Thất Tịch Không Mưa

Chương 12: Biệt ly



Hôn lễ của anh và Lưu Tâm Bình vẫn cử hành đúng thời gian đã định, họchính thức trở thành vợ chồng trong lễ đường nhỏ, chỉ có vài bạn bè thân hai bên tới dự.

Lưu Tâm Bình xuất thân trong một gia đình danhgiá, cả nhà hy vọng có thể tổ chức hôn lễ to lớn, linh đình cho cô,nhưng Thẩm Hàn Vũ nói công việc của anh bận rộn, nên bỏ mọi lễ nghi rườm rà, chỉ làm đơn giản, Lưu Tâm Bình hoàn toàn nghe theo anh khiến cha mẹ có phần giận cô, nhưng cô không quan tâm, phô trương không quan trọng,quan trọng là lấy ai.

Tề Quang Ngạn và Thẩm Thiên Tình trở thành phù rể và phù dâu trong lễ cưới.

Nhìn anh đeo nhẫn cho Lưu Tâm Bình, cô không rơi nước mắt.

Bởi vì cô muốn mỉm cười nhìn anh đón nhận hạnh phúc.

Bởi vì cô muốn một mình bước tiếp, thay anh bảo vệ bầu trời trong xanh cuối cùng.

Cô sẽ giống như tên mình, một bầu trời quang đãng.

Không ai để ý, khi chú rể cúi đầu hôn cô dâu, ánh mắt anh dừng trên người cô dâu, nước mắt lặng lẽ rơi, chỉ có cô thấy rõ ràng.

Trái tim của anh, cô hiểu, cho dù bề ngoài là gặp gỡ hay phân ly đều khôngquan trọng, bởi vì tâm hồn bọn họ chưa bao giờ xa cách, thế tục khôngchấp nhận tình yêu của họ nên họ gắn bó với nhau bằng linh hồn.

Mất bao thời gian cô mới hiểu được điều này, vì vậy hôm nay cô có thể mỉm cười chúc phúc.

Cô muốn anh sống thật tốt, người anh trai yêu quý nhất của cô.

©STENT

Đêm đã khuya, tối nay là đêm tân hôn của anh trai, đồng nghiệp và bạn thânthời đại học muốn phá rối việc động phòng, có người còn đề nghị mua hơnmười, hai mươi cái đồng hồ báo thức nhỏ, đặt thời gian khác nhau giấu ởcác góc khác nhau trong phòng.

Cách nửa tiếng, lại kêu một lần, khiến cô dâu chú rể mệt chết thì thôi.

Anh bây giờ chắc đang ôm vợ mới cưới, trải qua đêm tân hôn yên tĩnh, ấm áp nhỉ?

Cô tin chị Tâm Bình sẽ an ủi, vỗ về thể xác và tâm hồn mệt mỏi của anh bằng sự dịu dàng…

Chỉ là… cô cảm thấy cô đơn quá! Trong một đêm như thế này, cô cảm thấy bấtlực vô cùng, dường như lại trở về năm mười lăm tuổi, trái tim hoảng loạn khi không tìm thấy anh…

Không nên có cảm giác như vậy, rõ ràngcô biết mình chưa bao giờ bị vứt bỏ, sự bất lực của cô và anh đều sâuđậm như nhau, sao cô có thể oán trách? Sao có thể muốn rơi nước mắt?Trái tim đau khổ nhẫn nhịn cả một ngày lúc này chợt vỡ oà…

“Vũ…” Vì biết anh sẽ không nghe thấy, cô mặc kệ bản thân, một lần, rồi lạimột lần nữa, để âm thanh ấy vấn vít nơi đầu lưỡi, hồi tưởng lại sự đaukhổ và ngọt ngào khi yêu anh.

“Lần này, em muốn xuống hay để anh lên?” Dưới cây vọng lên giọng nói khàn khàn, trầm thấp.

Cô kinh ngạc nhìn xuống, không dám tin anh sẽ xuất hiện ở nơi này.

“Anh đến làm gì?” Chẳng phải lúc này anh nên trải qua đêm tân hôn trong khách sạn để ngày mai đi nghỉ trăng mật theo kế hoạch ư?

“Em gọi anh như vậy, anh có thể không tới không?”

“Anh về đi! Về bên chị Tâm Bình, em không cần anh.” Cô hoảng hốt đuổi anh,sợ do dự thêm một giây nữa, cô sẽ bất chấp tất cả mà giữ anh lại, khôngcho anh đi.

