Khu vực Bình Đài Cầu Tiên, trên con đường bậc thang dẫn lên đỉnh Ngọa Long Sơn.
Một thân ảnh đang lê từng bước chân tiến lên các bậc thang. Mỗi một bước chân nhìn vô cùng nặng nề và chậm chạp. Người này cố gắng vừa bước vừa nhìn đồng hồ. Sau khi kết thúc một bậc thang tiếp theo thì hắn ngồi bệt xuống thở dốc.
Người này là Trương Minh Tuấn. Hắn đã liên tục leo lên bậc thang trong thời gian 3 ngày và 3 đêm. Hiện tại đang là đêm thứ bốn.
Trương Minh Tuấn vừa trải qua 30 phút liên tục leo bậc thang. Hắn đang tận dụng 5 phút nghỉ ngơi để hồi sức và làm mình tỉnh táo. Không ngủ liên tục 3 đêm đã làm tinh thần lực của hắn sắp cạn kiệt. Dù trước đó đã luyện tập rất kỹ, nhưng thực tế thì luôn khắc nghiệt hơn luyện tập.
Trương Minh Tuấn nhanh chóng tiến vào trạng thái nghỉ ngơi. Đồng hồ sẽ báo thức sau 4 phút 30 giây nữa. Hiện tại thức ăn và nước uống đều đã hết. Đích đến cũng đã rất gần. Mắt thường cũng đã nhìn thấy được Sơn Môn nguy nga to lớn. Cái hắn cần nhất lúc này là tinh thần lực.
“Reng Reng Reng …”
Tiếng đồng hồ báo thức vang lên. Trương Minh Tuấn mở mắt ra. Sau đó liên tục tát mình vài bạt tay cho tỉnh táo.
Hắn ngước nhìn lên phía trên, trong lòng âm thầm quyết tâm.
“Đây sẽ là lần leo cuối cùng của mình. Không vấn đỉnh, tuyệt không dừng lại bước chân”
Trương Minh Tuấn hít vào một hơi thật sâu. Bước chân liền đặt lên bậc thang tiếp theo.
…
Bên dưới Bình Đài Cầu Tiên, từng khoảnh khắc Trương Minh Quân leo lên đều được trình chiếu bởi một cái gương khổng lồ, đặt bên cạnh lối đi lên con đường bậc thang.
Lúc này, không có đệ tử nào luyện tập hay làm gì khác. Tất cả đều im lặng, ngồi nhìn vào mặt gương. Từng người đều siết chặt bàn tay. Trong lòng thì không ngừng hô hào
“Trương sư huynh cố lên, Trương sư huynh cố lên”
Không cần biết Trương Minh Tuấn có thành công hay không. Nhưng trong lòng đám đệ tử ở Bình Đài Cầu Tiên, Trương Minh Tuấn đã xứng đáng được họ gọi là sư huynh.
…
Từng bậc thang để lại phía sau. Thân hình Trương Minh Tuấn không ngừng tiến lên. Đã trôi qua hơn 30 phút, theo lý thuyết thì hắn có thể dừng lại nghỉ ngơi thêm 5 phút. Nhưng ! Hắn không muốn.
Trương Minh Tuấn nhìn lên số bậc thang ít ỏi còn lại. Hàm răng cắn chặt lại rồi lại bước lên.
Còn lại 25 bậc thang,
Còn lại 24 bậc thang,
Còn lại 23 bậc thang,
Còn lại 22 bậc thang,
— QUẢNG CÁO —
…
Còn lại 3 bậc thang,
Còn lại 2 bậc thang,
Chỉ còn lại 1 bậc thang,
Đúng vậy, chỉ còn một bước chân nữa thôi thì Trương Minh Tuấn sẽ hoàn thành chặn đường bậc thang. Nhưng! bậc thang cuối cùng này thực sự quá nặng, quá khó.
Đôi chân của hắn như bị đeo trì, không thể nhấc lên nổi. Thân hình của hắn liên tục lắc lư, có thể té ngã bất cứ lúc nào.
Trương Minh Tuấn quỳ xuống. Hai tay chống đất, ngước mặt nhìn, sau đó dùng hai tay kéo thân hình hắn bò lên. Vừa bò được ra khỏi bậc thang cuối cùng, cả người hắn ngã lăn ra đất. Giống như đã cạn kiệt sức lực.
Bên dưới Bình Đài Cầu Tiên, khi vừa nhìn thấy Trương Minh Tuấn vượt qua bậc thang cuối cùng thì đám đông nhảy cẫng lên hoan hô. Người nào cũng nhảy múa reo hò inh ỏi. Mọi người vừa reo hò vừa hô vang ba chữ
“Đại sư huynh. Đại sư huynh. …”
Nhưng! …. lúc này lại có giọng nói vang lên
“Ta đặc biệt nhắc nhở! Chỉ khi vượt qua Sơn Môn mới tính là thông qua. Người thử thách đã dừng lại một chỗ hơn 2 phút, xem như là thời gian nghỉ ngơi. Qua thêm 3 phút mà không tiếp tục di chuyển vẫn sẽ bị loại. Đây là vì lần đầu có người vượt qua hết bậc thang, nên phá lệ nhắc nhở. Về sau sẽ không có.”
Người nói chuyện dĩ nhiên là Trần Minh Quân. Ngay khi Trương Minh Tuấn chinh phục những bậc thang cuối cùng thì hắn đã được Hư Linh báo tin. Sau đó, hắn liền đến đây quan sát.
Không phải hắn vô tình mà lại hà khắc như vậy. Dù hắn nhỏ tuổi, nhưng vẫn luôn biết một chuyện. Đa số người ta thất bại đều là ở những giây phút cuối cùng. Bởi vì thời điểm đó người ta rất dễ mất tập trung và thả lỏng tâm tình.
Trần Minh Quân muốn các đệ tử phải ghi nhớ. Lúc nào cũng phải tập trung, lúc nào cũng phải cố gắng. Chỉ khi thực sự đã thành công thì mới có thể thả lỏng.
Trương Minh Tuấn dù đã gần như bất tỉnh. Nhưng vẫn nghe được lời của Trần Minh Quân. Hắn cũng không lập tức di chuyển mà tiếp tục nằm nghỉ. Bây giờ, sức lực xem đồng hồ hắn cũng không có. Cho nên hắn chỉ có thể tự đếm trong đầu.
Khi thời gian 3 phút sắp trôi qua, Trương Minh Tuấn dùng ý chí của mình. Đào ra những phần sức lực cuối cùng của thân thể. Sau đó bò về phía trước. Hắn cũng không kịp quan sát bản thân có thành công hay chưa thì đã kiệt sức mà ngất đi.
Giọng nói của Trần Minh Quân vang lên
“Chúc mừng đệ tử đầu tiên được công nhận. Kể từ giờ, hắn sẽ là Thất Sơn Tiên Môn đại sư huynh! Đồng thời được đặc cách hưởng ưu đãi của đệ tử ngoại môn”
Bên dưới Bình Đài Cầu Tiên lập tức vỡ tổ.
“HOAN HÔ”
— QUẢNG CÁO —
“HOAN HÔ”
“HOAN HÔ”
“ĐẠI SƯ HUYNH”
“ĐẠI SƯ HUYNH”
“ĐẠI SƯ HUYNH”
…
Trần Minh Quân mỉm cười. Cũng không tiếp tục lưu lại nơi đây. Hắn đưa Trương Minh Tuấn tới Anh Vũ Sơn. Ở đó, hắn đã cho kiến tạo những chung cư cao cấp hơn. Diện tích cũng rộng hơn chung cư ở Ngũ Hồ Sơn.
