CHƯƠNG 1034: TIM ĐẬP LOẠN.
-Tốt rồi, tại nơi đây chúng ta trì hoãn thời gian cũng quá lâu, suýt chút nữa ta đã quên còn có chính sự muốn làm.
Tống Thanh Thư đứng dậy nói ra,
-Lục phu nhân tạm thời ở chỗ này nghỉ ngơi một chút, ta sau khi làm xong chính sự sẽ quay trở lại đón phu nhân.
Trình Dao Già vội vàng nhảy xuống giường lôi kéo ống tay áo của hắn:
-Không được bỏ ta lại đây.
Nàng đêm nay liên tiếp đã bị kinh hãi, vừa rồi nếu không có Tống Thanh Thư kề bên, nàng chỉ sợ sớm đã tan vỡ, vừa nghĩ tới lão Lộc Trượng Khách kia xấu xí háo sắc, Trình Dao Già l không rét mà run, tự mình ở lại tại chỗ này, vạn nhất Lộc Trượng Khách quay trở về, vậy phải làm thế nào đây?
Huống chi nàng không biết mình bị Lộc Trượng Khách mang tới nơi nào, giờ nàng chỉ muốn ở bên cạnh người mình quen biết mà thôi.
Nhìn qua ánh mắt kinh sợ của nàng, Tống Thanh Thư trong lòng mềm nhũn, hơn nữa hắn cũng lo lắng nàng ở tại chỗ này sẽ gặp nguy hiểm:
-Vậy được rồi, ta mang Lục phu nhân cùng đi, bất quá phu nhân phải đáp ứng ta, chốc nữa không được gây tiếng động gì, vạn nhất kinh động thủ vệ thì sẽ nguy hiểm đấy.
-Ừ…
Thấy hắn đồng ý mang mình đi theo, Trình Dao Già liền gật đầu không ngừng, trong lòng mừng rỡ, rồi lại cảm động, hắn tuy rằng bên ngoài hung ác, thực chất bên trong lại là nam nhân ôn nhu đến cực điểm.
Tống Thanh Thư đối với nàng cười cười, đem hai tay giơ lên cao cao:
-Đến, ôm ta đi..
-Hả?
Trình Dao Già hoảng sợ lui về sau một bước, đỏ mặt sẵng giọng,
- Sao có thể…làm như vậy chứ?
Tống Thanh Thư phiền muộn:
-Lục phu nhân xem đây là nơi nào, trong phủ này cao thủ nhiều như mây, phu nhân không ôm lấy ta, lấy khinh công của phu nhân, đi ra ngoài chưa được vài bước thì sẽ bị thủ vệ phát hiện đấy.
Trình Dao Già giờ mới biết, bất quá để cho nàng chủ động ôm lấy nam nhân khác ngoài trượng phu, đúng là vẫn là quá khó, um um nói:
-Vậy.. không ôm có được không vậy?
-Có thể được a, trước hết Lục phu nhân cứ tạm ở tại chỗ này, chờ ta trở lại cứu, bất quá đợi chỉ sợ trước khi ta trở về thì Lộc Trượng Khách đã đến, đến lúc đó Lục phu nhân cũng đừng hối hận.
Tống Thanh Thư nhún vai, vẻ mặt bất cần không sao cả.
Trình Dao Già bờ môi khẽ cắn, trong lòng giãy giụa, tuy rằng ôm nam nhân khác thực sự quá xấu hổ, nhưng so với bị Lộc Trượng Khách gian dâʍ mất đi sự trong sạch, tựa hồ cũng dễ dàng tiếp nhận hơn nhiều lắm...
Nghĩ tới nghĩ lui, Trình Dao Già kiên trì hướng phía Tống Thanh Thư đi tới, nhìn thấy hai tay hắn giơ lên cao cao, bên môi hắn nở rộ tươi cười đắc ý, nàng hận nghiến răng, nghĩ thầm hắn đúng là đang trêu đùa hí lộng mình.
Thấy nàng nhăn nhó đã đi tới, rồi lại như thế nào cũng chần chừ không ôm mình, Tống Thanh Thư mỉm cười, thò tay liền ôm lấy bờ eo của nàng kéo vào người mình.
-A ..
Trình Dao Già sợ tới mức thét lên kinh hãi.
-Xuỵt ….
Tống Thanh Thư đem ngón tay đặt tại trên môi nàng, lắc đầu,
-Lục phu nhân đã quên vừa rồi đáp ứng ta điều gì rồi sao, không được phát ra âm thanh, sẽ làm kinh động đám thủ vệ.
-Um…ừ…
Bị một nam nhân khác ngoài trượng phu ôm chặc vào trong ngực, Trình Dao Già mắc cỡ nói không ra lời, trên môi dường như còn lưu lại lấy độ nóng ngón tay của tay hắn, thân người có chút ngây dại.
-Lục phu nhân bờ eo thật mềm.
Tống Thanh Thư lấy tay xoa bóp nhè nhẹ, cúi đầu tại bên tai nàng nói ra.
-Ta... ta …hay là ở lại tại chỗ này chờ ngươi …
Trình Dao Già trái tim nhảy loạn khi cảm thấy bàn tay của hắn đang vuốt ve bên hông của mình, đột nhiên cảm thấy vừa rồi quyết định tựa hồ là có gì sai lầm.
-Thật sự sao?
Tống Thanh Thư cười hỏi nàng, hai người cách gần như thế, trước mắt nhìn thấy nàng khuôn mặt trong trắng lộ hồng, âm thầm cảm thán, nữ nhân này đã thành gia lập thất lâu như vậy, làn da rõ ràng vẫn còn mịn màng bóng loáng như một tiểu cô nương vậy, Lục Quán Anh thật sự là có diễm phúc sâu.