“Em nói dối!” Anh đứng im, chăm chú nhìn cô. Khôngcần anh thì cô sẽ không gọi anh bằng giọng nói khiến trái tim người tatan vỡ như thế!

“Em không xuống, anh sẽ lên.”

“Anh, đừng!” Không kịp rồi, anh đã hành động!

Cô không dám di chuyển, cũng không dám lên tiếng quấy nhiễu anh, sợ anhphân tâm. So việc học thì cô không phải là đối thủ của anh, nhưng nếu so sánh việc trèo cây, anh tuyệt đối không nhanh nhẹn bằng cô, cả đời này, anh đã vì cô mà trèo cây hai lần, nhưng cả hai lần đều ngã.

Khó khăn lắm anh mới an toàn lên tới nơi, cô thở phào, nhào lên ôm lấy anh.

“Em thề, em sẽ không trèo cây nữa!” Cô rất sợ anh lại ngã xuống, cô không bao giờ muốn anh trèo cây tìm cô nữa!

Anh thở khẽ, dịu dàng vuốt mái tóc dài của cô: “Em biết anh nhất định sẽtới tìm em, cho dù em trốn ở nơi nào. Từ nhỏ tới lớn, chẳng phải đều như vậy ư?”

Đúng vậy, từ nhỏ tới lớn, cho dù cô trốn ở góc nào, chỉ có anh mới có thể tìm thấy cô, mang cô tự do cả một ngày trời ở bênngoài về nhà ăn cơm.

Trở về trong vòng tay anh, không bao giờrời xa, vùi vào ngực anh, sống mũi cay cay, hai tay lưu luyến không nỡbuông, cô buồn bã nói: “Lẽ ra anh nên ở cạnh chị Tâm Bình, chúng ta làmthế này là không công bằng với chị ấy.”

“Anh không còn cách nàokhác, anh muốn gặp em.” Cả đêm, trong đầu anh chỉ ngập tràn ánh mắttrống rỗng, cô đơn khi cô rời đi, anh cũng biết là không nên nhưng không kiềm chế được xúc động mà chạy đến bên cô.

Cô sụt sịt, kìm nén sự đau khổ: “Vậy chị Tâm Bình thì sao? Chị ấy đã là vợ của anh, anh không thể…”

“Anh biết! Vì vậy đêm nay là lần cuối cùng anh buông thả bản thân, qua đêmnay, chúng ta thực sự chỉ là anh em, mọi cảm giác đều được nén chặt, anh hoàn thành vai trò người chồng tốt của anh, em theo đuổi cuộc đời đẹpđẽ, mới mẻ của em, tình cảm anh em lãnh đạm là thứ duy nhất còn lưu lại… Bây giờ, em còn nhẫn tâm đuổi anh đi nữa không?”

“Em không muốn!” Cô buồn bã nói, gương mặt vẫn lưu luyến dụi vào ngực anh.

Cô hiểu ý anh, đêm nay, họ sẽ đối diện bản thân một cách chân thực nhất,không suy tính về thân phận, sự kìm hãm của đạo đức, bỏ lại tội lỗi đingược với luân thường lại đằng sau, lúc này, họ chỉ là một người contrai và một người con gái đơn thuần, gắn bó với nhau bằng trái tim.

Coi như cô ích kỷ cũng được, chị Tâm Bình có cả đời để ôm anh, còn cô chỉ còn lại đêm nay…

“Có lạnh không?”

Cô lắc đầu: “Không ạ.” Có anh ở bên, cô sẽ không bao giờ bị lạnh.

Anh tựa vào thân cây, ôm chặt cô trong lòng. Đôi tay cô vòng quanh eo anh,lắng nghe tiếng trái tim anh đập. Họ dính sát vào nhau, giống như đôitình nhân quấn quýt trọn đời trọn kiếp.

“Vậy anh có thấy thiếu thoải mái không?” Cô tựa vào người anh, được anh che chở.

“Không đâu.” Anh trả lời. Ở cùng cô, nơi đâu cũng là thiên đường.

“Tình, có thứ này cho em.”

“Cái gì vậy?” Cảm thấy da cổ lành lạnh, cô cúi đầu, nhìn thấy một sợi dâybạc được đeo lên cổ, nó có mặt hình hai trái tim rỗng chồng lên nhau,xinh xắn, tinh xảo, phát ra ánh sáng lấp lánh, nhàn nhạt dưới ánh trăng.

