Hoàn Nhan Trọng Tiết lần nữa xác định phụ cận không ai, nên cởi bỏ y phục dạ hành phía ngoài, định tự đem xương sườn tiếp nối, chỉ là bởi vì vị trí vết thương làm cho nàng không tiện phát lực, dù nàng thử rất nhiều lần cũng đều không được..
-Mọi người cẩn thận lục soát, các đại môn giờ thì đều có người gác, lúc này chỉ còn phụ cận nơi này, kiểm tra từng góc nhỏ, cho dù là đào ba thước đất cũng phải bắt cho được thích khách này.
Tiếng một tên đầu lĩnh truyền đến.
Đám thị vệ ồn ào rất nhanh liền tản ra mọi nơi, vừa lục soát vừa lấy đao đâm vào từng bụi rậm, đừng nói là một người sống, chính là một con gà nhỏ cũng giấu không được.
Hoàn Nhan Trọng Tiết âm thầm kêu khổ, hướng một phương hướng khác nhìn nhìn, phát hiện bên kia cũng có một đội thị vệ đang chạy tới, nếu bây giờ nàng không lao ra, thì sẽ bị hai đội thị vệ giáp công, trong đám thị vệ này không thiếu cao thủ, nàng nếu là võ công toàn thịnh cũng chưa có nắm chắc ứng phó lại nhiều người như vậy, huống chi đang trọng thương bên người.
Cắn cắn đôi môi đỏ mọng, Hoàn Nhan Trọng Tiết đem thân thể hướng trong ngọn giả sơn rụt vào, hy vọng duy nhất chính là đám thị vệ kia không phát hiện được nàng.
Bất quá nàng cũng hiểu rõ loại khả năng này cực kỳ thấp, nơi đây tuy rằng kín đáo, nhưng nhiều thị vệ như vậy tìm tòi, sớm muộn gì cũng tìm tới nơi này.
Trong lúc đang lo lắng, Hoàn Nhan Trọng Tiết chợt phát hiện tên thị vệ vừa rồi người kia hướng bên này nhìn một cái, sau đó rút ra yêu đao vẻ mặt ngưng trọng hướng hòn non bộ bên này đi tới.
Hoàn Nhan Trọng Tiết nắm chặt lại thanh đoản kiếm trong tay, tóc mai rịn chảy ra một tầng mồ hôi, nghĩ thầm nếu không thể thoát, nhất định phải kịp thời tự sát kết thúc, nếu không trở thành tù binh địch nhân, thì cũng không có cơ hội sống sót…
Người Tống cùng người Kim là kẻ thù truyền kiếp, nhất là từ khi xảy ra Tĩnh Khang chi biến làm cho bao nhiêu công chúa hậu phi hoàng thất Tống Triều trở thành công cụ cho người Kim phát tiết thú tính, nếu mình rơi xuống trong tay người Tống, thì kết cục đợi chờ mình như thế nào, nàng nghĩ tới thì đã không rét mà run.
Nữ nhân Kim quốc mặc dù đối với quan niệm trinh tiết không có coi trọng như là nữ nhân Giang Nam, nhưng chuyện bị lăng nhục lại là một chuyện khác..
Mắt thấy đám thị vệ càng lúc càng gần, Hoàn Nhan Trọng Tiết định thừa dịp hắn trong nháy mắt này đột nhiên xuất kích, một bên thanh đoản kiếm chậm rãi rút ra khỏi vỏ, một bên lục lọi y phục dạ hành bên cạnh vừa cởi ra, nào ngờ bàn tay đang vuốt vuốt thì chạm phải một bàn tay nóng hầm hập đang sờ lên cái mông của mình.
Dù là nàng gan lớn, lúc này cũng không khỏi rợn tóc gáy, nếu trong đầu không có ý thức tự khuyên bảo ngàn vạn lần đừng lên tiếng sẽ làm kinh động đến đám thị vệ phía ngoài, thì tiếng kêu sợ hãi của nàng chỉ sợ sớm đã phá vỡ bầu trời đêm.
