CHƯƠNG 106: ĐÀO HOA KHÍ.
Một cảm giác hoang đường tɦác ɭoạи sau khi qua đi, tiếp theo mà đến chính là một trận mừng rở như điên, Tống Thanh Thư liền vội thể diện:
-Thần tuân chỉ…
-À… nghe nói mười lăm tháng này, có một kẻ võ công rất cao người sẽ tới Tử Cấm thành cùng Đông Phương giáo chủ quyết đấu phải không?
Khang Hi sắc mặt lại thay đổi có chút không dễ nhìn.
-Bẩm hoàng thượng, đó là cao thủ phái Hoa sơn ẩn cư hơn mấy chục năm nay, giang hồ xưng danh là “ Thiên hạ đệ nhất kiếm “ Kiếm thánh Phong Thanh Dương, có lẽ là bởi vì lúc trước Đông Phương giáo chủ gϊếŧ chết Viên Thừa Chí, mà hắn cũng lại là đệ tử của phái Hoa sơn.
Tống Thanh Thư đáp.
-Hừ..thật sự là bọn chúng coi hoàng cung giống như là nơi giáo trường để luận võ vậy!
Khang Hi da mặt giật giật, tức giận nói tiếp:
-Ngày sau Đại Thanh nhất thống thiên hạ, trẫm nhất định sẽ xóa tên phái Hoa sơn từ trong chốn võ lâm."
Vi Tiểu Bảo lập tức bộ đỡ để cho Khang Hi nguôi giận, Tống Thanh Thư cũng không dám nói thêm cái gì, nghĩ đến sau này, nhỡ lan truyền ra ngoài cuộc nói chuyện này, Hạ Thanh Thanh còn không xé xác mình mới lạ.
- Phong Thanh Dương kia võ công so với Đông Phương giáo chủ thì thế nào?
Sau một chốc, Khang Hi đột nhiên hỏi.
-Bẩm…chuyện này khó nói, cũng chưa biết ai thắng, ai bại …
Tống Thanh Thư thấy Khang Hi sắc mặt càng lúc khó coi, liền vội vàng nói tiếp:
-Có điều tại nơi Tử Cấm thành, Đông Phương giáo chủ giao thủ nơi chốn quen thuộc, chiếm được thiên thời, địa lợi, nhân hoà, cao thủ tranh chấp, thắng bại chỉ cần chênh lệch trong gang tấc, nhìn qua thì Đông Phương giáo chủ phần thắng cũng nhỉnh hơn một chút.
Khang Hi cuối cùng thì cũng đã hòa hoãn lại, nói:
-Theo thám tử báo lại, bây giờ trong kinh thành có rất nhiều võ lâm nhân sĩ xuất hiện, để mà chứng kiến cuộc chiến hai đại cao thủ tuyệt thế, bọn họ chắc chắn là sẽ tìm tất cả biện pháp trà trộn vào cung. Khoảng thời gian này ngươi sẽ cùng với Đa Long phụ trách sự an toàn trong hoàng cung, không để cho những người không có liên quan trà trộn vào cung, hoàng cung Đại Thanh không phải là cái chợ …
-Tuân chỉ
Tống Thanh Thư đau khổ, nghĩ thầm nếu làm như vậy, chính mình e rằng phải đắc tội với một nhóm lớn võ lâm nhân sĩ a.
-Thanh Thư ngươi một đường bôn ba, cũng nhiều vất vả rồi, đi xuống trước nghỉ ngơi đi.
Khang Hi nhẹ giọng nói.
-Tạ ơn hoàng thượng!
Lúc đi gần đến cửa lớn ngự thư phòng, Tống Thanh Thư liếc mắt nhìn về phía góc khuất, rồi chậm rãi lùi ra.
Nhìn thấy Tống Thanh Thư đã đi mất dạng, sau khi người đóng kỹ cửa lớn ngự thư phòng, Khang Hi sầm mặt lại, hạ thấp hỏi:
-Tiểu Bảo, chuyện của Tống Thanh Thư điều tra đến đâu, sao ta không nghe ngươi báo cái gì vậy?
-Nô tài đáng chết, bị mấy tên thích khách kia nháo trò suýt chút nữa đã quên chính sự…
Vi Tiểu Bảo liền nói:
-Đã tra ra được rồi, Tống Thanh Thư vốn là đệ tử thủ tịch đời thứ ba của phái Võ Đang, chỉ tiếc là hắn gϊếŧ chết thất sư thúc Mạc Thanh Cốc, nên bị Võ Đang trục xuất ra khỏi sư môn, sau đó bái đường thành thân cùng với Chu Chỉ Nhược chưởng môn phái Nga Mi, trong đại hội Đồ sư ở Thiếu lâm tự lại bị nhị sư thúc Du Liên Châu đánh cho trọng thương, giang hồ đồn đại, hắn đã bị thương bất trị bỏ mình, chỉ là không ngờ tới hắn chẳng những không có chết, mà sau này xuất hiện võ công lại càng co hơn rất nhiều so với lúc trước.