“Dây đồng tâm. Vốn dĩ anh định tặng em nhân dịp sinh nhật mười lăm tuổi, tuy nó không đáng bao nhiêu tiền, cũng biết rõ sẽ không có cơ hội tặng emnữa nhưng anh vẫn tiếc, không nỡ vứt nên mới giữ tới ngày hôm nay. Bâygiờ, anh đưa nó cho em, coi như là kỷ niệm.”

Dây đồng tâm, vĩnh viễn kết nối một lòng.

Anh đối với cô trước nay đều không vô tình như bề ngoài thể hiện, thời gian anh yêu cô còn sớm hơn, lâu hơn cả cô tưởng tượng.

Cô tựa vào anh, sợi dây đồng tâm áp sát vào ngực, anh và cô, hai trái tim cùng hoà nhịp đập.

“Tiếc quá, đây không phải là cây khế, bây giờ em rất muốn ăn khế.” Cô khẽ lẩm bẩm, muốn nhớ lại tình cảm thuần khiết, vô tư năm nào.

“Bây giờ chúng ta đi mua nhé!” Anh đứng thẳng người dậy, định kéo cô lên.

“Không cần đâu!” Cô vội vàng kéo anh lại: “Em buột miệng nói thôi, bây giờchẳng phải mùa khế, hơn nữa, muộn thế này rồi, không phải lúc.”

Thẩm Hàn Vũ trầm mặc.

Một quả khế nhỏ khiến anh hiểu ra vị của tình yêu, nhưng cũng như cô nói,tình yêu của họ không đúng lúc. Thân phận không đúng, cách thức khôngđúng, địa điểm không đúng, thời điểm yêu cũng không đúng.

Vì vậy họ mãi mãi chỉ có thể nếm được vị chua chua chát chát, khó mà nuốt xuống họng.

Cô nắm chặt sợi dây chuyền bạc trước ngực: “Anh sẽ sống hạnh phúc chứ?”

Anh quay đầu nhìn, không thể trả lời cô.

“Chị Tâm Bình rất yêu anh. Em tin, có chị ấy bên cạnh, anh nhất định có thểsống rất tốt. Quá khứ, sai đã sai rồi, chúng ta hãy quên nó đi, mỗingười tự bắt đầu lại, được không?”

“… Em quên được không?”

“Ừm! Nhất định có thể.” Sợ không thuyết phục được anh, cô cố gắng gật đầu thật mạnh, rồi lại gật đầu cái nữa.

“Đủ rồi!” Anh nâng mặt cô, hướng lên đôi mắt lấp lánh nước.

“Đồng ý với em đi, anh nhất định phải sống thật vui vẻ, thật hạnh phúc, chocả phần của em nữa, như vậy trái tim em mới có thể hoàn toàn chấm dứt hy vọng…”

“Cả phần của em? Vậy còn em?”

“Em cũng sẽ tìm thấy hạnh phúc của mình, anh đừng lo!” Cô cố gắng kìm nén sự đau khổ, nói những lời dối lòng.

“Là Quang Ngạn à?”

“Có thể. Em không phủ nhận, anh ấy luôn hết lòng với em, trừ anh ra, chỉ có anh ấy đối tốt với em nhất.”

“Em có thể yêu cậu ấy như yêu anh, trao cho cậu ấy tất cả tình cảm như đối với anh không?”

“Em sẽ làm được! Anh cũng phải làm như vậy, chị Tâm Bình rất xứng đáng.”

Anh nhắm mắt, tự ép mình gật đầu. Anh không có tư cách chống lại điều gì, đây là kết cục tốt nhất rồi.

“Vũ…” Cô đau lòng, vuốt nhẹ gương mặt bi thương của anh, anh không muốn suy nghĩ, ôm chặt cô vào lòng, tuyệt vọng hôn cô.

Đây là lần cuối cùng anh buông thả bản thân, ôm hôn cô trong sự giao hoàcủa nước mắt, đồng thời nếm được đôi môi nóng bỏng, giọt nước mắt mằnmặn của anh và cô. Sau này, trong cuộc sống không có cô, anh mãi mãi ghi nhớ đêm nay, có một người con gái đã cùng anh có nụ hôn khắc cốt ghitâm nhất cõi đời này.

