*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lâm Gia Thái Bảo
-
Con nhện lù lù xuất hiện, trông nó có vẻ cẩn trọng, nó nhìn vào cả đám, ngoe nguẩy cặp chân vào không khí như đang đánh hơi, rồi nó ré lên một tiếng, chồm cả cái đầu về phía chúng tôi, anh Hùng vẫn đang dang rộng đôi tay che chở, thấy đi lùi có vẻ không ổn, anh ra hiệu cho Sinh, bảo nó đi vòng sang mép bên kia của hang động, tôi thấy vậy cũng đi theo nó, rồi Tú Linh, Thùy, anh Hùng, duy chỉ có thằng Tùng vẫn đứng chết trân, nó đưa cái ngón trỏ giờ đang run cầm cập lên chỉ vào con nhện, miệng mấp máy như con cá mắt cạn, sợ đến độ không thốt ra được lời nào, anh Hùng phải kéo nó đi, thiếu điều như muốn cõng luôn trên vai. Con nhện thấy cả đám đi về phía bên này cũng men theo mép của cái vực, vòng về phía bộ xương, quay mông về phía chúng tôi. Đoạn nó phóng lên, xoay một vòng một trăm tám mươi độ, đứng che chắn bộ xương ấy như muốn bảo vệ nó vậy, những cặp mắt đỏ xung quanh cũng dồn về phía con nhện khổng lồ, chẳng thèm để ý xem chúng tôi đang làm gì.
Tôi thắc mắc: “Gặp thả diều thứ thiệt là sao anh?”
Anh nói: “Giống như ông lão nuôi cá sấu anh gặp ở Trà Sư đó. Ở mấy chỗ địa hình như thế này rất hay gặp những người thả diều lão làng, họ sẽ tự “nuôi bồ câu”. Anh có nghe nói về những người thả diều nuôi Nhện Thiên Mẫu, loại đó anh chỉ nghe nói nó to cỡ cái bàn là cùng, con này tám mắt đỏ, chân móng đôi màu ánh kim, đuôi có ba sợi lông đỏ, kiểu này chắc nhện Thiên Mẫu chúa rồi”. Đợi chúng tôi giật mình một phen, anh mới nói tiếp: “ Đây chắc là lớp vỏ đầu tiên, bảo vệ không cho người thường tiến vào Ca Lâu Thành.”
Tú Linh bảo: “Nhưng mà ông lão chết rồi, em thấy tình hình có vẻ không ổn, không có thả diều điều khiển thì bọn bồ câu không có chở khách, mà bọn này không chở thì có thành tiên cũng không biết phải đi tiếp như thế nào…”
Thùy nghe anh Hùng với Tú Linh nói chuyện mà không hiểu gì hết, cô hết nhìn Hùng, nhìn Tú Linh xong rồi nhìn qua tôi với ánh mắt cầu xin, tôi cũng có chút động lòng nhưng biết giải thích sao bây giờ, đúng như anh Hùng nói thì phải sống chung mới hiểu được vài phần. Thế nhưng, dù sao thì cũng phải bắt liên lạc với Thùy cái đã, tôi nói với cô ấy: “Em đừng để ý hai người này, chủ yếu là có đường vào Ca Lâu Thành rồi, giờ tìm cách thêm thôi! Mà, em có sợ nhện không?”
Thùy lắc đầu: “Nhện thì em không sợ, nhưng mà nhện khổng lồ thì có hơi ghê. Đó giờ em cũng đi động, đi hang nhiều mà có bao giờ gặp mấy thứ như vầy đâu trời!”
Tôi cười, dăm ba cái chỗ đó làm sao so được với Bát Quái Động. Trong lúc đó thì Sinh và anh Hùng đã tiến về phía con nhện, vài bước thôi, họ vẫn cố giữ khoảng cách, rồi họ tách ra hai hướng, mỗi người đi tới một bên mép hang. Anh Hùng ra dấu cho Tú Linh, cô lấy trong túi ra một nhúm bột màu cam đất, rải thành vòng tròn xung quanh chúng tôi, rồi nhanh như cắt châm sáu cây kim vào đỉnh đầu từng người. Tùng lắp bắp: “Cô… cô làm cái gì vậy?”
