Chứng kiến Thích Phương nhút nhát đứng ở nơi đó, Chu Chỉ Nhược hé miệng cười nói:
-Vị muội muội này quả nhiên là nhìn qua liền cảm thấy ưa thích rồi…
Nghe được nàng nói, Thích Phương vẻ mặt cổ quái, nghĩ thầm mình cũng là nữ nhân đã có hài tử rồi, ngươi thoạt nhìn càng giống như là một cô nương, có lẽ phải hô ta là tỷ tỷ mới đúng chứ? Nàng chỉ là không biết rõ sở dĩ Chu Chỉ Nhược lúc này là đại phụ tự cho mình là chính thê, bởi vậy khi gặp nàng thì hô là muội muội.
-Ngươi không cần sợ hãi, qua đến bên này ngồi đi.
Cảm giác được Thích Phương khẩn trương, Chu Chỉ Nhược ôn nhu an ủi, Thích Phương đã định trước không cách nào trở thành người cạnh tranh với nàng, nên Chu Chỉ Nhược thừa cơ muốn đem nàng lôi kéo vào đến bên trận doanh mình, sau này vì mình mà phất cờ hò reo cũng là vô cùng tốt đấy.
Thích Phương thì không rõ tình huống, đành phải ngơ ngác mà đi vào bên người nàng ngồi xuống, vừa ngồi xuống liền thấy được cách đó không xa một tên cẩm y công tử đang nhìn mình, nên sợ tới mức vội vàng đứng lên, vẻ mặt cảnh giác nhìn qua hắn.
Mấy ngày nay có người ở bên tai nàng nhắc tới, chỉ là để cho nàng tới hầu hạ người nam nhân trước mắt này.
Chứng kiến Thích Phương chấn kinh, Tống Thanh Thư tinh nghịch, dùng ngữ khí tên cẩm y công tử kia nói ra:
-Tiểu nương tử đừng sợ hãi, hầu hạ tốt cho bổn công tử, cam đoan về sau không ai dám khi dễ ngươi.
Nhìn thấy đối phương thò tay muốn ôm mình, Thích Phương mặt mày biến sắc, vội lui về phía sau vài bước:
-Ngươi ….ngươi không được qua đây.
Tống Thanh Thư cười hì hì:
-Tiểu nương tử, cái phòng này lớn như vậy đấy, ngươi còn có thể chạy đi nơi đâu?
Chu Chỉ Nhược tức giận trừng mắt liếc hắn một cái:
-Tốt rồi, ngươi cũng đừng dọa nàng nữa..
-Đây chỉ là trêu đùa một chút thôi mà….
Tống Thanh Thư bất tri bất giác khôi phục lại thanh âm của mình.
-Ngươi?
Nghe được thanh âm quen thuộc, Thích Phương vẻ mặt kinh nghi bất định nhìn qua hắn.
Tống Thanh Thư tháo mặt nạ xuống, đối với nàng khẽ cười nói:
-Trong khoảng thời gian này làm cho Vạn phu nhân chịu khổ…
Thích Phương giật mình, vội vàng che miệng lại, trong đôi mắt thật to như là không thể tin, thật lâu sau đó mới run rẩy nói ra:
-Thật là…. ngươi sao?
Tống Thanh Thư sải bước đến đem nàng ôm vào trong ngực:
-Phu nhân hiện đã tin tưởng chưa này?
Thời gian trước hai người trên thuyền chung sống một phòng, vành tai tóc mai chạm vào nhau, Thích Phương sớm đã quen thuộc khí tức đối phương, khoảng cách gần như vậy tiếp xúc, quả nhiên là cái loại cảm giác quen thuộc, nàng không tự chủ được kích động:
-Ngươi quả nhiên tới cứu ta rồi.
Cảm nhận được thân thể nàng phát run, Tống Thanh Thư có thể biết được mấy ngày này nàng đã nhận lấy bao nhiêu áp lực dày vò, vỗ vỗ đầu vai của nàng:
-Tất cả đều đã đi qua….đều đã đi qua…
-Khục ..khục
Hai người ôm cùng một chỗ lẫn nhau tâm sự, Chu Chỉ Nhược bên cạnh rốt cuộc nhìn không được rồi, nhịn không được hắng nhẹ.
Thích Phương lúc này mới nhớ tới bên cạnh còn có một nữ nhân xing đẹp đến không thể tưởng nổi nữ, xấu hổ hỏi:
-Vị … này là?
-Ách, nàng là….
Tống Thanh Thư cũng là đầu lớn, do dự một chút, dứt khoát ăn ngay nói thật,
-Nàng là Chu Chỉ Nhược thê tử của tại hạ, hiện đang là chưởng môn phái Nga Mi.
-Hả?
Thích Phương kinh hô, vội vàng một tay lấy hắn đẩy ra, xấu hổ mặt đỏ nhanh, cùng trượng phu người ta thật không minh bạch cũng thì thôi, kết quả chính chủ lại còn ở bên cạnh, giây khắc này nàng lúng túng đến cực điểm, hận không thể có một cái lỗ chui vào.
Chu Chỉ Nhược mỉm cười, tiến đến dắt tay của nàng:
-Ta biết rõ tính tình Thanh Thư, nhất định là do hắn chủ động khi dễ ngươi, muội muội không cần quá câu thúc, dù sao chúng ta bây giờ đều là người một nhà.
Thích Phương quả thực nhanh ngất đi thôi, nghĩ thầm ta bây giờ thân phận còn là nữ nhân có trượng phu, trong nhà còn có hài tử, sao có thể biến thành người một nhà chứ? Vừa rồi nàng cảm thấy tiến gian phòng này là chuyện đáng sợ, thế nhưng là tình cảnh này, nàng nghĩ thầm còn chi bằng một mình đối mặt với cẩm y công tử thì còn dễ nói hơn.
Nhìn xem Chu Chỉ Nhược lôi kéo Thích Phương đến một bên thì thầm, Tống Thanh Thư cảm thán mình hồng phúc thật là tốt, trong đầu tưởng tượng về sau hậu cung mỹ nhân ba nghìn người hạnh phúc, Tống Thanh Thư trong lúc nhất thời có chút ngây dại.
-Đang suy nghĩ gì mà khuôn mặt vui vẻ đến như vậy?
Cũng không biết qua bao lâu, bên tai truyền đến thanh âm Chu Chỉ Nhược.
-Không…, không có gì.
Tống Thanh Thư thoáng cái phục hồi tinh thần lại,, chỉ thấy Thích Phương đỏ mặt đứng ở sau lưng Chu Chỉ Nhược..
-Muội cùng Vạn phu nhân nói cái gì rồi vậy?
Tống Thanh Thư tò mò hỏi.
-Chuyện của nữ nhân ngươi đừng có quản nhiều.
Chu Chỉ Nhược liếc hắn, thúc giục nói,
-Ngươi nhanh bắt đầu bức độc đi, chúng ta phải nắm chặt thời gian.
-Ngay bây giờ sao?
Tống Thanh Thư chấn động, vô thức liếc nhìn Thích Phương, chỉ thấy nàng nghiêng đầu đi, cổ trắng nõn cũng dần dần nhiễm lên một tầng hồng nhạt.
-Đừng nhìn nàng, Thích tỷ tỷ đã đáp ứng, ngươi bây giờ chờ nàng chủ động ay sao?
Vừa rồi lúc ấy công phu cũng không biết hai nàng nói chuyện gì đó, hiện tại đã bắt đầu tỷ muội tương xứng, Chu Chỉ Nhược sau khi hiểu được tình huống Thích Phương, liền chủ động xưng gọi Thích Phương là tỷ tỷ…
-Chỉ Nhược, ta bỗng nhiên đối với muội có chút lau mắt mà nhìn a.
Tống Thanh Thư cũng thấy kỳ lạ, phải biết rằng trong thời gian ngắn như vậy mà thuyết phục được Thích Phương cam tâm tình nguyện phối hợp cùng mình, hắn hoàn toàn không biết đối phương làm như thế nào mà được đấy.
-Ta còn có rất nhiều chỗ tốt mà ngươi cũng không biết đấy.
Chu Chỉ Nhược khóe môi nhếch lên, hiển nhiên trong lòng cũng có vài phần đắc ý,
-Nhanh lên bức độc đi, đừng lãng phí thời gian.
Nàng tay trái nắm Thích Phương, tay phải lôi kéo Tống Thanh Thư, đưa bọn họ dẫn tới trước giường.
Nhìn qua trên giường vẫn còn nhàu nát lộn xộn tấm ga, còn có lưu lại cái mùi hăng hăng của một hồi giao cấu vừa xong, thậm chí đốm nước âm dịch loang lổ trên giường hơi khô lại vẫn còn , trên gương mặt thanh lệ Chu Chỉ Nhược cũng hiện lên vẻ lúng túng, vội vàng sửa sang lại cái ga giường, sau đó đối với Thích Phương nói ra:
-Nơi này có chút loạn, tỷ tỷ bỏ qua cho.
Thích Phương lúc náy biết nói cái gì, chỉ có thể khẽ ừ, Chu Chỉ Nhược liền gấp gáp nói:
-Ta đi ra ngoài trước, sẽ không quấy rầy các ngươi.
