- Tít.. tít.. tít! Nhịp tim đã bình thường trở lại, bác sĩ.
Vị bác sĩ trẻ, tài giỏi- Triệu Cận Nam- bạn của Mộ Dung Trạch và mọi người trong phòng mổ thở phào nhẹ nhõm. Vì sau năm tiếng đồng hồ chạy đua với tử thần cuối cùng cũng cứu sống được vị tôn phật này. Mặc dù không biết vì sao vợ hắn lại tự tử rồi kéo anh ra khỏi giường ngủ để vào phòng mổ ngay trong đêm nhưng anh cũng phải cố gắng hết sức kéo lại mạng sống của cô vợ nhỏ của bạn mình.
Sau cuộc phẩu thuật thành công, cô được chuyển vào phòng hồi sức. Trong bóng tối tĩnh mịch giọng nghẹn ngào của nữ tử vang lên bên tai:
- Tôi.. Tịnh Nhiên! Tôi cho cô sự sống của tôi, chẳng phải cô muốn báo thù, tôi chỉ hy vọng cô giúp tôi vãn hồi cuộc hôn nhân mà tôi ngu ngốc đánh rơi, anh ấy là người tốt nhưng.. Đây có lẽ là điều duy nhất tôi có thể làm cho anh ấy!
Âm thanh từ gần rồi một lúc một xa dần, cứ thế cho đến khi mọi thứ lâm vào tĩnh lặng.
- Nè, cô là ai! Chuyện vớ vẩn gì vậy? Sao cô không tự làm?
Sau khi cuộc gặp bất thình lình ấy diễn ra, ý thức cô lại lần nữa chìm vào khoảng không vô tận.
* * *
Khi những tia nắng cuối cùng báo hiệu sắp kết thúc một ngày xuyên qua kẽ lá chiếu vào chiếc giường nơi cô gái đang nằm, người đàn ông đang ngủ ở chiếc ghế sofa trong phòng như phát giác được điều gì đó, anh choàng tỉnh thì thấy nơi chiếc giường bệnh đầu ngón tay Mộng Hàm dần khẽ động hay có lẽ từ bây giờ không còn là cô của trước kia linh hồn là một người mang tên Sở Tịnh Nhiên.
Ánh sáng trong phòng bất chợt chiếu vào khiến mắt cô không kịp điều tiết vội vàng nhắm lại, sau một hồi chớp động cô dần mở mắt.
Phía bên ngoài ánh nắng chiều tà nhu hòa không còn gây gắt như buổi ban trưa. Một ngày lại kết thúc cũng như chờ đón là một ngày mai tươi sáng hơn.
Lúc này đây giọng nói vang lên bên tai của Tịnh Nhiên lúc cô hôn mê, chỉ nghĩ bản thân đang nằm mơ, xuất hiện ảo giác và không coi đó là thật.
Khi cảnh vật chung quanh dần hiện rõ một màu trắng tinh khôi đập vô mắt Sở Tịnh Nhiên, cả căn phòng tĩnh lặng đến mức cây kim rớt xuống cũng có thể nghe thấy. Tay cô đang được truyền nước biển, cô xác định mình đúng là đang nằm trong bệnh viện.
Nhìn quanh một lượt, không có ai, dường như có người đang quan sát, cô quét tới ghế sofa liền phát hiện nơi đó có một người đàn ông tuấn mỹ ôn nhã, nhưng có gì đó nhắc người này khá nguy hiểm không như vẻ bề ngoài, chỉ khi chạm đến ánh mắt đen sâu thẳm như xoáy nước trong hàn đàm, khiến cô không khỏi rùng mình, sửng sốt.
- Nam nhân đó là.. ai a? Có vẻ quen, đã gặp ở đâu nhỉ nhưng cô không tài nào nhớ ra được? Mà khoan, cớ gì người này lại ở trong phòng bệnh của cô? Còn ba mẹ cô đâu, họ đã biết chuyện chưa, còn gã chồng 'một chân đạp hai thuyền' của cô đâu?
Rất nhiều nghi vấn lại xuất hiện trong đầu cô, nhưng tất cả đều bị cô quên bén ngay khi cô để tay lên bụng, một sự bằng phẳng.
- Phải rồi, bảo bảo của cô, nó! Mặt cô từ trắng chuyển sang xanh mét.
Tịnh Nhiên không còn suy nghĩ được gì nhiều vì bây giờ trong đầu cô chỉ có duy nhất một suy nghĩ đó là về đứa nhỏ.
- Nó còn sống sao? Mặc dù cô biết hy vọng hầu như là con số không tròn trĩnh bởi bảo bảo chỉ vừa gần năm tháng thôi. Cú va đập đó rất mạnh, dù khi lăn xuống cô đã cố bảo vệ nó nhưng có thế nào đi chăng nữa cô vẫn muốn biết rõ đáp án.
Cô rút kim trên người, không mảy may đau đớn, mặc cho máu phun ra từ chỗ truyền nước biển, vết thương trên cổ tay bên kia cũng theo động tác mạnh của cô mà màu thấm ra ngoài. Bất chấp tất cả cô nhào ra khỏi giường trong sự hoảng loạn. Mộ Dung Trạch vẫn theo dõi toàn bộ cử chỉ của cô nãy giờ tiến lên đỡ lấy eo cô. Anh kiềm không được sự vùng vẫy của cô nên hét:
- Cô đang nổi điên gì vậy?
* * *
Đôi lời về nữ phụ- Dương Mộng Hàm cũng là một cô gái đáng thương, đáng lẽ cô sẽ có một hôn nhân đẹp và đàn con xinh cho dù là hôn nhân chính trị. Mà tính cách quá chấp nhất, có quá khứ không tốt, sẽ nói sau với lại đặt tình yêu sai chỗ, rồi mù quáng trong tình yêu, bất chấp tất cả mà đánh mất hạnh phúc trong tầm tay. Mặc dù cô nhận ra lỗi lầm mình đã phạm nhưng nỗi sợ khiến cô muốn trốn tránh hiện thực, và giây phút ấy cảm tính lấn áp đã khiến cô lựa chọn tự sát.
Ở đây cũng giống như hiện thực ngoài xã hội, khi con người rơi vào một hoàn cảnh tuyệt vọng, bế tắc, lúc này đây cảm xúc lấn áp, họ hết sức yếu đuối, giống như bong bóng xà phòng chạm vào là sẽ vỡ tan. Họ lại không biết phải làm thế nào để nói về nó hoặc phải làm gì. Não họ sẽ tự hành liên kết cảm giác giải thoát khỏi phiền muộn với hành động tự sát. Bên cạnh họ lại không có bất kì ai cho một lời khuyên, sẵn sàng vươn tay kéo họ ra khỏi vực sâu và bóng tối của nỗi sợ, cảm xúc trống rỗng ấy, bị đè ép tới cực điểm họ chỉ còn cách lựa chọn phương pháp kết thúc tất cả.