CHƯƠNG 159: BỊ ÉP BỨC.
-Đông Phương Mộ Tuyết?
Tống Thanh Thư trong đánh động.
-Vậy là cô nương không phải thật sự là Đông Phương Bất Bại …
-Đông Phương Bất Bại là ca ca của ta.
Đông Phương Mộ Tuyết chậm rãi kể ra một bí ẩn của võ lâm:
-Lúc trước hắn chiếm đoạt vị trí giáo chủ từ tay Nhậm Ngã Hành, rồi vì mê muội tu luyện Quỳ Hoa Bảo Điển, nên không có tinh lực quản lấy Nhật Nguyệt thần giáo, nên đem ta đến Hắc Mộc nhai, để ta thay mặt hắn xử lý giáo vụ, hunh muội chúng ta vốn là rất giống nhau, với lại người của Nhật Nguyệt thần giáo không ai dám ngẩng đầu nhìn thẳng vào giáo chủ, cho nên suốt thời gian dài không một ai nhìn ra kẽ hở, Đông Phương Bất Bại thì suốt ngày bế quan không ra ngoài, lâu dần, ta trên thực tế đã thành giáo chủ Nhật Nguyệt Thần Giáo.
-Vậy ca ca của cô nương bây giờ đang ở nơi nào?
Tống Thanh Thư nghĩ thầm “ Chỉ mới một Đông Phương Bất Bại đã là võ công cao siêu như vậy, nếu hai Đông Phương Bất Bại này kết hợp lại thì chuyện gì nghịch thiên cũng có thể làm được.
-Chết rồi…
Đông Phương Mộ Tuyết nói gọn lỏn.
-Chết như thế nào?
Tống Thanh Thư cẩn thận hỏi từng chút một.
-Ta gϊếŧ.
-À…thì ra là cô nương sau khi khống chế được Nhật Nguyệt thần giáo, đương nhiên không cần thiết phải lưu lại Đông Phương Bất Bại nhỡ có một ngày sẽ cướp đi tất cả bấy nhiêu công lao cô nương tạo dựng.
Tống Thanh Thư thấy cũng bình thường, trên cõi đời này vì quyền lực, phụ gϊếŧ tử, tử chuyện gϊếŧ phụ đâu có thiếu chuyện đã xảy ra đâu? Nếu nàng đã đường đường làm Đông Phương Bất Bại mà không có chuyện quyết đoán như thế này, trái lại hắn mới thấy kỳ quái.
-Ta biết ngươi nói vậy là có ý gì….
Đông Phương Mộ Tuyết sau khi cỡi cả cái tiểu nội khố nhỏ ra, thì đem toàn bộ y phục mang đế cái giá hong đồ, rồi cau mày nói tiếp:
-Có điều ta không phải gϊếŧ người là vì ngôi vị giáo chủ này, ca ca là người ta kính yêu nhất, chỉ cần hắn một câu nói, ta sẽ rút lui thoái ẩn khỏi Nhật Nguyệt thần giáo tuyệt đối không một lời oán hận.
-Vậy thì…. vì sao...?
Tống Thanh Thư nghe cử động của nàng, ảo tường thân thể Đông Phương Mộ Tuyết đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nên muốn quay đầu nhìn, nhưng rồi vội vã tỉnh ngộ lại, mới không phạm vào sai lầm lớn.
Đông Phương Mộ Tuyết nhìn chằm chằm vào bóng lưng hắn, rồi mới chậm rãi đem y phục treo trên giá hong khô:
-Ngươi nếu như còn dám lay chuyển đầu một lần nữa, đừng có trách ta không nể giao tình.
-Um….là tại hạ sai rồi... cô nương nói tiếp tục đi..
Tống Thanh Thư cười khổ nói.