Tú Linh vẫn nhìn đám nhện, nghiêm giọng nói với anh ta: “Chế làm cái gì đừng có hỏi, xớ rớ chết ráng chịu.” Thấy điệu bộ Tùng và Thuỳ còn ngơ ngác, ra vẻ mơ hồ, không khéo lại làm hỏng chuyện, nhân lúc lũ nhện bị nhúm bột đó làm phân tâm, cứ nhảy qua lại, cô mới giải thích: “Bột này làm từ đá vỏ ốc, âm khí cao, kim châm trên đỉnh đầu làm dương khí không tán ra xung quanh mà chỉ vây quanh, đá vỏ ốc hấp thu. Bọn nhện này sống trong hang động phong toả đã lâu, rất nhạy cảm với dương khí, dùng cách này có thể câu giờ, làm chúng khó xác định được cả bọn!”
Anh Hùng sờ đến cây búa, nói: “Lũ nhện này chưa tấn công chắc có lý do gì đó, hoặc là con Thiên Mẫu vẫn chưa ra lệnh.” Đoạn, anh chỉ xung quanh: “Vòng tròn này chỉ là phương án phòng hờ, cẩn trọng vẫn là trên hết. Đợi anh nghĩ cách cái đã”.
Chợt phía sau lưng anh Hùng vang lên những tiếng ré, thì ra là đã có thêm vài con nhện có kích cỡ nhỏ hơn rất nhiều xuất hiện, trên lưng chúng có một biểu tượng màu vàng trông như cọng lông vũ, chúng chui vào bộ xương đen, len lỏi giữa những hốc mắt, hốc tai rồi cả xương sườn. Dường như phát hiện được gì đó, chúng bám vào những cái gai trên chân con Thiên Mẫu Chúa rồi leo lên lưng nó, bò về phía đầu, con nhện Nữ Hoàng này vẫn đứng nhìn chúng tôi chân trân, cả thân mình khổng lồ phập phồng theo từng nhịp hô hấp. Lũ nhện lông vũ bò lên những con mắt của Thiên Mẫu rồi kêu rin rít, chợt con nhện khổng lồ gầm lên những tiếng ghê rợn, nó nhõm cả tứ chi phía trước lên như muốn ăn tươi nuốt sống chúng tôi, giờ tôi đã có thể cảm thấy sát khí ngun ngút. Bỗng nhiên từ phía vực thẳm, hàng trăm tiếng bước chân đều nhau vang lên, như cả một đội quân đang duyệt binh, rồi từng đợt, từng đợt những lũ nhện có kích cỡ nhỏ hơn Thiên Mẫu Chúa, nhưng vẫn còn rất to ngoi lên, chúng cao khoảng một thước, trên lưng có một biểu tượng lông vũ màu đỏ, cặp nanh to khác thường, bên trong là những chiếc răng nhọn hoắt, trắng háu. Có lẽ đây là lũ nhện Cận Vệ, sau khi nghe mệnh lệnh của Thiên Mẫu đã ngoi lên, lăm le về chỗ vòng tròn mà bao vây. Sinh chậc lưỡi: “Con mẹ gì vậy? Chẳng phải lúc nãy không có tí sát khí sao?”
Anh Hùng cũng thêm vào: “Đúng vậy, lũ nhện của thả diều đâu phải tụi khát máu. Chắc phải có nguyên do gì đó!” Chợt nghe phía sau Thùy kêu lên một tiếng kinh hồn, nhìn qua thì thấy cô đang chỉ vào Tùng, trên tay nó đang cầm cuộn dây mà ông lão thả diều nắm chặt khi chết.