Trần Minh Quân quy hoạch nơi ở của đệ tử như sau:
Ngũ Hồ Sơn dành cho “nhập môn đệ tử”
Anh Vũ Sơn dành cho “ngoại môn đệ tử”
Liên Hoa Sơn dành cho “nội môn đệ tử”
Cuối cùng là Phụng Hoàng Sơn sẽ dành cho “hạch tâm đệ tử”
Tiêu chí để thay đổi cấp bậc đệ tử thì hắn sẽ suy xét sau. Hiện tại cũng chưa cần đến.
Trần Minh Quân tùy ý lựa chọn một căn hộ trên Anh Vũ Sơn, để Trương Minh Tuấn ở lại đó. Rồi đưa đến 3 người giúp việc cho Trương Minh Tuấn. Trước mắt là để chăm sóc cho hắn trong lúc hôn mê.
…
Đảo Hoang, nơi tu luyện của Trần Minh Quân
Sắp xếp cho Trương Minh Tuấn xong thì Trần Minh Quân trở lại đây.
Trong thời gian qua, hắn không ngừng tham ngộ và thôi diễn Tẩy Tủy Kinh. Sau đó kết hợp với kiến thức từ Hư tôn giả. Cuối cùng, lại dựa theo thực trạng thân thể của bản thân. Hắn muốn tạo ra một pháp môn tu luyện linh hồn riêng cho mình.
Điểm mấu chốt của cách tu luyện này là phải khai mở toàn bộ tinh thần ẩn huyệt. Do đó, pháp môn này chỉ có hắn là tu luyện được. Ít nhất thì hiện tại là vậy.
Trong quá trình tu luyện chân khí. Các tinh thần huyệt đạo cũng tự vận chuyển một loại chu thiên. Chu thiên này giúp hấp thu lực lượng tinh thần để gia tăng linh hồn lực. Nhưng chỉ là bị động vận chuyển một cách máy móc, hiệu suất rất thấp.
Trần Minh Quân cố gắng nhớ lại hình ảnh lúc hắn khai mở 3 đại tinh thần ẩn huyệt. Cũng tức là 3 cái thức hải bây giờ của hắn. Bởi vì hiệu suất hấp thu lực lượng tinh thần lúc đó là cực cao. Hình ảnh này là do Hư Linh truyền lại cho hắn.
— QUẢNG CÁO —
Dựa vào niệm lực mạnh mẽ của bản thân. Trần Minh Quân cố gắng tua lại thật chậm hình ảnh trong đầu mình. Tại thời điểm tất cả tinh thần huyệt đạo sáng lên. Chúng không phải sáng lên cùng lúc, mà là có thứ tự trước sau. Hay nói chính xác hơn là một phương thức vận chuyển chu thiên đặc biệt nào đó.
Bởi vì tốc độ vận chuyển quá nhanh, cho nên mắt thường không thể phân biệt được. Lúc tinh thần ẩn huyệt sáng lên cũng là lúc nó hấp thu lực lượng tinh thần ở bên ngoài nhiều nhất.
Trần Minh Quân tập trung cao độ để quan sát và ghi nhớ. Sau hơn 2 tiếng đồng hồ, hắn đã đại khái nắm được quy luật và cách thức vận hành. Nhưng hắn lại không biết được thứ gì kích hoạt quá trình này. Cũng không biết được chu thiên này vận hành bằng cái gì?
Hắn lại nghiền ngẫm Tẩy Tủy Kinh, tâm pháp này mặc dù rất khó hiểu, nhưng ẩn chứa rất nhiều huyền cơ. Dù Đạt Ma Tổ Sư có hiểu lầm rất nhiều thông tin, nhưng Trần Minh Quân vẫn đủ kiến thức để có thể sửa lại những thông tin bị hiểu lầm này.
Lý luận và trải nghiệm hơn 9 năm diện bích của Đạt Ma Tổ Sư hoàn toàn đúc kết trong tâm pháp này. Cho nên rất có giá trị để học hỏi. Rất tiếc là chỉ còn lại tàn quyển.
Trần Minh Quân suy đoán, Đạt Ma Tổ Sư đã đạt được cảnh giới tâm cảnh cực cao. Gần như đã có thể tĩnh lặng trước vạn vật biến hóa. Giúp cho ông có thể quan sát được thực hư, chạm tới bản chất. Từ đó mà đã sinh ra một chút niệm lực. Niệm lực này là nguyên do Đạt Ma Tổ Sư có thể làm tiêu tan chiến ý của đối thủ. Không đánh mà thắng.
Nếu thứ vận chuyển chu thiên của tinh thần ẩn huyệt là niệm lực. Vì sao lúc nó tự động vận chuyển hắn không cảm nhận được. Bởi vì niệm lực chẳng khác nào là đôi mắt của hắn.
Còn một vấn đề nữa. Trần Minh Quân cũng không cảm nhận được lực lượng tinh thần ở bên ngoài. Kể cả trong tinh thần thạch hay dạ minh châu. Nếu ở một môi trường nồng đậm lực lượng tinh thần thì chỉ có thể cảm giác đầu óc minh mẫn thôi. Hoàn toàn không cảm nhận được thứ gì khác.
Có lẽ, đó chính là một bước ngoặt lớn. Cảm nhận được thì mới làm chủ được.
Vũ trụ hữu chí lý. Nan dĩ nhĩ mục khế.
Phàm khả tham ngộ giả. Tức thuộc vu nguyên khí.
Trần Minh Quân bắt đầu loại bỏ toàn bộ suy nghĩ. Từ từ để đầu óc của mình thanh tĩnh. Không suy nghĩ bất cứ vấn đề gì. Niệm lực thì bao trùm toàn bộ không gian xung quanh hòn đảo. Đồng thời cũng mở ra rất nhiều tinh thần thạch.
Hắn muốn học cách cảm nhận được lực lượng tinh thần. Thứ mà Tẩy Tủy Kinh có nói “Nan dĩ nhĩ mục khế”. Có nghĩa là, tai mắt bình thường không thể nhìn thấu.
Điều này cũng giống như chúng ta ở trong môi trường đầy oxy và co2. Chúng ta có thể hít chúng vào, thở chúng ra. Nhưng hoàn toàn không cảm nhận được sự tồn tại của chúng. Chỉ khi không khí di chuyển, tạo va chạm vật lý thì chúng ta cảm nhận được, cũng chính cơn gió. Về mặt nhận thức thì là một con số không.
Trần Minh Quân dần dần chìm vào yên tĩnh. Hơi thở và nhịp tim cũng chậm dần. Về sau thì gần như chỉ còn lại nhịp tim đập nhẹ nhàng mà chậm chạp. Hơi thở gần như đã ngừng hẳng.
Việc dừng hẳn hơi thở chỉ là ảo giác. Bởi vì tốc độ hít vào và thở ra đã trở nên vô cùng chậm. Chậm đến mức giống như không cảm thấy được. Đặt trước mũi Trần Minh Quân lúc này một sợi bông cũng sẽ không thấy được sợi bông bị dịch chuyển.
Trần Minh Quân đang tiến vào một trạng thái mà người ta hay gọi là thiền định. Ở trạng thái này, mọi hoạt động khác của cơ thể đều được tối thiểu hóa. Toàn bộ ý thức đều như hòa quyện từ từ vào môi trường xung quanh.
Thiền định vốn không có dễ tiến vào như vậy!
Nhưng Trần Minh Quân có lợi thế rất lớn. Hắn có 3 linh hồn, cả 3 đều đã có hồn thể gần như là thực chất. Cộng thêm niệm lực thao túng. Cho nên việc tập trung ý thức vào chính mình, loại bỏ toàn bộ suy nghĩ là không có gì quá khó khăn.