Trần Văn Minh nhìn thấy sắc trời đã không còn sớm. Hắn muốn quay về xem Lý Văn Cung đã xong việc chưa. Chỉ nghe hắn nói to với đám đông.
“Các vị đạo hữu. Thật là ngại quá. Ta còn có chút việc riêng cần đi làm. Nếu ai còn muốn trao đổi tiếp thì xin mời sáng sớm ngày mai, đến khu tây, phòng 435. Còn bây giờ, xin phép được đi trước.”
Nghe Trần Minh Quân nói vậy thì đám đông la ó lên. Nhất là mấy người xếp ở đầu hàng, đã sắp tới lượt bọn họ trao đổi.
“Sao có thể như vậy được. Ta đã xếp hàng đợi biết bao lâu mới đến lượt. Ngày mai lại phải xếp hàng lại từ đầu hay sao?”
“Ta cũng vậy, ta cũng nghe nói được đảm bảo trao đổi nên mới đi xếp hàng. Giờ chỉ một câu nói là muốn bọn ta xếp hàng công dã tràng hay sao?”
“Đúng đó, đúng đó, đề nghị tiếp tục trao đổi”
“Yêu cầu tiếp tục trao đổi”
Trần Minh Quân nghe thì thấy cũng hợp lý. Hắn nhìn lại đội ngũ xếp hàng. Đếm sơ qua còn khoảng hơn 300 người. Cũng không thể để người ta tốn thời gian xếp hàng vô ít. Hắn hơi suy nghĩ rồi nói.
“Các vị đạo hữu. Ta có ý này. Bây giờ ta sẽ phát cho mỗi người đang xếp hàng ở đây một cái thẻ bài, tổng cộng 357 cái. Trên thẻ bài có số thứ tự. Chắc các đạo hữu cũng biết lấy số thứ tự trong thế tục rồi. Ngày mai, các đạo hữu cứ mang số thứ tự đến. Ai số nhỏ sẽ được ưu tiên. Như vậy đã được chưa?”
Hắn vừa nói xong thì lập tức lấy ra 357 cái thẻ bài, trên đó đều có một con số từ 1 đến 357.
Nghe Trần Minh Quân nói cũng có lý. Đám người dù hơi thất vọng nhưng cũng không nói gì thêm. Tên xếp đầu hàng lại hỏi.
“Đạo hữu lấy gì đảm bảo, sẽ không có kẻ làm giả thẻ bài? Hoặc không bị cướp mất thẻ bài?”
Trần Minh Quân nghe thì mỉm cười, hắn lưu loát mà đáp.
“Thẻ bài này có lưu lại khí tức của ta. Chỉ có ta có thể cảm nhận được. Làm giả chỉ làm được bề ngoài. Còn người nào muốn đảm bảo không bị cướp, có thể nhỏ lên đó một giọt máu. Từ đó, thẻ bài sẽ chỉ thuộc về người đó. Kẻ khác cầm thẻ bài đã được người khác nhỏ máu ta sẽ nhận ra ngay.”
Sau đó đám đông lần lượt tiến lên nhận thẻ bài theo thứ tự. Những người vào sau 357 thì được nhắc nhở sự việc. Nên không còn người mới vào xếp hàng.
Hơn 10 phút sau thì toàn bộ thẻ bài đã được phát xong xuôi. Hầu hết mọi người nhận xong đều nhỏ máu lên đó. Sau khi nhỏ máu thì bọn họ cảm nhận được một sự liên kết linh hồn với thẻ bài. Từ đó càng thêm tin lời của Trần Minh Quân nói.
Trần Minh Quân nhanh chóng rời khỏi khu đông, trở về khu tây, phòng 435.
Lý Văn Cung còn chưa có trở về. Sự việc dường như đã có sự cố. Hắn cầm điện thoại gọi cho Lý Văn Cung nhưng điện thoại bên kia đã không liên lạc được. Cả Đinh An cũng vậy.
Trần Minh Quân định đi hỏi thăm chỗ ở của cô bé Thủy Ngân. Hắn vừa bước trở ra cửa thì mới phát hiện dưới sàn nhà có một bức thư được nhét vào qua khe cửa. Khi nãy hắn đi vào do không chú ý nên không thấy.
Nhìn thấy lá thư thì Trần Minh Quân đã biết đại sự chẳng lành. Nhưng hắn cũng không có mất bình tĩnh. Đối phương gửi thư cho hắn, nghĩa là bọn người Lý Văn Cung sẽ không có sao. Bởi vì chắc chắn mục tiêu của chúng là Trần Minh Quân.
Hắn nhặt lá thư lên, mở ra đọc
“Khu nam, biệt thự số 1. Đến sáng mai còn chưa đến thì không cần đến nữa.”
Trần Minh Quân đã hiểu. Hắn cũng đã đoán được nguyên nhân. Tên Mặt Sẹo, hoặc nói chính xác hơn là người chống lưng cho tên Mặt Sẹo.
Sau khi đối mặt với một cường giả Cấp Thánh. Trần Minh Quân muốn hành sự cẩn thận hơn. Hắn đóng cửa phòng lại. Tiến vào không gian châu, rồi nhanh chóng đi qua khu nam.
Khoảng cách gần, dù bay không nhanh thì cũng chưa tới 1 phút sau thì đã đến. Hắn dựa theo đánh số mà tìm tới căn biệt thự số 1.
— QUẢNG CÁO —
“Hư Linh, xác định vị trí của đám người Lý quản gia giúp ta”
“Vâng thưa chủ nhân”
Hư Linh tràn ra thần thức dò xét. Sau đó thì đã có ngay kết quả.
“Bẩm chủ nhân, Lý Văn Cung cùng với Đinh An và tiểu cô nương kia đang bị nhốt bên dưới tầng hầm của căn nhà này”
“Ngươi hãy điều khiển không gian châu đến đó cho ta”
“Vâng thưa chủ nhân”
Hư Linh nhanh chóng đưa không gian châu đi vào căn biệt thự. Sau đó theo lối thông gió đi thẳng xuống tầng hầm thứ 5. Vượt qua một lớp bảo vệ vũ trang thì đã thấy đám người Lý Văn Cung.
Trần Minh Quân không muốn đánh động chủ nhân căn biệt thự này. Hắn xác định vị trí tất cả camera quan sát. Sau đó bảo Hư Linh âm thầm phá hoại những camera hướng về nhà giam và mấy tên bảo vệ.
Kế tiếp hắn bảo Hư Linh bắt đám người bảo vệ phòng giam vào không gian châu.
Làm xong rồi thì hắn mới xuất hiện ra bên ngoài. Hắn vừa xuất hiện thì Lý Văn Cung liền quỳ một chân mà nói
“Thiếu gia, thuộc hạ vô năng. Nhọc công thiếu gia phải đến cứu. Thuộc hạ thật là rất xấu hổ”
Đinh An cũng làm tương tự
“Thiếu gia, cũng do bọn ta bất tài. Đã làm ngài mất mặt rồi”
Bất ngờ nhất là cô bé Thủy Ngân. Dù bị giam cầm, nhưng vô cùng bình tĩnh. Không giống như điều mà đứa trẻ 8 tuổi nên có. Chỉ thấy cô bé nhìn Trần Minh Quân lo lắng nói.
“Đại ca ca, hãy nhanh chóng nhân lúc chưa ai phát hiện mà chạy đi. Đại ca ca không đấu lại đám người này đâu. Họ là chủ quản của chỗ này, kẻ đứng đầu là đại đệ tử của Hỏa Lão.”
Trần Minh Quân có chút ngạc nhiên trước sự bình tĩnh của cô bé. Đồng thời cũng vô cùng cảm động. Lúc nguy nan thế này mà còn biết suy nghĩ cho hắn.
Trần Minh Quân mỉm cười nói với cô bé
“Bé con, bé không có lòng tin ở đại ca ca sao?”
“Đại ca ca ….nhưng mà …. kẻ bắt bọn ta là đại đệ tử của Hỏa Lão. Chuyện này cũng không phải lần đầu bọn họ làm. Những kẻ bị bắt đi thì không bao giờ còn được nhìn thấy nữa. Đại ca ca hãy nghe ta nói, nhanh chóng chạy đi, nhờ đại ca ca mang theo mẹ ta mà trốn đi. Nếu có kiếp sau, ta sẽ làm người hầu cho đại ca ca cả đời để báo đáp.”
Trần Minh Quân bước tới bên song sắt, đưa tay ra, sau đó cho cô bé một cái cốc vào đầu rồi nói
“Tiểu nha đầu, chừng đó tuổi mà đã nói kiếp này kiếp sau. Tốt nhất vẫn là đích thân bé chăm sóc mẹ mình đi”
Nói như vậy, nhưng trong lòng Trần Minh Quân vô cùng cảm động. Đồng thời cũng vô cùng trầm tư. Không biết đã phải trải qua những chuyện gì, mới có thể làm cho một đứa trẻ 8 tuổi trở nên như vậy. Tuổi này đáng ra còn đang ngây thơ, yêu đời. Làm những việc mà một đứa trẻ nên làm. Chứ không phải lao vào vòng xoáy sinh tồn đấu đá như lúc này.
Trần Minh Quân nhìn qua Lý Văn Cung và Đinh An rồi nói
“Lý quản gia, Đinh An, hai người các ngươi đứng lên đi. Kẻ khác có ý đồ, các ngươi làm sao tránh khỏi được. Huống gì các ngươi cũng không phải là vô địch tu sĩ.”
— QUẢNG CÁO —
“Đa tạ thiếu gia không trách phạt”
“Thuộc hạ cảm tạ thiếu gia đã thông cảm”
Hắn lại quay sang mỉm cười với cô bé
“Bé con, tiếp theo đây không được cử động. Đại ca ca sẽ đưa cô bé đến một nơi rất đẹp”
Trần Minh Quân lập tức đưa Lý Văn Cung, Đinh An cùng cô bé Thủy Ngân vào trong không gian châu. Nơi xuất hiện là Thiên Trụ Sơn.
Đồng thời cũng thông qua Hư Linh thông báo cho Như Ý mọi việc. Để nàng ta cùng mọi người tạm thời chăm sóc cho cô bé. Lý Văn Cung và Đinh An thì có thể tạm thời nghỉ ngơi chờ được Trần Minh Quân kéo trở ra.
Làm xong việc ở phòng giam. Trần Minh Quân không còn lo ngại nữa. Lập tức ra lệnh cho Hư Linh triển khai bắt giữ toàn bộ người trong biệt thự này. Trong số đó hắn cũng thấy được tên Mặt Sẹo. Đồng thời còn có một tên Võ Sĩ đã tu luyện ra linh khí. Khả năng chính là vị đại đệ tử của Hỏa Lão.
Trần Minh Quân tạm thời cũng lười đi xử lý bọn người này. Cứ theo thông lệ, cho bọn họ hưởng thụ cảm giác bị đình trụ giữa hư không trong cung điện chính.
Nhiều lúc Trần Minh Quân cũng có cảm giác cung điện chính nên đổi tên là nhà giam thì hợp lý hơn.
Sau khi đã làm cho căn biệt thự trở nên vườn không nhà trống. Trần Minh Quân trở lại khu tây, phòng 435.
Toàn bộ quá trình thì hắn không lộ mặt trước người nào cả. Không ai có thể xác định đám người ở biệt thự số 1 mất tích có liên quan gì đến hắn.
Vừa trở lại căn phòng 345, Trần Minh Quân đã thấy một người đứng ở trước cửa. Dường như đang đợi hắn. Hắn lập tức tìm một chỗ vắng rồi ra khỏi không gian châu. Sau đó cất bước về hướng căn phòng, giống như hắn mới từ khu giao dịch về tới vậy.
Nhìn thấy Trần Minh Quân, người kia nhanh chân bước lên chào hỏi
“Tại hạ Lưu Hiền xin chào đạo hữu”
Trần Minh Quân cũng làm lễ đáp lại
“Xin chào đạo hữu. Không biết đạo hữu tìm tại hạ có việc gì?”
“Đạo hữu xin thứ lỗi. Tại hạ đến là vì nguyên khí châu”
Trần Minh Quân hơi làm ra thái độ châu mày rồi nói
“Không phải tại hạ nói là sáng mai lại đến rồi hay sao?”
“Đạo hữu xin thông cảm. Chuyện đó ta biết. Chỉ là thứ ta muốn trao đổi có chút đặc biệt. Ta lại không muốn kẻ khác nhìn thấy. Cho nên ….”
Trần Minh Quân nghe thế thì đã hiểu.
“Đã vậy, xin mời vào trong lại nói”
Trần Minh Quân làm chủ nhà đi trước vào phòng. Ở trong, khi đã an vị thì hắn hỏi
“Không biết đạo hữu muốn đem ra đổi nguyên khí châu là vật gì”
— QUẢNG CÁO —
Lưu Hiền lúc này mới cẩn thận lấy trong người ra một quyển sách hán tự đã bị mất đi một nửa sau.
“Đạo hữu, thứ này gọi là Tẩy Tủy Kinh. Là thiền tông pháp môn chính thống được lưu truyền xuống bởi Đạt Ma Tổ Sư của Thiếu Lâm Tự. Tu luyện sẽ làm cho tinh thần sảng khoái, minh mẫn. Đồng thời rất là nhạy cảm với môi trường xung quanh. Khi chiến đấu có tác dụng cực lớn.”
“Tẩy Tủy Kinh?”
Trần Minh Quân cũng không biết rõ lắm. Hắn cũng không phải cái gì trên Địa Cầu này cũng biết. Hắn biết Đạt Ma Tổ Sư, đại khái là tổ sư Thiếu Lâm Tự của H Quốc. Còn có lời đồn ông có pháp môn tu luyện giúp tái tạo lại thân thể, vô cùng thần kỳ. Nhưng chi tiết hơn về Đạt Ma Tổ Sư và những truyền thừa của ông thì Trần Minh Quân cũng dốt đặc cán mai.
“Thứ lỗi ta nói thẳng. Đạo hữu có thể cho ta mượn đi nghiên cứu khoảng 30 phút. Nếu quyển sách này có giá trị. Ta nhất định sẽ trao đổi một cái giá khiến đạo hữu hài lòng. Còn nếu không tin tại hạ thì xin không tiễn.”
Người kia hơi do dự, hắn cũng biết không phải ai cũng đọc hiểu hán tự. Nhưng giao cho người ta 30 phút thì cũng dư thời gian làm ra bản sao. Làm như vậy chẳng khác nào tặng không.
Trần Minh Quân giống như đã nhìn ra suy nghĩ của Lưu Hiền. Hắn nói tiếp.
“Ta giao dịch ở khu đông cả ngày hôm nay. Tin chắc đạo hữu cũng quan sát. Đạo hữu thấy ta có giống kẻ thích chiếm lợi ích từ người khác không?”
Lưu Hiền lập tức bừng tỉnh. Đúng vậy, hắn quan sát Trần Minh Quân từ rất sớm. Nhưng không dám đi lên trao đổi. Trần Minh Quân rất là công bằng, không hề lợi dụng quý hiếm nguyên khí châu chiếm lợi ích lớn. Chỉ công bằng trao đổi, không ngoại lệ.
“Đạo hữu, xin thứ lỗi đã nghi ngờ. Nhưng mà lòng người khó phòng. Chắc đạo hữu cũng thông cảm. Ta xem như đánh cược vào nhân cách của đạo hữu một lần. Đạo hữu cứ tự nhiên, ta sẽ chờ 30 phút”
Trần Minh Quân nghe thế thì mỉm cười. Sau đó chỉ thấy hắn cầm lấy quyển sách. Thu vào không gian châu, rồi lại đưa quyển sách trở ra.
“Đạo hữu xin nhận lại bản chính. Ta đã sao chép một bản phụ. Giờ ta sẽ đi nghiên cứu.”
Nhìn thấy Trần Minh Quân chỉ mới cầm lấy quyển sách chưa tới 1 giây đã sao chép ra được bản phụ thì Lưu Hiền chấn động tâm thần. Đồng thời lại thêm vững tin vào nhân cách của Trần Minh Quân. Đối phương hoàn toàn có thể thần không biết quỷ không hay mà sao chép của hắn. Việc gì phải vẽ vời cho lắm trò.
“Được, xin mời đạo hữu tự nhiên”
Trần Minh Quân làm bộ đi vào phòng nhỏ. Sau đó tiến vào không gian châu rồi nhanh chóng di chuyển ra thành phố Kiên Lương. Hắn tìm một quán NET công cộng rồi tạt vào.
Rất nhanh thì hắn đã tìm được thông tin giới thiệu về Tẩy Tủy Kinh trên mạng. Chưa biết độ chính xác ra sao, nhưng chắc chắn là không sai biệt lắm.
Theo đó thì Tẩy Tủy Kinh cùng Dịch Cân Kinh là hai quyển công pháp tu luyện được sáng tạo bởi Đạt Ma Tổ Sư. Trong đó thì Dịch Cân Kinh có lẽ là công pháp tu luyện chân khí. Còn Tẩy Tủy Kinh khả năng cao là phương pháp tu luyện linh hồn.
Chỉ đáng tiếc là Tẩy Tủy Kinh đã bị thất lạc. Trôi nổi bên ngoài cũng chỉ có tàn quyển. Khả năng cao quyển này chính là một tàn quyển đó.
Kế tiếp Trần Minh Quân lại đi đến thư viện thành phố. Sao chép lượng lớn sách vở từ điển về ngôn ngữ. Hắn cũng muốn sau này dễ bề đọc hiểu các ngôn ngữ khác cho tiện lợi.
Sau khi có được thông tin đầy đủ về Hán ngữ, Hư Linh lập tức báo với Trần Minh Quân
“Chủ nhân, đây đúng là một pháp môn tu luyện linh hồn. Hoàn toàn là hàng thật, không phải đồ giả. Chỉ tiếc là nó chỉ có nửa phần đầu, nhưng cũng không ảnh hưởng tới việc tu luyện. Thứ này ở Ngũ Sắc Tinh Hệ có thể xếp vào loại bảo vật cao cấp”
Trần Minh Quân nghe nói như thế thì vô cùng vui mừng. Hắn đang tìm một pháp môn tu luyện linh hồn. Cái này chẳng khác nào đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.
Hắn nhanh chóng trở về căn phòng 435. Lúc này đã qua hơn 30 phút. Lưu Hiền đã có chút không kiên nhẫn và lo lắng.