CHƯƠNG 1163: NGHI VẤN…
Tống Thanh Thư biết rõ cứ tiếp tục trò chuyện thêm nữa, mình rất có thể sẽ bị lộ hãm, gấp gáp nói:
-Lão tổ tông, mấy ngày nay đi đường mệt nhọc, nội tôn hiện tại thân thể mệt mỏi, giờ chỉ muốn lập tức nằm ngủ trên giường một giấc.
Nói xong còn ngáp một cái.
Cổ mẫu vừa thấy lập tức nóng nảy:
-Bảo bối của ta, cứ ở nơi này mà ngủ đi, để ta nói nha hoàn thu xếp giường chiếu.
Tống Thanh Thư nghe được da đầu run lên, gấp gáp nói:
-Không dám quấy rầy lão tổ tông, để nội tôn quay về gian phòng của mình ngủ là được rồi.
Cổ mẫu lập tức mỉm cười:
-Biết rõ ngươi quen giường, cũng tự tại hơn, Tập Nhân đâu, mau dẫn công tử nhà ngươi quay về nghỉ ngơi đi.
-Bẩm vâng, lão tổ tông.
Nha hoàn lúc trước kia cười tươi đi đến, Tống Thanh Thư hướng Cổ mẫu cáo từ, liền đi theo Tập Nhân trở về gian phòng của mình..
Nhìn qua thân ảnh Tập Nhân thướt tha, mông lớn có chút vễnh lên, Tống Thanh Thư không có khả năng nhớ được tất cả nữ nhân trong Cổ phủ, nhưng mà một số nhân vật đặc sắc hắn vẫn có ấn tượng đấy, ví như Tập Nhân này, là nha hoàn thân cận nhất của Cổ Bảo Ngọc, vốn là họ Hoa, được Cổ Bảo Ngọc lấy điển cố "Hoa hương tập nhân " đặt tên là Tập Nhân.
Tống Thanh Thư lặng lẽ quan Tập Nhân, thấy nàng đuôi lông mày hơi có chút tản ra, hai bầu vú nẩy nở, quả nhiên đã không còn là thiếu nữ chi thân, nhịn không được trong lòng bốc nhiệt: “ Nghe nói Cổ Bảo Ngọc trong phủ tất cả các nữ nhân xinh đẹp đều thu, há lại sẽ buông tha con mồi ngon miệng bên người đây này…”
“ Thật có chút khó giải quyết." Tống Thanh Thư nhíu mày, Tập Nhân thường ngày hầu hạ Cổ Bảo Ngọc, đồng thời lại cùng hắn từng có da thịt chi thân, nếu muốn giấu giếm được nàng, thật sự là có chút phiền phức.
-Công tử có cái gì phiền lòng vậy?
Tập Nhân là người tâm tư nhạy bén, Tống Thanh Thư nhíu mày cũng không có giấu qua được nàng.
-Không có gì.
Tống Thanh Thư nghĩ thầm cũng không thể nói cho ngươi biết, ta chính đang vì ngươi phiền lòng đấy…
-Công tử không nói, nô tỳ cũng có thể đoán được, nhất định là sợ lão gia trách phạt phải không?
Tập Nhân người cười khanh khách nói,
-Yên tâm đi, lão gia thường ngày tuy rằng nghiêm túc, nhưng thật ra rất yêu thương công tử, sẽ không làm cho công tử chịu khổ đâu…
Đi đến một nửa đường, bỗng nhiên một tên nha sai đuổi theo bọn họ, thở hồng hộc nói:
-Công tử, lão gia đã trở về, bảo công tử đi qua gặp mặt.
Tập Nhân che miệng khẽ cười nói:
-Thật sự là sợ điều gì sẽ gặp điều đó, công tử đúng là biết trước rồi.
Tống Thanh Thư mỉm cười, cũng không giải thích:
- Ngươi đi về trước đi, ta sẽ tự trở về sau.
Hắn không lo lắng lát nữa không biết đường trở về, dù sao trong phủ khắp nơi đều là nha hoàn, hạ nhân, tùy tiện hỏi một người thì có thể biết đường rồi, còn có thể nghe ngóng một một ít tình huống trong phủ..
Nhìn xem Tống Thanh Thư rời đi thân ảnh, Tập Nhân nhân tâm nghi hoặc: “ Như thường ngày công tử mỗi khi nghe được phải đi gặp lão gia, tựa như chuột thấy mèo vậy, như thế nào hôm nay thay đổi tính tình. Lần này thiếu gia quay trở về, ta có cảm giác có chút là quái dị đấy, còn nơi nào quái dị, trong lúc nhất thời lại không biết được...”
Tống Thanh Thư cùng theo gã nha sai đi vào một gian thư phòng, gã nha sai rất nhanh liền cáo lui, Tống Thanh Thư một mình đi vào, trong lòng vừa khẩn trương vừa hưng phấn, khẩn trương là sợ bị nhìn ra cái gì kẽ hở, hưng phấn chính là sẽ gặp được một trong những gian thần nổi danh nhất rồi.
-Đã đến thì mau vào, đừng ở bên ngoài lề nữa .
Bên trong bỗng nhiên truyền tới một thanh âm uy nghiêm.
Tống Thanh Thư rùng mình, hắn mặc dù không có tận lực che giấu, nhưng nếu một người bình thường có thể từ cách xa như vậy, lại có thể phát hiện ra hắn, đấy cũng không phải là chuyện đơn giản, chẳng lẽ Cổ Tự Đạo này cũng là một võ lâm cao thủ?
Nghĩ đến khả năng này, hắn cũng không dám chủ quan, vội vàng thần hoa nội liễm, không dám lộ ra chút gì mình có võ công, hắn cũng không phải là sợ đối phương, cho dù Cổ Tự Đạo võ công cao đến đâu cũng không làm gì được hắn, bất quá chuyến này hắn là vì điều tra bí mật sau lưng Hiệp Khách đảo, nếu quá sớm bại lộ thân phận thì tương đương với mục đích thất bại.
Cẩn thận đi vào, Tống Thanh Thư giả khẩu khí của Cổ Bảo Ngọc thỉnh an xong, thừa cơ đánh giá Cổ Tự Đạo, chỉ thấy lão vẻ mặt nghiêm túc, thoạt nhìn lại có vẻ khí độ bất phàm.
"Xem ra trường kỳ thân mang chức vị cao, tăng thêm trong người có tuyệt thế võ công, quả nhiên có thể làm cho một người khí độ thăng hoa." Cho dù Cổ Tự Đạo che giấu rất tốt, thế nhưng là Tống Thanh Thư trong lòng đã có hoài nghi, cố ý quan sát lập tức liền phát hiện Cổ Tự Đạo có võ công, đáng tiếc Tống Thanh Thư cũng lo lắng bị đối phương nhìn ra sâu cạn, không dám cẩn thận tra lấy, vì vậy chỉ có thể chỉ cảm giác được Cổ Tự Đạo có võ công rất cao, thế nhưng là cao tới cảnh giới nào thì lại cũng không rõ ràng.
Cổ Tự Đạo tùy ý hỏi hắn một ít việc vặt, Tống Thanh Thư chậm rãi ứng phó, cũng không lâu lắm Cổ Tự Đạo lời nói xoay chuyển:
-Nghe nói ngươi ở trên đảo bị người hành thích?
Chuyện chính đã đến rồi!
Tống Thanh Thư thần tình chấn động:
-Đúng vậy….
-Có thấy rõ hình dạng thích khách?
Cổ Tự Đạo trầm giọng hỏi.
-Không có, đối phương che mặt nên nhi tử không thấy..
Tống Thanh Thư cũng rất kỳ quái, tại sao lại có người đối với Cổ Bảo Ngọc muốn hạ thủ, lại là từ trên Hiệp Khách đảo! Lấy tình huống trước mắt mà xem, Cổ Tự Đạo cùng Hiệp Khách đảo có quan hệ mật thiết vô cùng, Cổ Bảo Ngọc ở trên đảo chẳng khác gì là ở trong Cổ gia.
-Đúng là nằm trong dự liệu.
Cổ Tự Đạo hừ lạnh một tiếng, trong thanh âm mơ hồ lộ ra sát khí, trầm mặc một hồi bỗng nhiên lại hỏi,
-Lúc ấy ngươi như thế nào giữ được cái mạng?
Tống Thanh Thư vừa muốn mở miệng, Cổ Tự Đạo lại lạnh lùng nói:
- Thích khách nếu như dám ám sát ngươi, tất nhiên là đã có mười phần nắm chắc thì mới ra tay, ta không cho rằng ngươi có bổn sự để mà tránh né được..
Quả nhiên làm phụ thân thì hiểu rõ nhất nhi tử của mình, Cổ Bảo Ngọc có công phu đưa nữ nhân lên giường thì không có gì phải bàn cãi, nhưng về võ công thì thật là không quá mặt bàn. Bất quá vấn đề này Tống Thanh Thư sớm có chuẩn bị, điềm tĩnh đáp :
-Là nhờ nữ nhân trong phòng kia xuất thủ cứu nhi tử..
-Chính là một trong hai nữ nhân lần này ngươi mang về?
Cổ Tự Đạo nặng nề hừ một tiếng.
Tống Thanh Thư ngượng ngùng cười cười, nhưng trong lòng đang lo lắng hai nàng có dựa theo kế hoạch trốn đi hay chưa?
-Nữ nhân kia thân phận thần bí, trên thân có võ công cao minh nhưng lại giả làm phu nhân nhu nhược yếu ớt lẻn vào Hiệp Khách đảo, hiển nhiên là rắp tâm bất thiện..
Cổ Tự Đạo trong mắt lập loè, trong giọng nói tràn ngập lành lạnh chi ý.
-Nàng dù sao cũng đã cứu được tánh mạng của nhi tử…
Tống Thanh Thư nói.
-Đừng cho là ta không biết tâm tư của ngươi, không phải là thấy nữ nhân đó rất xinh đẹp hay sao?
Cổ Tự Đạo quét mắt liếc hắn,
-Ta cho ngươi biết, nàng ta đã mang theo một nữ nhân khác trốn đi rồi, chủ ý kim ốc tàng kiều của người đã thất bại rồi…
-Hả?
Tống Thanh Thư ra vẻ giật mình biểu lộ phẫn nộ, nhưng trong lòng tại mừng thầm.
-Được rồi, chuyện này ta thì sẽ truy xét, ngươi cũng không cần quản đến, thôi đi đi.
Cổ Tự Đạo dừng một chút.
Tống Thanh Thư thở phào một hơi, nào ngờ vừa đi đến cửa, thì lại bị Cổ Tự Đạo gọi:
-Đợi một chút!