Anh không thể nói cho cô biết, cho dù cảđời này anh có bao nhiêu người con gái, tình yêu sâu sắc nhất trong timanh vẫn là cô, đồng thời, cô cũng là người anh mãi mãi không thể có được trong kiếp này.

Anh buông tay, không phải vì sợ hủy hoại cuộcđời mình mà vì muốn bảo vệ cuộc đời cô, cô vẫn còn rất nhiều cơ hội, cóbiết bao đàn ông đang chờ đợi để yêu cô, cô sẽ tìm thấy người tốt hơn,thích hợp hơn, anh sẽ mãi mãi đặt cô trong tim, mãi mãi không quên, cảđời này, anh từng yêu sâu sắc một người con gái.

Như vậy đủ rồi, anh không hối tiếc, chí ít lúc này, cô vẫn yêu anh.

©ST’ENT

Đêm tân hôn anh mất tích, cả đêm không về, cô không biết sau này anh sẽgiải thích với chị Tâm Bình thế nào, hoặc có khi anh cũng chẳng cần giải thích, cho dù anh làm gì, chị Tâm Bình cũng luôn châm chước cho anh.

Nhưng cô thấy mình là vật cản giữa họ, cho dù chị Tâm Bình không nói gì, lặng lẽ bao dung. Cô rõ hơn ai hết, chỉ cần mình còn ở đây một ngày, họ mãimãi không thể có được cuộc sống vợ chồng bình thường.

Thế là khi bắt đầu học kỳ mới, cô nói với Thẩm Hàn Vũ, cô muốn ở trong ký túc xá của trường.

“Sống ở nhà tốt thế, sao phải chuyển vào ký túc xá? Ra ngoài bất tiện lắm!”

“Em ở nhà, chẳng phải càng khiến anh thấy bất tiện ư?” Cô nháy mắt, khẽ nởnụ cười đầy ẩn ý. “Hiệu quả cách âm trong nhà không tốt, sau khi emchuyển ra ngoài, chị dâu không cần phải “kìm nén” nữa.”

Thẩm Hàn Vũ đứng im, nhíu mày: “Đừng có làm bộ tươi cười với anh, anh đâu phảikhông hiểu em.” Cô cười giả tạo thế kia để lừa ai chứ?

Nụ cườigượng ép vụt tắt, cô thở dài: “Nếu không, anh muốn em làm thế nào? Ở đây có thực sự tốt hơn với em không? Anh là người rõ nhất! Sớm muộn gì cũng phải buông tay để em đi, bây giờ còn cố chấp làm gì?”

“Anh…” Anh không trả lời được.

“Em sẽ chăm sóc bản thân thật tốt, nếu đó là điều anh lo lắng.” Cô bổ sung thêm một câu.

“Nhất định phải như vậy ư?” Cái gì có thể cắt đứt thì đều đã cắt đứt rồi, anh chỉ muốn nhìn thấy cô, biết cô sống tốt hay không mà thôi, như vậy cũng không được ư?

“Nếu anh thực sự muốn tốt cho em thì hãy để em đi, được không?”

Thấy anh ưu tư không nói gì, cô tiếp tục: “Hơn nữa, có phải em đi luôn không về đâu, nghỉ đông em vẫn quay lại đây mà, tới lúc đó, có thể lại bắtanh “kiêng khem” đấy, em muốn một giấc ngủ ngon.”

Cô đã nói tới mức này rồi, cho dù không muốn, anh cũng chỉ có thể buông tay.

Cuối cùng, anh ra điều kiện là cô phải bỏ chỗ làm cũ. Hiện tại, thu nhập của anh đã ổn định, tình hình kinh tế cho phép, không cần cô phải vất vảthế nữa.

©STE.NT

Vậy là cô chuyển vào ký túc xá củatrường, bắt đầu cuộc sống sinh viên đơn thuần, cùng bạn học lên thư viện tìm tài liệu, “tám” chuyện trường lớp, thi thoảng thấy cô và Tề QuangNgạn nắm tay nhau cùng xuất hiện.

Tới ngày nghỉ rảnh rỗi, cô lại về nhà ăn bữa cơm cùng anh chị, biết họ sống tốt, cô mới có thể thực sự yên tâm.

Năm thứ ba đại học, thi xong giữa kỳ, cô nhất thời hứng khởi, về nhà để giải toả tâm trạng căng thẳng.

