Tống Thanh Thư lại giật mình, không biết Cổ Tự Đạo an bài như thế nào, trong lòng mơ hồ lo lắng, mình cũng sắp xếp Chu Chỉ Nhược cùng Lam Phượng Hoàng đến cướp người, nếu đến lúc đó cùng người Cổ Tự Đạo an bài nổi lên xung đột, thì đến lúc đó thật là phiền toái.
-Xong chưa? Chúng ta chuẩn bị xuất phát.
Cách đó không xa Triệu Mẫn không kiên nhẫn nói, nàng vốn là thưởng thức anh hùng hào kiệt, đối với Cổ Bảo Ngọc quần áo lụa là tràn ngập son phấn như vậy nên không có chút nào hảo cảm, huống chi hôm nay vội vã quay về vấn an phụ thân, gặp hắn cứ tại nơi đó dài dòng chậm chạp, nên sắc mặt không tốt.
Cổ Tự Đạo nhíu mày, cố nén đối với hắn nói ra:
- Ngươi đi trước đi, một đường hãy cẩn thận.
Tống Thanh Thư gật đầu, đi đến trước một con ngựa Mông Cổ cao to, không khỏi có chút khó xử: “ Cũng không biết Cổ Bảo Ngọc tiểu tử kia có biết cưỡi ngựa hay không, hiện giờ Cổ Tự Đạo đang ở sau lưng nhìn chằm chằm vào, vạn nhất biểu lộ không đúng thì liền thất bại trong gang tấc rồi…”
-Thất thần làm gì, nhanh lên ngựa d0i..
Triệu Mẫn tại đó không kiên nhẫn mà thúc giục, Tống Thanh Thư hận đến nghiến răng ngứa, “ Hừ.. này, có biết hay không ngươi rất có thể làm hỏng mất đại sự của trượng phu ngươi đấy..”.
Có lẽ là do Triệu Mẫn thúc giục làm cho đầu óc hắn linh quang lên, lập tức nghĩ đến “ Nếu Cổ Bảo Ngọc không biết cưỡi ngựa, thì Cổ Tự Đạo lúc này khẳng định đã xin cho hắn rồi, nếu như đến bây giờ lão cũng không có mở miệng, hiển nhiên là hắn biết đấy. ..” Bất quá Cổ Bảo Ngọc suốt ngày xen lẫn trong trong đám nữ nhân, coi như là nếu biết cỡi ngựa, thì kỹ thuật khẳng định cũng có hạn.
Trong lòng có lập kế hoạch, Tống Thanh Thư liền giả ra một bộ không lưu loát leo bò lên trên tuấn mã, Triệu Mẫn nhìn thấy lại là một phen xem thường.
-Giá ….
Triệu Mẫn chẳng muốn liếc hắn, hai chân thon dài kẹp lấy bụng ngựa, dẫn đầu phóng chạy như bay, đám người Mông Cổ còn lại cũng mỗi người phóng đi như gió, Tống Thanh Thư cười khổ, đành phải kiên trì chạy theo.
Đám kia i Mông Cổ hiển nhiên cố ý làm cho tên công tử Nam Tống này chịu chút đau khổ, mỗi người đều cưỡi ngựa nhanh chóng, tựa hồ chờ xem hắn bị rơi xuống ngựa, nào có đoán được Tống Thanh Thư một mực dù có nhiều lần muốn ngã xuống ngựa, thì lại ổn định thân hình...
Bởi vì sớm đã cùng Nam Tống đã làm xong giao tiếp, một đoàn người đi thẳng ra khỏi thành bỏ qua được rất nhiều thủ tục phiền phức, cũng không lâu lắm liền ra khỏi Lâm An thành.
Thời điểm ở trong thành thì Tống Thanh Thư lo lắng bị tai mắt Cổ Tự Đạo nhìn ra kẽ hở, vì vậy biểu hiện cỡi ngựa rất vụng về, sau khi ra khỏi thành thì hắn sẽ không có nhiều cố kỵ như thế, đã đi hơn nửa ngày, dọc đường đều là dã ngoại hoang vu, hắn liền càng không cần che giấu cái gì nữa.
Nhìn thấy Tống Thanh Thư dần dần chạy kịp theo tới, sứ đoàn Mông Cổ nhao nhao ghé mắt nhìn, ngay cả Triệu Mẫn cũng quay đầu lại thật sâu nhìn hắn.
