Vạn Sĩ Khuê đối với thái độ Lý Khả Tú lơ đễnh, chỉ vào đóa hoa trong bình lưu ly trịnh trọng nói:
- Đó không phải là đóa hoa bình thường, mà chính là Kim Ba Tuần Hoa.
-Kim Ba Tuần Hoa ?
Lý Khả Tú nhướng mày, suy nghĩ một hồi, thấy mình cho tới bây giờ chưa từng nghe qua vật này…
Vạn Sĩ Khuê giải thích nói:
- Ba Tuần là hai chữ của Phạn ngữ, có nghĩa là ác ma, độc từ đóa hoa từ Thiên Trúc truyền đến đấy, nguyên lai người Thiên Trúc kêu nó là ác ma hoa, vật này kịch độc vô cùng, trong thiên hạ không có thuốc nào chữa được, dù là chỉ là mới ngửi được mùi thơm của nó, cũng đã là có thể làm cho một cao thủ đứng đầu phải ngất đi. Thời điểm phụ tử Vạn Chấn Sơn ở tại Giang Lăng thành thì được biết Đến Kim Ba Tuần Hoa loại độc dược thần kỳ này, về sau Vạn Sĩ Tiết lên làm tể tướng, phụ tử Vạn Chấn Sơn liền mượn nhờ quyền thế của lão lấy được vài đóa Kim Ba Tuần Hoa tại Lăng Thối Tư..
-Cái gì?
Nghe được độc tính khủng bố như thế, Lý Khả Tú biến sắc, liền lui về phía sau mấy bước.
Vạn Sĩ Khuê một lần nữa đem hộp gỗ đóng lại, vừa cười vừa nói:
-Lý đại nhân không cần phải lo lắng, đáo hoa này đang được dùng thủ pháp đặc thù niêm phong lại rồi, độc khí sẽ không phát ra bên ngoài đâu.
Vạn Sĩ Tiết lúc này mới tiếp lời nói ra:
- Chỉ cần đem đáo hoa này đặt ở trong gian phòng Tống Thanh Thư, bất luận võ công của hắn có cao đến đâu, cũng chạy trời không khỏi nắng.
Lý Khả Tú bỗng nhiên lộ vẻ do dự: - Tống Thanh Thư dù sao đối với ta có ân cứu mạng, ta chỉ muốn chế trụ hắn, chứ không muốn làm thương tổn đến tính mạng của hắn.
Vạn Sĩ Tiết âm thầm cười lạnh, nghĩ thầm trước ngươi nghĩ cách muốn đối phó Tống Thanh Thư, bây giờ đã có biện pháp lại làm ra như vậy một bộ như vậy, thật sự là loại người giả nhân giả nghĩa đến cực điểm.
Bất quá lão cũng không có đem suy nghĩ trong lòng nói ra, ngược lại nói:
-Đề đốc đại nhân có thể yên tâm, hoa này nếu Tống Thanh Thư vừa ngửi thấy thì sẽ ngất đi, hắn không kịp chạm đến cánh hoa, nếu làn da không có tiếp xúc đến, thì không có lo lắng đến tính mạng.
Vạn Sĩ Khuê kinh ngạc liếc nhìn lão gia gia, nghĩ thầm Kim Ba Tuần Hoa được xưng là Vạn Độc chi vương, sẽ không có thuốc nào chữa trị được, lão gia gia tại sao lại lừa gạt Lý Khả Tú chứ? Bất quá hắn phản ứng cũng nhanh, liền hiểu ra, cười phụ họa nói:
-Đúng là như thế.
Lý Khả Tú lúc này mới thở phào nhẹ nhỏm:
-Vậy thì ta đây an tâm.
-Lúc này sắc trời đã tối, Lý đại nhân hãy đem Tống Thanh Thư dẫn dụ ra khỏi phòng, chúng ta sẽ đem kim Ba Tuần Hoa để vào bên trong phòng hắn.
Vạn Sĩ Tiết một bên nói qua một bên trong lòng cười lạnh, hôm nay Lý Khả Tú lưỡng lự, chỉ có đem sự tình này làm tuyệt, thì mới triệt để làm cho Lý Khả Tú đảo hướng về phía mình.
Kế tiếp bọn họ trong phòng âm thầm thương nghị chi tiết ngày mai hành động, đồng thời còn tìm cách sau khi Tống Thanh Thư bị khống chế, thì Lý Khả Tú trong thời gian ngắn nhất xua quân lên bắc thượng, nuốt chiếm lấy địa bàn Kim Xà doanh, bất tri bất giác, trời đã sáng dần lên, bất quá đại sự sắp tới, ba người tinh thần vô cùng phấn chấn, không có một tia mệt mỏi nào... Hừng đông sau đó, Vạn Sĩ Tiết, Vạn Sĩ Khuê tiếp tục tránh trong phòng của Lý Khả Tú hoàn thiện chi tiết, Lý Khả Tú đi ra cửa mời đến khách nhân đến phủ dự tiệc.
Trải qua cả đêm nghỉ ngơi và hồi phục, sức chiến đấu người của Nhữ Dương Vương Phủ đã hoàn toàn khôi phục, Vương Bảo Bảo thấy vậy sự tình đã xong, hơn nữa trước đó dưới trướng tổn thất vô cùng nghiêm trọng, hắn liền không để muốn lưu lại, liền cáo từ rời đi.