“Chị dâu, chị đang nấu gì đấy? Từ xa đã ngửi thấy mùi thơm rồi!” Vừa vàocửa, cô liền vứt chìa khóa lên bàn, ném ba lô trong bếp.

“Tiểu Tình, ăn cơm chưa?” Lưu Tâm Bình đang rửa rau, mỉm cười hỏi cô.

“Chị đùa đấy à? Đã muốn về nhà thì đương nhiên phải để bụng ăn cho sập nhà anh trai rồi!”

Lưu Tâm Bình cười khẽ: “Ăn sập nổi không? Anh em còn cầu không được kìa!”

“Em biết rồi!” Cô xắn tay áo. “Chị đang nấu gì đấy? Để em giúp.”

“Không cần đâu. Chị làm loáng cái là xong thôi. Em đi nói chuyện với anh trai em đi!”

Cô dừng tay khi đang chuẩn bị thái rau, quan tâm hỏi: “Chị dâu, chị và anh… vẫn tốt chứ?”

Lưu Tâm Bình mím môi: “Vẫn tốt! Em có thời gian thì về nhà nhiều hơn chút nhé, Hàn Vũ rất nhớ em.”

“Nhưng em cảm thấy chị hơi là lạ… Không phải là có việc gì chứ? Chị đừng giấuem.” Cô cảm thấy tâm trạng chị dâu hôm nay có vẻ nặng nề…

Lưu Tâm Bình ngừng lại một lát, khóa vòi nước: “Anh trai em có nói cho em biết chuyện đi tu nghiệp không?”

Cô ngẩn người, lắc đầu: “Tu nghiệp gì?”

“Có một tổ chức y tế ở nước ngoài đang mời, người ban đầu được chọn khôngphải là anh ấy, sau đó, nghe nói vị bác sĩ kia vì vướng bận bạn gái nêntừ bỏ, bệnh viện hy vọng anh ấy đi thay, nhưng anh ấy nói, anh ấy khôngmuốn thế chỗ người khác, được thơm lây cũng chẳng đáng tự hào. Thực ra,anh ấy vốn không phải loại người câu nệ tiểu tiết, ai cũng biết đó chỉlà cái cớ, anh ấy không thể rời xa em.”

“Chị nói chuyện với anh ấy chưa?”

“Nói rồi, nhưng anh ấy không nghe.” Lưu Tâm Bình thở dài, ấn đường xanh xao. “Tình cảm hai người sâu sắc biết bao, chị rất rõ, anh ấy không thể rờixa em cũng là chuyện thường tình, chị chỉ… cảm thấy tiếc thay anh ấy.”

“Hai người cãi nhau à?”

“Đi lần này chưa biết bao năm, em ở đây, anh ấy sao có thể đi được chứ? Tâm trạng của anh ấy và vị bác sĩ từ bỏ cơ hội kia đều giống nhau, kết quảlà, chị vừa đụng vào vết thương chí mạng của anh ấy, anh ấy liền nổixung lên…”

Nói cho cùng, lại vì cô ư?

Tâm trạng chùng xuống, cô hỏi: “Chị muốn em khuyên anh ấy, đúng không?”

“Xin lỗi, Tiểu Tình, chị biết yêu cầu này thật ích kỷ, nhưng bây giờ chỉ cóem mới thuyết phục được anh ấy, cơ hội này thực sự rất hiếm, bao nhiêungười đánh nhau vỡ đầu còn chẳng được, thế mà anh ấy lại nói bỏ là bỏ…”

“Đừng nói như vậy, nếu không vì em, hai người sẽ không cãi nhau, người nênnói xin lỗi là em mới đúng.” Nếu không vì cô, chị dâu có thể có đượcngười chồng hoàn hảo, buộc chuông vẫn cần người cởi chuông, cô biết nênlàm thế nào.

Lưu Tâm Bình lắc đầu, cười khổ: “Chị biết rõ tìnhhình như vậy mà vẫn quyết định lấy anh ấy nên chẳng oán trách gì, từ lâu chị đã chuẩn bị tốt cho việc bao dung tất cả rồi.”

“Không saođâu, em sẽ thuyết phục anh trai để chị và anh ấy tới một nơi không cóem, bắt đầu lại từ đầu. Nhưng chị nhất định phải tin anh trai, em và anh ấy không có bắt đầu, cũng chẳng cần kết thúc, chồng là của chị, khôngai có thể cướp được, cho dù là em cũng thế, người có thể mang lại hạnhphúc cho anh ấy chỉ có chị, em nghĩ vậy, chị cũng cần phải rất tin tưởng mới được.”

