CHƯƠNG 218: NẾU CÓ SỰ LỰA CHỌN?
Đối mặt với phu nhân yêu dâʍ như vậy, dục hỏa Tống Thanh Thư đã tràn lên não, hắn rút ra côn ŧɦịŧ khỏi miệng nàng, hai tay ôm lấy bờ eo Lạc Băng, đem nàng xoay Lạc Băng hai đầu gối quỳ xuống, hai tay vịn tại bên cạnh trên thành giường, rồi mới nhô lên côn ŧɦịŧ, ra sức thọc vào u cốc Lạc Băng .
………………………………………………………………………………..
Một chốc sau thì cặp mông lớn của Lạc Băng đã vễnh cao lên đón hùa động tác côn ŧɦịŧ Tống Thanh Thư ra vào, vách thành thịt non u cốc của nàng mềm nhuyễn cực kỳ, theo cây côn ŧɦịŧ tiến vào, khoang thịt tầng tầng lớp lớp bao lấy cây côn ŧɦịŧ to, cùng lúc bài tiết ra đại lượng dịch nhờn.
Tống Thanh Thư hít vào một hơi, côn ŧɦịŧ tiến quân thần tốc, trùng trùng điệp điệp qui đầu côn ŧɦịŧ liên tiếp đính trụ trên hoa tâm nàng, cái cổ mềm của nàng lộ ra một tầng đỏ ửng, hai bên tai cũng đỏ lên, nữ nhân này thật sự là trời sinh mị cốt, thân thể của nàng cực kỳ mẫn cảm, nàng nhô lên bờ mông tuyết trắng trơn trượt uốn éo, chủ động nghênh hợp với côn ŧɦịŧ, hậu môn nàng thỉnh thoảng nhíu lại, mỗi lần co rút, từ sâu trong u cốc truyền đến một hấp lực khiến cho người phải muốn xuất tinh.
Tống Thanh Thư dục niệm bừng bừng phấn chấn, hai tay bắt lấy hai bên mông thịt Lạc Băng, vạch ra cái mông đẹp mập tròn, bờ mông của nàng càng thêm vặn vẹo, lại làm cho Tống Thanh Thư cơ hồ không cách nào đình chỉ động tác đây vào côn ŧɦịŧ, tốc độ càng lúc càng nhanh, hắn chìm thấm tại trong kɦoáı ƈảʍ không cách nào tự kềm chế, bỗng nhiên tinh quan chấn động, qυყ đầυ mạnh mẽ ngóc lên, Tống Thanh Thư kêu to không ổn, thân thể Lạc Băng quá mức mê người, chính mình vậy mà tựa như mới lần đầu giao cấu với nàng vậy, không chút nào biết rõ để mà khắc chế, ngắn ngủn thời gian đã muốn xuất tinh ra, cái này giống như là bị chơi khăm rồi, hắn liền trấn định vận công..
……………………………………………………………………………………….
Lúc sau thì bỗng nhiên cổ miệng hoa tâm Lạc Băng xiết chặt, như một vòng thịt non bao lấy qυყ đầυ hắn, bờ mông nhô lên dính sát tại trên hạ thể Tống Thanh Thư, hoa tâm có nhịp co rúm lật ngược đè ép, cái mông lớn của nàng như buộc chặc, run rẩy theo từ ở trong chỗ sâu u cốc, trào ra một cỗ đậm đặc trắng sữa âm tinh, hoa tâm kiệt lực khuấy động qui đầu côn ŧɦịŧ, má ngọc ửng hồng, từ cửa miệng u cốc dịch nhờn ào ạt chảy ra.
Trong thoáng chốc, Lạc Băng trong cơn cao trào hòa cùng dung nhan diễm phụ một thể, gương mặt thành thục, thân thể óng ánh trở vũ mị, đồng dạng tươi đẹp triển lộ ra một dâʍ phụ, Tống Thanh Thư gầm nhẹ một tiếng, tϊиɦ ɖϊƈh͙ phá quan phún ra sau một lúc đè ép, khiến cho kɦoáı ƈảʍ xuất tinh càng thêm mãnh liệt, cơ bụng của hắn kéo căng, hai tay nắm chặt vòng eo Lạc Băng, qυყ đầυ nhanh đỉnh lấy cổ miệng hoa tâm của nàng, ra sức phun ra tϊиɦ ɖϊƈh͙ súc tích tưới sâu vào trong, hoa tâm Lạc Băng đột nhiên bị tϊиɦ ɖϊƈh͙ nóng bỏng phun vào một hồi run rẩy không ngừng co rúm tiếp tục rỉ ra âm tinh, nàng cùng Tống Thanh Thư tiếp nối đạt tới cực khoái cao trào.