Dù sao lúc trước đoàn người Nam Tống bị người Nhữ Dương Vương Phủ bắt giữ làm nhục một phen, cho dù hôm nay song phương đã đạt thành hiệp nghị, cũng không dễ hoàn toàn tiêu tan hiềm khích lúc trước. Cùng Nhữ Dương Vương Phủ tiếp tục ở chung thì càng thêm lúng túng, còn chi bằng thừa dịp thời kỳ tuần trăng mật tách ra, miễn cho sau đó xảy ra chuyện gì xung đột làm ảnh hưởng đến hiệp nghị. Vì vậy Vương Bảo Bảo ý đã quyết, Nam Tống bên này cũng không giữ lại.
Lý Khả Tú đưa ra phái binh hộ tống bọn họ thì lại bị Vương Bảo Bảo cự tuyệt:
-Bổn vương nếu là tự bảo vệ mình mà cũng làm không được, thì như thế nào tung hoành thiên hạ chứ?
Tống Thanh Thư gật đầu, biết rõ lấy thực lực các cao thủ Nhữ Dương Vương Phủ, coi như là người phái Tung Sơn âm thầm quay lại mai phục, cũng tuyệt đối không cách nào lưu giữ lại được bọn hắn.
Lý Khả Tú thấy thế cũng không miễn cưỡng, lão còn ước gì người Nhữ Dương Vương Phủ ly khai, miễn cho ảnh hưởng tối nay hành động, ngoài miệng tùy ý giữ lại vài câu, liền tiễn đưa đoàn người Vương Bảo Bảo ly khai.
-Này… về sau ngươi có đến Mông Cổ, hãy đến Nhữ Dương Vương Phủ tìm chúng ta, ha ha…..
Vương Bảo Bảo trước khi đi kéo Tống Thanh Thư đến một bên xì xào nói.. -Đó là chắc chắn, ngày đó tiểu đệ tự mình tiến đến Nhữ Dương Vương Phủ cầu hôn.
Tống Thanh Thư ngoài miệng mỉm cười, nhưng trong lòng âm thầm kêu khổ, lần này hắn vì thúc đẩy hoà đàm, dối xưng đã cùng Triệu Mẫn riêng định cả đời, nếu bị Triệu Mẫn biết được, không biết nàng thẹn quá hoá giận hay không?.
Nghe hắn đáp ứng, Vương Bảo Bảo lúc này mới cảm thấy mỹ mãn dẫn dắt thuộc hạ dưới tay rời đi.
……………………………………………………………………………………..
Kế tiếp Lý Khả Tú xếp đặt buổi tiệc, thay đoàn người Nam Tống mời khách từ phương xa đến dùng cơm tẩy trần, tất cà mọi người ăn uống linh đình, cũng coi là khách chủ toàn bộ đều vui mừng.
Trong bữa tiệc Hàn Thác Trụ đối với Tống Thanh Thư viện thủ biểu đạt chân thành lòng biết ơn, Tống Thanh Thư khiêm nhượng, lại đem Lục Quán Anh đẩy ra, giảng thuật Lục Quán Anh trong khoảng thời gian này trung thành và tận tâm, bốn phía bôn tẩu tìm cách cứu bọn họ, làm cho Hàn Thác Trụ cũng động dung thật sâu, tự mình đứng dậy hướng phía Lục Quán Anh mời rượu, làm cho Lục Quán Anh được sủng ái mà lo sợ, đồng thời trong lòng cảm kích Tống Thanh Thư quả nhiên là phúc hậu. Sau đó Tống Thanh Thư tận lực lôi kéo Tân Khí Tật, Lục Du kính rượu, Hàn Thác Trụ cũng vui vẻ nhìn thấy bọn thủ hạ cùng Tống Thanh Thư mối quan hệ đã tốt, như vậy đối với sự hợp tác trợ giúp về sau sẽ càng phát triển..
Ở giữa sân chỉ có Trình Dao Già trong lòng vô cùng ngũ vị tạp trần hỗn tạp, Tống Thanh Thư cùng Tân Khí Tật giao hảo thì cũng thì thôi, nhìn xem hắn cùng với Lục Du cũng là xưng huynh gọi đệ vui vẻ, trong nội tâm nàng âm thầm hừ gắt: “ Hừ, ngươi muốn thật sự là kính ngưỡng lão như vậy, như thế nào lại đem chất nhi tức phụ ( cháu dâu ) đè ra mà giao cấu chứ?
Nghĩ đến đối phương có tầng tầng lớp lớp thủ đoạn làm cho mình suиɠ sướиɠ lúc hoan ái, Trình Dao Già có chút mặt đỏ tim đập, vội vàng mượn rượu uống để che dấu sắc mặt mất tự nhiên. Đinh Đang thì là một mực âm thầm quan sát Trình Dao Già, phát hiện nàng thỉnh thoảng ôn nhu đem khói sóng đặt ở trên thân Tống Thanh Thư, khóe môi nổi lên nghiền ngẫm thập phần vui vẻ.
Trận yến hội này một mực giằng co long trọng suốt mấy canh giờ, cuối cùng đến khi đàn người tản ra, Tống Thanh Thư mới có cơ hội gặp được Lý Khả Tú nói ra: