CHƯƠNG 1114: ĐỆ NHẤT MỸ NHÂN KINH CHÂU.
Lệnh Hồ Xung giận quá cười lớn:
-Thật sự là kỳ quái, bởi vì cái gọi là sát phụ chi cừu, đoạt thê chi hận bất cộng đái thiên, ngươi tranh đoạt Doanh Doanh của ta, lại còn nói chắc chắc ta không dám gϊếŧ ngươi ư?
Tống Thanh Thư nhàn nhạt đáp nói:
-Lệnh Hồ huynh nói đoạt thê chi hận, đúng là không có đạo lý, ngươi Doanh Doanh đã có giao ước chưa? Có phụ mẫu chi mệnh hoặc các ngươi đã bái thiên địa sao?
-Ta...
Lệnh Hồ Xung bị hắn liên tiếp truy vấn khiến cho á khẩu không trả lời được, trong lúc nhất thời không biết nói như thế nào.
-Thật đáng tiếc, những thứ này ta lại đều có.
Lời của Tống Thanh Thư tựa như sấm sét giữa trời quang, làm chấn động Lệnh Hồ Xung, khiên cho hắn thoáng cái nhảy dựng lên.
-Ngươi... các ngươi đã bái thiên địa rồi sao?
Lệnh Hồ Xung bờ môi phát run, lời nói có chút không lưu loát rồi.
-Xem ra tin tức của Lệnh Hồ huynh không được linh thông a, mấy tháng trước tại Kim Xà doanh, thái sư phụ Trương chân nhân Võ Đang đã chủ trì hôn lễ, Doanh Doanh đã cùng ta bái đường thành hôn rồi.
Tống Thanh Thư âm thầm cảm thán, quân tử có thể bị lừa gạt mất phương hướng, Lệnh Hồ Xung là một quân tử, vì vậy hắn mới dám cố ý nói như vậy, nếu là đụng phải một kẻ tiểu nhân hèn hạ, chính mình nói ra như thế này liền sẽ bị gϊếŧ chết ngay…
-Không, ta không tin, đây là ngươi nhất định bắt buộc Doanh Doanh cùng ngươi kết hôn đấy.
Lệnh Hồ Xung cảm thấy trong lòng kịch liệt đau nhức..
-Ta có thể thề, Doanh Doanh tuyệt đối là tự nguyện cùng ta bái đường thành thân, bằng không thì trời giáng ngũ lôi đánh chết ta đi..
Tống Thanh Thư nghiêm mặt nói ra, hắn sở dĩ dám phát loại thề độc này, là vì Nhậm Doanh Doanh chính xác tự nguyện cùng hắn bái đường, chỉ bất quá lúc đó nàng không biết bên thân phận chân thật bên trong cái mặt nạ mà thôi.
-Hơn nữa hôn lễ ta là do thái sư phụ chủ trì, ngươi cảm thấy lấy lão nhân gia dễ dàng bỏ qua cho ta nếu cưỡng bách người hay sao?
Tống Thanh Thư tiếp tục nói.
Lúc trước nghe được Tống Thanh Thư thề độc không chút do dự, Lệnh Hồ Xung trong lòng đã tin đến bảy, tám phần, lại nghe hôn lễ là do Trương Tam Phong chủ trì, hắn rốt cuộc triệt để hết hy vọng rồi, Trương Tam Phong là truyền thuyết trong chốn võ lâm, là điển hình cho người đức cao vọng trọng, Lệnh Hồ Xung có thể không tin Tống Thanh Thư, nhưng lại không thể không tin Trương Tam Phong.
-Hiện nay Doanh Doanh đã là thê tử của ta, Lệnh Hồ huynh một mực dây dưa không rõ, chỉ sợ không phải là điều quân tử nên làm.
Biết mình đã tự tô đậm không sai biệt lắm, Tống Thanh Thư rút cuộc buông lời cuối cùng tàn nhẫn đấy.
-Ta...