“Tiểu Tình…” Dưới con mắt dịu dàng, khoan dung củacô, Lưu Tâm Bình cảm thấy hết sức xấu hổ, thấy bản thân thật hẹp hòi,nông cạn. Sao cô có thể oán giận Tiểu Tình cố ý chiếm mất trái tim ThẩmHàn Vũ, khiến anh không đi được chứ? Cô ấy nhất định đã nhìn thấu suynghĩ của cô từ lâu, thế nên hôm nay mới nói những lời này với cô đây!

Thẩm Thiên Tình cười khẽ: “Mong chị khiến anh ấy vui vẻ, đây là yêu cầu duy nhất của em.” Nói xong, cô quay người rời bếp.

Lưu Tâm Bình sững người, nhìn bóng dáng cô, nhất thời hiểu ra.

Hóa ra… Tiểu Tình mới là người yêu Thẩm Hàn Vũ nhất! Tuy cô ấy chưa bao giờ thực sự có anh, nhưng tìnhh cảm đối với anh trước nay không hề ít hơnbất kỳ người nào, thậm chí, kể cả vợ anh là cô!

Nếu không phải huyết thống trêu ngươi bọn họ, hôm nay, có lẽ họ sẽ là một đôi hạnh phúc nhất, yêu nhau nhất trên thế gian này.

Hôm đó, họ đã trải qua một cuộc tranh cãi.

Cô muốn anh suy nghĩ kỹ về tiền đồ của bản thân, nhưng đối với anh, tiền đồ có tốt đẹp hơn nữa cũng không quan trọng bằng cô.

“Anh đã hứa với cha, chỉ cần anh còn một hơi thở, nhất định sẽ chăm sóc emthật tốt!” Cho tới sau này, khi nghĩ lại, anh mới hiểu thâm ý đằng saunhững lời tình ý sâu xa cha nói với anh vào buổi tối nhiều năm trước.Khi ấy, anh cho rằng cha muốn giao phó cả đời Tình cho anh, sau này mớibiết, lúc đó cha biết rõ sức khoẻ của mình có vấn đề, dự liệu rằng giađình này sớm muộn cũng không thể chứa nổi Tình, sau khi cha đi, anhchính là người thân duy nhất của cô nên mới muốn anh bảo vệ cô thật tốt. Nhưng anh lại vì sự kích động về thân thế của cô mà lựa chọn ra đikhiến cô chịu quá nhiều thiệt thòi, anh tuyệt đối sẽ không phạm phải sai lầm tương tự nữa, bởi vì anh không thể biết trước, lần này nếu lại xacô, khi trở về sẽ thấy cô thế nào!

Con người cô cho dù chịu khổcũng không muốn gây khó cho anh, sẽ ngấm ngầm chịu đựng không nói. Anhmãi mãi nhớ rõ tình cảnh gặp cô khi mẹ mất, cảm giác đó nếm trải một lần đã đủ đau tới tận xương tuỷ rồi.

Anh tuyệt đối không muốn một lần nữa, tuyệt đối không!

“Em lớn như vậy rồi, đâu cần anh chăm sóc nữa! Cho dù muốn chăm sóc cũngcòn có anh Tề mà! Cùng lắm em hứa với anh, mỗi tháng viết thư đúng hạn,có việc nhất định sẽ gọi điện nói cho anh biết, được chứ?”

“Anh không tin em.” Anh hoàn toàn không giữ thể diện cho cô.

“Anh!” Cô bực mình. “Thẩm Hàn Vũ, anh đừng ép em tức giận!”

“Anh ép em tức giận thì sao?” Anh là anh trai, cô có thể giáo huấn anh được ư?

Đáng ghét! Cô nổi nóng, túm gối ném anh.

Bị ném trúng, Thẩm Hàn Vũ giận dữ trừng mắt nhìn cô: “Thẩm Thiên Tình, em…”

Cô đanh đá ngẩng đầu, trừng mắt nhìn lại anh.

Một giây, hai giây, ba giây. Anh thở dài: “Không có tác dụng đâu, cho dù em ép anh tức giận, anh cũng sẽ không đi.”

Cô hít sâu một hơi: “Được, vậy chúng ta đừng tức giận nữa, bình tĩnh nói chuyện. Anh muốn em bảo đảm thế nào mới đi?”

