắn tên đi..