Tống Thanh Thư sở dĩ hỏi đến vấn đề này, là muốn bóng gió xem thử những người trên Hiệp Khách đảo này đến cùng đối với Thái Huyền Kinh lĩnh ngộ được bao nhiêu, từ đó có thể đoán chừng được thực lực, nào ngờ vừa hỏi lại làm cho đối phương hoài nghi.
-Trước kia thì không cảm thấy hứng thú, bất quá lần này có người đến ám sát ta, nếu không có nhờ trời đưa đất đẩy tránh được sát chiêu của thích khách kia, ta chỉ sợ là đã bị toi mạng rồi, vì vậy ta cảm thấy nếu học thêm một chút võ công phòng thân mới tốt, bằng không thì tráng niên mất sớm, làm gì mà còn có cơ hội, cùng nhiều mỹ nhân trên thế gian này gặp gỡ đây.
Tống Thanh Thư phản ứng cũng là cực nhanh, điềm tĩnh tìm lý do nói, đồng thời trong lòng cũng đem cẩm y công tử kia giày vò mắng cho, tên hỗn đản này một bộ tốt túi da bên ngoài, kết quả không có tu luyện bất cứ thứ võ công gì, làm hại mình thiếu chút nữa bị trũng xuống.
-À….nguyên lai là như vậy, như vậy xem ra lần này sự kiện thích khách cũng không hoàn toàn là chuyện xấu, đảo chủ nếu là biết rõ công tử có ý như vậy, khẳng định cũng sẽ vui mừng đấy.
Trương Tam cười ha hả nói.
Tống Thanh Thư trên mặt cũng cười cười, nhưng trong lòng hiếu kỳ vị đảo chủ kia cùng cẩm y công tử này đến cùng có cái gì quan hệ, nghe khẩu khí hai người tựa hồ có quan hệ không tầm thường, chẳng lẽ cẩm y công tử là nhi tử tư sinh của đảo chủ? Nhi tử tư sinh này cũng không biết là của Long đảo chủ hay là Mộc đảo chủ đây?
-Đã đến, công tử tự mình vào đi, chúng ta không tiện đi vào.
Tống Thanh Thư trong đầu đang suy nghĩ, bên tai bỗng nhiên truyền đến tiếng của Trương Tam nói.
Tống Thanh Thư ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trước mắt là một gian thạch thất, nhìn chung quanh, hiển nhiên đúng là gian thạch thất cuối cùng mà hắn lúc trước không có cách nào bước vào được.
Xem ra gian thạch thất này là của đảo chủ chuyên dụng, những người khác thì không có tư cách vào trong đấy, khó trách lúc trước có người canh cửa.
Tống Thanh Thư âm thầm gật đầu, liền đề cao ngữ điệu nói:
-Bổn công tử lần sẽ cố gắng nghiền ngẩm học thần công trong đây.
-Công tử trời sinh thông minh, có thể lĩnh ngộ được đấy.
Trương Tam trên mặt cười không ngớt, nhưng trong lòng thì cười lạnh, liền ngay cả hai vị đảo chủ ngày nhớ trải qua nhiều năm như vậy, cũng không dám nói có thể ngộ đến một phần mười, ngươi con nhà hào phú này đi vào thì cũng chỉ là nhìn xem thiên thư mà thôi.
Thấy bọn họ quả nhiên lưu lại ở ngoài cửa, Tống Thanh Thư lập tức yên lòng, bất động thanh sắc hướng trong thạch thất đi đến, đi qua một đoạn đường hành lang thật dài, trước mắt bỗng nhiên trở nên rộng rãi dị thường, một không gian lớn rộng xuất hiện ở trước mặt.
Chú ý tới cách đó không xa một chỗ trước vách tường có lót hai cái bồ đoàn, Tống Thanh Thư trong lòng suy nghĩ, đây chính là nơi Long, Mộc hai vị đảo chủ luyện công, ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên có một mảnh thạch bích bóng loáng, phía trên rậm rạp chằng chịt khắc văn tự, cùng với hai mươi ba gian thạch thất kia có chỗ bất đồng, những thạch thất kia thì có họa đồ cùng văn tự, gian thạch thất này thì chỉ có văn tự mà thôi.
Hơn nữa nói là văn tự cũng có chút miễn cưỡng, Tống Thanh Thư coi như là thông hiểu, đáng tiếc hắn vẫn không thể nào nhận thức ra văn tự trên thạch bích một chữ nào.
“ Chỉ là nét chữ giống như con nòng nọc a... “
Tống Thanh Thư vốn cho là mình so với Thạch Phá Thiên ngốc kia đỡ hơn một ít, không nghĩ tới đúng là mù chữ khi nhìn trên tấm thạch bích này.
Chỉ thấy chữ viết tựa hồ đã biến thành một đám nòng nọc dài hẹp, tại trên vách đá nhúc nhích muốn động, nhưng nếu ngưng mắt trong một chốc, thì đám nòng nọc rồi lại bất động.
Nhìn kỹ hình dạng một đám nòng nọc này, chỉ thấy vô số nòng nọc hoặc đang tháo chạy hoặc dưới nhảy, tất cả tư thái đều không giống nhau, rất là thú vị.
Những con nòng nọc có lẽ cùng nội tức tương quan.
Tống Thanh Thư hôm nay tu vi hạng gì rất cao minh, liếc liền nhìn ra nơi mấu chốt.
Hắn động tính hiếu kỳ, không dằn lòng được, lại quay vào dương mắt lên để ý nhìn kỹ thái độ của một con nòng nọc, hồi lâu chắn cảm thấy thấy huyệt Chí Dương ở sau lưng nẩy lên thì bụng bảo dạ:
- Đúng là con nòng nọc này dường như đang vùng vẫy chơi lượn mà thực ra là nó có liên quan đến nội khí của mình.