-Hừ…lúc này mới có chút bộ dáng nam nhân.
Triệu Mẫn nhỏ giọng lẩm bẩm, lại đẩy nhanh hơn tốc độ, một đoàn người cứ như vậy chạy đi, người mệt mỏi ngay tại trên lưng ngựa ăn lương khô uống rượu, ngựa mệt mỏi thì đổi ngựa khác mang có mang theo dự phòng, mới hơn nửa ngày đã ly khai khỏi Lâm An thành một trăm dặm.
Tống Thanh Thư thấy được tặc lưỡi, khó trách quân binh Mông Cổ đi nhanh như gió, bất quá vương triều muốn học cũng học không được, người Mông Cổ trời sinh là kỵ sĩ, từ nhỏ sinh trưởng tại trên lưng ngựa, hơn nữa mỗi kỵ sĩ đều được cung cấp phân phối ba con tuấn mã, thường cách một đoạn khoảng cách sẽ thay ngựa khác, cam đoan lúc nào ngựa cũng dồi dào thể lực, trong vương triều làm gì mà có nhiều chiến mã dự trữ như vậy.
Đồng thời Tống Thanh Thư cũng lo lắng, tuy rằng Chu Chỉ Nhược cùng Lam Phượng Hoàng đều sớm xuất phát, thế nhưng đám người Mông Cổ kia tốc độ nhanh như vậy, cũng không biết các nàng bố trí có kịp không?
Xa xa trông thấy ven đường một quán trà nhỏ, Tống Thanh Thư trong lòng vui vẻ, kéo dây cương, cố ý kêu to nói:
-Dừng lại uống chút trà đi, ta thật sự có chút kiên trì không nổi.
Triệu Mẫn nhướng mày, bên cạnh Kim Cương môn chủ cũng nói:
-Quận chúa, chúng ta cũng chạy hơn nửa ngày đường rồi, cũng nên nghỉ ngơi để hồi phục một chút.
-Môn chủ tựa hồ cũng không có lo lắng đến bệnh tình của phụ thân ta a.
Triệu Mẫn như có điều suy nghĩ nói.
Kim Cương môn chủ biến sắc, gấp gáp nói:
-Sao có thể chứ, lão phu đối với Nhữ Dương vương có thiên địa chứng giám, chỉ bất quá chạy một đương lâu như vậy, tất cả mọi người đều mệt mỏi, nghỉ ngơi ăn uống một chút gì cũng chậm trễ không mất bao nhiêu thời gian.
Đồng thời trong lòng lão âm thầm kêu khổ, võ công của lão cao, niên kỷ cũng lớn, nên nghe vậy cũng có chút khó chịu..
Triệu Mẫn bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, bên môi lộ ra một nụ cười mỉm:
-Cũng tốt, mọi người xuống ngựa, đến phía trước lều trà nghỉ ngơi một canh giờ đi.
-Một canh giờ?
Đám thụi vệ Mông Cổ nhìn nhau, dọc theo con đường này chạy đi vội vã như vậy, bỗng nhiên lại được nghỉ ngơi nhiều đến một canh giờ, bất quá Triệu Mẫn từ trước đến giờ sáng suốt, bọn thủ hạ dưới tay này đối với nàng rất tin phục, nênt cũng không có người nào ra vẻ dị nghị.
Đem ngựa thu xếp xong về sau, một đoàn người tiến vào lều trà, lều trà vốn là không lớn, bọn họ đi vào, toàn bộ không gian lều trà đều bị chiếm hết.
Triệu Mẫn đương nhiên là ngồi tại vị trí tốt nhất, Kim Cương môn chủ tuy rằng địa vị tôn sùng, nhưng kỳ thật cũng không có tư cách cùng nàng ngồi chung một bàn, bất quá Triệu Mẫn tựa hồ có sự tình muốn hỏi lão, nên cố ý đưa lão gọi lên ngồi chung.
Tống Thanh Thư vốn cũng trông mong nghĩ cách tiếp cận qua, coi như là không có thể làm gì, nhưng có thể ngửi được cái mùi trên thân Triệu Mẫn so với chịu đựng mùi mồ hôi bẩn của những nam nhân kia thì suиɠ sướиɠ hơn nhiều lắm, nào ngờ Triệu Mẫn lại không nhìn trúng hắn, không có chút nào có ý tứ mời hắn ngồi cùng bàn, hắn chỉ có thể hậm hực cùng Huyền Minh nhị lão ngồi ở một cái bàn bên cạnh
Hiếu kỳ Triệu Mẫn, Kim Cương môn chủ hai người nói cái gì, Tống Thanh Thư ngồi xuống sau đó liền dựng lên lỗ tai để nghe.
Chỉ nghe Triệu Mẫn nói ra:
-Môn chủ, phụ thân của ta có lẽ không có sinh bệnh gì phải không?
Tống Thanh Thư sững sờ, tiếp theo bừng tỉnh đại ngộ, khó trách nàng một đường lo lắng như vậy, nguyên lai là cho rằng phụ thân đang bị bệnh nặng rồi.
Kim Cương môn chủ sắc mặt biến hóa, nói:
-Quận chúa cớ gì nói ra lời này?
Triệu Mẫn nhàn nhạt nói:
-Chẳng qua vừa rồi ta quan tâm nên bị loạn, một mực không có nghĩ lại việc này, thẳng đến vừa rồi nhìn thấy môn chủ tựa hồ có chút chịu đựng không được hành quân vội vả như vậy, nên mới phản ứng tới đây.
-Chuyện đó có vấn đề gì liên quan đây này?
Kim Cương môn chủ vẻ mặt mờ mịt.
Triệu Mẫn đáp:
-Nếu quả thật phụ thân ta sinh bệnh, kỳ thật tùy tiện phái một tên kỵ sĩ chạy tới đây là được rồi, cần gì phải làm phiền đến môn chủ tự mình đi một chuyến như vậy, nghĩ tới nghĩ lui, sở dĩ phụ thân ta muốn môn chủ tới đây, khả năng lớn nhất chính là lo lắng ta không chịu quay về, nên cần môn chủ cưỡng chế dẫn ta quay trở về. …
-Quận chúa quả nhiên cơ trí vô song, không tệ…Nhữ Dương vương hoàn toàn không có sinh bệnh,
Chuyện cho tới bây giờ, Kim Cương môn chủ cũng không có cần thiết phải giấu giếm nữa,
- Vương gia biết rõ quận chúa lần này giả truyền ý chỉ của đại hãn đến Nam Tống, cho nên cực kỳ tức giận, vì vậy cố ý phái lão phu đến đây, thừa dịp sự tình không có náo lớn, trước đem quận chúa mang về.
Nói xong từ trong lòng móc ra một khối kim bài hướng trước mặt mọi người giơ lên:
-Vương gia có lệnh, hộ tống quận chúa quay về Nhữ Dương Vương Phủ, không được có sai sót.
Huyền Minh nhị lão cùng đám thị vệ nhìn nhau, gặp kim bài như gặp Nhữ Dương vương, nói đến cùng quyền lực của Triệu Mẫn cũng là do Nhữ Dương vương ban cho, bọn họ đương nhiên chỉ có thể tuân theo mà thôi.
Tống Thanh Thư thán phục, Triệu Mẫn thật sự là tâm trí nhanh nhẹn, theo một chút chi tiết liền suy đoán ra cả chuyện, đột nhiên bây giờ nàng liền bị tước đoạt quyền chỉ huy, chỉ có thể cảm thán thế sự thật vô thường.
Gặp Triệu Mẫn mặt không biểu lộ gì, đối với tiểu chủ nhân tính trí vô song này, Kim Cương môn chủ trong tâm cũng có chút hốt hoảng, lo lắng nàng về sau sẽ thu được về tính sổ với mình, vội vàng an ủi nói:
-Thật ra quận chúa cũng không cần phải lo lắng quá mức, tiểu tử Tống Thanh Thư kia có võ công hiếm thấy, huống chi nhìn tướng mạo hắn, tuyệt không phải đoản mệnh chi tướng, lần này khẳng định cũng có thể gặp dữ hóa lành.
Nghe được bọn họ nhắc đến mình, Tống Thanh Thư lập tức cảm động, nguyên lai Triệu Mẫn lần này giả truyền thánh chỉ đại hãn Mông Cổ, cố ý chạy tới Giang Nam cũng là vì hắn…
Triệu Mẫn sắc mặt lúc này mới hơi hòa hoãn, khẽ cười:
-Xem tướng không phải là tay nghề của đạo sĩ, môn chủ là người trong Phật môn, lúc nào học cách xem tướng vậy..