Quay đầu lại đi, chỉ thấy một công tử tuổi còn trẻ đang nhìn mình cười cười, bộ dáng trên mặt bại hoại vô lại, không phải là Cổ Bảo Ngọc kẻ đã từng chiếm tiện nghi mình thì chính là cái ai khác đây…
Nguyên lai Tống Thanh Thư nghe được động tĩnh liền ra ngoài điều tra, kết quả thích khách kia không phải là Chu Chỉ Nhược hay là Lam Phượng Hoàng mà hắn suy đoán, bất quá Hoàn Nhan Trọng Tiết này lại nói tiếp cũng là người nhà, đương nhiên hắn không có khả năng thấy chết mà không cứu được, thấy nàng đến bước đường cùng, vội vàng hiện thân tương trợ.
-Xuỵt …
Tống Thanh Thư ra hiệu nàng tiếp tục cởi sạch bộ y phục dạ hành ra..
Hoàn Nhan Trọng Tiết đoạn sở dĩ đêm tối xông vào Cổ phủ, chính là vì mối hận bị hắn chiếm lấy tiện nghi, lúc này luân lạc tới tình cảnh như vậy, cũng chính bởi vì đối phương.
Lúc này thấy đến hắn rõ ràng còn muốn nàng thoát khỏi y phục dâ hành, lập tức thù mới hận cũ xông lên trên đầu, nàng giờ cũng không còn có nhiều suy nghĩ nữa, liền vung kiếm hướng hắn đâm tới, nghĩ thầm trước khi chết có hắn đệm lưng cũng không tính là quá thiệt..
Nàng vừa vừa động thủ, liền cảm thấy toàn thân tê rần, không thể động đậy, trong lòng lập tức kinh sợ, chợt nghe đối phương nói ra:
-Thật sự là có lòng hảo tâm mà lại bị cho rằng lòng lang dạ thú, đầu óc cô nương cứ nghĩ đến chuyện nhơ bẩn..
-Là ai?
Hai người vừa động thủ, tuy rằng động tác mau lẹ, nhưng khó tránh khỏi phát ra một ít động tĩnh, lập tức gây sự chú ý của đám thị vệ, tên đầu lĩnh liền làm thủ hiệu, phất tay cho đám thị vệ theo đằng sau hòn giả sơn đánh bọc qua.
Hoàn Nhan Trọng Tiết trong lòng lạnh buốt một mảnh, tên công tử quần áo lụa là này rõ ràng thâm tàng bất lộ, chỉ cần hắn ra tay là mình liền không có biện pháp ngăn cản, bên ngoài còn có những tên thị vệ kia bao vây lấy..
Nàng đang trong lúc sợ run, thì Tống Thanh Thư thuận tay phất một cái, cũng không biết hắn làm sao làm, liền đem bộ y phục dạ hành của Hoàn Nhan Trọng Tiết cởi sạch, rồi mặc lên trên người của hắn, toàn bộ quá trình nước chảy mây trôi làm một mạch.
-Mượn cô nương cái khăn che mặt dùng một chút..
Tống Thanh Thư mỉm cười, cũng không đợi nàng phản ứng, liền tháo xuống trên mặt nàng tấm lụa đen, trong nháy mắt cũng liền che lên trên mặt hắn.
Trong chốc lát này những cái kia thị vệ đã vây đến cửa ngọn giả sơn, đang muốn phái người vào trong điều tra, thì thân người của Tống Thanh Thư nhanh như tên bắn liền xông ra ngoài, lập tức từng tràng tiếng kêu thảm thiết vang lên.
-Thích khách hướng phía lão gia thư phòng bên kia, mau đuổi theo..
Thấy rõ phương hướng bóng đen chạy đi, tên đầu lĩnh thị vệ vừa sợ vừa giận, nếu để cho thích khách xâm nhập vào trong phạm vi thư phòng Cổ Tự Đạo, mình tuyệt đối chịu không nổi, vội vàng ra lệnh thuộc hạ đuổi tới.
Hoàn Nhan Trọng Tiết trốn ở trong ngọn giả sơn trợn mắt há hốc mồm, nàng không nghĩ ra đối phương tại sao lại phải cứu mình, lẽ ra hắn cho đám thị vệ kia trói gô mình lại rồi đưa đến phòng ngủ của hắn, mới phù hợp với lời đồn công tử háo sắc quần áo lụa này đó chứ..
Bất quá càng làm cho nàng giật mình chính là đối phương vừa rồi trong nháy mắt đó xuất ra khinh công, thật sự là thần sầu quỷ khốc, khó trách lúc trước hắn đến đứng ở phía sau, mình cũng không có chút nào phát hiện ra được.
Đang thất thần, bên tai bỗng nhiên vang lên một thanh âm trêu tức:
- Còn chờ cái gì nữa, có phải đang suy nghĩ nhớ đến ta?
Hoàn Nhan Trọng Tiết quay đầu lại, chỉ thấy đối phương chính dựa vào trên núi đá giả, mỉm cười nhìn mình.
-Ngươi không phải hướng bên kia chạy rồi sao?
Hoàn Nhan Trọng Tiết giật mình hỏi.
-Đám thị vệ kia quá chậm, đã bị mất dấu của ta..
Tống Thanh Thư tùy ý đáp nói, nói xong tấm lụa đen lấy xuống,
- Tấm lụa đen này hơi nhỏ, bất quá có chỗ tốt là có mùi thơm…
Hoàn Nhan Trọng Tiết chân mày lá liễu dựng lên:
-Đúng là đồ lãng tử..
Tống Thanh Thư nhún vai:
-Ta không có nói mình không phải là lãng tử, cô nương có thể đến Lâm An thành hỏi thăm một chút, Cổ Bảo Ngọc tuyệt đối làm rất tốt với cái danh xưng lãng tử này.
-Hừ ….
Hoàn Nhan Trọng Tiết hừ một tiếng quay đầu đi, nhưng trong lòng tại suy nghĩ: “ Cuối cùng làm như thế nào mới có thể thoát ly hiểm cảnh này đây, ài…lần này thật sự quá liều lĩnh, lỗ mãng, nếu có lão Âu Dương Phong đồng hành cũng không đến mức chật vật như vậy…”
Tống Thanh Thư theo thư phòng vụиɠ ŧяộʍ chạy ra ngoài cũng có lo lắng bị Trần Kiên phát hiện, nên không có công phu đùa giỡn với nàng, liền tiến lên đem Hoàn Nhan Trọng Tiết ôm ngang tại trong ngực.
-Ai …..ngươi làm gì mau buông ra ..
Bị một người nam nhân xa lạ ôm vào trong ngực, Hoàn Nhan Trọng Tiết đoạn lập tức kinh sợ, theo trong lòng ngực của hắn giãy giụa, đáng tiếc nàng liền bị điểm huyệt đạo, toàn thân đều không còn có khí lực..
Nàng đã lớn như vậy, ngoại trừ đã từng bị Tống Thanh Thư thân cận như vậy qua, cho tới bây giờ cũng chưa cùng nam nhân khác tiếp xúc trong khoảng cách gần như vậy, cái loại cảm giác này đã sợ hãi lại càng sợ hãi.
Bất quá làm nàng kỳ quái chính là, mình bị người nam nhân này ôm chặt, rõ ràng lại không có cái loại cảm giác kinh tởm này, đối phương trên thân tựa hồ mơ hồ có một loại khí tức làm cho nàng thoải mái, ý thức được điểm ấy, nàng lại càng sợ hãi.
-Này…an phận chút, đừng để thương thế lại tăng nặng thêm.
Cảm nhận được nàng đang cố hơi vặn vẹo thân thể mềm mại, Tống Thanh Thư liền một cái vỗ xuống trên cái mông săn chắc của nàng đang vểnh lên.
Đương nhiên hắn cũng có thể khuyên bảo giải thích với nàng là không nên cử động, để tránh cho thương thế trên người tăng thêm, chỉ là Tống Thanh Thư nhìn thấy cái mông tròn vo của nàng hấp dẫn, nên liền đánh đòn để chiếm tiện nghi..
Hoàn Nhan Trọng Tiết há to miệng, thanh âm rét lạnh như băng:
-Ngươi đánh tiếp một lần nữa thử xem
Tống Thanh Thư khẽ cười một tiếng, lại là một cái vỗ đánh xuống tiếp theo..
Hoàn Nhan Trọng Tiết đoạn rốt cuộc bạo phát đi ra:
-Ngươi là thứ người Tống hèn hạ vô sỉ hạ lưu, ta Hoàn Nhan Trọng Tiết thề, một ngày nào đó nhất định sẽ làm cho ngươi muốn sống không được, muốn chết không xong.