Tống Thanh Thư lại coi đến con nòng nọc thứ hai thì huyệt Huyền Khu ở sau lưng lại nẩy lên, nhưng bỗng nội khí từ huyệt Chí Dương đến huyệt Huyền Khu thì không thông nhau nữa.
Tống Thanh Thư mừng rỡ trong lòng, phải biết rằng trong cơ thể hắn những kinh mạch này bởi vì Kim Ba Tuần Hoa chi độc, yên lặng đã lâu, hôm nay nhìn xem những con nòng nọc này, huyệt đạo lại có dấu hiệu buông lỏng, nếu là có thể đem toàn thân sở hữu nội tức lộ tuyến xâu chuỗi lại, chẳng phải là không cần phải mượn nhờ sữa của nữ nhân thì liền có thể khôi phục công lực rồi.
Tống Thanh Thư tinh thần đại chấn, lần lượt ngắm nghía từng con nòng nọc một, đồng thời những huyệt đạo trong người của hắn lại mãnh liệt nẩy lên, làm hắn thấy rất thích thú. Trên vách đá kể có đến hàng ngàn, hàng vạn con nòng nọc, Tống Thanh Thư truy tìm nòng nọc phù hợp, ý đồ đem huyệt đạo các nơi trong nội tức xâu chuỗi lại, bỗng nhiên hắn ọe ra một tiếng, phun ra một ngụm màu vàng mơ hồ là máu tươi.
“ Nguy rồi ….” Tống Thanh Thư sắc mặt lập tức khó nhìn lên, có lẽ là từng huyệt đạo bắt đầu nhảy lên, kích phát Kim Ba Tuần Hoa chi độc trong cơ thể, rõ ràng vào thời khắc mấu chốt này lại bộc phát ra.
Tống Thanh Thư vội vàng định vận công đem độc tính tạm thời trấn áp xuống, thế nhưng chân khí trong cơ thể cũng không có liền cùng một chỗ, chỉ là tại từng huyệt đạo bên trong thân thể tự chiến, cho nên rất nhanh đã bị độc tính hung mãnh dồn ép liên tiếp bại lui.
“Tiếp tục như vậy không được rồi…” Tống Thanh Thư đứng lên đi ra ngoài cửa, muốn quay trở lại chỗ Thích Phương đó xem có thể hay không dùng sữa của nàng trợ giúp tạm thời đem độc tính áp chế, nhưng vừa mới đứng dậy, chợt cảm thấy hai chân chết lặng, thân người liền té lăn quay nằm trên bồ đoàn.
Loại nguy cơ trước mắt này, Tống Thanh Thư cũng bất chấp, đang muốn mở miệng la lên cho Trương Tam Lý Tứ đứng canh ngoài cửa biết, nào ngờ miệng hắn đã mở ra, lại phát không ra bất kỳ thanh âm nào.
Cái loại cảm giác quen thuộc toàn thân tê liệt lần nữa kéo tới, Tống Thanh Thư cười khổ, không nghĩ tới thật sự là vui quá hóa buồn rồi, nếu không phải tham lam cái Thái Huyền Kinh này, trong cơ thể đã tạm thời yên lặng xuống, Kim Ba Tuần Hoa cũng sẽ không có toàn diện bộc phát như vậy, mình cũng sẽ không lần nữa gần như sắp tử vong…
“ Chẳng lẽ lại im hơi lặng tiếng chết ở chỗ này…” Tống Thanh Thư có chút thất thần, bất quá vừa nghĩ tới vẫn còn Chu Chỉ Nhược chờ mình quay trở về, lại còn có rất nhiều hồng nhan tri kỷ, hắn lập tức một lần nữa phấn chấn tinh thần lên “ Không được….không thể cứ như vậy buông tha chịu chết ..”
Thế nhưng là nếu không buông bỏ, thì bây giờ có thể làm sao đây? Lúc trước hắn đã nếm đủ mùi đau khổ của Kim Ba Tuần Hoa rồi, khi đó hắn cũng thử tất cả biện pháp cũng không được, nếu không có nhờ Tiểu Long Nữ trùng hợp dẫn dắt Thông Tê Địa Long Hoàn xuất hiện, hắn sớm đã chết đã từ lâu rồi.
Còn bây giờ trong gian thạch thất này chính là cấm địa của Hiệp Khách đảo, không có bất luận kẻ nào xuất hiện, không ai có thể giúp đỡ được hắn.
Hôm nay chỉ có thể dựa vào bản thân..
Tống Thanh Thư cắn môi, muốn cho mình thanh tỉnh một ít. Có lẽ là vì sống chết trước mắt, hắn suy nghĩ so với bình thường nhanh hơn hơn mấy phân, các biện pháp đã thử, cũng không cần lại lãng phí thời gian, hiện tại hy vọng duy nhất đành phải dựa trên văn tự Thái Huyền Kinh trên thạch bích này rồi.
Hắn một lần nữa ngưng tụ tinh lực quan sát hướng đi mỗi đầu nòng nọc, vừa mới bắt đầu không bao lâu, hắn liền cụt hứng nhụt chí, trên thạch bích nòng nọc vô số kể, muốn đem mấy trăm huyệt đạo toàn thân xuyên suốt thành nội tức, đó là chuyện dễ làm vậy sao?
Có nhiều nòng nọc như thế, nếu là muốn làm như vậy, thì cũng có thể được, nhưng phải tốn thời gian mười ngày, nữa tháng, thế nhưng Tống Thanh Thư hôm nay đâu còn có nhiều thời gian như vậy chứ?
Trong lòng càng lo lắng, tiến độ càng là chậm chạp, làm sai mấy lần, Tống Thanh Thư rốt cuộc bỏ qua ..