CHƯƠNG 144: THÚ ĐAU THƯƠNG…
-Mỹ Đao vương?
Hồ Dật Chi phảng phất nhớ lại quá khứ vinh quang của mình, tự mỉm cười giễu cợt, rồi trầm giọng hỏi:
-Làm sao ngươi biết bề Hồ gia đao pháp?
Tống Thanh Thư ngẩn người, quả nhiên Hồ Dật Chi người của Hồ gia, hắn âm thầm cầu khẩn: “ Xem tuổi của lão ta thì hẳn là bậc trưởng bối của Hồ Nhất Đao, lại là cùng họ Hồ, đừng có là trùng hợp như vậy chứ, lẽ nào lão ta là công công của Hạ Thanh Thanh?
Có muốn tránh cũng không được, Tống Thanh Thư đành đánh liều mở miệng hỏi:
-Tiền bối cùng với Phi thiên hồ ly năm xưa có quan hệ như thế nào?
-Tiểu tử thối, xem ngươi tuổi còn trẻ, kiến thức cũng khá lắm, lại còn biết đến Phi thiên hồ ly.
Hồ Dật Chi ngạc nhiên nhìn hắn.
-Chẳng lẽ tiền bối chính là Phi Thiên Hồ Ly?
Tuổi tác thì ước chừng tương đương, lại biết Hồ gia đao pháp, Tống Thanh Thư dự đoán tám chín phần chính là lão.
-Phải thì sao, nếu không phải thì sao?
Hồ Dật Chi thấy hắn chỉ dùng một cành cây cũng có thể cùng với bảo đao trong tay mình đánh bất phân thắng bại, trong lòng lão cũng biết võ công đối phương cao hơn mình, nên từ bỏ ý nghĩ tiếp tục tấn công, cảnh giác đứng nhìn Tống Thanh Thư.
-Mếu tiền bối nói vậy thì chắc đúng là có liên quan rồi,.
Tống Thanh Thư phiền muộn nói, càng chắc chắn mói tiếp:
-Trước tại hạ vẫn không hiểu tại sao Bách thắng đao vương lại có thể âm thầm theo sau phu nhân Trần Viên Viên bấy lâu nay, nhưng nếu tiến bối đúng là Phi thiên hồ ly cận vệ trung thành của Sấm vương Lý Tự Thành, vậy thì cũng có thể hiểu được. Tuy rằng giang hồ đồn đại năm xưa Lý Tự Thành vì thua trận mà tự sát, nhưng tại hạ biết rõ Lý Tự Thành chỉ là mai danh ẩn tích, hiện nay vẫn còn sống, có lẽ là vẫn còn vương vấn tơ lòng với Trần Viên Viên, cho nên những năm quay, e rằng do Lý Tự Thành sắp xếp để tiền bối bảo vệ cho phu nhân Trần Viên Viên.
Hồ Dật Chi ánh mắt lóe lên một tia sát cơ, tay nắm chặt chuôi đao, thoáng qua Tống Thanh Thư cũng chú ý đến chi tiết nhỏ này, mỉm cười nói tiếp:
-Tiền bối cũng không cần phải muốn gϊếŧ người diệt khẩu, Lý Tự Thành từ lâu đã không còn là Sấm vương uy chấn thiên hạ, giờ thì giống như một con chó mất chủ mà thôi, tại hạ đối với tông tích của Lý Tự Thành cũng không có gì hứng thú cả.
Nhưng hắn lại đang đau đầu: Trước hắn vẫn xem bảo tàng của Sấm vương là vật trong túi, quên rằng Lý Tự Thành vẫn còn sống trên thế gian này, nếu thế thì phải sớm đoạt lấy thôi.
-Hừ, ngươi không chỉ võ công cao cường, mà còn có kiến thức bất phàm, chỉ là ta thật sự lại không hiểu vì sao ngươi lại cam tâm đi làm một kẻ hái hoa đạo tặc như vậy?
Nghe Tống Thanh Thư nói rõ ra, Hồ Dật Chi vẫn bình thản, vừa không thừa nhận chính mình là Phi Thiên Hồ Ly, nhưng cũng không có phủ nhận.
-Tại hạ đêm khuya xông vào phòng ngủ phu nhân Trần Viên Viên, không phải vì ham muốn nhan sắc của phu nhân, chẳng qua là có nguyên nhân, nhưng không tiện tiết lộ cho tiền bối biết. Có điều tại hạ thề với trời đất, vừa rồi trong phòng không hề có bất cứ chuyện gì quấy rối tới mẫu tử Trần Viên Viên.
Tống Thanh Thư cùng Hạ Thanh Thanh dây dưa tình cảm cũng không rõ ràng, đối với Hồ Nhất Đao thì hắn hổ thẹn trong lòng, bây giờ biết là gặp phải Hồ Dật Chi phụ thân của Hồ Nhất Đao, lời nói đương nhiên ít nhiều cũng có phần cung kính.
Hồ Dật Chi tuy lấy làm lạ thái độ thay đổi của hắn, nhưng nghĩ tới vừa rồi hắn ở trong phòng Trần Viên Viên không biết làm gì, trong lòng cũng căm tức, lạnh giọng nói:
-Cứ xem như không làm gì, nhưng vừa rồi nếu không có ta ngăn trở, khó tin chắc là ngươi sẽ không làm tổn hại đến phu nhân Trần Viên Viên.
Tống Thanh Thư có chút bối rối, đột nhiên nhớ tới một chuyện, cười nói.
-Tại hạ cảm thấy lửa giận của tiền bối là nhầm người rồi, nếu mười mấy năm qua tiền bối âm thầm bảo vệ phu nhân Trần Viên Viên, như vậy thì chắc biết rõ từ lúc phu nhân chuyển tới Tam thánh am, luôn có một nam nhân thường xuyên ra vào khuê phòng của phu nhân, tại sao tiền bối không đi tìm kẻ làm bẩn người yêu trong mộng của tiền bối mà trả thù, trái lại cứ bám lấy tại hạ không tha là có ý gì?
Hồ Dật Chi lúc này mới cả giận nói:
-Trần phu nhân băng thanh ngọc khiết, ngươi đừng có hủy hoại danh tiết của phu nhân.
-Băng thanh ngọc khiết?
Tống Thanh Thư mỉm cười đùa cợt.
-Phu nhân Trần Viên Viên đúng là sắc nước hương trời, nhưng phu nhân làm sao có thể sánh được với bốn chữ “băng thanh ngọc khiết” này được chứ?
Hồ Dật Chi đỏ mặt, lão biết Trần Viên Viên đã từng qua lại với những ai, nhưng cố biện bạch nói:
-Trần phu nhân trước đây là thân bất do kỷ, từ lúc mọi sự bình yên, đã giữ mình trong sạch đến nay.
-Thật như vậy sao?
Tống Thanh Thư trợn mắt nhìn Hồ Dật Chi, nghi hoặc nói tiếp:
-Ban đầu tại hạ cho rằng tiền bối chỉ là một người si tình bậc thánh, sau đó biết được tiền bối sử dụng Hồ gia đao pháp, lại cho rằng tiền bối chỉ mượn việc si tình để che dấu thân phận của chính mình, có điều bây giờ nhìn dáng vẻ tiền bối như thế này, chẳng lẽ tiền bối đã luyến ái phu nhân Trần Viên Viên thật sự?
Hồ Dật Chi giật mình như bị bỏng nước sôi, lập tức nói:
-Ta không cầu mong gì khác, chỉ mong sáng sáng chiều chiều được nhìn thấy bóng dáng phu nhân thì đã hài lòng, sao... sao có thể lại nói là luyến ái được?
-Đã như vậy, vậy tiền bối vì sao còn có thể chịu đựng nam nhân kia mỗi đêm ra vào khuê phòng của phu nhân Trần Viên Viên, cùng nhau âm ái hưởng thụ diễm phúc vô biên? Chẳng nhẽ chỉ vì tiền bối là thuộc hạ của ông ta, nên đành phải chịu đựng nỗi đau khổ như thế sao?
Tống Thanh Thư thở dài, nguyên bản là phu nhân Trần Viên Viên sau khi chuyển tới Tam Thánh Am trong sự cô quạnh đau khổ, vào lúc này thì Lý Tự Thành đang mai danh ẩn tích bỗng lại tìm đến thường xuyên qua lại, đến một ngày phu nhân Trần Viên Viên ngã lòng hai người ân ái nối lại tình xưa, cuối cùng khi vừa mang thai A Kha, thì tìm cớ quay lại Bình Tây Vương phủ một thời gian gần gủi giao hoan với Ngô Tam Quế, đến lúc Ngô Tam Quế vui mừng làm cha thì phu nhân Trần Viên Viên lại quay trở về Tam thánh am, xem ra Ngô Tam Quế vẫn chưa hay biết gì đến tận ngày hôm nay.