-Um… rất tốt!
Một trận giao cấu nồng nhiệt qua đi, Tống Thanh Thư hài lòng kêu lên..
………………………………………………………………………………………….
Ngày hôm sau trời còn chưa sáng, Lý Nguyên Chỉ đã tỉnh ngủ, nàng quay đầu nhìn thấy Tống Thanh Thư vẫn đang còn ngủ ở trên sàn nhà, thở phào một cái, quay đầu lại nhìn xem Lạc Băng, cảm thấy Lạc Băng tựa hồ so với ngày hôm qua còn diễm lệ hơn mấy phần..
Duỗi ra một chút hai chân, khuôn mặt nàng chợt ửng đỏ, cảm giác được phía dưới âm hộ mình dinh dính ẩm ướt, hồi tưởng lại đêm qua dường như nàng có một giấc mộng một phi thường đẹp đẽ, nàng mơ tới chính mình đi đến một cái sân trống trải, đột nhiên cách đó không xa trong một căn phòng truyền đến tiếng rêи ɾỉ của nữ nhân. Lý Nguyên Chỉ tò mò chạy đến trước cửa sổ nhìn vào, thì phát hiện một đôi nam nữ chính đang làm cái loại chuyện ngượng ngùng kia, Lý Nguyên Chỉ vội lấy tay che ở trước mắt, nhưng nghe đến tiếng rên liên tục cửa nữ nhân, tiếng rên mà nàng chưa từng nghe qua kiều mỵ như vậy, không tránh khỏi tò mò mở ra khe hở vụиɠ ŧяộʍ nhìn vào đôi nam nữ đang giao cấu, một cái mông trắng ngần đang vễnh lên với cây côn ŧɦịŧ rất to dính đầy dịch nhờn sáng loáng ra ra vào vào bên trong cái u cốc, theo bản năng nàng muốn rời đi, nhưng bên trong nữ nhân kia đột nhiên nghiêng đầu lại, tóc mây tán loạn lộ ra khuôn mặt diễm lệ lại là Lạc Băng, Lý Nguyên Chỉ giật nảy cả mình, ngẩng đầu muốn nhìn người nam nhân đang ở trên người của Lạc Băng là ai, đáng tiếc không biết là do bởi vì nằm mơ hay là cái gì, khuôn mặt của người nam nhân dường như hãm ở trong lớp sương mù, trước sau nhìn thấy không rõ ràng, Lý Nguyên Chỉ nhìn thấy thân thể của Lạc Băng thuận theo phối hợp với người nam nhân, thì cho rằng đó là Văn Thái Lai, nhưng trong cõi u minh lại có một giọng nói cho nàng biết là không phải, nàng lại lo lắng đối phương là Dư Ngư Đồng, nhưng nhìn qua dáng vẻ cũng không phải, đi hay ở gì cũng không xong, cuối cùng Lý Nguyên Chỉ đem toàn bộ quá trình giao hoan bên trong nhìn thấy tất cả từ đầu đến cuối.
Lý Nguyên Chỉ còn là một cô nương trong sạch, làm sao chịu được loại xung kích thị giác mãnh liệt như thế này, một lớp dục tính theo bản năng sinh lý bắt đầu nổi lên, nàng có chút hoảng hốt, cảm thấy thân thể của mình kỳ quái rất nhiều, một lúc nàng có cảm giác bên dưới hạ thể bị đè nén vô cùng, có chút muốn đi tiểu, nhưng lại không tiểu được, liền nhanh lên một chút đầu ngón tay, đảo khuấy trên âm hạch, cửa miệng u cốc liền tiết ra một chút nước nhờn, ngón tay lúc nhanh lúc chậm, sâu bên trong u cốc cứ như bị treo ngược ở giữa không trung, bủn rủn không phân rõ phương hướng, bất tri bất giác cả người nàng xụi lơ, toàn thân dường như ngâm ở trong nước vậy, cuối cùng bất tri bất giác nằm xuống ngủ say.