Trình Dao Già trong lòng do dự, trong lúc nhất thời chủ ý cũng bất định, Tống Thanh Thư trong lòng hiểu rõ:
-Nếu như Lục phu nhân không quyết định được, vậy thì để ta quyết định giúp cho phu nhân đi.
Nói xong cũng không đợi nàng trả lời, ôm nàng liền phóng ra ngoài cửa.
Trình Dao Già chấn động, lại muốn kinh hô, nhưng nhớ tới đối phương dặn dò, gấp vội vươn tay bịt miệng lại miệng của mình.
Đem cử động của nàng thu hết vào mắt, Tống Thanh Thư nói:
-Lục phu nhân quả thật đáng yêu.
Trình Dao Già cực thẹn, tựa đầu xoay tới, cũng không dám liếc nhìn hắn.
Tống Thanh Thư trong ngực ôm ấp thân thể mềm mại ấm áp động lòng người, trong lòng vui sướng, bất quá hắn cũng biết chính sự quan trọng hơn, dần dần mang theo nàng cẩn thận từng chút từ trong sân bay vọt đi…
Nhưng cái này lại làm khổ Trình Dao Già rồi, Tống Thanh Thư là cao thủ ngắt hoa trong muôn hoa, mặc dù đối với cái ôm này cũng rất động tâm, thế nhưng hắn rất nhanh liền khôi phục trong tâm bình tĩnh, thế nhưng nàng lại là khác nàng chính là thiên kim tiểu thư đại môn không xuất ra hai bước, bình thường ngày đọc sách, đôi khi ngẫu nhiên vụиɠ ŧяộʍ đọc Tây Sương Ký, tâm tình cũng đã cảm thấy là không ổn sâu sắc, giống như hôm nay cùng một nam nhân khác ôm cùng một chỗ, thật là nghĩ cũng không dám nghĩ tới.
Thân thể hai người nhanh liên tiếp dính sát chạm nhau, Trình Dao Già loáng thoáng có một loại ảo giác, dường như trên người hắn khí tức dương cương xuyên thấu qua y phục của nàng thẩm thấu tiến vào bên trong da thịt ve vuốt khắp các bộ phận mẫn cảm trong cơ thể mình vậy, thân thể nàng càng lúc càng mềm, tim đập rồi càng nhanh.
Tống Thanh Thư rất nhanh liền phát giác được dị thường của nàng, nhẹ nhàng nói ra:
-Ngộ biến tòng quyền, Lục phu nhân không cần thiết để ở trong lòng, ta sẽ không đem chuyện đã xảy ra đêm nay cùng bất luận kẻ nào nói ra đấy.
Cảm nhận được lời nói hắn ôn nhu, Trình Dao Già mới dần dần bình phục lại, nàng dù sao cũng là môn hạ đệ tử Toàn Chân, thực chất bên trong cũng có hào khí người giang hồ, xấu hổ đến mức tận cùng sau đó, dứt khoát cũng buông thả nội tâm, thậm chí còn chủ động ôm đối phương để giảm bớt cho hắn gánh nặng.
Chú ý tới nàng chợt ôm chặt lấy mình nhiều hơn, mũi chân Tống Thanh Thư tùy tiện điểm nhẹ một chút, liền giống như én lượn lướt qua bầu trời đêm, sau một khắc đã xuất hiện hơn bên ngoài mười trượng rồi, Trình Dao Già kinh ngạc, nghĩ thầm thì ra hắn lại có võ công cao như vậy.
………………………………………………………………………….
Đối với chuyện nghe lén sự tình, Tống Thanh Thư sớm đã quen thuộc, hắn liếc liền nhận ra chỗ mục tiêu, ôm Trình Dao Già một đường âm thầm bí mật đi, rất nhanh liền chạm tới trên nóc nhà.
Cẩn thận vạch mái ngói nhìn xuống, Tống Thanh Thư lập tức hít sâu một hơi, khá lắm, đều là người quen a.
Huyền Minh nhị lão thì không nói rồi, còn có Kim Cương môn chủ, Bách Tổn đạo nhân, đằng sau còn có A Đại, A Nhị, bên kia mấy người thì không biết, bất quá Tống Thanh Thư liền thấy ra mấy người kia thì không biết võ công, đoán chừng hẳn là quan viên Mông Cổ.
Làm cho Tống Thanh Thư giật mình chính là ngồi ở trên vị trí đầu não, không phải là Triệu Mẫn, mà là một cẩm y công tử.
"Ài, cứ chờ mong, xem ra lần này vô duyên gặp lại rồi a."
Nghĩ đến Triệu Mẫn, Tống Thanh Thư thầm thở dài một hơi.
-Tiểu vương gia, tóm lại theo phán đoán, Lý Khả Tú có lẽ đối với chúng ta hư dữ ủy xà, hắn sợ là đã có khuynh hướng đầu nhập vào Nam Tống.
Nghe được phía dưới truyền đến thanh âm, Tống Thanh Thư trong lòng khẽ động:
“ Tiểu vương gia? Hơn nữa toàn cao thủ của Nhữ Dương Vương Phủ, xem ra cái này cẩm y công tử chính là ca ca của Triệu Mẫn tên là Thϊếp Mộc Nhi, cũng chính là Vương Bảo Bảo a.”
-Hừ, đúng là không thức thời, đã như vậy, bổn vương đem toàn bộ sứ thần Nam Tống gϊếŧ đi, để xem Lý Khả Tú sẽ cùng ai hoà đàm.
Vương Bảo Bảo vỗ vào trên mặt bàn, vươn người đứng dậy.