-Không cần nói!
Hồ Dật Chi trên mặt nổi gân xanh, khớp xương những đầu ngón tay nắm đao vang lên tiếng cách cách, hiển nhiên lão đã bị lời nói Tống Thanh Thư làm nhớ lại vô số hồi ức thống khổ.
Thấy Hồ Dật Chi phản ứng mạnh như vậy, Tống Thanh Thư liền ngừng lại không nói tiếp, trong lúc này hắn cảm thán trong lòng: Trần Viên Viên quả nhiên là hồng nhan họa thủy, trong thiên hạ lại có rất nhiều nam nhân điên đảo thần hồn vì nàng, những nam nhân này đều biết rõ thân thể tươi đẹp của Trần Viên Viên đã bị không biết bao nhiêu nam nhân đã từng thưởng thức qua, nhưng bọn họ vẫn cứ như con thiêu thân lao đầu vào lửa.
Thấy Hồ Dật Chi tâm tư không ổn định, Tống Thanh Thư thấy tốt hơn là nên sớm rời đi, vội vã nói lãng sang chuyện khác:
-Tiền bối năm xưa cũng là người oai trấn giang hồ, cần gì phải vì một nữ nhân mà phải chôn vùi thân xác ở cái góc hẻo lánh này? Tiền bối có biết là Hồ Nhất Đao đã chết vào tay kẻ gian, để lại cô nhi quả phụ bị người ta ức hϊếp, nhi tử của Hồ Nhất Đao là Hồ Phỉ thậm chí ngay cả Hồ gia đao pháp là sở học chân truyền cũng không biết...
-Nhất Đao chết rồi?
Hồ Dật Chi giật mình kinh hãi nhìn Tống Thanh Thư, mười mấy năm qua, lão không màng đến chuyện bên ngoài, chỉ âm thầm làm nông phu, từ lâu đã xa rời khỏi chốn giang hồ.
Tống Thanh Thư thở dài, liền đem chuyện Hồ Nhất Đao cùng Miêu Nhân Phượng luận võ, cuối cùng bị kẻ gian tẩm kịch độc vào đao kiếm của hai người, dẫn đến việc Hồ Nhất Đao trúng độc bỏ mình, những chuyện sau đó cũng kể lại hết cho lão nghe.
Hồ Dật Chi nghe qua thì chảy lệ khóe mắt, lão cúi đầu trầm mặc không nói gì.
Tống Thanh Thư chỉ lo lão bị kích động tâm tình, bèn chậm rãi bước đi ra ngoài, Hồ Dật Chi đột nhiên ngẩng đầu lên nói:
-Ta không phải Phi thiên hồ ly, ta chỉ là đệ đệ của hắn, năm xưa hắn tự biết đại nạn sắp tới, liền giao phó ta thay hắn bảo vệ cho Sấm vương Lý Tự Thành, ta đồng ý. Vốn mọi việc đều thuận lợi, đáng tiếc sau khi Lý Tự Thành gặp lại Trần phu nhân, tất cả mọi chuyện đều đã thay đổi, như ngươi đã nói, hắn thường thường nửa đêm đến khuê phòng Trần phu nhân, cùng nàng ân ái, tiếng rêи ɾỉ sảng khoái suиɠ sướиɠ của Trần phu nhân từ bên trong truyền ra, đối với ta là một loại dày vò rất lớn, ta nhịn được một năm, cuối cùng không chịu đựng được thêm nữa, vào một đêm trăng tròn ta đã âm thầm gϊếŧ chết hắn, Trần phu nhân thấy hắn không còn đến nữa, cứ tưởng rằng Lý Tự Thành lại một lần nữa vứt bỏ nàng, tâm tình sau này rốt cục cũng bình tĩnh lại, cả ngày ăn chay niệm phật, dần dần trở lại như cũ, ta cũng có thể yên tĩnh để bảo vệ nàng.
Hồ Dật Chi kể lại chuyện, trên mặt lão giờ lại hiện lên sáng ngời niềm hạnh phúc.