CHƯƠNG 1018: BÁO ĐÁP KIẾP NÀY.
-Hả, ở chỗ này nghỉ ngơi một đêm?
Trình Dao Già mặt lộ vẻ khó xử, ấp úng nói,
-Trước ngươi không phải nói là chờ đến tối liền... liền thả chúng ta đi sao?
Tống Thanh Thư cười nói:
-Ta đích xác là đã nói như vậy, thế nhưng là lúc đó có một mình Lục phu nhân, hiện tại tôn phu lại xông tới hành dinh khâm sai đại thần, ta cũng phải cùng bên khâm sai Thanh quốc câu thông một chút mới được, bằng không tự mình lén lút thả người, mặt mũi của sứ thần Thanh quốc hướng ở đâu đặt đây?
-Um…
Trình Dao Già cái miệng nhỏ nhắn hơi mở ra, vẻ mặt lo lắng,
-Nếu vạn nhất bên kia Thanh quốc không đồng ý thả người thì làm sao bây giờ?
-Thì sẽ có chút phiền phức, cùng lắm thì ta lén lút đối với hắn cho chút ít lợi ích nhượng bộ, ta tin tưởng hắn sẽ cũng phải nể mặt mũi của ta đấy.
Tống Thanh Thư đáp.
-Như vậy ngươi có phải hi sinh gì nhiều không?
Trình Dao Già chần chừ hỏi, tâm địa thiện lương nàng cảm thấy mắc nợ đối phương rất nhiều.
Tống Thanh Thư nghiền ngẫm nhìn chằm chằm vào nàng:
-Như thế nào, chẳng lẽ Lục phu nhân muốn báo đáp ta?
Trình Dao Già hai má đỏ lên, ngượng ngùng cúi đầu:
-Nguyên soái đối với phu phụ chúng ta có ân tình, ta nguyện ý kiếp sau làm trâu làm ngựa báo đáp cho ngươi.
Tống Thanh Thư nhíu mày:
-Lục phu nhân không hiền hậu a, ta giúp phu nhân thì phu nhân đã không đa tạ ta, ngược lại còn trù ẻo ta…
Trình Dao Già luống cuống, khoát tay nói:
-Ta nào có trù ẻo ngươi ?
-Lục phu nhân nói làm trâu làm ngựa báo đáp ta, thế nhưng ta lại không cày ruộng, vậy phu nhân muốn làm trâu ngựa để làm gì? Ta hiện tại đường đường nguyên soái tối cao nhất Kim quốc, kết quả phu nhân lại muốn ta kiếp sau làm nông gia cấy cày, đây không phải là trù ẻo ta thì là cái gì?
Tống Thanh Thư trêu ghẹo nàng.
Trình Dao Già lập tức mỉm cười, chuyện cho tới bây giờ nàng đã biết rõ đối phương là trêu ghẹo nàng, ngẩng đầu lên vừa vặn lại nhìn thấy ánh mắt Tống Thanh Thư, sợ tới mức trong lòng bị loạn, vội vàng lại cúi đầu, nhỏ nhẹ nói:
-Nguyên soái, ngươi cứ trêu đùa ra..
Tống Thanh Thư thấy nàng thẹn thùng khiến cho trong lòng vui lên, cười nói:
-Coi như là Lục phu nhân không có trù ẻo ta, bây giờ còn có một vấn đề nữa, ta là người không tin kiếp sau cái gì gì đó, vì thấy quá hư vô mờ mịt, phu nhân nói kiếp sau báo đáp ta, thật không có thành ý.
- Vậy ….ngươi muốn thế nào?
Chẳng biết tại sao, trước mắt hắni tuy rằng bên ngoài thô kệch, so với hình dạng tuấn lãng ngọc thụ lâm phong thì kém cách xa vạn dặm, thế nhưng Trình Dao Già phát hiện lúc cùng hắn nói chuyện phiếm thì phi thường vui vẻ, không giống như thường ngày trượng phu cùng một chỗ câu nệ như vậy.