Khang Hi đăm chiêu, mỉm cười:
- Gϊếŧ chết sư thúc, bị Võ Đang ruồng bỏ, trong võ lâm chính đạo không chốn dung thân, bây giờ đang thời loạn lạc, dùng người chỉ cần tài năng, Tống Thanh Thư rất là vừa vặn để ta sử dụng. . .
Tống Thanh Thư vừa đi ra khỏi ngự thư phòng không bao lâu, liền dừng bước lại cười nói:
-Qùy Hoa lão tổ hôm nay thủ đoạn quá cao cường, dễ dàng chế phục hai cao thủ nhất lưu giang hồ, vậy mà vẫn không bị đám Đa Long nhận biết.
-Khặc khặc. . .
Rất nhanh một lão thái giám lọm khọm xuất hiện ở phía sau:
-Lão phu chỉ là trong lúc mấu chốt dùng ám châm khống chế huyệt đạo bọn họ, để cho thân hình bị ngưng trệ chậm lại mà thôi.
Quay đầu lại nhìn lão nhân tựa hồ đã gần đất xa trời, Tống Thanh Thư nghi ngờ nói:
-Lão tổ hôm nay vì sao lại có hứng thú hiện thân gặp vãn bối vậy?
Quỳ Hoa lão tổ ngẩng đầu ngóng nhìn về phía nam, một lúc lâu sau mới nói:
-Lão phu vẫn có vài chuyện không bỏ xuống được. . . gần đây có việc phải xuôi nam một chuyến, sự an nguy của tiểu hoàng đế chỉ còn dựa vào ngươi, đám ngự tiền thị vệ kia thì võ công quá tệ hại, chỉ đáng tiếc duy nhất chính là không thể nhìn thấy tiểu nha đầu Đông Phương kia cùng với Phong tiểu tử một trận chiến. . .
-Phong tiểu tử?
Tống Thanh Thư suy nghĩ, Phong Thanh Dương đầu tóc đã trắng xoá, thế nhưng so với khuôn mặt già nua của Quỳ Hoa lão tổ, đúng là đáng tuổi con cháu, đột nhiên vẻ mặt hắn biến đổi, kinh hãi nhìn Quỳ Hoa lão tổ hỏi:
-Tiểu nha đầu Đông Phương? Chẳng lẽ Quỳ Hoa bảo điển thật là có thể thay đổi từ nam nhân trở thành nữ nhân?
Quỳ Hoa lão tổ kỳ quái liếc mắt nhìn hắn, cũng không đáp lời.
-Lão tổ, có một vấn đề này là vãn bối băn khoăn…
Bị mất mặt, Tống Thanh Thư đành thay đổi vấn đề.
-Lão tiền bối dường như là thái giám Tiền Minh sao, tại sao bây giờ đối với hoàng đế Thanh triều lại trung thành tuyệt đối như vậy?
-Trung thành?
Quỳ Hoa lão tổ khóe miệng nợ nụ cười châm chọc:
-Bao nhiêu năm qua, lão phu đã không biết mắt thấy trong cung này biết bao sự thay đổi, thì còn có cái gì để mà nói là trung thành?
Trầm ngâm, Quỳ Hoa lão tổ tiếp tục nói:
-Cũng không ngại nói cho tiểu tử ngươi biết, lão phu luyện công cần phải mượn chân long khí tẩm bổ, hơn trăm năm qua, chỉ có tiểu hoàng đế Khang Hi là trên người có chân long khí nồng nặc nhất, ta đương nhiên không nỡ nhìn thấy hắn chết.
-Chân long khí?
Tống Thanh Thư trợn mắt há mồm:
-Trên đời thật sự lại có cái dạng này sao?
Quỳ Hoa lão tổ cười nhạt:
-Đương nhiên là có, lão phu luyện công lâu ngày, cảm ngộ được thiên nhân hoá sinh, sau khi vạn vật phát sinh, mới nhận ra được trên người hoàng đế có chân long khí.
-Vậu lão tiền bối cảm thụ một chút trên người cũa vãn bối có hay không vương bá khí cái gì đó?
Tống Thanh Thư nghĩ thầm, nếu như chính mình sau này sẽ làm nhân vật chính, thì vương bá khí ở trên người là không thể thiếu được.
Quỳ Hoa lão tổ quan sát hắn thật kỹ, vẻ mặt đột nhiên trở nên tựa như nuốt phải một con ruồi làm cho buồn nôn, chán chường mà nói rằng:
-Phi! Trên người của tiểu tử ngươi lại có loại đào hoa khí mà ta căm ghét nhất, nếu ta đoán không sai, sắp tới ngươi tất có một trận đào hoa kiếp rồi đấy.