Trên giường chỉ còn lại có hai người, Tống Thanh Thư trơ mặt ra tiến tới bên người Thích Phương:
-Vừa rồi nàng cùng phu nhân nói cái gì vậy?
-Không nói cho ngươi.
Thích Phương mím môi,
-Ngươi ….ngươi nhanh bắt đầu bức độc đi….
Đã gặp nàng muốn nói còn, bộ dáng thẹn thùng, Tống Thanh Thư trong lòng rung động, đưa tay liền đi vách ra vạt áo trước ngực nàng, lại là nghĩ đến thê tử đang ngồi gần đó ở trong phòng, hắn chợt thấy mình tim đập có chút nhanh hơn.
Tống Thanh Thư hướng trên người Thích Phương áp qua đi, nàng kêu nhỏ một tiếng liền đã bị Tống Thanh Thư đặt ở dưới thân, lồng ngực của hắn đè nặng lên hai bầu vú sung mãn của nàng, mềm mại không biết có nhiều thoải mái, cự mãng thô sáp bị kẹp ở giữa bụng của nàng và hắn, hắn cuồng dã thân lên miệng Thích Phương, mặt, cổ, đầu lưỡi theo vành tai Thích Phương xẹt qua khuôn mặt nàng, miệng lại hôn lên đôi môi mềm, Thích Phương hé miệng để cho cái lưỡi đưa đến trong miệng mình mặc hắn nhấm nháp, chốc sau miệng hắn cùng đầu lưỡi Thích Phương tách ra, đầu lưỡi hắn theo cằm nàng liếm đến trên cái cổ tuyết trắng, Thích Phương ngẩng đầu lên, để cho hắn liếʍ ʍúŧ dọc trên cổ cao của nàng, lúc sau có vài dấu hôn ửng đỏ trên da thịt mỏng của nàng.
Thân thể lại Tống Thanh Thư hướng xuống, cúi xuống thân ghé miệng vào trước ngực nàng, một ngụm mút lấy bên trái bầu vú Thích Phương, tay phải ngón tay cái cùng ngón trỏ vân vê lấy bên phải núʍ ѵú nàng ,
Thích Phương thân thể căng lên chăm chú đấy, núʍ ѵú bên phải trong hai ngón tay hắn vân vê đã cứng rắn cùng lúc có chút ít sữa non tiết ra từ bầu vú…
Tống Thanh Thư dùng đầu lưỡi tảo động một bên núʍ ѵú, Thích Phương cả người run rẩy lên, hắn dùng hấp mút, một cỗ chất lỏng nồng đậm mang theo vị sữa chảy vào trong miệng của hắn, đây là nguồn sữa từ trong thân thể Thích Phương dùng để chữa độc a.
Hắn càng không ngừng mút vào trên bầu vú Thích Phương, trong miệng đều đầy sữa non, ngẫu nhiên còn dùng hàm răng nhẹ nhàng cắn xuống đầṳ ѵú, lúc này Thích Phương run rẩy hạ xuống, bầu vú bên trái đã hút mút hết ra sữa rồi, hắn lại đổi đến bầu vú bên phải, đồng thời tay trái lại xoa nắn lấy bên trái đầu núʍ ѵú nàng, hắn mút vào một hơi, hấp tràn đầy một miệng sữa, cũng không có vội vã nuốt xuống, ngậm vào trong miệng sau đó hôn lên cái miệng của Thích Phương, hắn dùng lưỡi đẩy qua sữa vào trong miệng Thích Phương, Thích Phương không cẩn thận bị bị sặc, thoáng cái phun ra làn sữa đầy vào trên mặt hắn….
- Ngươi ….ngươi…..làm gì vậy?
Thích Phương chật vật hỏi hắn.
Nói xong, Thích Phương ôm lấy cổ hắn, đem mặt hắn gần sát nàng, sau đó dùng đầu lưỡi đem mặt mũi tràn đầy sữa của hắn liếm lấy sạch sẽ, lưỡi của nàng trên mặt hắn liếʍ ɭáρ làm ngứa đấy, Tống Thanh Thư tránh mặt ra, lại cúi xuống hút lấy bầu vú phải của nàng, thẳng đến bầu vú bên phải cũng hút không còn ra sữa, hắn vẫn chưa thỏa mãn không chịu buông lỏng ra miệng,
Tống Thanh Thư nhìn ngắm lấy thục nữ bầu vú vẫn còn rất tròn cao thẳng, lúc này đang tản phát ra trận trận hương sữa, trên đỉnh cao nhũ phong là hai khỏa đầu núʍ ѵú anh đào hồng mã não, lúc này đầu núʍ ѵú đã phát ra cứng rắn dựng đứng lên, thật sự là cực phẩm, kẹp lấy chính giữa nhũ phong khe ngực sâu hoắm phập phồng rung động rõ ràng, Tống Thanh Thư thản nhiên thưởng thức song phong cao ngất Thích Phương theo hô hấp của nàng cao thấp lên xuống….