Tống Thanh Thư cũng không để ý tới nàng, lại là một cái đánh xuống, kế tiếp Hoàn Nhan Trọng Tiết mỗi lần mắng một câu, hắn lại đánh xuống bờ mông thịt nàng một cái, Hoàn Nhan Trọng Tiết liều mạng vặn vẹo cái mông né tránh Tống Thanh Thư đùa bỡn, nhưng động tác của nàng càng lớn, ngược lại cái mông thịt săn chắc của nàng càng thêm lâm vào trong lòng bàn tay của hắn, khi ngón tay của hắn đánh xuống lướt qua cái khe mông của nàng, làm cho nàng giống như giống như bị chạm điện, đầu ngón tay của hắn tại trong khe mông qua lại phập phồng như bấm sâu vào, nàng không chịu nổi toàn thân run run…
- A! Không cần...
Thiếu phụ rốt cục nhịn không được thấp giọng kêu gọi,
Nàng trong thanh âm mang theo một tia khóc nức nở, đồng thời còn kèm theo một loại khác thường run rẩy, nộn mặt ửng đỏ, hô hấp bắt đầu dồn dập...
Nàng xấu hổ bị hắn đùa bỡn, nhưng bản năng thân thể phản ứng cũng là thập phần thành thực, gò má của nàng đỏ tươi như quả táo, cái mông có chút vặn vẹo, hiện tại bàn tay của Tống Thanh Thư chính là dâʍ cụ trong tay tra tấn thân thể của nàng, bên trong âm động không có khống chế được, âm dịch đang từ trong cơ thể trào rỉ ra, không biết là do bị bàn tay của Tống Thanh Thư chà đạp, hay là bản năng thân thể đòi hỏi cái kiểu kᏂoáı ©ảʍ này.
Bên dưới cái mông của nàng tỏa nhiệt dưới sự vô lễ đùa bỡn của hắn, Tống Thanh Thư có thể phát giác thân thể nàng bắt đầu tươm ra một chút mồ hôi, trong không khí cái mùi vị hăng hắc hỗn tạp kia từ hạ thể tiết ra làm cho Tống Thanh Thư cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy trong mắt nàng mơ hồ tràn ngập mờ sương, trời sinh khuôn mặt hoa đào khiến cho nàng liền sinh ra một loại mị nhãn như tơ.
-Nếu cô nương nghe lời ta, thì ta sẽ không đánh nữa.
Trên đường đi tiếng mắng Hoàn Nhan Trọng Tiết làm kinh động đến không ít thị vệ, bất quá Tống Thanh Thư dựa vào khinh công cao tuyệt, ôm nàng quẹo trái quẹo phải, cuối cùng lặng lẽ về tới chỗ bên ngoài sân trước thư phòng thì ngừng lại.
Trong sân thủ vệ sâm nghiêm, lúc trước Tống Thanh Thư một mình còn có thể miễn cưỡng thừa cơ đi ra ngoài, lúc này bởi vì trong phủ náo thích khách, bên trong càng thêm cảnh giác, mỗi đôi mắt tai nghe đều nhìn xung quanh tứ phương, hắn muốn ôm một người đi vào, thật sự là chẳng khác nào đi vào đầm rồng hang hổ.
Bất quá hắn đã có biện pháp khác, liền vẫy tay, trên đất bị hắn hút trong tay những viên đá nhỏ, bắt lấy cong ngón búng ra, bên ngoài mười trượng lập tức truyền đến tiếng vang nhỏ.
-Người nào?
Tiếng động kia tuy nhẹ nhỏ, nhưng cũng đủ kinh động đến đám thủ vệ, lập tức có người xuất hiện hướng phát ra tiếng động vây tới.
Tống Thanh Thư mười ngón búng liên tục, từng viên đá liên tục bắn ra, trong sân liên tục truyền đến tiếng động rất nhỏ, giống như một cao thủ khinh công đang di chuyển trốn chạy ở ngoài sân vậy, toàn bộ thị vệ thủ vệ rốt cuộc đã bị hắn điều động.
Thừa dịp những tên thủ vệ lực chú ý bên ngoài sân, Tống Thanh Thư ôm Hoàn Nhan Trọng Tiết, giống như một làn gió mát lướt nhẹ qua, đến khi dừng lại thì đã xuất hiện ở trong thư phòng.
Hoàn Nhan Trọng Tiết miệng nhỏ khẽ nhếch, mắt thấy toàn bộ quá trình vừa rồi, quả thực là rất thần kỳ, làm cho nàng tạm thời đã quên trên cái mông mình truyền đến nóng rát …