"Ta làm sao lại có giấc mộng ngượng ngùng như vậy? “
Lý Nguyên Chỉ vỗ vỗ lấy hai gò má của mình nghi hoặc, lại quay đầu lại nhìn Lạc Băng …
Lý Nguyên Chỉ gây nên động tĩnh cũng làm cho Lạc Băng giật mình tỉnh lại, nàng mở hai con mắt nhìn Lý Nguyên Chỉ, thế nhưng cả người mềm yếu làm cho nàng không muốn động nửa cái ngón tay. Đêm qua bởi vì có Lý Nguyên Chỉ nằm ở một bên, không biết vì sao lại làm cho Lạc Băng thân thể trở nên càng thêm mẫn cảm, cảm giác tiêu hồn thực cốt kia thậm chí làm cho nàng mới biết vị tủy ngon, muốn ngừng mà không được: "Hi vọng hắn có thể tuân thủ chính mình lời hứa đi..."
Lạc Băng đôi con mắt nửa khép nửa mở, trong đầu thoáng qua ý nghĩ, nàng lại mỏi mệt rơi tiếp vào mộng đẹp.
Nhìn thấy đôi mắt Lạc Băng nhắm lại, Lý Nguyên Chỉ đành quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, sắc trời vẫn chưa sáng hẳn, biết thời gian còn sớm, liền một lần nữa nằm xuống, đắp kín chăn, nhúc nhích một chút hai chân, duỗi tay xuống khe thịt âm hộ của mình thấy vẫn còn ẩm ướt, đưa tay lên mũi ngửi lấy thấy dịch nhờn trong u cốc đã chuyển qua có hơi hôi chua rồi, nàng đỏ mặt nghĩ thầm:” Chờ Tống đại ca đai ra ngoài, mình phải đi tắm rửa một phen, chứ cái mùi quá khó tiếp thu rồi...”
Khi tia ánh sáng mặt trời đầu tiên từ ngoài cửa sổ dọi vào, Tống Thanh Thư thức tỉnh ngồi dậy, ngồi tọa thiền vận công , từ từ đem chân khí khắp tứ chi bách hài quy nạp đến vào trong đan điền, cảm thấy tinh thần vô cùng sảng khoái, quãng thời gian này Hoan Hỉ chân khí được âm khí tẩm bổ rất nhiều, hắn đã khôi phục lại được tầm sáu thành công lực, tuy rằng nội lực vẫn không sánh kịp trước đây, thế nhưng cũng đã để hắn tận phục thực lực của mình.
"Hoan Hỉ Thiện Pháp thực sự là loại võ công tốt, âm dương kết hợp cùng nữ nhân liền có thể tăng trưởng công lực, chỉ là bên trong dung lượng đan điền dù sao cũng có hạn, cuối cùng có thể hay không đến mức độ nào nhất định, sẽ không còn cách nào tăng trưởng?..’’
Tống Thanh Thư trong lòng nghi hoặc.
-Tống đại ca, hai mắt tỏa ra thần quang, tựa như công lực nâng cao một bước, đại ca đến tột cùng luyện loại võ công gì a, qua một đêm lại tăng lên thấy rõ ràng?
Lúc này Lý Nguyên Chỉ ngồi ở bên giường, Lạc Băng chênh chếch ngồi ở sau lưng nàng, giúp nàng thắt bím tóc.
-Cái này thì phải cảm tạ Lạc tỷ tỷ của ngươi a, nếu không có nàng, công lực của ta sẽ không tăng trưởng được nhanh như vậy,
Tống Thanh Thư nhìn Lạc Băng một chút, cười nói,
-Sau này nếu có cơ hội, ta sẽ cùng muội luận bàn về môn võ công này.
-Lạc tỷ tỷ …tỷ tỷ giúp Tống đại luyện công như thế nào vậy... Ai da, đau….
Lý Nguyên Chỉ vừa mở miệng hỏi, thì cảm thấy bím tóc của mình giống như là bị Lạc Băng giật mạnh làm cho đứt đoạn.
- Nguyên Chỉ muội, đừng nghe hắn nói mò, chính hắn tự luyện công, mắc mớ gì đến ta.
Lạc Băng đỏ mặt, vội vàng giải thích.
-Tống đại nhân, Tống đại nhân…
Chính vào lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng gọi của Trương Khang .
Tống Thanh Thư quay đầu lại nhìn trên giường, Lý Nguyên Chỉ cùng Lạc Băng liền vội vàng đem cái màn buông xuống giường, lúc này y phục của các nàng mơi ngủ dậy nên còn xốc xếch, lộ ra chính là nhiều khoãng da thịt bên trong, tuy rằng không ngại bị Tống Thanh Thư nhìn thấy, thế nhưng nếu có nam nhân khác đi vào, thì không có được đãi ngộ tốt như vậy.
Tống Thanh Thư sau khi thấy hai nàng đã ẩn mình giấu kỹ, mới khặc một tiếng, hô:
-Vào đi.
Trương Khang Niên cúi đầu đi vào, ánh mắt phiêu đến cái màn giường, cùng với trên đất có hai đôi giày, trong lòng phát hoảng Tống đại nhân quả nhiên thật là…
Nhín thấy thần sắc Trương Khang Niên quái lạ, Tống Thanh Thư cũng không quản nhiều, liền hỏi:
-Sang sớm tìm ta có phải là có việc?
-Vâng…không sai..
Trương Khang Niên nhìn phía bên giường một chút, chần chờ một hồi, đi tới bên cạnh Tống Thanh Thư thấp giọng nói rằng,
-Hài tư song sinh kia bị người cướp đi rồi.
-Chuyện khi nào?
Tống Thanh Thư trong lòng hơi động, Thần Long giáo quả nhiên hành động rất nhanh..
-Khoảng chừng nửa canh giờ trước, đại nhân có dặn dò phải thường xuyên quan tâm động tĩnh ở bên đó, vừa nhận được tin tức hạ quan liền lập tức đến bẩm báo đại nhân.
Trương Khang Niên trả lời.
-Được, ta biết rồi, ngươi đi ra ngoài đi, chuyện này không cần nói cho những người khác biết.
Tống Thanh Thư phất phất tay.
-Vâng..
Trương Khang Niên trong lòng rùng mình, nhiều năm làm người hầu ở trong cung, hắn đương nhiên rõ ràng khắp nơi đều có những bí mật, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện đó là đạo lý sống còn.
Nhìn Trương Khang Niên biến mất ở cửa, Tống Thanh Thư suy nghĩ: “ Không ngờ thế lực Thần Long giáo ở trong Thịnh Kinh thành lại mạnh như vậy, vốn cho là bọn họ ít nhất phải ngày mai mới có thể tìm được cặp sonh sinh này..’’
-Nguyên Chỉ muội, Văn phu nhân, ta có chuyện muốn đi ra ngoài, có thể hai ngày sắp tới sẽ không trở về.
Tống Thanh Thư từ ngăn tủ bên trong lấy ra một số đồ vật đã mua hôm qua, thu dọn hành trang, quay lại nói.
Lạc Băng bị hắn một câu Văn phu nhân gọi đến phát tởm cực kỳ, nghĩ thầm chính mình đã bị hắn xâm phạm thân thể đến mức như thế thì mới biết, nào có ai ngờ ẩn giấu bề ngoài vô hại của hắn là một trái tim tà ác.
-Tống đại ca… đi đâu vậy a?
Tống Thanh Thư cũng thừa biết ý nàng.
-Ta biết ngươi muốn hỏi gì, đang chuẩn bị đi cứ nam nhân của các người đây.
-Hảo đại ca…đại ca là ngươi tốt nhất.
Lý Nguyên Chỉ cười như nở hoa, còn Lạc Băng thì thần sắc phức tạp, mấy ngày nay ở lại cùng với Tống Thanh Thư nơi này, tuy rằng buổi tối bị hắn bắt nạt, nhưng tính ra vẫn còn khá an tâm. Chỉ là nếu như Văn Thái Lai được cứu ra ngoài, chính mình phải làm sao đối mặt với trượng phu đây?... Hơn nữa Hồng Hoa Hội trước còn chuẩn bị để cho mình dùng mỹ nhân kế, chẳng lẽ sau khi mọi người của Hồng Hoa Hội được cứu ra qua đi, vận mệnh chính mình vẫn là khó thoát khi phải trở lại bên người Tống Thanh Thư? Không biết...lần này Tống Thanh Thư cứu toàn bộ người Hồng Hoa Hội, trước cừu hận cũng nên xóa bỏ mới đúng chứ? Chỉ cần Văn tứ ca không biết thân thể của mình bị Tống Thanh Thư nhiều lần dày vò, thì cũng sẽ không có liên quan gì. Văn Tứ ca… xin lỗi, vì Hồng Hoa Hội, nên muội phải hy sinh thân thể mình đành phải gạt huynh... Lạc Băng mình nghĩ như vậy là lừa mình dối người loạn tưởng một trận, một lúc tâm tình mới chậm rãi bình tĩnh lại.
Ngày hôm qua sau khi trở lại Dịch Phương quán sau, Tống Thanh Thư liền bảo thị vệ đến bên cạnh tửu điếm tìm hiểu tin tức đôi huynh muội kia, kết quả bọn họ đã biến mất không còn tăm hơi, Tống Thanh Thư đã hoài nghi còn có phe thứ ba đang bí mật giám sát chính mình.
Tống Thanh Thư sau khi ra ngoài dặn dò đám thị vệ, rồi quay lại gian phòng nói rằng:
-Ta đã nói với hị vệ, bảo là hai ngày nay sẽ luyện công, vẫn ở tại trong phòng, không cho bất luận người nào bước vào quấy rầy ta, các người hãy cùng phối hợp nhé…
-Được rồi.Hai nàng gật đầu, Lý Nguyên Chỉ mở miệng nói,
-Tống đại ca hãy cẩn thận.
Lạc Băng quay đầu đi, trầm mặc một lát, giống như giọng nói nhỏ như tiếng muỗi vang đến:
-Chính ngươi phải cẩn thận.
Tống Thanh Thư một lần nữa ngồi xuống, nhìn hai nàng cười nói:
-Chuyến đi này nhất định nguy cơ trùng trùng, ta giả thiết một trường hợp, nếu là đến lúc cứu được nam nhân của các người, thì ta phải chết, còn nếu không cứu bọn họ, ta sẽ có thể thuận lợi tẩu thoát, vậy các người vẫn muốn ta cứu bọn họ hay là không cứu?
Lý Nguyên Chỉ sắc mặt tái lại, do dự một lát, vẫn lắc đầu một cái:
-Nếu như có tình huống đó, Tống đại ca cứu Dư Ngư Đồng ra, nhưng lại mất đi tính mạng của mình, muội cả đời này đều sẽ không an tâm, còn nếu đại ca không cứu Dư Ngư Đồng để hắn chết đi, thì quá mức lắm là muội cùng chết với hắn là xong.
-Tiểu nha đầu ngươi rất có lương tâm,
Tống Thanh Thư quay đầu nhìn Lạc Băng hỏi,
-Vậy còn Văn phu nhân?
-Ngươi cứ cứu Văn Thái Lai ra đi,
Lạc Băng trả lời làm cho sắc mặt Tống Thanh Thư phát lạnh, nhưng nàng cũng không có chú ý tới tất cả những chi tiết này, tiếp tục nói,
-Nếu ngươi chết rồi, ta sẽ cùng chết với ngươi….
Nguyên lai là nàng đã không biết làm sao đối mặt với trượng phu như ngày xưa nữa, trong lòng sớm đã có ý không muốn sống, hi vọng Tống Thanh Thư đem Văn Thái Lai cứu ra, nàng tận lực bù đắp nỗi hổ thẹn của chính mình.
Lý Nguyên Chỉ không nghĩ tới Lạc Băng lại là trả lời như thế, lập tức dùng ánh mắt kỳ quái nhìn nàng, nghe được lời Lạc Băng nói, Tống Thanh Thư cũng sững sờ, phản ứng lại cười ha ha:
-Các người yên tâm, ta không vô dụng như nam nhân các người đâu, chắc chắn có thể đem bọn họ cứu ra, cũng sẽ không để cho bản thân mình bị tổn thương."
Sau khi rời khỏi Dịch Phương quán, Tống Thanh Thư lặng lẽ ẩn giấu hành tung, một đường đi tới căn nhà hôm qua mà hắn giám thị, quan sát chung quanh không thấy có ai chú ý tới mình, vội vã nhảy qua tường rào, trong ánh mắt kinh hãi của phu phụ bọn họ,hắn liền điểm lấy huyệt đạo cả hai,
-Hai vị xin lỗi, trước tiên tạm chịu ủy khuất vậy…