Tống Thanh Thư trong lòng dục hỏa càng thêm dâng lên, lại cúi đầu trong miệng hàm chứa đầu núʍ ѵú hút được càng hăng say, bàn tay vuốt ve bầu vú còn lại càng dùng sức, đã khiến c Thích Phương cảm thấy toàn thân xót ngứa khó nhịn, trước ngực đôi bầu vú, giờ khắc này giống như tê dại mà không phải tê dại, giống như ngứa không phải ngứa, mà là xâm nhập trong thân cái kɦoáı ƈảʍ tê ngứa…,
Thích Phương say mê cắn chặt răng, hơi thở gấp gáp, nàng cũng không chịu được khiêu khích như vậy, kiều thân trở nên lửa nóng hồng nhuận, thân thể bắt đầu không tự chủ được cao thấp vặn vẹo, hạ thể đã rất nhỏ run rẩy, lối vào bên trong âm động, vách thịt non mềm mại cùng sâu trong hoa tâm cũng bắt đầu chảy ra âm dịch ướŧ áŧ, từ trong cổ họng t thỉnh thoảng truyền đến vài tiếng lay động nhân tâm tinh,
-Um…um…um….
Tống Thanh Thư, nhìn xem Thích Phương bộ dáng dâʍ đãиɠ, Tống Thanh Thư du͙ƈ vọиɠ giống như lửa rừng đằng đằng thiêu đốt..
Khi bàn tay của hắn mò xuống cái âm hộ đã giàn dụa chấtt lỏng từ cửa miệng huyệt trào ra, dù thế nào thì thê tử của hắn vẫn còn tại trong phòng, Thích Phương nào dám để hắn tiếp tục làm càn, nàng liền hai tay cố gắng đẩy bờ vai của hắn, đem bọn họ tách ra.
- Sắc lang, sữa dùng giải độc đã hút xong, có thể….
…………………………………………………………………………………………
Thích Phương đỏ mặt đẩy hắn ra, sửa sang lại xiêm y nói:
-Không sai biệt lắm đã đủ rồi, chính ngươi chậm rãi bức độc, ta đi tìm Chu muội muội.
Nói xong cũng không để ý hắn giữ lại, đỏ mặt không quay đầu lại liền đi như chạy ra khỏi giường.
Tống Thanh Thư mỉm cười, cảm giác được trong bụng dòng nước ấm, liền bắt đầu vận công.
………………………………………………………………………………..
Chu Chỉ Nhược nguyên bản ngồi trên ghế bàn tại cách đó không xa, dựng thẳng lấy lỗ tai nghe bên trong động tĩnh, tiếng rêи ɾỉ của Thích Phương cố gắng áp chế hừ nhẹ, tiếng mút hút bầu vú, tiếng chậc chậc của miệng lưỡi giao hòa, bất tri bất giác thân thể của nàng cũng đã dần dần nóng lên, bên dưới hạ thể, âm dịch cũng đã tiết ra tràn lan nữa rồi…
Thấy Thích Phương đỏ mặt đi ra, vội vàng làm như ngạc nhiên:
-Hả… tỷ tỷ nhanh như vậy đi ra?
Thích Phương nhẹ nhàng ừ một tiếng, nghĩ thầm có ngươi chính cung ở bên ngoài, ta nào không biết xấu hổ cứ tiếp tục ở bên trong kéo dài thêm sao?.
Không có Tống Thanh Thư ở bên cạnh, Chu Chỉ Nhược lúc này mới cảm thấy một mình đối mặt Thích Phương thì cũng có chút lúng túng, nhưng rất nhanh đã tìm được chủ đề:
-Tỷ tỷ, về chuyện sinh hài tử, muội hướng tỷ tỷ thỉnh giáo một chút…
Nghĩ đến nữ nhi đáng yêu của mình, Thích Phương trong lòng nổi lên một tia ngọt ngào chi ý, hai nữ nhân thầm thì nói chuyện phiếm, bầu không gian cũng càng lúc càng hòa hợp.
Cũng không biết qua bao lâu, ngoài cửa bỗng nhiên vang lên tiếng gõ cửa dồn dập:
-Công tử, Trương Tam, Lý Tứ cầu kiến!