Thấy cặp núi sắp vọt tới mặt mình. Trần Minh Quân chỉ có thể ngước mặt lên trời, làm cái dáng vẻ cao thâm mạt trắc mà nói
“Chính sự thì nói cho nhanh, ban đêm ban hôm. Nói chuyện thế này cũng không hay lắm đâu”
“Xí, có gì mà không hay. Cái tên không hiểu phong tình này.”
Sau đó, cô nàng nghĩ đến điều gì. Miệng cười một cách trêu tức mà nói
“Anh đẹp trai, anh còn là trai tân đúng không?”
“Chuyện đó … a hèm. Chuyện đó thì có liên quan gì đến cô nương. Nếu không nói chính sự, vậy ta phải đi nghỉ ngơi đây.”
“Thôi được rồi, em nói là được chứ gì. Em đã thông báo cho mọi người, ngày mai sẽ gỡ bỏ phong tỏa. Mọi người có thể lên thuyền ra đảo dự đạo hội.”
“Chỉ có như vậy?”
“Dĩ nhiên không chỉ có như vậy. Chuyện đó thì chắc anh cũng được thông báo rồi. Em đến đây chủ yếu là nói với anh chuyện khác. Anh phải nhớ, tuyệt đối đừng có nói với ai chuyện anh làm, không thì anh sẽ gặp nguy hiểm. Em không biết anh mạnh cỡ nào, nhưng Hỏa Lão cơ bản toàn dùng thủ đoạn thần tiên. Anh nên cẩn thận thì hơn.”
Trần Minh Quân dĩ nhiên không e ngại Hỏa Lão. Hắn chỉ là thắc mắc, tại sao vị đệ tử này có bẻ rất là nhiệt tình trong việc “âm” sư phụ của mình.
“Cô nương, cô không phải đệ tử do Hỏa Lão phái tới đây điều tra và tìm hung thủ hay sao?”
“Đương nhiên, nhưng anh đẹp trai không cần lo lắng. Kẻ thù của kẻ thù là bạn. Em tuy là đệ tử của Hỏa Lão, nhưng mà cũng đồng thời là người muốn giết chết ông ta nhất.”
Nói đến đây thì Tiểu Mạn nghiến răng nghiến lợi. Bộ dáng không còn tỏ ra phóng túng nữa. Trong ánh mắt toàn bộ đều là hận thù.
Trần Minh Quân cũng nhìn ra điều đó. Hắn hỏi
“Tại sao ta phải nghe lời cô nương? Tại sao ta phải tin cô nương?”
“Anh thấy ta gạt anh để làm gì? Ta có thể âm thầm trong mấy ngày nay báo về Hỏa Lão. Cũng chỉ cần không tới nữa ngày là ông ta sẽ có mặt ở đây. Sao phải tốn nhiều công sức như vậy làm gì?”
Trần Minh Quân thấy cũng hợp lý. Thật tình hắn cũng không sợ bị tính toán. Đứng trước thực lực, mọi âm mưu cũng chỉ là phù du. Hắn chỉ là khó hiểu mà thôi. Chuyện gì mà làm cho một đệ tử căm thù sư phụ của mình như vậy.
“Chủ nhân, người hãy quan sát thể nội của nàng ta xem”
“Hả? Tại sao vậy Hư Linh?”
“Chủ nhân cứ xem rồi sẽ biết”
— QUẢNG CÁO —
“Được!”
Hắn cho Niệm lực tràn ra, tập trung đủ mạnh để xuyên thấu vật thể. Sau đó, hắn lại nhìn thấy toàn thân Tiểu Mạn. Lúc này hắn mới nhớ lại, nếu hắn vận dụng niệm lực cấp độ xuyên thấu, sẽ thấy hết của người ta.
“Chết tiệt Hư Linh, có phải ngươi cố tình hay không?”
“Chủ nhân, tập trung chính sự. Quan sát thể nội của nàng ta”
Trần Minh Quân xua tan hình ảnh hấp dẫn trong đầu. Tập trung xuyên thẳng vào bên trong thể nội của Tiểu Mạn. Được một lúc thì hắn kinh ngạc.
“Hư Linh, đó .. đó là sinh vật gì? Tại sao lại sống bên trong trái tim nàng ta?”
“Chủ nhân lại thiếu trí nhớ nữa rồi. Thôi để ta giải thích vậy, đó là phệ tâm trùng. Tên như ý nghĩa, loài trùng này thích uống máu trong tim. Không phân biệt chủng loài, miễn là có trái tim là nó có thể ký sinh trong đó. Hàng ngày uống một ít tâm huyết để sinh tồn.”
“Như vậy có nguy hiểm hay không?”
“Nếu nó không bị kích thích nổi giận thì không nguy hiểm gì. Nhưng cũng sẽ bị nó ăn một lượng tâm huyết mỗi ngày. Vật chủ sẽ bị lão hóa và chết già rất nhanh”
“Ngươi bảo ta xem thể nội nàng ta là muốn cứu nàng?”
“Chủ nhân hiểu lầm. Đó không phải trọng điểm. Trọng điểm là loài trùng này thường được nuôi để sử dụng khống chế người khác. Trong tự nhiên sẽ không thể có được.”
“Ý ngươi nói là, nàng ta bị người ta dùng phệ tâm trùng khống chế?”
“Chắc chắn là vậy, nhìn độ trưởng thành thì cũng có hơn 2 năm rồi”
“Nếu nàng ta không nghe lời, thì làm sao người kia kích nộ được phệ tâm trùng?”
“Có hai cách, một là nàng ta rời khỏi mẫu trùng quá lâu. Phệ tâm trùng sẽ tự phát điên mà giết chết vật chủ. Cách thứ hai là trực tiếp ra lệnh cho mẫu trùng, phệ tâm trùng cũng sẽ nghe lệnh mẫu trùng mà giết chết vật chủ. Muốn làm cách thứ hai thì người đó phải ở trong phạm vi liên lạc của mẫu trùng.”
“Thật là một phương pháp độc ác!”
“Đúng vậy, cách này chính là dùng tuổi thọ của người khác để khống chế chính họ. Nhưng mà phệ tâm trùng chỉ có tác dụng với võ sĩ phàm nhân. Người sở hữu thần thức thì rất dễ dàng tiêu diệt phệ tâm trùng.”
Sau khi biết thiếu nữ này thê thảm như vậy. Trần Minh Quân nhìn cô ta với ánh mắt đã không còn xem thường như trước. Nhưng hắn tin rằng, bấy nhiêu đó cũng không đủ để cô gái này có ánh mắt căm thù như lúc nãy. Chắc chắn còn nhiều cố sự ở đằng sau nữa.
Tiểu Mạn thấy Trần Minh Quân cứ chăm chăm ánh mắt vô ngực cô thì không khỏi nhếch miệng cười. Cô thầm nghĩ.
— QUẢNG CÁO —
“Cuối cùng cũng thấy được bản cô nương hấp dẫn rồi sao? Làm mình cứ tưởng anh đẹp trai này chỉ thích chơi đấu súng chứ.”
Cô thấy Trần Minh Quân thất thần hơi lâu thì lên tiếng
“Nè .. anh đẹp trai. Nhìn thì có thể nhìn, nhưng mà phải nhớ lời em nói đó. Đừng có tự tìm chết một cách vô ích. Nhìn bộ dáng của anh kìa, vậy mà làm người ta cứ tưởng anh bị gay không chứ.”
Trần Minh Quân mới phát hiện không ổn. Hắn đã quá tập trung nhìn vị trí trái tim của người ta. Còn là nhìn chăm chú nữa chứ. Cái cảnh này nói kiểu gì cũng là hắn đang sôi ngực người ta. Nhảy sông Cửu Long cũng đừng hòng rửa sạch được.
“Khụ .. khụ … Xin lỗi. Ta không phải cố ý thất lễ. Xin đừng hiểu lầm”
“Xì .. hiểu lầm cái gì. Em cũng đâu có nói là không được, thích thì anh cứ nhìn cho đã mắt. Cũng chỉ là da với thịt thôi. Có mất miếng nào đâu mà phải lo.”
Nghe cô gái này nói chuyện giống như rất phóng túng và dâm đãng. Nhưng nghĩ kỹ mới thấy, cô ta rất là chán đời, không có gì trên đời này làm cô ta bận tâm. Nếu mà có, chắc là chuyện trả thù. Thậm chí, thân thể cũng có thể đem ra dùng như công cụ. Miễn là trả được thù.
Trần Minh Quân trầm ngâm suy nghĩ. Thái độ nói chuyện với Tiểu Mạn cũng đã bớt xa cách hơn.
“Tiểu Mạn cô nương. Có chuyện này, có một chuyện tại hạ muốn hỏi cô nương”
“Anh đẹp trai muốn hỏi gì, nếu là chuyện đó thì không cần hỏi. Bây giờ luôn cũng được.”
“Khụ khụ .. không ..không phải. Tại hạ là muốn hỏi chuyện nghiêm túc.”
“Xì .. đồ trai tân, chuyện đó thì không nghiêm túc sao? Mà anh hỏi gì thì hỏi đi, em cũng sắp phải trở về. Vắng mặt lâu quá sợ sẽ sinh ra nghi ngờ cho đám thuộc hạ của Hỏa Lão.”
“Tiểu Mạn cô nương, nếu ta có thể giúp cô nương loại bỏ con sâu trong tim cô thì sao?”
Bộ dáng phóng túng của Tiểu Mạn lập tức dừng lại. Cô cầm lấy tay của Trần Minh Quân vừa giật mạnh vừa hỏi
“Anh … anh nói cái gì? Anh biết được trong tim em có một con sâu? Làm sao anh biết được? Anh thực sự có thể loại bỏ nó sao?”
Sau đó, cô không kìm được mà nước mắt rưng rưng.
“Xin anh .. xin đừng có đùa giỡn với em mấy lời này. Hãy nói cho em nghe lại, là anh có thể loại bỏ con sâu trong tim em thật sao?”
Nhìn bộ dáng của cô gái đã bắt đầu mất kiểm soát. Trần Minh Quân thở dài, hắn cầm lấy bàn tay của cô. Một tay thì vỗ vỗ lên bàn tay của Tiểu Mạn mà nói.
“Tiểu Mạn cô nương. Trước tiên hãy cố gắng bình tĩnh. Hít thở thật sâu vào”
— QUẢNG CÁO —
Tiểu Mạn cũng cố gắng điều chỉnh tâm tình. Cô thở chậm lại và hít vào thật sâu
“Em .. em xin lỗi. Vì em thực sự kích động quá. Em không dám tin mình vừa nghe cái gì mà thôi”
“Tiểu Mạn cô nương, ta thực sự có thể loại bỏ con sâu trong tim cho cô. Nhưng ta muốn biết tất cả mọi chuyện mà cô biết. Ta tin chắc cô cũng không phải là người duy nhất phải nuôi một con sâu trong tim mình. Sau khi ta loại bỏ nó, cô có thể kể mọi chuyện cho ta nghe không?”
“Anh .. nếu anh có thể giúp em loại bỏ được con sâu này. Thì cũng có thể giúp em loại bỏ được con sâu cho người khác đúng không?”
“Đúng vậy, mục đích của ta hỏi cô nương là muốn tìm kẻ đứng sau mấy con sâu này”
“Anh, nếu anh có thể giúp em và em gái em thoát khỏi chuyện này. Sau đó, chỉ cần anh không chê tấm thân dơ bẩn này của em, em nguyện cả đời này cam tâm tình nguyện làm nô lệ cho anh.”
Tiểu Mạn vừa nói thì đã sắp quỳ xuống. Trần Minh Quân dĩ nhiên sẽ không để nàng quỳ xuống. Hắn dùng niệm lực ngăn cản nàng quỳ, rồi nói.
“Tiểu Mạn cô nương, không cần nói chính bản thân mình như vậy. Sạch sẽ hay dơ bẩn là do tâm mình mà ra. Cuộc sống có rất nhiều chuyện thân bất do kỷ. Mặc dù ta không phải thầy tu, nhưng vẫn hiểu câu quay đầu là bờ. Chỉ cần cô nương về sau tôn trọng chính mình, những chuyện đã qua cứ để nó qua.”
Hắn giải khai khống chế cho Tiểu Mạn rồi nói tiếp
“Bây giờ ta sẽ giúp cô nương loại bỏ con sâu độc trong tim. Còn về việc làm nô lệ gì đó, không cần nhắc đến. Ta không phải chê khen gì cô nương, mà là ta tôn trọng cô nương. Nếu cô nương muốn theo ta, thì có thể gia nhập tông môn của ta. Chuyện đó thì ta rất là hoan nghênh.”
“Anh.. những lời anh nói là thật sao?”
“Đương nhiên rồi! Bây giờ ta sẽ làm ngay”
Sau đó, niệm lực của hắn tràn ra. Tập trung khống chế con phệ tâm trùng, không cho nó giở trò cá chết lưới rách. Kế tiếp là ép nát nó thành cặn bã.
“Tiểu Mạn cô nương, sâu độc đã không còn. Cô đã không cần lo lắng nữa.”
Tiểu Mạn nghe thế thì nhắm mắt cảm nhận. Dù chưa có thần thức, nhưng trái tim mình luôn có một sinh vật trong đó thì rất khó chịu. Nhưng bây giờ cảm giác khó chịu đã biết mất.
Cô không kìm được nước mắt mà khóc òa lên. Cả người ngã xuống sàn nhà mà khóc. Giống như từ trước tới giờ cô vẫn luôn là cô gái yếu đuối. Chỉ luôn giả vờ mạnh mẽ và phóng túng mà thôi. Hôm nay được rời khỏi vai diễn, nhất thời cô chỉ có thể òa khóc lên.
Trần Minh Quân không nói gì, cũng không làm gì. Chỉ đứng đó, nhìn Tiểu Mạn khóc. Cô gái đáng thương này cần được giải phóng tâm tình. Thứ tâm tình khủng bố mà cô đã tích tụ quá nhiều trong một thời gian dài.