-Tất cả mọi chuyện trôi qua đều rất tốt, mãi đến khi Dương Liên Đình xuất hiện, chắc ngươi cũng nghe Nhậm Ngã Hành có nhắc đến bí quyết luyện Quỳ Hoa Bảo Điển điều đầu tiên chính là múa đao tự cung, ca ca của ta, hắn đã…... rồi sau này dần dần râu mép không còn nữa, giọng nói thay đổi, tính tình khác thường, không còn gần gủi nữ nhân, hắn đem bảy tiểu thϊếp mang ra gϊếŧ hết, toàn bộ tâm ý lại đặt ở trên thân tên xú nam nhân Dương Liên Đình.
Tống Thanh Thư nghe Đông Phương Mộ Tuyết khi nhắc đến cái tên Dương Liên Đình, giọng nói vẫn còn tràn ngập oán hận, liền vội vàng hỏi:
-Sau đó thì sao?
-Từ trước đến giờ ta không bao giờ nghĩ tới người ca ca trong lòng mình thương yêu nhất, sẽ có một ngày sẽ giống như nữ nhân như thế, có một ngày cho đến chết ta vẫn không quên được, đó là vào cái ngày ta bắt gặp ca ca ẻo lã kiều mỵ vô cùng nằm ở bên dưới thân của Dương Liên Đình, lúc ấy ta cảm thấy như là trời đất đổ sụp xuống... Nhưng là cho dù như vậy, ta vẫn hy vọng sau này sẽ khuyên bảo ca ca, đánh đuổi tránh xa Dương Liên Đình... mãi cho đến khi phát sinh một chuyện, lúc ấy ta đối với hắn mới triệt để thất vọng …
-Chuyện gì?
Tống Thanh Thư linh cảm Dương Liên Đình cùng Đông Phương Mộ Tuyết đã xảy ra một chuyện gì đó.
-Sau đó Dương Liên Đình lại đem chủ ý đánh tới trên người của ta.
Đông Phương Mộ Tuyết giọng nói đã lộ ra băng giá nói tiếp:
-Hắn muốn động tay động chân với ta, ta liền báo cho ca ca biết, để cho hắn nhận rõ bộ mặt thật Dương Liên Đình, nào ngờ ca ca lại không hề tức giận, trái lại còn đánh ta một bạt tai.. Ngày hôm sau, ca ca tìm tới ta, nói hắn bởi vì thân thể không có cách nào làm cho Dương Liên Đình thỏa mãn, sau đó bảo ta thay thế hắn hầu hạ Dương Liên Đình…Haha… Tống Thanh Thư ngươi có biết lúc đó trái tim ta lạnh lẽo đến dường nào?
-Hừ…Đông Phương Bất Bại đúng là cực phẩm trong đám cặn bả.
Tống Thanh Thư thực sự không thể nào hiểu được lại đem tiểu muội của mình đẩy cho nam sủng của mình, so với công chúa Kiến Ninh còn biếи ŧɦái hơn.
-Đáng tiếc là lúc đó ta đánh không lại hắn.... Ta biết lấy tính tình của hắn, ta nếu là dám nói không, hắn tuyệt đối trước tiên sẽ chế phục ta, rồi đem ta đến Dương Liên Đình trong phòng, ta đành phải giả vờ đồng ý.
Đông Phương Mộ Tuyết kể ra tình hình ngày đó, nàng vẫn còn có cảm giác sợ hãi.
-Cái gì? Cô nươngi...
Nghe được nàng đáp ứng bồi lấy Dương Liên Đình, Tống Thanh Thư trong lòng quýnh lên, đang muốn quay mặt lại, thì một viên hòn đá nhỏ đã bay tới, Tống Thanh Thư vội vã xin tha,
-Sai lầm… sai lầm, chỉ là vô thức mà thôi, cô nương cứ kể tiếp… kể tiếp đi…
Đông Phương Mộ Tuyết không vội nói tiếp, mà chuyển qua một chuyện khác:
-Ngươi có biết tại sao ca ca ta lúc trước lại không gϊếŧ Nhậm Ngã Hành?
-Taị hạ vẫn cho là bởi vì Đông Phương Bất Bại... lòng dạ đàn bà nên không quyết đoán.
Tống Thanh Thư do dự rồi vẫn là nói ra ý nghĩ chân thực của mình.