Nhìn theo Quỳ Hoa lão tổ dần dần biến mất ở xa xa, Tống Thanh Thư nhủ thầm mình bị nguyền rủa, hắn lắc đầu tiếp tục đi về phía trước một đoạn đường, thì nhìn thấy Quỳ Hoa lão tổ Lý Nguyên Chỉ đang lo lắng nhìn xung quanh, Tống Thanh Thư vội vã đến đón.
-Chúng ta đi ra ngoài trước rồi nói sau.
Tống Thanh Thư liền giải khai huyệt đạo Hạ Thanh Thanh, lôi kéo hai người bước ra ngoài cửa cung.
Hạ Thanh Thanh lập tức liền oán hận nhìn hắn, Tống Thanh Thư thở dài một hơi:
-Viên phu nhân, vừa rồi tại hạ không có cách nào giải thích, chẳng qua là tại hạ muốn tốt cho phu nhân mà thôi.
-Ta đương nhiên biết ngươi là vì cái gì mà muốn tốt cho ta!
Hạ Thanh Thanh trong đôi mắt nổi lên một tầng nước mắt:
-Nhưng ta không cần! Phu phụ Quy sư huynh dùng tính mạng vì ta đổi lấy cơ hội, nếu lúc đó ta dốc sức ra tay toàn lực, cũng có thể cùng cẩu hoàng đế đồng quy vu tận.
-Cứ xem như là Viên phu nhân ra tay thành công đi, tính mạng của tại hạ thì cũng không đáng kể, nhưng Lý tiểu thư lại đang đi cùng phu nhân vào cung, sau đó chắc chắn phải tội chết, thậm chí còn sẽ liên lụy đến phụ mẫu của nàng, vì báo thù mà lại làm hại những người vô tội chết theo cùng thì có đúng không?
Tống Thanh Thư nghiêm nghị nói.
-Chỉ cần ta có thể thành công báo thù, ta đồng ý trả bất cứ giá nào!
Hạ Thanh Thanh cũng có chút áy náy nhìn Lý Nguyên Chỉ rồi nói:
-Sau này đến với cõi âm ta cũng sẽ nguyện ý là làm trâu làm ngựa cho cô nương…
Lý Nguyên Chỉ tái mặt, nghiêng người tránh qua một bên.
-Nhưng Viên phu nhân thật sự cho rằng vừa rồi xuất thủ thì có thể thành công sao?
Tống Thanh Thư gằn giọng hỏi.
-Hừ…ngươi luôn miệng nói sẽ giúp ta báo thù, vừa rồi với tình huống đó, nếu như ngươi cùng ta ra tay, Khang Hi chắc chắn là phải chết. Nói cho cùng, ngươi vẫn là ham muốn vinh hoa phú quý, lừa gạt ta mà thôi.
Hạ Thanh Thanh lúc này nhìn Tống Thanh Thư rất là lạnh lùng.
Tống Thanh Thư lúc này lửa giận cũng dâng lên:
-Phu nhân cứ luôn miệng nói muốn taị hạ giúp phu nhân báo thù, sau đó sẽ lấy thân báo đáp, nếu vừa rồi động thủ, chúng ta chắc chắn phải cùng chết, vậy tại hạ còn đi được nơi nào để thu lại thù lao đây.
Hạ Thanh Thanh bầu vú chập trùng bất định, một lát sau, hàm răng khẽ cắn nói khẽ:
-Được…nếu ngươi muốn, ngày hôm nay ta sẽ giao thân thể này cho ngươi, một ngày không đủ thìba ngày; ba ngày không đủ, ta toàn tâm toàn ý hầu hạ ngươi trong một tháng, để ngươi thừa hưởng đến chán chê. . . Một tháng sau, ngươi giúp ta đi gϊếŧ Khang Hi, như thế nào được không?
Lý Nguyên Chỉ lúc này ngồi xổm một bên, lấy tay chống cằm, không nói gì nhưng trong đầu thầm nghĩ: "Trời ạ, ta tại sao xui xẻo đến như vậy, làm sao lại đi chung trên một chiếc thuyền đám giặc như thế này?"
Lúc này Tống Thanh Thư nghe đến chuyện được giao hoan một tháng với Viên phu nhân? Cảnh tượng kia quá đẹp, trong đầu ảo tưởng đến lúc cây nhục côn lớn của mình đưa vào cửa ngọc môn quan của Viên phu nhân đang khô cằn không người cày cấy cả năm nay rồi, Tống Thanh Thư trái tim liền bị kích động không ngừng, thật vất vả mới lấy nghị lực áp chế dục hỏa đột ngột sôi lên:
-Viên phu nhân, tại hạ chỉ là nói đùa với phu nhân mà thôi, thật ra vừa rồi trong ngự thư phòng đang ẩn núp một cao thủ so với Đông Phương Bất Bại cũng chẳng thua kém gì, phu phụ Quy Tân Thụ đều là bị người đó ở trong bóng tối kềm chế nên mới bị loạn đao phanh thây, lúc đó cho dù tại hạ cùng Viên phu nhân đồng loạt ra tay, cũng tuyệt đối không có khả năng thành công đâu.