Tôi nghe tiếng Tú Linh chửi “Má…” một cái rồi cô để ba lô xuống, lấy ra một cuộn vải đen, mở nó ra rồi vắt vào đùi, bên trong có hơn mấy trăm cây kim, Sinh thì xắn tay áo lên, nó nhắm mắt lại, Ấn Phục Ma Chú bỗng phát sáng vài giây rồi tắt, anh Hùng lấy cây rìu của Ba Lành ra vắt trên hong, anh bảo Sinh đưa cây đuốc cho Thùy rồi nói: “Em đứng sau chế Tú Linh nhe, có gì cũng không được chạy ra khỏi vòng tròn, chết chắc đó.” Cô bé gật đầu quyết đoán rồi nhận lấy cây đuốc từ tay Sinh, nhưng trong ánh mắt tôi thấy cô có vẻ đang kinh sợ, bối rối và đầy những câu hỏi kiểu như “Mấy người là ai? Chắc không phải đám người ham phiêu lưu như lúc đầu mấy người nói rồi.”
Lũ nhện chỉ bước đi từ từ nhưng vòng vây cũng đã sắp khép, tuy nhiên tôi để ý thấy rằng chúng chưa phát hiện được chỗ đứng của chúng tôi chính xác là ở đâu, chúng cứ đi loanh quanh chỗ cái vòng tròn, tôi nghĩ giờ đưa tay ra là có thể chạm vào chúng, nhưng làm vậy thì ngu quá. Nhắc ngu mới nhớ, tôi nhìn sang chỗ Tùng thấy gã đang gãi đầu, cười he he: “Mấy người làm gì căng vậy, không cho lấy thì tôi trả lại…” Nói đến đó Tùng lăm le định bước ra khỏi vòng tròn, tôi nghĩ vậy cũng tốt, cứ để cho nhện ăn thịt gã cho khỏe nhưng anh Hùng đã chụp vai gã lại. Tôi nhìn sang Tú Linh và Sinh thấy hai người bọn họ không có phản ứng gì cả, dường như trong mắt họ tên Tùng này đã chết rồi. Anh Hùng xoay người Tùng lại rồi lạnh lùng nói: “Ông bạn này năm nay bao nhiêu tuổi, đã đi qua mấy cái hang?”
Gã vênh mặt lên đáp: “Tôi là nhà địa chất có máu mặt trên Sài Gòn, thu thập về không biết bao nhiêu mẫu đất, khoáng thạch, hóa thạch phục vụ nghiên cứu. Tôi còn dẫn đoàn đi thám hiểm hang động đều đều, các anh chị mới ngộ. Nãy giờ cứ nhè tôi ra mà trách mắng, mà ăn hiếp…”
Nói đến đó thì cánh tay của Hùng đã khoát ngang vai gã, anh dẫn gã đi ra phía sau vòng tròn, chỗ vách đá vôi rồi nói, giọng nhỏ nhẹ nhưng tôi nghe đầy mùi tử khí: “Vâng, vâng. Thay mặt khoa học, cám ơn Giáo sư Tùng. Nhưng mà, Hùng tôi xin được nói chuyện này một lần, anh Tùng xin hãy lắng nghe thật kỹ vì tôi sẽ không lặp lại bằng lời nữa.” Tới đây, anh Hùng chụp cổ áo gã rồi nhấn gã vào vách đá, bằng một chút sức lực đã nhấc bổng gã lên không trung, anh nói tiếp, giọng anh cứ đều đều, không lên cao, không xuống thấp, không nghiến răng, cũng không nhấn mạnh: “Từ đây về sau, ông anh mà còn làm chuyện gì ảnh hưởng tới an nguy của cả đội thì tôi đéo nể mặt Thùy mà chơi đẹp với ông anh nữa. Đừng có coi nhẹ chuyện sống chết trước mặt tôi. Hiểu chưa?”
Gã Tùng dường như cũng hiểu được một phần, cảm nhận được thứ sát khí phát ra từ lời nói của anh Hùng nên gã trợn mắt lên, gật đầu lia lịa. Anh thả gã xuống rồi giật lại cuộn dây của ông lão thả diều. Bỗng từ phía sau, con nhện Thiên Mẫu kêu lên những tiếng xì xì như huýt gió, nó trở cả thân mình, dùng hai cái chân phía trước rạch những đường thẳng trên mặt hang, nó đã đoán được có vòng tròn bột đá vỏ ốc, con nhện này thông minh hơn tôi tưởng. Chỉ còn vấn đề thời gian trước nơi ẩn náu giới bị phá, anh Hùng nhìn sang tôi, tôi cũng hiểu nhiệm vụ của mình rồi, để sẵn hai ngón tay, tôi nép ra phía sau lưng anh. Anh nói: “Chừng nào anh kêu thì mày hả làm, lạm dụng cái này quá sau này khỏi khai phù luôn!” Đoạn, anh nhìn cả đám một lượt, đảm bảo mọi người đã vào vị trí, anh rút cây rìu ra thủ thế, chân trái của con nhện hất rất nhiều nước bọt về phía chúng tôi, nước cuốn trôi đi lớp bột, phá vỡ trận địa phòng thủ Tú Linh dựng lên, bầy nhện xung quanh cảm nhận được chuyển động, nhịp thở của chúng tôi liền ré lên những tràng điếc tai rồi bay vào tấn công.
Chiều ngang của hang khá rộng, vòng bột sau khi bị phá thì lũ nhện giờ cách chúng tôi khoảng năm mét. Tú Linh là người “bắn phát súng” khai mào, những cái kim bay vun vút, xé gió làm vang lên âm thanh như để cái micro trước chiếc loa, chúng găm vào chân của lũ nhện làm chúng kêu lên rồi đổ gục xuống, chỉ còn ngoe nguẩy được cái đầu và cặp nanh, nhưng dễ gì lũ nhện chịu chùn bước, chúng bò lên đồng loại mình rồi vẫn tiếp tục xông lên, tôi đếm chắc dễ cũng gần ba bốn chục con. Vòng vây chưa bị khép chặt, không gian vẫn còn khá rộng, anh Hùng, Tú Linh và Sinh đứng ở ba góc chính, bảo vệ cho tôi, Thùy và gã Tùng. Anh Hùng không sử dụng lưỡi rìu mà chỉ dùng phần cán tía khắc rồng phụng, tay còn lại không biết có bắt Ấn Chú gì không mà thấy rất chắc, một con nhện xông tới, nó phóng lên định bắt gọn anh rồi đè xuống mặt đất nhưng nó đã quá xem thường đối thủ, anh lách nhẹ sang một bên, thục cán búa vào bụng nó làm nó lăn ra bất tỉnh, thêm hai ba con nữa cũng bay tới, anh không hề nao núng, hết né tránh rồi ra đòn rất gọn, không lâu sau thì xung quanh anh đã đầy nhện, chúng nằm co chân lên trời, không tài nào ngồi dậy được nữa. Phần Sinh thì còn gọn hơn gấp bội, nó vốn là dân đập miễu mà, tôi còn chưa thấy nó đổ một giọt mồ hôi, thế mà lúc nãy tôi tưởng phải khai Dạ Xoa Ấn Chú để thoát thân. Một lúc sau vấn đề cũng khá khả thi, thấy nhẹ nhõm trong lòng nên tôi bỏ tay xuống, chợt nghe phía Tú Linh có tiếng hét, thì ra là Thùy, một con nhện đã bò lên trần hang, phục kích cả đám từ phía sau lúc nào không hay, Tú Linh vừa phóng ra một loạt kim, chưa kịp “nạp đạn”, con nhện đã ở ngay trên đầu Thùy. Tôi định chạy lại nhưng chợt nhận ra: “À chắc không cần nữa…” Cô bé ấy chỉ thét lên vì giật mình vậy thôi, chứ không phải dạng yếu đuối gì, con nhện phóng tới, Thùy thủ thế, vun cây đuốc ra trước mặt mình, cản bước tiến của con nhện, nó bị ngọn lửa có bùa bắt vào người, cháy xém một mảng, chưa kịp hoàn hồn thì nhận ngay một cú đánh trời giáng từ Thùy, bất động luôn. Tú Linh nói: “Chế có lời khen nghe em gái!”