-Hắn ngoài miệng nói thật dễ nghe, cái gì là Nhậm Ngã Hành năm xưa đối với hắn ơn trọng như núi, làm sao có thể hại đến tính mạng Nhậm Ngã Hành...
Đông Phương Mộ Tuyết sắc lạnh:
- Nói cho cùng, cũng là vì Hấp tinh đại pháp của Nhậm Ngã Hành .
-Hấp tinh đại pháp?
Tống Thanh Thư thấy nghi hoặc.
-Ca ca cô nương đã luyện Quỳ Hoa Bảo Điển, vậy còn muốn Hấp tinh đại pháp để làm gì?
Đông Phương Mộ Tuyết nói:
-Hắn tự cung, tính cách cũng biến thành như nữ nhân, nhưng lúc nào cũng buồn phiền tại sao chính mình không thể chân chính là thân nữ nhân, mãi đến lúc Bình Nhất Chỉ đưa ra biện pháp có thể chuyển dời đổi đầu óc tâm trí của hắn qua hình hài của một nữ nhân thật sự...
-Sát nhân danh y Bình Nhất Chỉ?
Tống Thanh Thư nhớ lại Bình Nhất Chỉ là một trong bốn đại thần y trong thiên hạ..
-Không sai, thân phận bên trong của Bình Nhất Chỉ là người của Nhật Nguyệt thần giáo.
-Lão ta thật có thể làm được?
Tống Thanh Thư suy nghĩ Bình Nhất Chỉ làm sao có khả năng thành công?
-Lão làm được!
Đông Phương Mộ Tuyết vừa khâm phục, lại vừa căm ghét:
- Ca ca vui mừng liền quyết định để Bình Nhất Chỉ giúp cho hắn thay đổi đầu óc tâm trí qua người của một nữ nhân.
-Hấp tinh đại pháp, chẳng lẽ...
Tống Thanh Thư hiểu ra vì sao Đông Phương Bất Bại lại cần công phu Hấp tinh đại pháp.
-Ca ca tuy muốn triệt để để làm một nữ nhân, nhưng lại tiếc một thân võ công tuyệt thế, do đó muốn dùng Hấp tinh đại pháp chuyển dời toàn bộ võ công đưa vào thân thể người nữ nhân và người nữ nhân đó sẽ mang đầu óc tâm trí của hắn.
Đông Phương Mộ Tuyết gật gù nói.
-Chỉ là Nhậm Ngã Hành không phải là kẻ dễ lừa, tuy rằng không biết Đông Phương Bất Bại tại sao lại mưu đồ lấy Hấp tinh đại pháp, nhưng biết chắc không có chuyện gì tốt, vì lẽ đó chưa từng nhả ra, sau đó ca ca không còn kiên nhẫn nữa, liền đi tìm kiếm đến phái Tiêu Dao trong truyền thuyết...
-Phái Tiêu Dao?
Tống Thanh Thư giật mình…
-Không sai, trong điển tịch của Nhật Nguyệt thần giáo có ghi chép, Hấp tinh đại pháp là thoát thai từ phái Tiêu Dao đó là Bắc Minh thần công, ca ca không chiếm đoạt được Hấp tinh đại pháp, liền dời sự chú ý qua Bắc Minh thần công.
-Tiêu dao Thiên Sơn Đồng Mỗ, Lý Thu Thủy, Vô Nhai Tử đều là những người võ công tuyệt đỉnh, ca ca của cô nương e rằng không dễ lấy Bắc Minh thần công từ trong tay bọn họ được .
-Ngươi tuổi còn trẻ, nhưng đối với những bí ẩn võ lâm lại hiểu biết nhiều như vậy.
Đông Phương Mộ Tuyết ngạc nhiên liếc mắt nhìn hắn:
-Ta chỉ biết là ca ca hắn không tìm được Vô Nhai Tử, nhưng lần lượt bái phỏng được Linh Thứu cung Thiên Sơn Đồng Mỗ, cùng với Tây Hạ Thái phi Lý Thu Thủy, lúc quay về rất là khâm phục võ công của bọn họ.