CHƯƠNG 1057 : TIỂU DI…
Tống Thanh Thư trong lòng cổ quái, lúc trước đối phương đứng ở trên đỉnh ngọn trúc bất động còn chưa thấy rõ ràng, lúc này thì mềm mại cưỡi gió, đem dáng người uyển chuyển thướt tha bày ra ở trước mặt mọi người.
"So với tiên tử thánh khiết, nữ nhân trước mắt dáng người không khỏi quá ma quỷ chút ít, cảm giác càng giống cái xinh đẹp ma nữ."
Làn vải tơ lụa màu trắng dán tại trên người nữ nhân, giống như tầng thứ hai làn da của nàng, một đôi ngọc nữ phong sung mãn tròn vo, nhất là cái yếm màu đỏ bên trong thϊếp thân cùng hoa văn ẩn hiện, càng làm cho thân thể mang đến một hương vị dụ hoặc, cái mông đẹp đầy đặn ngạo nghễ ưỡn lên bao vây phía dưới cái váy dài trắng bồng bềnh, dẫn đến thị giác cảm giác tràn đầy co dãn, mặc dù không có dùng tay sờ lên, nhưng Tống Thanh Thư cũng sẽ không hoài nghi, đây tuyệt là một cái mông đẹp…
Ngay cả Tống Thanh Thư duyệt toàn mỹ nhân tuyệt sắc nhân gian như vậy mà nhìn thấy thấy cũng có chút thất thần, cho nên đừng đề cập đến Đám Trung Nghĩa Quân kia bình thường chỉ ở trong núi, liền bị nghẹn điên lên khi nhìn thấy dáng người nàng trước sau lồi lõm sung mãn mê người, bọn chúng đều hai mắt đều tỏa sáng, không hẹn mà cùng mà sản sinh ý niệm trong đầu: “ Lần này thực là mau mắn, không chỉ là thê tử của Nhạc Bất Quần có thể hưởng dụng, bây giờ còn thêm một đại mỹ nhân cực phẩm!
Chú ý tới trong mắt dâʍ tà của mọi người, nữ nhân thần bí ánh mắt lạnh lẽo, thân hình liền hóa thành làn khói xanh, chỉ nghe kêu thảm thiết liên tục, trong nháy mắt mấy tên địch nhân bên cạnh mẫu tử Ninh Trung Tắc đã té ngã trên đất bất động, hiển nhiên đã chết rồi..
Tống Thanh Thư tặc lưỡi, xem ra là đóa hoa hồng có gai a. Bất quá càng làm cho hắn giật mình đối phương vừa rồi bày ra khinh công, rõ ràng chính là Lăng Ba Vi Bộ! Lúc trước hắn đã từng gặp Đoàn Dự sử dụng qua, vì vậy liền nhận ra được.
"Chẳng lẽ nàng là Lý Thu Thủy?" Nghĩ tới nghĩ lui, nữ nhân sử dụng Lăng Ba Vi Bộ có công phu cao như vậy, trong đầu Tống Thanh Thư liền xuất hiện đúng là Lý Thu Thủy, bất quá hắn rất nhanh lại bỏ đi cái ý nghĩ này, Lý Thu Thủy đã lớn tuổi rồi, cho dù là dùng thuật trú nhan cũng phải có giới hạn, hơn nữa trên mặt lưu còn lưu lại vết sẹo do Thiên Sơn Đồng Mỗ lưu lại.
Trước mắt nữ nhân này tuy rằng niên kỷ không còn trẻ, nhưng không có khả năng là Lý Thu Thủy.
Trương Nhu cũng là kinh hãi, không có ngờ đối phương là nữ nhân, càng không ngờ tới đối phương nói đánh là đánh, hơn nữa ra tay không lưu tình chút nào, vừa sợ vừa giận:
-Ngươi vì sao ra tay tàn nhẫn như thế!
Nữ nhân kia vừa giải huyệt cho đám ban người Nhạc Linh San, nghe vậy, cười lạnh nói:
-Ngươi vừa rồi còn ở nơi này diễu võ dương oai, lúc này nói những thứ này không cảm thấy quá tức cười hay sao?