Thùy cười hề hề: “Cám ơn…”
Quay sang chỗ anh Hùng và Sinh thì thấy cũng đã dọn xong lũ nhện, chúng nằm la liệt trên nền hang, tám đốt chân co giật liên hồi nhưng không con nào ngồi dậy nổi. Tôi cảm thấy có gì đó cấn cấn, mặc dù đã tai qua nạn khỏi nhưng có gì đó không đúng, đó giờ có làm gì mà dễ dàng vậy đâu? Quả thật, linh cảm không hề sai, vừa nghĩ đến đó thì con Thiên Mẫu Chúa lại ré lên, lần này tiếng động từ phía dưới vực sâu nghe còn hùng dũng hơn lúc nãy, và thêm vào đó là một luồng băng phong dựng cả da gà sau lưng tôi thổi đến. “Nghiêm túc rồi…”, tôi nghĩ thầm, nín thở chờ những con mắt đỏ như máu từ từ bò lên như lúc nãy. Nhưng không có gì hết! Chỉ nghe tiếng bước chân, anh Hùng la lên, bảo soi đèn và đuốc về phía đó thì tá hỏa, phải lùi lại mấy bước. Từ dưới vực sâu, những con nhện đang xếp hàng nhau bò lên, tụi này không phải lũ Cận Vệ nữa, chúng đen nhánh, gai mọc đầy chân, trên không có lông vũ gì cả, và đặt biệt là chúng không có mắt! Anh Hùng chậc lưỡi: “Nhện mù. Gay go rồi đây!”
Trong quần thể nhện này có rất nhiều loại, con Thiên Mẫu Chúa to khổng lồ, đứng ra lệnh và bảo vệ bộ xương ông lão, những con nhện Trinh Sát với lông vũ vàng, nhện Cận Vệ với lông vũ đỏ, vậy thì lũ nhện mù này chính là Chiến Binh. Nhện này không có mắt vì chúng sâu dưới lòng đất, nơi không có bất cứ thứ ánh sáng gì chiếu tới nên dần dần thị giác cũng tiêu biến, nhưng độ hung hăng và trâu bò thì lại phát triển hơn hết, có hiệu lệnh của con Chúa thì mới xuất quân. Chúng lại có cả đội hình, dàn hàng trước con Thiên Mẫu, leo lên cả trần hang, vách hang, nhất loạt xông tới. Cả đám lại phải chiến đấu, nhưng lần này vất vả hơn nhiều, đến một lúc sau thì bị dồn vào một góc vừa chỗ đứng, tất nhiên là anh Hùng, Tú Linh và Sinh đều đánh được nhưng quan trọng là ở số lượng, từng đàn, từng đàn những con nhện mù này không biết từ đâu kéo tới mà đánh mãi không xong. Anh Hùng nói: “Mẹ nó, anh bực rồi đó, đánh mà không có tí động lực, chẳng hiểu lý do vì sao như này!”
Sinh bảo: “Đại ca, hay là cứ giết đi, anh sợ dính máu trên tay thì để thằng em này làm.”
Cả anh Hùng và Tú Linh đều đồng thanh: “Không được.” Tú Linh nói: “Lúc đầu lũ nhện này đâu có ý định làm gì mình, con Thiên Mẫu chỉ bảo vệ chủ thôi. Tới lúc phát hiện ra là bị trộm mới tấn công. Chế là Tẩu Lộ, đâu thể vì lỗi của mình mà giết bồ câu của tiền bối được!”
Sinh cằn nhằn: “Chế đẹp lại làm quá, giờ không giết thì chẳng lẽ đứng đây vậy hoài, còn Ca Lâu Thành?”
Anh Hùng chậc lưỡi, chưa biết giải quyết ra sao thì một luồng băng phong khách lại thổi tới. Tôi tự nhủ: “Không biết chuyện gì nữa đây…” Chợt từ phía sau con Thiên Mẫu vang lên một tiếng cười the thé, lúc trầm lúc bổng, một giọng nói già cằn, chất phát: “Hô hô hô… Ba núi có năm thần, thần nào quản núi nấy, năm sông có chín bá, mỗi bá quản một đoạn, núi liền núi liền núi, sông liền sông, đũa ở Ca Lâu là vàng hay bạc?”
Tiếng nói này làm cả bọn đứng đực ra vài giây, anh Hùng hô lớn: “Ca Lâu chưa biết có đũa vàng hay bạc, người muốn liệng ngang mặt hồ lỡ làm đứt bó đũa của bồ câu, không hề cố ý!”
