CHƯƠNG 214: TÂM TƯ PHỨC TẠP.
-Táo ( sớm..), đào ( trốn.. ) ? ( nghĩa là sớm trốn đi. )
Nhìn hai rương chứa hoa quả, Tống Thanh Thư đăm chiêu.
Lý Nguyên Chỉ cầm lấy một trái táo, quan sát cũng không nhìn thấy có gì khác thường, ngây ngốc hỏi:
-Hay là hạ độc ở bên trong a..
Tống Thanh Thư thấy buồn cười:
-Muội yên tâm ăn đi, không có độc đâu.
Cầm trong tay trái đào vứt về bên trong cái rương, Tống Thanh Thư xoay người liền đi ra ngoài.
-Cứ ngủ trước đi, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, đêm nay sẽ không trở về.
Nghe được Tống Thanh Thư nói, Lạc Băng thở dài nhẹ nhõm, Lý Nguyên Chỉ nghi ngờ hỏi:
-Vậy đại ca ngủ ở nơi nào?"
Trong đầu Tống Thanh Thư hiện lên một bóng người xinh đẹp, Tống Thanh Thư cười nói:
-Ta luôn có nơi để ngủ.
Ra khỏi Dịch Phương quán, Tống Thanh Thư chậm rãi bước đi trên đường cái, lầu bầu:
"Nữ nhân này muốn ta cứu phu quân của nàng, nữ nhân kia cũng muốn ta cứu trượng phu nàng, còn có cô nương thì nhờ ta cứu ý trung nhân của nàng…Ai.. chẳng lẽ ta trở thành công cụ cho nữ nhân sao? “
Có bài học lần trước bị người Thần Long giáo chơi chiêu “ Ôm cây đợi thỏ..” giáo huấn, Tống Thanh Thư lần này cẩn thận quan sát, vừa đi vừa vận lên chân khí thăm dò khí tức xung quanh, trên đường đúng là có cảm giác vài nơi có khí tức khả nghi, thế nhưng hắn dùng khinh công quẹo trái quẹo phải rất nhanh thoát khỏi đối phương.
………………………………………………………………………………………….
Bên trong Điền phủ, Điền phu nhân đột nhiên từ trong giấc mộng thức tỉnh, nàng lại mơ tới đang cùng Tống Thanh Thư giao hoan, trong lúc đang tiêu hồn, thì phu quân Điền Quy Nông đột nhiên xông vào, sau đó tên khốn Tống Thanh Thư kia lại quay về phía Điền Quy Nông cười cợt, vẫn tiếp tục ở trên người mình đưa cây côn ŧɦịŧ vào thân thể của mình cày cấy, nhìn thấy ánh mắt gϊếŧ người của phu quân, Điền phu nhân lập tức giật mình tỉnh lại.
"Ta làm sao lại cứ nằm mộng như thế này."
Điền phu nhân dùng bàn tay đưa xuống dưới hạ thể của mình, cảm giác được cái khr thịt ẩm ướt, không khỏi cắn cắn môi dưới, ngượng ngùng lầm bầm.
-Có phải phu nhân đang mơ tới tại hạ.
Bên tai đột nhiên truyền tới một giọng nói xa lạ mà quen thuộc, Điền phu nhân không thể tin được mà ngẩng đầu, thì phát hiện Tống Thanh Thư đã xuất hiện nhanh như tia chớp phóng đến bên cạnh giường nàng, rất là vô sĩ dúi đầu vào hạ thể mình hít lấy hơi dài rồi ngẩng đầu cười tủm tỉm nhìn nàng.
"Này chỉ là giấc mộng làm sao chân thực như vậy?..”
Điền phu nhân sững sờ, theo bản năng dụi dụi đôi mắt, nhưng thật sự nhìn thấy Tống Thanh Thư đang ngẩng đầu, suýt chút nữa kinh hô thành tiếng:
-Đúng là ngươi?
May là nàng kịp dùng tay che miệng lại, mới không để tiếng kêu kinh động đến bên kia sân đối diện là phòng của Điền Thanh Văn.
-Tại hạ biết phu nhân nhớ tại hạ, nên liền xuất hiện.
Điền phu nhân liền nhích người vào trong góc, nắm thật chặt cái chăn trùm lên trên người, co lại:
-Muộn như vậy…xin Tống công tử tự trọng.