-Vạn vật tương thông, hiểu sơ…chỉ là hiểu sơ mà thôi.
Kim Cương môn chủ cười gượng nói.
-Không biết vị tiểu thư này có muốn ăn chút gì không, chúng ta nơi đây ngoại trừ trà uống, còn có các loại thức ăn đặc sắc của Giang Nam.
Một chốc lát này lão bản nương đã đi ra dâng trà, tuy rằng y phục vải thô, thế nhưng là vẫn như cũ, gánh lên thân thể mềm mại thành thục sung mãn tản mát ra phong tình, không phải Lam Phượng Hoàng thì là ai..
Triệu Mẫn ngẩng đầu nhìn nàng một cái, không khỏi biến sắc, lập tức cười lạnh:
- Lấy tư sắc xuất chúng như vậy, lại làm sao có thể tại nơi hoang sơn dã lĩnh nơi đây bán trà chứ?
Tống Thanh Thư một đầu hắc tuyến, theo trong kế hoạch, là Lam Phượng Hoàng hạ độc trước đánh ngã mọi người, sau đó Chu Chỉ Nhược sẽ ra tay đem hắn cướp đi, nào ngờ Triệu Mẫn so với hồ ly còn khôn khéo hơn, vừa liếc mắt đã nhìn thấy ra kẽ hở.
Lộc Trượng Khách vốn là háo sắc nhìn qua thân thể có lồi có lõm của Lam Phượng Hoàng, nghe vậy không khỏi đại hỉ:
- Đợi thuộc hạ trước bắt giữ nàng để cho quận chúa hảo hảo thẩm vấn a.
Thân hình vừa động, người đã xuất hiện ở bên cạnh thân Lam Phượng Hoàng.
Lam Phượng Hoàng mặc dù là đứng đầu một giáo, nhưng một thân tạo nghệ đều là do dụng độc phía trên, võ công chỉ có thể nói là bình thường, bởi vậy lúc Lộc Trượng Khách duỗi tay ra, liền đã đem cánh tay của nàng bắt lấy.
Lộc Trượng Khách một hồi mừng thầm, đang muốn đưa tay tại trên da thịt trắng sữa của nàng sờ lên, ai biết trên tay bỗng nhiên xuất hiện một con nhện lông xù, cái con nhện này to lớn nhất mà hắn chưa từng thấy, trên chân nhện lông tơ thật dài biểu hiện ra nó kịch độc vô cùng.
Lộc Trượng Khách sợ tới mức hú lên quái dị, vội vàng vung tay, lấy tốc độ nhanh hơn lùi lại quay về.
Thấy sư huynh chịu thiệt, Hạc Bút Ông vội vàng nhào tới, hấp thụ giáo huấn của Lộc Trượng Khách, hắn không dám dùng tay đụng vào đối phương, mà xuất ra Hạc Chủy bút hướng phía thân Lam Phượng Hoàng điểm đến.
Lam Phượng Hoàng sắc mặt biến hóa, vung ra rơi vãi độc phấn liền lui về sau, Hạc Bút Ông vươn tay vung lên, chưởng lực Huyền Minh Thần Chưởng đem độc phấn chấn qua một bên, mũi chân của hắn không chạm đất ngừng lại mà tiếp tục hướng trên thân Lam Phượng Hoàng công tới.
Mắt thấy Lam Phượng Hoàng tránh cũng không thể tránh, bỗng nhiên ánh sáng chớp động, một đầu dài nhuyễn tiên trước mặt hắn đánh tới, Hạc Bút Ông hoảng hốt vội vàng nhảy lùi né qua, trường tiên rất nhanh liên tục tiến tuyển, Hạc Bút Ông nhanh chóng thối lui ba bước, nào ngờ nhuyễn tiên đối phương biến hóa, tung ra ba chiêu liền đã đem hắn nhốt chặt.
Chờ thấy rõ diện mạo người sử dụng nhuyễn tiên, Triệu Mẫn bên môi nổi lên một tia nụ cười thản nhiên:
-Sự tình càng lúc càng thú vị a.