“Em bảo đảm thế nào anh cũng sẽ không đi.” Anh cầm quyển sách mới xem được một nửa lên, không muốn phí lời với cô.

Cô theo sau giật sách, vứt sang bên cạnh: “Được, anh không đi thì em đi,kỳ sau em sẽ xem trường có trao đổi sinh viên không để xin đi, nhỡ mayem chết nơi đất khách quê người, tội đâu anh gánh.”

“Em nói lại một lần nữa xem!” Thẩm Hàn Vũ đứng lên, đập mạnh tay xuống bàn.

“Nói một trăm lần cũng không thành vấn đề, anh dám đánh em không?”

Không khí căng thẳng kéo dài hồi lâu.

Thẩm Hàn Vũ nản lòng, day day trán: “Hiếm hoi lắm em mới về nhà một chuyến,để đuổi anh đi ư? Em thấy chướng mắt với anh đến vậy à?” Anh rất đaulòng.

“Đúng, em thấy chướng mắt với anh. Anh không biết em cũngrất muốn yêu đương sôi nổi, sống cuộc đời tuyệt vời của em hả? Anh lúcnào cũng lắc lư trước mắt em, muốn em bắt đầu thế nào đây? Em muốn mộtcuộc đời hoàn toàn mới mẻ, một cuộc đời không cần anh.”

Biết rõ cô chỉ đang dùng những lời lẽ ấy để khích anh song anh vẫn bị đánh trúng.

Cô không cần anh, cho nên cô muốn anh đi.

Anh đã trở thành người thừa trong cuộc đời cô…

“Em khẳng định chứ?” Thật sự… sẽ không bao giờ còn cần anh nữa?

“Thứ lỗi cho em vì đã nói như vậy nhưng đó là sự thật. Em cũng không muốnthấy anh vì em mà bỏ lỡ tiền đồ của bản thân, điều đó không có ý nghĩagì ư, chẳng phải anh đã hứa với em sẽ nghĩ cho chị dâu sao? Vậy mà thứem thấy lại không phải như vậy. Anh trai, anh là một người đàn ông cótrách nhiệm, nói lời phải giữ lấy lời, đừng để em thất vọng vì anh.”

“…” Thẩm Hàn Vũ quay người, nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói gì.

“Anh?”

“Anh còn có thể nói gì được đây?” Cô đã nói như vậy rồi.

Cô là vết thương chí mạng của anh, một khi cô quyết tâm thuyết phục, anh không thể chống đỡ.

“Em thực sự… sẽ sống tốt chứ?”

“Em lấy danh dự của hướng đạo sinh ra thề!” Cô giơ ba ngón tay lên.

“Bỏ đi, em trước nay chẳng phải hướng đạo sinh, lấy danh nghĩa của người khác ra thề còn gọi gì là hảo hán.”

“Dù sao anh cũng tin em mà!”

“Mỗi tháng một lá thư, hai tháng ít nhất một cuộc điện thoại, anh sẽ tínhthời gian, muộn thì anh sẽ lập tức về Đài Loan, làm được không?”

“Không vấn đề!” Cô vội vàng gật đầu.

Anh không nén được, thở dài: “Em có vẻ rất thoải mái, không buồn chút nào cả.”

“Vốn dĩ không phải chuyện lớn, lại chẳng phải sinh ly từ biệt, anh còn trởvề mà, đừng mang bộ dạng không được gặp em lần cuối như thế được không?”

“Không được nói linh tinh!” Anh hốt hoảng quở trách. Không hiểu sao, nghe thấy câu này, anh bỗng thấy kinh hồn bạt vía, có một dự cảm rất xấu… là dotâm lý ư?

“Em buột miệng nói linh tinh thôi, anh đừng căng thẳng nữa!” Cô cảm thấy áy náy, giơ tay trấn an anh. Anh lật ngược, kéo côvào lòng ôm chặt, má chạm vào đỉnh đầu cô. “Đừng có lừa anh đấy! Nếukhông, anh tuyệt đối không tha thứ cho em đâu!”

“Vâng.” Cô khẽ gật đầu.

Thực ra, anh nhầm rồi, không phải cô không buồn, chỉ là cô giấu nước mắt vào tận đáy tim, không dám cho anh nhìn thấy.

Cô lặng lẽ nuốt tiếng thở dài, lần này anh đi, sinh nhật của cô năm nay anh lại phải bỏ qua rồi…

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv