Gần như cùng thời điểm đó, trận bàn cũng thoát khỏi tay Lãnh Huyết Thiên rồi bay lên vị trí đỉnh mái vòm. Ánh sáng bạch sắc của mái vòm liền rực rỡ hẳn lên. Từ ngoài nhìn vào, căn bản là không thể thấy được gì ở bên trong, chỉ bị lóa mắt bởi ánh sáng.
Kế tiếp, từ bốn phương xung quanh xuất hiện 18 bóng người. Họ từ trong đám đông thoát ra và bay lên cao. Trên tay mỗi người cũng có một vật nhỏ đang phát sáng. Vật nhỏ này nhanh chóng tạo ra một cái bong bóng ánh sáng, bao phủ mỗi người vào bên trong.
Sau đó, 18 cái bong bóng ánh sáng nối dài ra một sợi liên kết, kéo dài tới 18 cái lỗ xung quanh Thỉnh Thần Đài. Tạo thành hình dáng như 18 cái xúc tu của một con bạch tuộc.
Trong cái nhìn tuyệt vọng của Hắc Đại Thần, Lãnh Huyết Thiên cũng phi thân lên, bay đến vị trí trên đỉnh mái vòm rồi nhanh chóng dung nhập vào bong bóng ánh sáng do trận bàn tạo ra. Đến đây thì Thí Thần Đại Trận đã hoàn toàn kích hoạt thành công.
Chưa đợi Hắc Đại Thần kịp làm ra hành động gì để ngăn cản. Lãnh Huyết Thiên đã ngay lập tức huy động thủ ấn, không gian ở bên trong đại trận liền trở nên cô đặc như vũng bùn. Người ở bên trong sẽ cảm giác bản thân cử động khó khăn đến cực điểm, ngay cả hô hấp cũng không thông suốt.
Chưa dừng lại ở đó, Lãnh Huyết Thiên liên tục thay đổi thủ ấn. Bên trong không gian bị phong tỏa của Thí Thần Đại Trận liền sinh ra một thanh cự kiếm. Thanh cự kiếm này được hình thành từ linh khí và linh hồn lực tổng hợp của 18 cường giả cấp vệ thần, được Lãnh Huyết Thiên vận dụng và thi triển tuyệt học cá nhân của bản thân hắn.
Chỉ thấy hắn hét lên
“Trảm Thần kiếm, một kiếm diệt thần!”
Vừa hình thành, thanh cự kiếm kia liền hướng Trần Minh Quân mà chém xuống. Thanh cự kiếm này chẳng những có thể trảm diệt thân sát mà còn bao hàm trảm diệt linh hồn. Lại có thêm hiệu quả tập trung mục tiêu. Sẽ không thể né tránh, chỉ có thể đối đầu.
Thông thường mà nói, không cường giả cấp vệ thần nào có thể sống sót sau một đòn này. Ít nhất cũng đã có 3 siêu cường giả cấp Vệ Thần đã chết bởi một kiếm này. Hơn nữa, khi đó trận này cũng chỉ tập hợp sức mạnh của 9 vệ thần, một cái tiểu trận mà thôi. Nói gì đến sức mạnh 18 vệ thần như hiện tại.
Cho tới lúc này Trần Minh Quân mới kịp phản ứng lại. Cũng không phải hắn không có khả năng chống lại. Chỉ là hắn bị bất ngờ mà thôi.
Ngay từ lúc Thí Thần Đại Trận được kích hoạt, Trần Minh Quân đã cảm nhận được lực lượng trời đất ở xung quanh bị kéo đi. Nếu là ở bên ngoài, Trần Minh Quân không thể nào cảm nhận được việc này. Nhưng hắn đang ở trong không gian châu, sức mạnh trời đất của không gian châu chẳng khác nào sức mạnh của hắn. Có kẻ đang lấy cắp sức mạnh của mình thì dĩ nhiên bản thân mình sẽ biết được ngay.
Tuy nhiên, hắn bị làm cho bất ngờ, nên thất thần trong giây lát. Chỉ một chút thời gian đó thôi mà áp lực to lớn từ thanh cự kiếm đã vả vào mặt, làm cho hắn tỉnh thần lại.
Cái này cũng khó trách hắn, nói thật thì trong thoáng chốc vừa rồi hắn còn cảm thấy sợ hãi. Bởi vì hắn không nghĩ rằng ở hành tinh này lại có lực lượng có thể mượn nhờ sức mạnh trời đất. Hắn cũng có nhiều kiến thức, nhiều hơn rất nhiều so với Hắc Đại Thần. Cho nên mới kinh hoàng trong giây lát.
Thế nhưng, áp lực và sát khí khổng lồ từ thanh cự kiếm đã giúp hắn thanh tỉnh trở lại. Lực lượng thần niệm điên cuồng vận chuyển, suy nghĩ và tư duy cực tốc vận hành. Trong giác quan của hắn, tất cả mọi thứ bây giờ như đang chuyển động cực chậm, gần như là đứng yên vậy.
Trần Minh Quân đầu tiên là quan sát những người khác bên trong đại trận. Ở gần hắn nhất là Cửu Ngôn hoàng đế, hiện tại đã bị không gian đặc quánh làm cho bất động. Trên gương mặt của Cửu Ngôn tỏ vẻ đau đớn vô cùng, chính là sức ép của không gian và sát khí của thanh cự kiếm gây ra.
Xung quanh Thỉnh Thần Đài, toàn bộ thành viên hoàng gia và văn võ bá quan cũng không ngoại lệ. Nhưng vì khoảng cách xa, nên áp lực họ gánh chịu cũng giảm bớt rất nhiều. Có điều, tất cả vẫn là ở trong trạng thái bị không gian dồn ép, sắc mặt của ai cũng trắng bệch vì đau đớn.
Trần Minh Quân động tâm niệm trong lòng, sức mạnh của trời đất lập tức bị điều động. Đây là chân chính sử dụng cùng ra lệnh, không phải cướp đoạt và mượn nhờ. Lần lượt từng thân ảnh bị bao phủ bởi không gian lực lượng rồi bị chuyển dời ra khỏi đại trận.
Sau khi làm xong, ý thức của hắn chuyển dời sang thanh cự kiếm kia. Khi hắn định thu hồi lực lượng trời đất đang bị đại trận mượn nhờ thì hắn lại chợt phát hiện một việc vô cùng thú vị.
Dưới sự vận hành cực tốc của suy nghĩ cùng thần niệm, Trần Minh Quân quan sát thanh cự kiếm kia. Lúc này đây, thanh cự kiếm kia là sự tập hợp của rất nhiều loại năng lượng. Chúng là từng hạt nhỏ li ti, nhỏ tới mức độ mắt thường không có khả năng quan sát được.
Các hạt này được kết nối và chuyển động tuân thủ theo những sợi dây quy luật vô hình, những sợi dây này chính là sức mạnh thiên địa hiển hóa ra.
Trước đây, Trần Minh Quân đã sử dụng loại sức mạnh này rất nhiều lần. Những lúc đó, bản thân hắn là người chỉ huy, có thể tùy ý ra bất cứ mệnh lệnh nào cho quân lính. Mệnh lệnh của hắn tạo thành quy tắc, mà lực lượng trời đất thì dựa theo quy tắc để vận hành.
Nhưng cũng chỉ là ra lệnh cho lực lượng trời đất vận chuyển. Chúng cũng không tách rời thể thống nhất với trời đất, mà thần niệm của hắn còn chưa thể bao trùm hết không gian châu, nên không thể quan sát được.
Cho nên, hắn chỉ biết đưa ra yêu cầu, hoàn toàn không thể hiểu được yêu cầu đó sẽ được thực hiện bằng cách nào.
Bây giờ thì khác, lực lượng trời đất bị đại trận cưỡng ép rút ra rồi vận dụng một cách rất cụ thể. Số lực lượng này hoàn toàn tách khỏi chưởng khống của trời đất, bị quy tắc ngoại lai do đại trận tạo ra thao túng. Có thể nói chính là một cái tiểu thiên địa quy mô siêu nhỏ. Do đó, Trần Minh Quân cũng vì thế mà quan sát được cách nó vận chuyển.
Nói như vậy không có nghĩa là Trần Minh Quân có thể thoải mái quan sát lực lượng trời đất ở mọi nơi. Chỉ cần ở bên ngoài không gian châu thì chuyện này hoàn toàn là không thể. Nhưng ở trong không gian châu, hắn là chủ nhân, là vị tướng của lực lượng Trời Đất. Cho dù số lực lượng này đã bị tẩy não, thì hắn vẫn có thể cảm ứng được chúng.
Sự phát hiện này làm Trần Minh Quân thay đổi chủ ý. Hắn không định ngăn chặn đối phương mà chuyển sang phòng ngự. Để cho đại trận tiếp tục vận chuyển, hắn cũng vì thế mà quan sát được nhiều hơn.
Nói thì dài, nhưng mà mọi chuyện diễn ra chỉ trong tích tắc mà thôi. Ở góc nhìn bên ngoài, khi tiếng nói của Trần Minh Quân vừa xuất hiện trong đầu mọi người thì một cái mái vòm ánh sáng đã bao trùm toàn bộ Thỉnh Thần Đài.
Kế tiếp là 18 bóng người từ trong đám đông bay lên, mỗi người đều được bao phủ trong một cái bong bóng ánh sáng. Chúng có những đường sáng kéo dài ra và kết nối với 18 điểm trên mặt đất. Nhìn vừa giống một con bạch tuộc, vừa giống 18 cái bong bóng bay.
Gần như cùng lúc đó, lại có thêm một bóng người bay nhanh lên đỉnh mái vòm. Người nọ hành động cực nhanh, hai bàn tay liên tục huy động, từng tia linh khí thoát ra và truyền lên vật hình tròn dưới chân.
Chưa tới một cái chớp mắt sau, ở bên trong mái vòm, vô số ánh sáng năng lượng tụ họp lại, hình thành một thanh cự kiếm dài hơn mười mét.
Vừa hình thành, thanh cự kiếm đã dùng tốc độ cực nhanh chém thẳng hướng Trần Minh Quân.
UỲNH!
Một tiếng nổ long trời lở đất phát ra, toàn bộ Hoàng Thành rung lên liên hồi, nhà cửa đổ sập, đất đai nứt nẻ. Những người ở gần Thỉnh Thần Đài bị sóng xung kích thổi bay ra xa. Nhưng thần kỳ là chẳng có ai bị thương, tất cả mọi người đều như được một cái kết giới bảo hộ xung quanh thân thể.
Những hậu quả này cũng chỉ là một chút lực lượng chấn động truyền ra bên ngoài thông qua đại địa. Còn chấn động ở bên trong đại trận thì mạnh mẽ hơn không chỉ gấp trăm ngàn lần.
Loại lực lượng này mà đánh lên một ngọn núi cũng có thể dễ dàng đánh vỡ nó ra thành đá vụn. Thế nhưng mái vòm vẫn là hoàn hảo không một chút sứt mẻ. Thỉnh Thần Đài thì đã biến mất, trở thành bụi bặm bay khắp đại trận.
Đòn đánh này cũng làm cho lực lượng không gian chèn ép biến mất. Bên trong đại trận chỉ còn nhìn thấy bụi mù và dư âm lực lượng đang va chạm lên mái vòm và bị dội ngược lại liên tục. Dư ba lực lượng này thôi cũng đủ làm cho một cường giả cấp vệ thần ăn thiệt thòi không ít, nói gì đến một kiếm chính diện vừa rồi.
Lúc này, đám người Cửu Ngôn và dân chúng mới kịp phản ứng. Mọi thứ diễn ra quá nhanh, cảm giác của người bình thường gần như là không nhận biết được chuyện gì thì đã bị chấn động làm cho điên đảo đầu óc.
Khi quay đầu nhìn lại, họ mới thấy cảnh tượng hoang tàn đổ nát ở xung quanh. Cả Hoàng Thành gần như trong phút chốc đã biến thành phế tích.
Hoảng sợ! Tột đột hoảng sợ! Đó là cảm giác của tất cả người có mặt trong Hoàng Thành lúc này. Kể cả tu sĩ cũng không ngoại lệ. Ngay lập tức, mọi người không hẹn mà cùng nhau tháo chạy ra xa khỏi mái vòm. Bọn họ còn chưa kịp ý thức được bản thân không hề bị thương. Chỉ vì bản năng sinh tồn mà làm ra phản ứng bỏ chạy để giữ mạng.
Sau khi chém ra một kiếm kia, Lãnh Huyết Thiên cũng không còn cảm giác được sự tồn tại của Trần Minh Quân nữa. Thần thức cũng không thể quan sát được gì ngoài bụi mù và dư ba năng lượng.
Không chỉ có hắn, Hắc Đại Thần cũng không thể bắt được sự tồn tại nào bên trong đại trận. Hắc Đại Thần không khỏi tự nhủ với chính mình
“Chết? Đã chết rồi sao? Là bị hủy diệt hoàn toàn rồi sao? Biến thành tro bụi rồi sao? Chẳng lẽ là do mình lo lắng quá thôi?”
Hắc Đại Thần lại dùng thần thức thăm dò bên trong đại trận vài lần, thậm chí hắn còn bay lên, tiếp cận đại nhận để nhìn. Nhưng đúng là không có sự tồn tại nào bên trong đại trận. Lúc này, Hắc Đại Thần cảm thấy có lẽ đúng là bản thân đã hiểu lầm rồi.
Hắc Đại Thần còn cảm thấy may mắn là bản thân chưa kịp ngăn cản đám người Lãnh Huyết Thiên. Nếu không, có lẽ mọi chuyện sẽ không hiệu quả như bây giờ.