Tống Thanh Thư có chút nghiền ngẫm nhìn đối phương:
-Lý thúc đã gặp mặt với vãn bối lần này, chắc đã có kế sách ứng đối rồi..
Lý Khả Tú mặt nóng lên, ngượng ngùng cười nói:
-Hiền chất quả nhiên mắt sáng như đuốc, ta nghĩ đến nếu như lần này người của Hàn Thác Trụ bị rơi vào trong tay người Mông Cổ, đúng là cơ hội tốt ngàn năm một thuở, chúng ta có thể đem bọn họ cứu ra, bán một thiên đại nhân tình cho hắn, lại thừa cơ cùng hắn ký kết hiệp nghị không xâm phạm lẫn nhau, sau này khi hắn trở lại Nam Tống, dĩ nhiên là ngăn cản chuyện đánh chúng ta.
-Thật vậy sao?
Tống Thanh Thư ngón tay nhẹ nhàng gõ trên bàn, đến nay trong lòng của hắn địch nhân lớn nhất chính là Mông Cổ, hơn nữa nếu giai đoạn này cùng Nam Tống khai chiến thì đúng là không sáng suốt, không chỉ là bị tiêu hao lực lượng, lại còn rất dễ dàng mất đi chi tâm người Hán.
-Tốt, chúng ta sẽ bán cho Hàn Thác Trụ một cái nhân tình!
Suy nghĩ một lát, Tống Thanh Thư liền lập kế hoạch. Kỳ thật cho dù là Lý Khả Tú không nói, hắn cũng phải là cứu Hàn Thác Trụ đấy.
Biểu hiện ra, Hàn Thác Trụ là Nam Tống phái chủ chiến kiên định nhất, cứu lão ra trở sau khi quay trở lại Nam Tống, xác suất rất lớn sẽ là bắc phạt kim quốc, mà hiện nay Kim quốc tại dưới sự khống chế Tống Thanh Thư, bất kể thế nào, đều là sự lựa chọn không khôn ngoan.
Đáng tiếc trên thực tế cũng không phải đơn giản như vậy, bây giờ bên trong Nam Tống đang có ba vị đại quyền thần tranh đấu với nhau, Hàn Thác Trụ có thế lực lớn nhất, còn Cổ Tự Đạo, Sử Di Viễn thì cả hai đều muốn liên hợp lại để có thể chống lại với Hàn Thác Trụ.
Hiện nay thế cục Nam Tống triều đình đã đạt đến sự cân bằng vi diệu, Hàn Thác Trụ muốn bắc phạt, người mà không muốn chứng kiến Hàn Thác Trụ thành công ngoại trừ Kim quốc thì chỉ còn Cổ Tự Đạo cùng Sử Di Viễn rồi, nếu là bắc phạt thành công, uy vọng Hàn Thác Trụ sẽ tăng vọt chưa từng có, hai người còn lại thì còn có cái gì vốn liếng để mà cùng Hàn Thác Trụ đấu?
Vì vậy nếu Hàn Thác Trụ muốn bắc phạt, Cổ Tự Đạo cùng Sử Di Viễn tất nhiên sẽ ý nghĩ cách quấy phá dắt Hàn Thác Trụ lui về phía sau, do đó Tống Thanh Thư xác định, Hàn Thác Trụ muốn bắc phạt, coi như mình cái gì cũng không làm, Cổ Tự Đạo cùng Sử Di Viễn hai người cũng sẽ ra tay đối phó với lão đấy.
Bởi vậy nhìn qua chuyện Hàn Thác Trụ bắc phạt thật dọa người, kỳ thật căn bản không đáng để lo, trọng yếu hơn chính là Tống Thanh Thư còn có thể nhân cơ hội này, đem quân binh Kim quốc triệt để khống chế trong tay.