Trương Nhu mặt nóng, cũng thấy được vừa rồi câu nói kia của mình là nói nhảm, trong giang hồ mạnh được yếu thua đó là điều bình thường, thẹn quá hoá giận liền rút ra trường đao:
-Tất cả cùng lên!
Nữ nhân này toàn thân tản ra lấy sự nguy hiểm, Trương Nhu là loại người trên lăn lội sinh tử ngoài sa trường, đương nhiên sẽ không giống như lúc đối phó Nhạc Bất Quần vậy, ra tay chính là toàn lực.
Chứng kiến ánh đao của Trương Nhu giống như tuyết luyện, Nhạc Bất Quần âm thầm kinh hãi, biết là cho dù đơn đả độc đấu, mình cũng không phải là đối thủ..
Tống Thanh Thư cũng gật đầu, Trương Nhu đao pháp này vô luận độ mạnh yếu và góc độ không có sơ hở nào, toàn thân còn mang theo cỗ sát khí cực hạn, nếu như là cao thủ giang hồ ngang nhau chống lại hắn, chỉ sợ cũng phải bị sự cuồng nộ của hắn làm cho ảnh hưởng, mà biến thành vong hồn dưới đao pháp của hắn.
Chỉ là hắn hôm nay vận khí thật sự không tốt lắm, vốn là đụng phải Lăng Ba Vi Bộ, một thân võ công của hắn có thể nói lần đầu tiên đã định trước, thế công chỉ là tốn công vô ích.
Quả nhiên, nữ nhân thần bí thân hình liền tránh nhảy ra khỏi phạm vi công kích của Trương Nhu, thừa cơ đối với thuộc hạ của hắn ra tay, bởi vì bộ pháp của nàng quá mức tinh diệu tuyệt luân, hai người kia vốn là phóng theo sau lưng đầu lĩnh, tính tùy thời mà xuất chiêu đấy, nào ngờ tới chỉ thấy đối phương bỗng nhiên lướt qua người Trương Nhu, lại hiện tại trước mặt hai người bọn họ.
Hai tiếng kêu thảm thiết vang lên, Trương Nhu lại đứt gãy hai tên thủ hạ dưới tay.
Ánh mắt Trương Nhu nhanh đỏ lên, trong tay trường đao như như giòi trong xương truy tìm bám đến nữ nhân, nhưng đối phương mỗi lần gặp hiểm lại càng dễ dàng tránh tới, đồng thời còn có thể tiếp tục xuất chiêu hạ thủ mấy tên thủ hạ dưới tay.
Cứ như vậy cũng không lâu lắm, lúc trước Trung Nghĩa Quân còn diễu võ dương oai, hoàn hảo không tổn hao gì giờ đã rải rác không còn có đến mấy người. Trương Nhu cảm thấy trong lòng biệt khuất vô cùng, lấy võ công đám người của hắn, coi như là đụng độ với cao thủ cấp ngũ tuyệt cũng đều có thể chiến đấu kéo dài, thế nhưng trước mắt nữ nhân này thân pháp quá mức ảo diệu, từ đầu tới cuối chỉ có nàng xuất chiêu đánh trúng người của phe mình phần, còn phe mình đến ngay cả góc áo của nàng đều không chạm được, thế thì làm sao có thể không biệt khuất?
-Dừng tay, bằng không thì ta sẽ lấy mạng chó của Nhạc Bất Quần!
Lý thị huynh đệ thấy thời cơ không đúng, vội rời khỏi vòng chiến, đem đao gác ở trên cổ Nhạc Bất Quần.
-Sư huynh!
-Phụ thân..
-Sư phụ!
Nghe được đám người Nhạc Linh San kinh hô, nữ nhân thần bí liền nhảy ra khỏi vòng chiến:
-Thả Nhạc chưởng môn ra, bổn tọa sẽ tha cho các ngươi một con đường sống.
Trương Nhu trong lòng thở phào, may mắn là đối phương còn có điều cố kỵ, bằng không thì hôm nay chỉ sợ n toàn quân bị diệt rồi.
-Nào có dễ dàng như vậy, Hạo Thiên, Hạo Nam, các ngươi mang theo huynh đệ bị thương đi trước, ta sẽ cản tại phía sau!
Trương Nhu đi đến bên cạnh Nhạc Bất Quần nhấc lên, trong tay trường đao ngang kê ngang tại trên cổ lão.
Ánh mắt nữ nhân thần bí co lại:
-Nều Nhạc chưởng môn bị rụng một cọng tóc gáy, bổn tọa sẽ đuổi gϊếŧ ngươi đến tận chân trời góc biển.
Tống Thanh Thư trong lòng càng lúc càng hiếu kỳ, nghe khẩu khí nàng giống như cùng Nhạc Bất Quần có cái gì nguồn gốc, thế nhưng Nhạc Bất Quần nếu có chỗ dựa ngưu bức như vậy, há lại sợ cái gì Tả Lãnh Thiền, còn phải tốn công vất vả khổ cực mưu đoạt Tịch Tà Kiếm Phổ?
Trương Nhu hừ lạnh, bất quá hắn thật kiêng kị thân pháp quỷ mị của đối phương, nên cũng không dám đụng đến Nhạc Bất Quần, chờ thủ hạ đã đi xa, tay chưởng của hắn vỗ tới sau lưng Nhạc Bất Quần, đồng thời hướng phía đám người Nhạc Linh San tung vãi ra ám khí, thừa dịp nữ nhân thần bí chặn đường ám khí phóng tới, liền lên ngựa cưỡi chạy như bay.
Đem ám khí chặn lại rơi hết xuống đất, nữ nhân thần bí nhìn theo phương hướng Trương Nhu rời đi, hừ lạnh một tiếng.
-Hoa Sơn Nhạc Bất Quần, tạ ơn... phu nhân ân cứu mạng.
Nhạc Bất Quần có Tử Hà Thần Công hộ thể, vừa rồi chưởng kia tuy nặng, nhưng lão điều tức một hồi thì tính mạng cũng không lo, liền tiến lên đối với ân nhân nói lời cảm tạ.
Kỳ thật Nhạc Bất Quần cũng không phân biệt ra được đối phương là cô nương hay là phu nhân, chỉ bất quá xem hình dáng trang phục của nàng cùng búi tóc của nàng nên mới gọi là phu nhân.
Nữ nhân thần bí khẽ gật đầu:
-Nhạc chưởng môn không cần đa lễ, lại nói tiếp ta còn phải đa tạ ngươi.
-Đa tạ Nhạc mỗ cái gì?
Nhạc Bất Quần đầu sương mù, trong đầu loại bỏ lần, đúng là mình cũng không nhận ra người này.
Nữ nhân thần bí cũng không có trả lời, lại quay đầu nhìn về phía Nhạc Linh San:
-Ngươi chính là Nhạc gia... tiểu thư sao?
Nhạc Linh San không rõ ý, đáp:
-Đa tạ phu nhân…
Nữ nhân thần bí bỗng nhiên đôi mi thanh tú nhăn lại, lẩm bẩm:
-Không giống, không giống..
-Không giống cái gì chứ?
Nhạc Linh San ngơ ngác hỏi.
Nữ nhân thần bí ngẩng đầu nhìn về phía nàng, cười hỏi:
-Tiểu cô nương, ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?
-Tiểu nữ năm nay mười tám….
Nhạc Linh San không hiểu trả lời, rồi nhìn qua mẫu thân, không biết vì sao người này lại hỏi kỳ quái như vậy..
-Mười tám?
Nữ nhân thần bí thần tình lập tức chuyển sang lạnh lẽo,
-Tốt rồi, các ngươi có thể rời đi.
Ninh Trung Tắc cùng Nhạc Bất Quần nhìn nhau, không rõ nàng vì sao thái độ của nàng lại chuyển biến to lớn như thế, bất quá bọn họ cũng không dám nói gì, chỉ cảm tạ rồi sau đó vội vàng rời đi.
Đợi bọn họ rời đi sau đó, nữ nhân thần bí mới âm u thở dài:
-Tiểu di, đã nhiều năm như vậy, vẫn không có tung tích muội muội, ngươi có trách ta hay không...