Hơn nữa lúc cùng hắn nói chuyện, trong lòng của mình vẫn là có hồi hộp, cảm giác giống như lúc trước trượng phu đến Ngưu gia thôn cầu thân nàng vậy, cho dù nàng loáng thoáng cảm thấy có chút không ổn, nhât là nhớ lại cái lúc xoa bóp lưng cho hắn thì bất chợt hạ thể của mình lại là toan ngứa khó chịu đếm mức rỉ ra dịch nhờn tựa như khao khát hắn vậy, đến giờ bên dưới hạ thể vẫn còn dinh dính đây này..
-Kiếp sau quá xa, bằng không đổi thành kiếp này đi.
Tống Thanh Thư vừa cười vừa nhìn chằm chằm vào nàng.
-Kiếp này?
Trình Dao Già trong lòng tim đập mạnh một chút, nghĩ thầm làm sao có thể được, mình giờ đã là nữ nhân có trượng phu, lại làm sao có thể cùng nam nhân khác dây dưa không rõ?
-Kiếp này thϊếp thân đã là hoa có chủ, chỉ sợ không tiện đối với nguyên soái nhận lời bất cứ điều gì…
Trình Dao Già cắn môi nói ra.
-Vậy ý của Lục phu nhân là kiếp sau không có thành gia lập thất, thì có thể đối với ta lấy thân báo đáp phải không?
Tống Thanh Thư thuận theo lời của nàng nói ra.
Trình Dao Già mặt trong nháy mắt liền đỏ ửng lên:
-Ta... ta không phải là cái ý tứ này….
-Vậy phu nhân ki có ý gì đây?
Tống Thanh Thư từng bước ép sát truy vấn.
-Ta...
Trình Dao Già có chút nghẹn lời, nghĩ tới nghĩ lui chỉ có thể đành nói,
-Không biết nguyên soái muốn kiếp này ta phải báo đáp như thế nào đây?
Trong nội tâm nàng hạ quyết tâm, nếu là đúng hắn nói ra quá phận yêu cầu, nàng thà làm kẻ vong ân phụ nghĩa, cũng quyết không thể đáp ứng hắn.
-Ta nghĩ...
Tống Thanh Thư kéo dài ngữ điệu, đem làm cho Trình Dao Già căng cứng, thật lâu sau đó hắn tiếp tục nói,
-Ta còn chưa có nghĩ ra, chờ ta nghĩ kỹ, thì sẽ nói với Lục phu nhân sau..
-Cái kia... vậy được rồi.
Trình Dao Già âm thầm thở phào một hơi, cho dù mơ hồ cảm giác đối phương tưvề sau sẽ có yêu cầu khẳng định là không dễ dàng mình làm được, thế nhưng trước mắt cứ lăn lộn để qua cái cửa ải này cái đã, cùng lắm thì chờ cứu Lục lang ra ngoài, sau đó phu phụ sẽ cùng quay trở lại Giang Nam, không bao giờ đặt chân ra ngoài một bước, thì sẽ không cùng với hắn giao tiếp là được.
Tống Thanh Thư biết rõ mình trêu đùa nàng cũng là đủ rồi, còn như tiếp tục nữa, lấy tính tình Trình Dao Già tiểu thư khuê các, bị lộng quá thì sẽ trở mặt không tốt:
-Trước Lục phu nhân đi vào gian phòng nghỉ ngơi đi, ta qua tây viện tìm Tác Ngạch Đồ, báo cho hắn một tiếng.
-Cái gì? Ta đến trong phòng của ngươi nghỉ ngơi?
Trình Dao Già nghĩ thầm như vậy làm sao được, nếu cùng hắn ở cùng một chỗ, cho dù là đối phương không làm cái gì với nàng, nhưng tình ngay lý gian, thanh danh của mình sẽ là ra sao đây?
-Ta nói là Lục phu nhân đến gian phòng sát vách của ta nghỉ ngơi a,
Tống Thanh Thư chỉ vào phòng bên cạnh,
-Ta đã phân phó nha hoàn trong phủ thu thập xong cho Lục phu nhân rồi..
Trình Dao Già lập tức cực kỳ lúng túng, nguyên lai đối phương thật sự là quân tử, còn mình thì cứ lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử rồi.
Tống Thanh Thư đột nhiên lại nói:
-Đương nhiên, nếu như Lục phu nhân nguyện ý đến phòng của ta, ta cũng là hoan nghênh phu nhân đến!
Trình Dao Già chịu không được hắn trêu ghẹo, đỏ mặt một đường đi nhanh trở về trong phòng, khép cửa phòng lại, thân người dựa lưng vào trên cánh cửa, bộ ngực kịch liệt phập phồng bất định.
Nhìn qua bóng lưng Trình Dao Già đi nhanh, Tống Thanh Thư liền nhớ đến Nam đường hậu chủ Lý Dục lúc cùng tiêu di tử của hắn yêu đương vụиɠ ŧяộʍ thì đã viết xuống bài thơ từ:
“ Hoa minh nguyệt âm phi khinh vụ
Kim tiêu hảo hướng lang biên khứ
Sái miệt bộ hương giai
Thủ đề kim lũ hài
Họa đường nam bạn kiến
Nhất hướng ôi nhân chiến
Nô vị xuất lai nan
Giáo lang tứ ý lân …”
Dịch nghĩa:
“ Trăng lu hoa thắm bay mù nhẹ
Đêm nay đến với chàng duyên thế
Tất xẻ dẫm thềm thơm
Tay xách dép chỉ vàng
Mé nhà nam gặp mặt
Kháp chàng run bần bật
Ra đây khó vô vàn
Yêu em mấy tuỳ chàng..”
-Quả thực rất giống như tâm trạng bây giờ a.
Tống Thanh Thư cười cười, lúc này mới quay người đi đến tây viện bên kia.
Tống Thanh Thư đến tây viện đương nhiên không phải là vì cùng Tác Ngạch Đồ thương lượng cái gì về sự tình của phu phụ Trình Dao Già, hắn đang thân là đệ nhất nhân triều đình Kim quốc, nếu muốn thả ra phu phụ hai người, dù là trong đó có người là thích khách, cũng không cần đối với những người khác giải thích…
Hắn đến tây viện đương nhiên là vì cứu Song Nhi mà đến, thật ra là hắn có ý định trực tiếp tìm Tác Ngạch Đồ yêu cầu muốn lấy Song Nhi đấy, theo suy đoán của hắn, Tác Ngạch Đồ là loại người khéo léo đưa đẩy, tuyệt sẽ không vì một Vi Tiểu Bảo huynh đệ kết nghĩa đã chết, mà lựa chọn đắc tội với một huynh đệ kết nghĩa hiện nay, một người mà tại Kim quốc chạm vào thì có thể bỏng tay, nếu hắn yêu cầu, thì hơn phân nửa Tác Ngạch Đồ sẽ đem Song Nhi thuận nước giong thuyền tiễn đưa cho mình.
Bất quá trên quan trường có một quy củ, có qua mà không có lại thì là phi lễ đấy, đối phương đưa tặng hắn một Song Nhi, thì hắn trên lý cần có qua có lại mới toại lòng nhau, phải đem Trình Dao Già làm quà đáp lễ đối phương.
Tống Thanh Thư đương nhiên không muốn hi sinh Trình Dao Già, càng nghĩ, hắn cảm thấy trực tiếp yêu cầu thì quá phiền toái, liền lựa chọn phương pháp dùng võ công, chạy đến tây viện đem Song Nhi cứu ra.
Một đường lẻn vào đến tây viện, thấy bốn bề vắng lặng, Tống Thanh Thư giống như một con báo không một tiếng động lộn vòng vào cửa sổ.
Nào ngờ vừa rơi xuống đất, trước mắt liền hiện lên một đạo hàn quang.