Cho dù bây giờ Đường Quát Biện trên danh nghĩa là thống soái tối cao nhất Kim quốc, nhưng hắn bay lên quá nhanh chóng, dẫn đến căn cơ bất ổn, đại bộ phận thế lực quân binh thuộc quyền nắm giữ trong tay Thái Tông cùng với mấy đại gia tộc, nhưng nếu Hàn Thác Trụ bắc phạt, thì hắn có thể danh chính ngôn thuận tiếp quản quân binhi, đến lúc nếu xảy ra chiến tranh, thì ha8n1se4 đề bạt thân tín xếp vào, dưới tay thì tẩy trừ kẻ thù chính trị, so với bình thường thì dễ dàng hơn gấp bao nhiêu lần.
Đương nhiên Tống Thanh Thư còn có sự cân nhắc mặt khác, triều đình Nam Tống tranh đấu lẫn nhau mới là cục diện đối với chính mình có lợi nhất, nếu Hàn Thác Trụ chết ở thành Dương Châu, Cổ Tự Đạo rất có thể sẽ đem tất cả quyền lực nắm giữ ở trong tay mình.
Nam Tống triều đình nếu xảy ra cục diện nhu vậy thì đối với Tống Thanh Thư mà nói không có cái gì là chuyện tốt, vì vậy càng nghĩ, cuối cùng hắn chỉ thấy đem Hàn Thác Trụ cứu ra mới là có lợi nhất đấy.
Đây chính là vì cái gì lúc trước hắn đã đáp ứng phu phụ Trình Dao Già, Lục Quan Anh hỗ trợ cứu người, không phải là hắn thần trí hồ đồ, mà là bởi vì hắn đã âm thầm quyết định phải cứu Hàn Thác Trụ, vừa vặn Trình Dao Già chạy tới cầu hắn, thuận tay nhân tình, cớ sao mà không làm?
Thấy Tống Thanh Thư đồng ý cứu người, Lý Khả Tú đại hỉ, thời gian kế tiếp hai người cùng nhau thương lượng như thế nào để cứu người.
Khi Tống Thanh Thư trở lại cứ điểm Kim Long bang, thì thấy Lục Quan Anh đang đứng tại trước cửa ra vào gian phòng của mình lưỡng lự, biết là Lục Quan Anh sợ mình thay đổi, không đem Tịch Tà Kiếm Phổ giao cho hắn đi.
-Lục thiếu trang chủ, đã trễ thế như vậy tới tìm tại hạ có chuyện gì?
Tống Thanh Thư ánh mắt lơ đãng lướt nhìn qua bốn phía, thấy kỳ quái Trình Dao Già rõ ràng không có mặt ở đây.
-Ta có chuyện muốn cầu công tử...
Lục Quan Anh ấp a ấp úng, mặt lộ vẻ do dự.
-Vào trong rồi nói sau.
Tống Thanh Thư đẩy cửa phòng ra, biết là đối phương tìm đến mình, không có gì khác, chính là Tịch Tà Kiếm Phổ hoặc là việc nhờ hỗ trợ cứu Hàn Thác Trụ.
Vào trong gian phòng Lục Quan Anh lộ ra có chút bất an, mấy lần há miệng, rồi lại cũng không nói cái gì.
Tống Thanh Thư cười nói:
-Lục thiếu trang chủ không cần giữ lễ tiết, có cái gì khó xử cứ việc nói ra là được, chỉ cần tại hạ có thể làm đượcn, nhất định nghĩa bất dung từ.
-Công tử nhất định có thể làm được, chỉ sợ công tử không chịu mà thôi.
Lục Quan Anh ánh mắt lập loè, hiển nhiên cũng rất do dự.
-Này, nói đi..
Tống Thanh Thư nổi hứng tò mò.
Lục Quan Anh thở sâu, dường như đã có quyết định thật lớn:
-Công tử cảm thấy thê tử của ta như thế nào?
Tống Thanh Thư mày nhíu lại, không rõ hắn tại sao lại đột nhiên nhắc tới thê tử, đành phải gật đầu nói:
-Lục phu nhân xinh đẹp, tính tình dịu dàng, là một thê tử tốt khó có được, thiếu trang chủ thật là tốt phúc khí.
-Đúng vậy a, Lục Quan Anh cười khổ,
-Đáng tiếc hiện tại ta đã phát sinh ra chuyện như vậy, chỉ sợ là sẽ làm liên lụy đến nàng suốt đời.
Tống Thanh Thư đầu hắc tuyến, nghĩ thầm mình đã tường tận từng ngỏ ngách trên thân thể của nàng rồi, như thế nào bây giờ lại còn phải an ủi đối với trượng phu của nàng đây, bất quá Lục gia vẫn còn chỗ hữu dụng, hắn đành phải nhẫn nại nói ra:
-Thiếu trang chủ hà cớ gì nói ra lời này, phát sinh ra chuyện như vậy, nhưng Lục phu nhân đối với ngươi không rời nửa bước, hiển nhiên nàng không phải là loại người bị sợ liên lụy ..
-Nàng đích xác rất tốt,
Lục Quan Anh thở dài,
-Vì vậy ta mới thấy rất có lỗi với nàng, nửa đời sau thân làm trượng phu này không có biện pháp để cho nàng dựa vào rồi, vì vậy ta muốn để lại cho nàng một nhi tử, để nàng về sau còn có chút hi vọng.
-Chuyện nào có là gì, các ngươi là phu phụ…
Tống Thanh Thư bỗng nhiên ánh mắt trợn lớn, rốt cuộc khi phản ứng tới đây, Lục Quan Anh cuối cùng là có ý gì, hắn rõ ràng đã không thể sinh hoạt chuyện giao hoan được rồi, làm thế nào để cho Trình Dao Già một nhi tử?
Lục Quan Anh thấy thần sắc hắn, thì biết rõ hắn nghĩ tới điều gì, đắng chát cười:
-Công tử có chỗ không biết, kỳ thật coi như là ta không có thể làm được cái chuyện kia, nhưng cũng chưa chắc nàng không thể có được một nhi tử.
Tống Thanh Thư mày nhíu lại:
-Vậy làm thế nào?
-Ta cùng với thê tử kết hôn đã rất nhiều năm, nhưng những năm qua nàng không có động tĩnh hoài thai, bởi vậy người trong tộc thường xuyên sau lưng đối với nàng xầm xì, ta cũng đã lén lút đi tìm đại phu chẩn đoán bệnh qua, vấn đề rất có thể phát sinh tại trên người của ta.
Sự tình xấu hổ như vậy Lục Quan Anh tuyệt đối sẽ không mở miệng đối với người ngoài nói, chẳng qua hiện nay tình hình đã là nghiêm trọng, chuyện này ngược lại không còn quan trọng rồi.
Tống Thanh Thư trong lòng lập tức thấy thoải mái, cái này khó trách, lúc đầu hắn cho Lục Quan Anh dù sdao vẫn là một người tốt, trong khoảng thời gian tiếp xúc vừa qua, thì Lục Quan Anh lộ ra vài chuyện hèn hạ bì ổi, có thể là duyên cớ bởi vì chuyện này, dù sao đối với một nam nhân không có khả năng tạo ra hài tử mà nói, thật sự là một tin dữ thiên đại, những năm qua lại bị áp lực như vậy, tính cách cho dù tốt tới đâu cũng khó tránh khỏi có chút vặn vẹo đấy.
-Lục thiếu trang chủ nói cùng tại hạ những lời này cũng vô dụng a, tại hạ cũng không phải đại phu, nên không có cách nào khác giúp ngươi được a.
Tống Thanh Thư trong lòng mơ hồ có một suy đoán, chợt đem ý niệm trong đầu ném đi, dù sao chuyện này quá mức hoang đường rồi, làm sao có thể được chứ!
-Công tử đương nhiên là có thể giúp đỡ được ta!
Lục Quan Anh lập tức kích động lên.
-Hả?
Tống Thanh Thư trợn tròn mắt, loại chuyện này giúp đỡ như thế nào?
Lục Quan Anh liền bái:
-Nếu công tử không chê thê tử của ta đã là danh hoa có chủ, bố thí mưa móc, làm cho nàng có thể được thụ thai.