Lệnh Hồ Xung há to miệng, nhưng lại không biết giải thích như thế nào, hắn thấy trong lòng biệt khuất vô cùng, bất quá hắn cũng đồng ý loại thuyết pháp này, Nhậm Doanh Doanh hoàn toàn chính xác đã là thê tử đối phương.
-Ta kính trọng Lệnh Hồ huynh là quân tử, vì vậy cũng không sợ đem những chuyện này cùng ngươi nói thẳng ra,’
- Bởi vì trong khoảng thời gian này không có cùng địch nhân động thủ, Tống Thanh Thư thừa cơ hội chậm rãi thu nạp chân khí trong cơ thể, đem Kim Ba Tuần Hoa chi độc một lần nữa áp chế được vài phần,
-Nếu như Lệnh Hồ huynh trong lòng vẫn còn ưa thích Nhạc cô nương, sao không nhân cơ hội này, triệt để nhận rõ trong tâm của mình? Lệnh Hồ huynh muốn quay về với Nhạc cô nương thì cũng không phải là việc khó gì.
Lệnh Hồ Xung trầm mặc không nói, trong đầu liên tục hiện ra hình ảnh ngày trước cùng Nhậm Doanh Doanh đủ loại chỗ tốt, một lòng xoắn đau, nhịn không được cả giận nói:
-Mặc ngươi khua môi múa mép như thế nào, ta hôm nay không gϊếŧ ngươi thì không thể!
-Lệnh Hồ huynh xác định?
Tống Thanh Thư điềm tĩnh,
-Hôm nay ta là phu quân của Doanh Doanh, nếu như ngươi là gϊếŧ ta, khiến cho Doanh Doanh cùng ngươi trở mặt thành thù sao? Huống chi ta còn mấy lần đã cứu tính mạng Nhạc cô nương, đến lúc đó Nhạc cô nương há lại sẽ gả cho một kẻ gϊếŧ chết ân nhân cứu mạng nàng?
-Ngươi….
Lệnh Hồ Xung âm tình bất định, thời điểm này từ xa xa mơ hồ truyền đến tiếng động lớn náo loạn, một đoàn người giơ đuốc chính hướng vị trí này tiếp cận, hiển nhiên đó là truy binh của Vạn Sĩ Tiết cùng Lý Khả Tú một đường lục soát tìm kiếm người…
-Ngươi nói không sai, ta gϊếŧ ngươi sẽ làm cho các nàng thương tâm,
Lệnh Hồ Xung trầm ngâm một lát, nói.
-Dù sao ngươi bây giờ thân trúng Kim Ba Tuần Hoa chi độc, cũng sống không được bao lâu nữa, ta gϊếŧ hay không gϊếŧ ngươi cũng không có gì khác nhau. Bất quá vẫn đúng là ngươi cướp đi Doanh Doanh, hiện tại truy binh đã tới, ta cũng không có khả năng rộng lượng cứu ngươi, chính ngươi mặc cho số phận của mình đi.
Nói xong liền quay người bỏ đi.
Tống Thanh Thư bỗng nhiên cười nói:
-Lệnh Hồ huynh đem ta từ trong thành Dương Châu mang đi ra ngoài, đó là đã giúp ta rất nhiều rồi, bất quá vừa rồi ta đã truyền thụ cho ngươi bí tịch phao nữ ( tán gái ), vì vậy chúng ta có thể nói là không ai thiếu nợ ai…
Nghe được hắn nói, Lệnh Hồ Xung thân ảnh rời đi có chút lảo đảo, suýt chút nữa ngã quỵ:
-Hừ, nếu ngươi lần này may mắn không chết, ta sẽ còn tìm ngươi tính sổ đấy.
Vừa dứt lời liền phóng đi, rất nhanh biến mất ở bên trong sơn dã.
-Chúc ngươi may mắn…
Tống Thanh Thư cũng phải cảm thán Lệnh Hồ Xung đúng là một quân tử, khinh thường việc lợi dụng lúc người gặp khó khăn, nếu là địa vị hai người trao đổi, hắn tự hỏi mình làm không được như là Lệnh Hồ Xung rộng rãi như vậy..
Những bó đuốc đến càng lúc càng gần, Tống Thanh Thư không dám trì hoãn, đứng dậy loạng choạng hướng ở chỗ sâu trong núi lớn đi đến.
Lý Khả Tú phái ma ma đến trong phủ kiểm tra thân thể Lý Nguyên Chỉ, biết rõ nàng vẫn còn là hoa cúc khuê nữ chi thân, trong lòng một khối đá lớn lập tức rơi xuống. Thời điểm này lại truyền đến tin tức Tống Thanh Thư được người cứu ra khỏi thành, Lý Khả Tú lập tức đứng ngồi không yên, nhiều năm chinh chiến sa trường làm cho lão hiểu được sự tìn, đã làm thì phải làm cho tuyệt, bằng không thì về sau hậu quả địch nhân cắn trả sẽ là cực lớn.
Vì vậy lão lập tức triệu tập binh mã lục doanh, phối hợp với thủ hạ Vạn Sĩ Tiết, lấy Dương Châu làm trung tâm phát tán ra bên ngoài, cho dù lục núi kiểm biển cũng phải đem Tống Thanh Thư tìm cho ra…
Trong quân bính, lực lượng xích hậu ( trinh sát ) vốn là am hiểu truy tung chi thuật, rất nhanh đã có một đội ngũ men theo dấu vết mà Lệnh Hồ Xung lúc mang Tống Thanh Thư ra ngoài để lại, đuổi theo.
Tống Thanh Thư tại bên trong sơn dã mệt mỏi hành tẩu, thì trong đám truy binh đứng trên tầm cao có ống nhìn, chỉ phía xa xa bóng lưng của hắn kêu to lên:
-Bên kia!
Đám quân binh liền phái người truyền tin cho mấy đội quân phụ cận, hướng về phía Tống Thanh Thư đuổi tới.
"Thật sự là xui xẻo đêm tối như vậy mà cũng bị nhìn thấy." Tống Thanh Thư cười khổ một tiếng, đêm hôm khuya khoắt cách xa như vậy mà vẫm bị phát hiện, bọn chúng đều có mắt thần hay sao đây? Than thở thì than thở, hắn cũng chỉ có thể cố gắng nhanh hơn bộ pháp hướng phía trên núi ẩn núp.
May mắn song phương còn cách một khoảng cách, trên núi lại bất tiện cưỡi ngựa chạy nước rút, bởi vậy đám quân binh kia trong phút chốc vẫn chưa đuổi kịp hắn, chỉ là hắn bị bại lộ, đối phương lại có truy tung cao thủ, kịch độc thì quấn thân nên Tống Thanh Thư cũng không cách nào thoát ra khỏi đám quân binh này…
…………………………………………………………………………………..
Ngoài thành cuộc truy đuổi và trốn chết đang xảy ra, bên trong nội thành đô đốc phủ, một thiếu phụ đang trổ hoa đang cẩn thận thay Vạn Sĩ Khuê băng bó vết thương trước ngực hắn, mỹ phụ kiều mỵ diễm lệ, mỗi cái giơ tay, nhấc chân đều tản ra một loại thành thục mị lực vẫn không thiếu cao nhã đoan trang khí chất. đôi mắt đẹp vừa sâu vừa đen, mày liễu đậm nhạt thoả đáng, xuyên thấu qua bộ xiêm y Đào Hồng một đôi bầu vú sung mãn no đủ theo động tác của nàng như ẩn như hiện, tại dưới ánh nến càng thêm yểu điệu động lòng người.
Chỉ nghe nàng âm u thở dài một hơi:
-Tướng công, có phải hay không lại đi hại người rồi?
Thiếu phụ này chính là để nhất mỹ nhân Kinh Châu thành, Thích Phương sư muội Địch Vân, sau khi bị trúng kế gả cho Vạn Sĩ Khuê…