Bỗng phía sau con Thiên Mẫu, một bóng người màu trắng bước ra, tay vẫn còn làm động tác giật dây nhưng không thấy cuộn dây đâu, dựa theo cách ăn mặc và phản ứng lúc này của Thùy thì cái bóng này chính là cái bóng đã dẫn đám Thùy vào hang, và là vong của ông lão đang nằm ở kia. Ông lão nói tiếp, giọng âm vang: “Người muốn liệng ngang mặt hồ không cần múc nước trả bồ câu, buộc bó đũa lại dâng vào sớ Thiên Đình, miệng đọc Quan m Phổ Độ Ta Ba Chú ắt sẽ qua được mặt hồ!” Nói xong ông lão tan biến vào không khí, chỉ còn nghe tiếng cười the thé lúc nãy.
Sinh la lên: “Làm liền đi đại ca, em đánh một hồi nữa là em nổi điên đó, khỏi bồ câu bồ kết gì luôn!”
Anh Hùng gật đầu nói: “Vậy chỗ này giao lại cho mày với Tú Linh!” Đoạn, anh ném búa cho tôi, phóng qua hai con nhện, sẵn đạp đầu chúng cho chúng bất tỉnh rồi len lỏi ra khỏi vòng kết giới, tiến về phía bộ xương sau lưng con Thiên Mẫu. Tú Linh và Sinh đứng đâu lưng lại, phía sau là tôi và Thùy, gã Tùng giờ đã ngồi sụp xuống, ôm đầu la lên oan oan, vòng vây giờ lại bị khép thêm chút nữa. Anh Hùng trượt xuống nền đất trên hai đầu gối, lòn qua bụng con nhện, anh lấy tay chụp gọn lên trán của bộ xương, miệng nhẫm nhẫm bài chú gì đấy. Con nhện thấy người lạ động vào chủ liền nhảy lên quay người một trăm tám mươi độ, vung những cái chân đầy gai góc lên không trung, nhắm thẳng vào anh Hùng mà đâm. Đọc chú chưa xong, anh đã phải bỏ tay ra để né tránh, tôi nghe anh chửi thề vài tiếng, anh cố lại lần nữa nhưng vẫn bị con Thiên Mẫu phá. Anh quay đầu lại, lần này cầm cái dây của ông lão rồi móc vào chân con nhện, sử dụng thân thủ nhanh nhẹn anh quấn mấy vòng dưới tám cái chân rồi nhảy ra xa dụ nó, nó định cử động thì bị những sợi dây rắn chắc quấn vào nhau, vật nó ngã xuống, mặt đất bị sức nặng của nó làm rung chuyển dữ dội. Tuy nhiên, theo tôi quan sát, nó chỉ cần vùng vẫy vài cái là lại thoát ra và đứng dậy được thôi, nhưng phải mất chút thời gian. Anh Hùng chỉ cần có vậy, anh chạy một mạch về phía bộ xương rồi tiếp tục niệm chú. Tay anh nổi gân, lòng bàn tay chỗ chạm vào quỷ hồn phát ra ánh sáng nhẹ màu vàng. Như một phép màu gì đó, chợt một ma khí màu xanh lơ từ bộ xương bay mất, tựa như có một lớp da bị hoá ra tro bụi, để lộ ra bên trong một hình hài như người còn sống, có ánh sáng màu vàng nhẹ phát ra xung quanh. Anh vừa xong cũng là lúc con nhện lồm cồm bò dậy. Nó ré lên những âm thanh chói tay rồi chạy về phía anh Hùng với tốc độ kinh hồn, nó đã nổi điên. Tôi thấy cảnh tượng trước mặt liền la lên dữ dội, anh Hùng vẫn còn quay lưng về phía con nhện, chưa thấy anh có phản ứng gì cả. Con nhện nhe nanh, vung càng đầy sát khí, anh Hùng vẫn đứng bất động, anh từ từ quay lại, bỗng tôi thấy phía sau anh một bóng trắng bay vụt lên trần của hang động.
“Nghiệt súc! Còn không dừng lại mà cúi đầu với ân nhân!”
Con nhện nghe xong liền khựng lại, thì ra là ông lão thả diều, ông đang lơ lửng trên trần hang, thân thể phát ra ánh sáng lân tinh nhìn hết sức kỳ diệu, ông nói: “Lục lâm quật khởi, người sau còn giỏi hơn người trước, không biết người muốn liệng ngang mặt hồ này tên gì?”
“Hùng bonsai.”
“Giỏi, giỏi!”
Ông lão cười ha hả rồi bay xuyên qua trần hang, những con nhện mù liền nới lỏng vòng vây, chúng chạy về phía Thiên Mẫu Chúa, giờ đang đưa mặt xuống áp sát anh Hùng, dùng tám con mắt đỏ như máu săm soi anh, đoạn lùi về sau mấy bước, rồi khụy hai chi trước, cúi đầu trước anh Hùng như thể cung kính lắm, nó kêu lên một tiếng, lũ nhện xung quanh nghe được cũng làm theo. Thú thật tôi chẳng hiểu gì cả, mới mấy giây trước còn hung hăng lắm mà, một lát nữa thế nào tôi cũng sẽ hỏi anh Hùng cho ra lẽ, Tú Linh và Sinh nhìn thì biết tôi sắp làm vậy rồi, Sinh vỗ vai tôi rồi thu dọn bãi chiến trường. Một lúc sau lũ nhện cũng từ từ bò dậy, lũ Trinh Sát, Cận Vệ, Chiến Binh thi nhau chui xuống vực thẳm, biến mất tăm, chỉ còn con Thiên Mẫu vẫn đang cúi mình.
Tôi vẫn còn thấy nhiều điều chưa ổn nên sẵn hỏi anh trong lúc mọi người đang dọn đồ: “Nãy em tưởng ông lão này là thả diều của Ca Lâu Thành chứ anh?”
Anh bảo: “Làm gì có, ông này biết lục ngữ, thời Ca Lâu Thành chưa có, mãi đến thế kỷ XIX mà!”
“Vậy ổng là ai mới được, sao ổng lại chết ở đây?”
“Theo anh thấy thì lúc nãy trên xương sườn của ông ta có vài chỗ đáng ngờ lắm, không phải chết do tự nhiên mà bị ngoại lực đánh vào, gãy mấy chỗ. Lúc nãy đã đọc chú siêu thoát nên có hỏi thì ông ta cũng không biết đâu…”
Thùy nãy giờ đứng ngơ ngác, giờ ánh mắt lại tràn đầy bối rối, nôm như muốn phát nổ luôn rồi, cô ta dồn hết can đảm thốt lên: “Mấy anh chị là ai vậy? Nãy giờ có chuyện gì em không hiểu gì hết!”
Anh Hùng cười rồi nói: “Kể ra thì dài lắm em. Còn chuyện ông lão, tạm hiểu thì ông ta là “canh cửa”, muốn vào được Ca Lâu Thành phải qua ổng, ổng cung cấp phương tiện di chuyển. Cửa hang phong bế ngàn năm, dương khí bên ngoài quá lớn, âm khí trong này cũng dữ dội không kém, làm oan hồn lão không sao siêu thoát được, cứ đi quanh quẩn các cửa động. Lúc Tùng cầm cuộn dây, oan hồn lão bị kinh động nên bộc phát, lũ nhện cảm nhận được nên vây lại bảo vệ chủ mình. Lúc đó, anh tiếp cận lão, dùng Quán m Phổ Độ Ta Bà Chú siêu thoát thì chuyện này mới hết đó, còn lý do ổng chết thì...!”, anh Hùng bỏ lửng ở đó.
Thùy tuy gật gù, chen lẫn một chút ngưỡng mộ nhưng nhìn vẫn còn lấn cấn nhiều câu hỏi lắm. Cũng dễ hiểu.
Chúng tôi loay hoay một hồi cũng chấn chỉnh xong đội hình, tôi hỏi anh Hùng giờ làm gì nữa đây, anh còn chưa trả lời thì thấy con nhện khổng lồ tiến về phía vực thẳm, nó trở mình, phóng tơ lên trần hang rồi đu người ra ngoài, hai chi trước bám vào mép của cái vực, anh Hùng quay sang nhìn cả bọn rồi hỏi: “Sẵn sàng liệng ngang mặt hồ chưa?”