-Tự trọng?
Tống Thanh Thư nở nụ cười, hai tay mở ra,
-Chúng ta đã từng thẳng thắn hẹn gặp lại, có cần phải xa lạ như vậy sao?
Điền phu nhân sắc mặt phát lạnh:
-Tối hôm qua chỉ là ta vì cứu Điền Quy Nông, nên trả giá thù lao cho Tống công tử mà thôi, bây giờ tiền đặt cọc đã ứng, mong rằng công tử đừng được voi đòi tiên.
-Phu nhân cần phải đem chuyện giữa chúng ta nói thành một hạng giao dịch sao? Mới vừa rồi bên dưới của phu nhân cũng đã nói lên….
Tống Thanh Thư cười khổ nói tiếp,
-Được rồi,.. nếu phu nhân muốn nói đến giao dịch, như vậy chúng ta sẽ đàm luận về chuyện giao dịch.
-Giao dịch gì nữa?
Điền phu nhân ánh mắt hoang mang.
-Nếu như tại hạ nói đã thăm dò được tông tích của Điền Quy Nông, phu nhân có thể khen thưởng cho tại hạ?
Tống Thanh Thư nhìn trên giường mỹ nhân mi mục như họa, đang khϊếp sợ nắm chặt chăn, thân phận nàng là thê tử của người hòa lẫn cái mùi tiết dịch bên dưới hạ thể mà hắn vừa ngửi qua, càng trợ tăng trong lòng hắn thêm ý nghĩ tà ác.
-Quy Nông?
Điền phu nhân đột nhiên cảm thấy danh tự này có chút xa lạ, nhưng bổn phận làm cho nàng hỏi tới,
-Điền Quy Nông như thế nào rồi?
-Phu nhân không mời tại hạ ngồi một chút sao?
Tống Thanh Thư cũng không trả lời nàng, trái lại hùng hổ doạ người mà nhìn.
-Công tử... công tử …ngồi đi.
Tiếp xúc với ánh mắt của hắn, Điền phu nhân trong tâm run lên, nàng dự cảm đêm nay lại có chuyện xảy ra.
-Đa tạ phu nhân.
Tống Thanh Thư mặt lộ vẻ vui mừng, trực tiếp ngồi lên trên giường.
-Công tử.. ngồi vào trên cái ghế đi.
Điền phu nhân cảm thấy hắn cách mình càng gần, vừa rồi hắn đã thừa cơ đưa mặt vào dưới hạ thể nàng, thì giờ chắc chắn không có hảo tâm gì, sự căng thẳng lo lắng của nữ nhân làm cho nàng lấy dũng khí nói.
-Đã khuya rồi, tại hạ chạy tới đây, tay chân có chút đông cứng, hay là phu nhân bố thí cho tại hạ một góc chăn, để tại hạ ủ ấm một chút, rồi sẽ cùng phu nhân nói về chuyện của Điền huynh?
Tống Thanh Thư cũng không đợi nàng trả lời, trực tiếp nhấc lên một góc chăn, chui vào.
-Um…um…
Điền phu nhân thấy ở trong đầu hò hét loạn lên, chờ nàng phản ứng lại, Tống Thanh Thư đã chui vào trong cái chăn rồi.
-Tông công tử… như thế mà vô lại như vậy.
Điền phu nhân ai thán một tiếng, không thể làm gì khác hơn là cuộn mình lại, ép sát hai chân, tận lực che giấu bên dưới cửa ngọc môm quan đang còn nhơ nhớp dinh dính dịch nhờn vừa rồi tiết ra trong cơn mộng giao hoan..
Tống Thanh Thư cũng biết đạo lý có giới hạn, không tiếp tục ép buộc nàng, mở miệng nói:
-Ngày hôm nay tại hạ đến Trương phủ của Trương đại nhân uống rượu, sau đó...
Tống Thanh Thư ung dung thong thả nhắc tới chuyện đã xảy ra, nhưng không một lời nhắc tới chuyện của Điền Quy Nông.
Điền phu nhân không kiên nhẫn:
-Công tử nói đến chuyện của Điền Quy Nông đi.
Tống Thanh Thư vỗ tay lên trán, nhưng không chút biến sắc bàn tay di chuyển về phía dưới âm hộ của Điền phu nhân,
-Sau đó trải tại hạ nói bóng gió, mới biết được Điền huynh đang bị giam ở trong Bảo thân vương phủ.
-A?
Một tiếng thét kinh hãi khi ngón tay của hắn đã luồn vào bên trong tiểu nội khố của mình.
Tống Thanh Thư đã bất tri bất giác ôm nàng, ôn nhu nói:
-Phu nhân cứ yên tâm đi, tại hạ đã liên lạc người nhờ giúp đỡ, không bao lâu nữa có thể đem Điền huynh cứu ra.
-Thật không?
Điền phu nhân nghiêng đầu qua chỗ khác, phát hiện ngón tay của Tống Thanh Thư đã duỗi đến khe thịt âm hộ còn ướt nhẹp của mình, mặt trắng liền đỏ chót.
-Đương nhiên là thật sự,
Tống Thanh Thư vươn ngón tay khêu lấy viên thịt nhỏ âm hạch của nàng,
-Phu nhân, tại hạ vì chuyện của phu nhân mà tận tâm tận lực, vậy có khen thưởng tại hạ không vậy?
Điền phu nhân lông mi khẽ nhấp nháy, giọng nói có chút run nói:
- Tối hôm qua đã khen thưởng…. thêm lần sau cho công tử… rồi..
-Nhưng tại hạ cũng thấy chưa đủ, vậy làm sao bây giờ?
Một ngón tay của Tống Thanh Thư đã lặng lẽ đưa đến cửa miệng u cốc của vờn quanh..
Hắn lại đến bắt nạt Nam Lan, chủ yếu không phải vì sắc đẹp của nàng, mà do bên trong cơ thể của nàng phong phú âm tinh chi khí, hiện giờ hắn ở trong Thịnh Kinh thành nguy cơ bao vây tứ phía, hơn nữa vừa thu được không biết nhân vật nào đã cảnh cáo 'Sớm trốn..', cho nên hắn phải dành thời gian tăng lên công lực của mình để phòng bị..
- Không phải là công tử đã nói sau khi chuyện này thành công, thì mới đến lấy phần tiền còn lại sao?
Điền phu nhân né tránh, cầu khẩn nói.
-Nhưng phu nhân cũng đã nói khi nào rảnh rỗi thì tới trong Điền phủ ngồi chơi mà.
Tống Thanh Thư ánh mắt sáng rực, tràn ngập tính xâm lược nhìn nàng.
Điền phu nhân hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào, sáng sớm trước khi rời Dịch phương quán, không biết vì sao bị ma quỷ ám ảnh mà lại nói với hắn một câu, lúc này gặp báo ứng rồi, nàng điềm đạm đáng yêu ấp úng:
-Ta... Ta lúc đó chỉ là nói đùa ….
-Nhưng tại hạ lại coi là thật a,
Tống Thanh Thư lại đem thêm một ngón tay nữa kẹp vào ngón tay kia nhẹ nhàng nhấn vào trong u cốc nàng, bên trong đã ngập nước…
- Nói thật sự, tại hạ bây giờ không có chỗ ngủ, nên cần phu nhân thu nhận giúp đỡ một đêm.
Điền phu nhân hơi ưỡn cái âm hộ, tiệp nhận hai ngón tay hắn đang càn quấy trong u cốc, sắc mặt đỏ đến mức nhanh chảy ra nước:
-Làm sao có khả năng đó, lẽ nào gian phòng của công tử đã bị Hồ ly tinh chiếm đoạt sao?
-Phu nhân quả nhiên là thần cơ diệu toán, trong phòng tại hạ xác thực đang có Hồ ly tinh.
Tống Thanh Thư khuỷu tay hơi dùng sức bên dưới u cốc nàng, hai ngón tay hơi hình thành cái móc câu tiếp tục đào khoét bên trong, Điền phu nhân liền rên nhỏ lên “ um..” bên dưới dịch nhờn theo hai ngón tay hắn đã trào ra bên ngoài..
-Cho dù là có Hồ ly tinh, Dịch Phương quán có nhiều gian phòng như vậy, mà không có còn căn phòng nào để công tử ngủ à.
Điền phu nhân cúi đầu, nhỏ giọng nói.
-Một Hồ ly tinh đó là chí nhạc nhân gian, thế nhưng có đến hai Hồ ly tinh thì lại vô cùng đau đầu.
Tống Thanh Thư trong đầu lại hiện lên hình ảnh của Lạc Băng và Lý Nguyên Chỉ.
-Ta không tin, với tính tình của công tử, cho dù là Hồ ly tinh, công tử cũng đâu có cam lòng đi ra ngoài.
-Hồ ly tinh dù đẹp đên đâu cũng làm sao được với vẻ đẹp của Điền phu nhân.
Một tay còn lại của Tống Thanh Thư đã cỡi ra dây đeo trên bả vai ràng buộc, xiêm y liền lướt xuống, lộ ra làn da thịt bóng loáng như tơ lụa.
-Điền Quy Nông nhận thức công tử làm huynh đệ, thực sự là hắn một đời bất hạnh.
Điền phu nhân thở dài một tiếng, cơn sướng khoái bên dưới hạ thể đã truyền đến, nàng không tự chủ được cong người:
-Um….a….
-Trước đã cứu phu phụ của phu nhân một lần, lần này lại phải cứu một lần nữa, Điền huynh phải nên cảm kích tại hạ mới đúng.
Tống Thanh Thư ở bên tai nàng thở ra một luồng hơi nóng.
-Cảm tạ công tử đến bắt nạt thê tử của hắn sao?
Điền phu nhân hai mắt đã mông lung, khoảng thời gian vừa qua nàng có quá nhiều nỗi lo toan, thực sự là quá mệt mỏi, bây giờ mặc kệ là thân thể tự đòi hỏi hay là tâm trí dằn vặt, nàng cần một cây côn ŧɦịŧ cường tráng to lớn nhét vào bên trong u cốc mình, còn chuyện đem phu quân cứu ra, sự tình cứ giao cho hắn thì được rồi...
-Chẳng lẽ phu nhân sẽ cho hắn biết sao?
Tống Thanh Thư nhìn chằm chằm vào hai con mắt của nàng.
-Đương nhiên sẽ không….
Điền phu nhân hồi đáp.
-Vậy là được rồi,
Tống Thanh Thư nằm đè lên người nàng, nhỏ giọng nói,
-Ngoan, dang rộng hai chân ra…
…………………………………………………………………………………………
Điền phu nhân hô hấp trầm trọng, sắc mặt hồng nhuận, cái miệng kiều diễm hé mở, Tống Thanh Thư vong tình xảo diệu mút liếm vào viên âm hạch sung huyết lồi cao, Điền phu nhân, giống như thân thể trắng nõn như con rắn vặn vẹo, trong miệng thỉnh thoảng phát ra mất hồn tiếng rêи ɾỉ, phản ứng mãnh liệt của nàng, làm cho Tống Thanh Thư không cách nào nữa tiếp tục nhẫn nại, hắn muốn phát tiết!
Tống Thanh Thư mút vào hút lấy chất lỏng dịch nhờn từ cửa miệng u cốc của nàng đang tuôn ra, từ chỗ tư mật tuôn ra mùi vị hăng nồng xộc vào mũi hắn, sau đó đầu lưỡi chậm rãi vòng quanh nơi cái lổ nhỏ gây xích mích, cuối cùng thì đầu lưỡi của hắn chạm được một khe hở kiều nộn, giống như tách ra nụ hoa luồn vào tận tinh bú ʍúŧ..
…………………………………………………………………………………..
-Um…được rồi….cho nó ….vào trong đi…
Thân thể Điền phu nhân run rẩy không thôi, nghe nàng thúc giục, Tống Thanh Thư đem cây côn ŧɦịŧ đưa tới, hai tay chăm chú bưng lấy cái mông to của nàng, qui đâu đã được cái u cốc vội vã nuốt vào, côn ŧɦịŧ cứ thế mà tiến sâu trong u cốc nàng.
Hai tay nắm chặt lấy bả vai, lúc này Tống Thanh Thư cũng nhịn không được nữa, cái mông dùng toàn lực một cái, côn ŧɦịŧ cứng rắn xỏ xuyên qua u cốc Điền phu nhân:
- Á..
Điền phu nhân cau mày rên lên một tiếng, cây côn ŧɦịŧ cứng rắn vọt tới chỗ sâu nhất trong cơ thể nàng, lập tức chất lỏng dịch nhờn từ trong u cốc, theo côn ŧɦịŧ nhét vào tràn đầy, chậm rãi trào ra, toàn thân suиɠ sướиɠ tê dại, Điền phu nhân khẻ nhếch đôi môi, lỗ mũi một hấp tấp thở hào hển kịch liệt, hai bầu vú trắng nõn phập phồng bất định…
………………………………………………………………………………………….
-Tống…công tử… cứ dùng hết sức …yêu ta.
Tống Thanh Thư thấy Điền phu nhân nói thế, Tống Thanh Thư càng thêm ra sức co rúm, bắt đầu hung hăng tiếp tục tiến công... Không cách nào hình dung, cuồng loạn va chạm hai bộ phận sinh dục đến cực điểm, Điền phu nhân khuôn mặt đỏ chót, đôi mi thanh tú nhíu chặt, thân thể yêu kiều từng trận trận run rẩy,.
Mười đầu ngón tay của Điền phu bấu vào trên cánh tay của Tống Thanh Thư, phát ra từng tiếng vũ mị “hừ…hừ…”
……………………………………………………………………………………..
Dưới sự đùa bỡn điên cuồng của Tống Thanh Thư, cặp chân của Điền phu nhân khi thì dang rộng ra, khi thì co lên... lát sau, trong lúc bất tri bất giác, cặp chân lại vòng qua tại sau thắt lưng Tống Thanh Thư, theo mỗi một lần động tác co rúm mà giơ lên cái âm hộ ép chặt, kíƈɦ ŧɦíƈɦ Tống Thanh Thư càng đánh càng mạnh, tốc độ cũng càng lúc càng nhanh!
Lúc này Điền phu nhân có thể cảm nhận được trong hoa kính chăm chú vây quanh cái qui đầu côn ŧɦịŧ đang thật sâu cắm vào, không thể tự chế co rút lại, xiết chặt gắp lên.
-A.. a….a …!...
Điền phu nhân phảng phất mình đang phiêu diêu trên đám mây, hướng về đại dương mênh mông bể dục vô biên vô hạn, hoàn toàn đánh mất lý trí..
Đúng là:
Bể dục giàn giụa,
Anh hùng bản sắc,
Tung hoành ngang dọc,
Nam nhân hùng phong.
Điền phu nhân giãy dụa cái mông, hai tay run rẩy bấu chặt lấy trên hai bầu vú mình, điên cuồng bày eo động khố, tăng thêm một vào một ra lực đạo cự long.
Chịu không được Tống Thanh Thư long kinh hổ mãnh như vậy, Điền phu nhân thừa nhận lấy vô hạn khoái hoạt, rất nhanh bắt đầu phát ra tiếng thét chói tai, trong lúc côn ŧɦịŧ vẫn lần lượt va chạm.
-A…a…... ta không được... á…
………………………………………………………………………………….
Tống Thanh Thư run rẩy ghé vào trên người Điền phu nhân, nhận thức tϊиɦ ɖϊƈh͙ cùng lúc phát ra với nàng, trong cơ thể Điền phu nhân, hoa tâm phun ra âm tinh nóng rực, cùng dương tinh Tống Thanh Thư bắn ra hợp lại làm một, song song cả hai trèo lên đỉnh phong vui thích..
……………………………………………………………………………………
Trãi qua thêm trận chiến đấu, Điền phu nhân thần sắc phức tạp nhìn nam nhân đang ngồi xếp bằng đả tọa luyện công trên giường:
-Trời sắp sáng…công tử nên đi…
-Trời còn chưa sáng mà ..
Lần trước Khúc Phi Yên đã từng nhắc nhở Tống Thanh Thư phải chú ý đến cảm thụ nữ nhân, cứ lo luyện công lại không bầu bạn chẳng quan tâm đến người nữ nhân vừa ân ái với mình, cho nên hắn đem Điền phu nhân kéo vào trong lòng, dựa theo chân khí trong cơ thể lưu chuyển đầu ngón tay đồng thời ở trên quầng vú Điền phu nhân thoa lên vòng tròn.
Điền phu nhân bị hắn làm cho trên làn da nổi lên một lớp da gà, nàng cầu khẩn nói:
-Nhi nữ của Điền Quy Nông ở phái đối diện bên kia sân, nàng từ trước đến giờ không hòa hợp với ta, nếu bị nàng nhìn thấy, ta sẽ không còn đất sống.
-Yên tâm… dựa vào võ công của tại hạ, sẽ không để cho nàng nhìn thấy đâu.
Tống Thanh Thư đáp.
Nhưng trời đã sáng!
Điền phu nhân lo lắng nói.
-Ai nha…không ngờ là cùng với phu nhân triền miên lâu như vậy.
Tống Thanh Thư nói làm cho Điền phu nhân xấu hổ không chịu nổi, đang muốn đưa tay nhéo hắn, thì thân ảnh Tống Thanh Thư đã biến mất ở trong phòng.
Nhìn cái chăn rỗng tuếch, Điền phu nhân đột nhiên có chút mất mát, chậm rãi ngồi dậy, trong lúc này cũng không biết đang suy nghĩ cái gì, mà khuôn mặt lại đờ đẫn ra.
Vậy mà cũng không lâu lắm, Tống Thanh Thư lại quay trở lại trong phòng, nhìn nàng cười nói:
-Bây giờ thì phu nhân không cần lo lắng đến Điền Thanh Văn phát hiện.
Điền phu nhân cả kinh, liền vội vàng hỏi:
-Công tử làm nàng như thế nào rồi?
-À… chỉ là điểm huyệt ngủ mà thôi, tới giữa buổi chiều nay, thì nàng mới tự tỉnh lại, phu nhân không cần lo lắng bị nàng nhìn ra kẽ hở gì nữa..
-Lại….tiếp tục…nữa sao?
………………………………………………………………………………………
Tống Thanh Thư nắm bắt hai vai của nàng, đưa nàng chậm rãi thả nằm úp đến trên giường, sau đó nâng cái mông tạo thành tư thế quì bò, bắt đầu dụng lực hướng phía dưới đưa cây côn ŧɦịŧ của mình thì đâm vào u cốc nàng!
Chiêu thức này khiến cho nữ nhân không có mượn lực được, hoàn toàn được dựa vào thân thể của mình thừa nhận côn ŧɦịŧ của nam nhân từ phía sau hung mãnh chạy nước rút.
Đôi mi thanh tú Điền phu nhân nhăn lại, miệng thì rêи ɾỉ:
-Um… ….um…a…
Nàng ghé đầu vào xuống cái gối, thân thể không ngừng run rẫy lấy, cái eo mềm mại giãy dụa, một đôi bầu vú tuyết trắng đầy đặn tại trên ngực không ngừng trĩu xuống!
Tống Thanh Thư càng thêm ra sức rút ra đút vào! Mà Điền phu nhân thì lại liên tiếp phát ra tiếng rêи ɾỉ mơ hồ:
-Ah... Aa...a..
Dưới sự cường lực đút vào phía dưới của cây côn ŧɦịŧ thô to, lúc này Điền phu nhân đã toàn thân vô lực xụi lơ lấy, tùy ý cây côn ŧɦịŧ của hắn tại chính trong u cốc mình tung hoành ngang dọc!
Cơn cực khoái cứ thế thay nhau nổi lên, cho dù là giao hoan bình thường như thế này cũng đủ để cho thể xác và tinh thần nữ nhân mỏi mệt, huống chi côn ŧɦịŧ của Tống Thanh Thư cứng rắn cứ cuồn cuộn không dứt hấp thụ lấy âm nhu tinh khí trong nhụy hoa của Điền phu nhân, bên trong u cốc của nàng co rút rất nhanh khiến cho nỗ lực Tống Thanh Thư đạt đến mức cuối cùng cao phong, trong cổ họng hắn hàm hồ, dương tinh tích tụ bắt đầu phun ra thư sướng.
…………………………………………………………………………………………
-Phu nhân mêt mỏi lắm rồi, nhanh lên một chút ngủ đi.
-Còn nói sao, hai ngày nay, lần nào công tử cũng giống như một con hổ điên vậy, bởi vì ta là thê tử của người khác, cho nên không lúc nào thương tiếc ..
Điền phu nhân trên mặt mang ngượng ngùng.
Không nghĩ tới nàng vẫn canh cánh trong lòng nói lại với câu này, Tống Thanh Thư có chút áy náy, liền bồi tội nói lời ngon ngọt, khi Điền phu nhân dần dần ngủ thϊếp đi, Tống Thanh Thư mới bắt đầu tiếp tục luyện công.